Editor: Myy
___
Khu biệt thự cách khách sạn Hoa Viên không xa, hơn mười phút đã đến. Vì khu biệt thự yêu cầu phải có thẻ ra vào mới có thể vào cổng nên Phó Đông Minh chỉ có thể dừng xe ở trước cổng khu biệt thự.
Anh dừng xe lại, cầm di động, “Tiện thể, chúng ta có thể add WeChat không?”
Lâm Ngữ Tình cười cười, “Đúng lúc tôi cũng có ý này.”
Cô lấy điện thoại ra, quét mã thêm bạn bè.
Phó Đông Minh nói: “Hôm nay cô giúp tôi chuyện quan trọng như vậy tôi còn chưa có cơ hội cảm ơn nữa, lần sau tôi sẽ mời cô đi ăn cơm riêng, xem như báo đáp nhé.”
“Không cần mời cơm đâu, nhưng hợp tác thì được nha.”
Phó Đông Minh rất có hứng thú, “Hửm? Ví dụ như?”
Lâm Ngữ Tình cũng không giấu giếm, “Thật ra tôi làm nghề sản xuất đồ gia dụng, sản phẩm và thị trường đều phù hợp với công ty các anh, tôi nghĩ về sau chúng ta có lẽ sẽ có thể hợp tác.”
Lời này của Lâm Ngữ Tình khiến anh thật bất ngờ, anh ta còn tưởng rằng cô chỉ là một cô gái bình thường, nhưng xem ra không phải vậy. Anh mỉm cười, “Nếu có thể giới thiệu cho tôi bản kế hoạch và công ty của cô, tôi sẽ nghiêm túc xem xét.”
“Không thành vấn đề, lần sau tôi sẽ giới thiệu với anh.” Lâm Ngữ Tình cởi đai an toàn, cầm túi xách, “Vậy tạm biệt trước.”
“Được, tạm biệt.”
Lâm Ngữ Tình xuống xe, đến phòng bảo vệ trình chiếu thẻ rồi đi.
Phó Đông Minh nhìn cô bước vào cửa, cúi đầu nhấn di động, nhìn nhân vật dễ thương mà Lâm Ngữ Tình lấy làm avatar, khóe môi chứa một ý cười nhàn nhạt.
Cô gái này tuy rằng nhìn qua tuổi còn rất trẻ, giống như vừa mới tốt nghiệp chưa có hiểu biết gì về xã hội vậy. Nhưng vừa rồi lúc làm phiên dịch có thể thấy được tư duy của cô rất nhanh nhẹn, thông minh logic, không giống như thiếu nữ bình thường.
Hôm nay tâm tình Lâm Ngữ Tình rất tốt, có lẽ là bởi vì gặp được một ông lão nước Pháp nói chuyện hợp ý, còn gặp được một khách hàng tiềm tàng nữa.
Cô nhẹ nhàng ngâm nga một bài hát, đi trên con đường nhựa ở khu biệt thự, đèn đường phản chiếu bóng của cô đổ dài dưới đất. Bên đường trồng một ít hoa hồng, hương hoa lan toả bốn phía, ngẩng đầu liền có thể thấy cả bầu trời đầy sao.
Cô dừng bước chân, đột nhiên nghĩ đến cái nạng của cô còn ở trên xe Tô Mộ Cẩn, nếu cứ như thế vào nhà, Tô Bân Hà và Liễu Mỹ Chi chỉ cần liếc mắt một cái sẽ nhìn ra rằng cô lừa bọn họ.
Làm sao bây giờ...
Lúc này, phía sau chiếu tới một ánh đèn sáng, Lâm Ngữ Tình quay đầu lại, bị ánh đèn xe làm chói không mở mắt ra được, một hồi lâu sau mới kịp thích ứng. Thấy xe của Tô Mộ Cẩn, giống như là thấy được rơm cứu mạng.
Thời gian hắn xuất hiện quả thực không thể đúng lúc hơn được nữa!
