Editor: Myy
______
Sau khi Tô Bân Hà và Liễu Mỹ Chi rời đi, Lâm Ngữ Tình lại muốn ngủ một chút. Tối hôm qua suy nghĩ quá nhiều chuyện nên không ngủ được, bây giờ cơn buồn ngủ lại kéo đến như thủy triều.
Chỉ là lúc vừa mới nhắm mắt thì đột nhiên tiếng gõ cửa lại vang lên. Dì Phan đi mở cửa, một giọng nói ở bên ngoài nhẹ nhàng vang lên: “Chào dì Phan, cháu tới thăm Dĩ Hàm ạ!”
Là một cô gái trẻ tuổi.
“Dĩ Hàm bảo bảo, mình tới thăm cậu này!” Cô gái trẻ đẩy cửa đi vào, theo sau còn có một người thanh niên lớn hơn cô ấy một chút, trên tay cầm theo một rổ trái cây và một ít đồ bổ.
Lâm Ngữ Tình hoàn toàn không quen biết bọn họ, đành phải lễ phép tiếp đón, “Chào cậu.”
Cô gái ấy hình như rất kinh ngạc đối với việc cô chào lại, chớp mắt một cái hỏi: “Dĩ Hàm, cậu bị sao vậy?”
Dì Phan đứng bên cạnh nói thay: “Liêu tiểu thư, tiểu thư nhà chúng tôi bị mất trí nhớ cho nên không nhớ ra cô.”
Liêu Thanh Thanh trợn mắt há hốc miệng, “Hả, dì Phan, Dĩ Hàm cậu ấy bị mất trí nhớ sao? Thật hay giả vậy ạ?”
“Là thật.” Dì Phan nói.
Thanh niên đứng bên cạnh Liêu Thanh Thanh đưa rổ trái cây và đồ bổ cho dì Phan, lại nhìn thoáng qua Lâm Ngữ Tình, duỗi tay quơ quơ ở trước mặt cô, kề sát vào hỏi: “Này, em còn nhận ra anh không?”
Lâm Ngữ Tình lắc lắc đầu.
Nam nhân đó chỉ chỉ Liêu Thanh Thanh, “Vậy nó thì sao? Có nhớ ra không?”
Lâm Ngữ Tình nhìn về phía Liêu Thanh Thanh, lắc lắc đầu.
Liêu Thanh Thanh tùy ý để hoa ở tủ đầu giường, đặt mông ngồi lên cái ghế dựa bên cạnh giường, “Dĩ Hàm, cậu đừng như vậy mà, tớ chính là bạn thân nhất của cậu từ nhỏ đến lớn đó. Tình cảm của hai chúng ta rất tốt, cậu đừng quên tớ nha.”
Lâm Ngữ Tình không biết nên an ủi cô ấy như thế nào, đành phải hỏi: “Cậu tên là gì?”
Bạn thân thật sự đã quên mình, Liêu Thanh Thanh tỏ vẻ phi thường khó chịu, “Tớ tên là Liêu Thanh Thanh! Tớ chính là bạn từ nhỏ của cậu, hai nhà chúng ta gần nhau, ngay cả đọc sách cũng phải cùng nhau đó.”
Nam nhân phía sau Liêu Thanh Thanh dùng ngón tay cái chỉ chỉ chính mình, tự giới thiệu: “Còn anh nữa, anh tên là Liêu Chí Thành, là anh của con bé ấy.”
Lâm Ngữ Tình gật gật đầu, “Vâng.”
Liêu Thanh Thanh cắn cắn môi, nhìn trên đầu Lâm Ngữ Tình vẫn còn đang phải bó bột, cầm tay cô, “Kỳ thật, chỉ cần cậu không sao thì tốt rồi. Nếu đã quên thì thôi, về sau còn nhiều thời gian mà, tớ sẽ từ từ làm cậu nhớ lại.”
Tuy rằng đây là lần đầu tiên thấy cô gái này, nhưng Lâm Ngữ Tình lại cảm thấy rất thân thiết, đại khái là bởi vì nụ cười trong sáng của cô gái này đi.
Liêu Thanh Thanh nói: “Kỳ thật hôm trước đã tới thăm cậu rồi, nhưng khi đó cậu vẫn còn chưa tỉnh.”
“Ừm.” Lâm Ngữ Tình gật đầu.
Lâm Ngữ Tình liên tục ‘Ừm’ rất nhiều lần, Liêu Thanh Thanh cảm thấy sau khi ‘Tô Dĩ Hàm’ mất trí nhớ thì có hơi không giống trước kia, giống như thay đổi thành một người khác vậy.