Lâm Ngữ Tình vẫy vẫy tay, xe Tô Mộ Cẩn dừng lại ở bên cạnh, Lâm Ngữ Tình kéo cửa sau ngồi vào, “Cho đi nhờ xe cái.”
Kỳ thật, nơi này cách biệt thự Tô gia cũng chỉ dài hai phút.
Về đến nhà, Lâm Ngữ Tình chống nạng cùng nhau vào nhà với Tô Mộ Cẩn. Liễu Mỹ Chi đến gần, đỡ cô ngồi xuống sô pha, “Về rồi đấy à, đến đây, mau ngồi xuống đi, hôm nay ở công ty như thế nào rồi con?”
Lâm Ngữ Tình ngồi lên sô pha, đặt cái nạng sang một bên, “Cũng ổn ạ, đỡ hơn ở nhà.”
“Vậy chân con sao rồi, không bị thương đó chứ.”
Lâm Ngữ Tình lắc đầu, “Không có gì ạ, con cũng không đi lại nhiều.”
Tô Mộ Cẩn liếc nhìn cô, Lâm Ngữ Tình nheo mắt cười cười nhìn lại hắn, ý bảo hắn đừng có nói lung tung. Tô Mộ Cẩn không nói gì, cởi áo khoác tây trang lên tầng.
Lâm Ngữ Tình nhìn đồng hồ, đã 9 giờ hơn rồi, cô ngáp một cái, “Mẹ ơi, con thấy hơi mệt, con đi tắm rửa rồi ngủ trước nhé.”
“Được được.” Liễu Mỹ Chi đứng lên, nhìn lên tầng, “Mộ Cẩn cũng thật là, biết rõ chân con không tiện, thế mà cũng không biết đợi con lên cùng.”
Lâm Ngữ Tình chống nạng đứng lên, “Không cần đâu ạ, chân con đỡ hơn nhiều rồi, có thể từ từ đi lên được.”
“Nguy hiểm quá, chi bằng để mẹ đỡ con lên.”
Lâm Ngữ Tình cũng không tiện từ chối, đành phải nói: “Cảm ơn mẹ.”
Liễu Mỹ Chi đỡ Lâm Ngữ Tình lên lầu. Vào phòng, dì Phan đã giúp cô chuẩn bị sẵn nước ấm.
Liễu Mỹ Chi đi ra khỏi phòng Lâm Ngữ Tình, về phòng mình. Tô Bân Hà đeo một cái mắt kính gọng vàng, dựa vào đầu giường lật sách, bà nằm xuống bên cạnh ông, “Ông xã, anh có cảm thấy con gái chúng ta từ lúc mất trí nhớ giống như biến thành một người khác không?”
Tô Bân Hà tháo mắt kính xuống, “Vậy em cảm thấy nó thay đổi theo hướng tích cực hay tiêu cực.”
“Tích cực, hiểu chuyện hơn trước kia nhiều.”
“Nếu vậy, chúng ta thân làm cha mẹ bất kể như thế nào cũng nên thấy vui vẻ mới đúng, còn lại không cần phải để ý.”
Liễu Mỹ Chi cảm thấy hợp lý, “Cũng đúng, giờ nó hiểu chuyện cũng làm em bớt lo hơn nhiều.” Dừng lại trong chốc lát, bà nói: “Còn nữa, anh có cảm thấy Mộ Cẩn cũng thay đổi hay không.”
Tô Bân Hà tuỳ ý để sách lên tủ đầu giường, “Nó thay đổi như thế nào?”
“Mấy ngày nay, hình như nó càng trầm mặc hơn lúc trước, cứ rầu rĩ không vui. Tuy rằng nó không biểu hiện ra ngoài, nhưng em nhìn ra được, trong lòng nó có chuyện.”
Tô Bân Hà nói: “Nó vẫn luôn như vậy mà, em đừng nghĩ nhiều.”