Chưa kịp mở miệng, Liêu Chí Thành ở bên cạnh đã nhanh mồm hỏi trước rồi, hắn ngồi ở trên sô pha, cầm lấy một trái táo gặm cắn, “Dĩ Hàm, tại sao anh lại cảm thấy sau khi em gặp tai nạn xe cộ trở nên mất trí nhớ, lại giống như biến thành một người khác rồi?”
Liêu Thanh Thanh trừng mắt nhìn anh cô một cái, “Anh, có lẽ Dĩ Hàm chỉ là không thoải mái mà thôi.”
Lâm Ngữ Tình thật ra cũng không ngại bị bọn họ nói như vậy, dù sao cô và Tô Dĩ Hàm xác thật là không giống nhau. Cô hỏi: “Trước kia tớ là người như thế nào?”
“Trước kia à... Ừm...” Liêu Thanh Thanh nghiêng đầu suy nghĩ xem nên miêu tả cô trước kia như thế nào.
Liêu Chí Thành cướp đáp: “Điêu ngoa tùy hứng, còn cộng thêm đanh đá nữa.”
Lâm Ngữ Tình: “…”
“Anh!” Liêu Thanh Thanh lại trừng mắt liếc hắn một cái, “Sớm biết như vậy đã không dẫn anh theo rồi!”
Liêu Thanh Thanh quay đầu lại an ủi cô, “Dĩ Hàm à, đừng nghe anh tớ nói bậy, kỳ thật cậu trước kia rất… rất đáng yêu.”
*Đọc tại trang chính chủ mọi người nhó*
Lâm Ngữ Tình cảm thấy cái từ ‘đáng yêu’ này thật là gượng ép, nhưng cô cũng không đi truy cứu.
Liêu Chí Thành gặm xong một trái táo rồi lại cầm thêm một quả nữa, ngồi xuống ghế sô pha nói với Lâm Ngữ Tình: “Trái táo này rất ngọt, em ăn không, anh gọt vỏ cho.”
Lâm Ngữ Tình nói: “Anh gọt cho cậu ấy trước đi.”
Liêu Chí Thành liếc xéo em gái một cái, “Nó ấy à, giống anh, ăn táo không cần gọt vỏ.”
Liêu Thanh Thanh nheo đôi mắt cười, “Trước kia em không gọt vỏ là bởi vì không ai gọt cho em, nếu hôm nay anh tình nguyện gọt miễn phí giúp em thì em đây liền cảm ơn trước.”
Khóe miệng Liêu Chí Thành kéo kéo, “Được, gọt miễn phí thì gọt miễn phí.”
Lâm Ngữ Tình cảm thấy, hai anh em này, rất thú vị.
Liêu Chí Thành ngồi ở một bên gọt vỏ, Liêu Thanh Thanh nhìn xung quanh phòng bệnh một vòng, hỏi: “Chồng cậu đâu?”
Lâm Ngữ Tình bị cái từ ‘chồng’ này làm cho nghẹn họng, cô ậm ừ một chút, “Chắc là ở công ty, dạo này anh ấy rất bận.”
Liêu Thanh Thanh trợn mắt trắng, “Vội cái quỷ gì, có mà anh ta không thèm lo cho cậu ấy, nghĩ rằng tớ không biết sao.”
Nghe Liêu Thanh Thanh nói như vậy, có lẽ việc Tô Mộ Cẩn đối xử lạnh lùng với Tô Dĩ Hàm là việc mọi người đều đã biết rồi.
Tuy rằng ấn tượng của cô đối với Tô Mộ Cẩn quả thực không tốt, nhưng cô vẫn tò mò không biết tại sao Tô Dĩ Hàm lại kết hôn với một người không yêu cô ấy. Nếu hỏi Liễu Mỹ Chi, bà ấy nhất định sẽ không nói thật khiến con gái thương tâm, người duy nhất có thể hỏi có lẽ chỉ còn Liêu Thanh Thanh mà thôi.
Lâm Ngữ Tình hỏi: “Kỳ thật, tớ đã không còn nhớ rõ về anh ta nữa, cậu có thể kể cho tớ về anh ta không?”
Liêu Thanh Thanh chống cằm lên giường, “Anh ta ấy, nói tóm lại chính là một con sói đội lốt cừu non, mặt ngoài thì dịu ngoan, nhưng kỳ thật chính là mưu đồ gây rối.”
Lâm Ngữ Tình giống như hiểu rõ gật gật đầu, hỏi lại: “Kể tiếp đi?”
“Chuyện này nói ra thì rất dài dòng.”