Liễu Mỹ Chi suy nghĩ, có thể là mình thật sự nghĩ nhiều rồi. Bà xoa xoa huyệt thái dương, “Chắc thế, gần đây xảy ra nhiều chuyện quá, thần kinh em suy nhược hết rồi.”
Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời chui qua rèm vào phòng ngủ, Lâm Ngữ Tình 7 rưỡi rời giường rửa mặt, mở tủ chuẩn bị thay quần áo. Nhìn đống quần áo màu sắc rực rỡ trong tủ, có cái lộ vai, lộ lưng, xuyên thấu, quần soóc ngắn, cảm thấy hơi phát sầu, những kiểu đó đều không phải phong cách của cô.
Hôm qua bị kéo đi phiên dịch, không mua được quần áo.
Ngày mai là thứ bảy, vẫn nên đi mua chút quần áo phù hợp phong cách mình thì hơn. Liêu Thanh Thanh từng nói muốn đi dạo phố, đúng lúc ngày mai có thể gọi cô ấy đi cùng.
Lâm Ngữ Tình tìm một bộ quần áo tương đối tử tế để thay, bước ra cửa đúng lúc cửa đối diện cũng mở. Lâm Ngữ Tình đã học được bài học, tuyệt đối không chào hỏi hắn nữa.
Cô lạnh mặt xoay người đến cầu thang, Tô Mộ Cẩn đi theo phía sau cô, tới gần cầu thang, Liễu Mỹ Chi ở dưới hô lên: “Dĩ Hàm...”
Lâm Ngữ Tình lúc này mới phát hiện mình quên lấy nạng, dưới tình thế cấp bách, cô bắt lấy một vật bên cạnh, nâng chân phải lên, “Mẹ, có chuyện gì vậy ạ?”
Liễu Mỹ Chi nhìn Lâm Ngữ Tình kéo cánh tay Tô Mộ Cẩn trên lầu, cười cười, “Không có gì, chỉ là muốn gọi các con xuống dưới ăn bữa sáng thôi.”
“Vâng ạ.”
Vừa nãy vì tình thế bắt buộc, Lâm Ngữ Tình không kịp suy nghĩ đã ôm cánh tay hắn. Lâm Ngữ Tình nghiêng đầu híp mắt cười với hắn, nhỏ giọng nói: “Nếu không muốn ở cùng phòng với tôi thì diễn chung đi, giả bộ đỡ tôi xuống.”
Tô Mộ Cẩn dùng khóe mắt liếc cô một cái, “Kỹ thuật diễn của cô thật tệ.”
“Nếu kỹ thuật diễn của tôi hay, anh cho tôi gia nhập dàn diễn viên chuyên nghiệp luôn nhá?”
Tô Mộ Cẩn không nói gì, để cô kéo cánh tay bước từng bước xuống tầng.
Ăn xong bữa sáng, Lâm Ngữ Tình ngồi lên xe Tô Mộ Cẩn đến công ty. Hai người ở trên xe dường như không nói lời nào, Lâm Ngữ Tình chán chết nhìn điện thoại, Tô Mộ Cẩn thì an tĩnh lái xe.
Tới công ty, Lâm Ngữ Tình cầm túi xách xuống xe, Tô Mộ Cẩn đi ở phía trước, cô đi sau.
Đi qua cửa cầu thang bộ, Tô Mộ Cẩn rẽ vào, Lâm Ngữ Tình không hiểu, văn phòng của hắn ở tầng 16 lận mà, đi cầu thang chi?
Lâm Ngữ Tình gọi hắn lại, “Tại sao...”
Tô Mộ Cẩn dừng bước chân, cũng không quay đầu lại, “Cái gì?”
Lâm Ngữ Tình nhìn bóng lưng hắn, dùng ngữ khí khó hiểu hỏi: “Chỉ vì không muốn đi thang máy với tôi mà anh tình nguyện đi bộ lên tầng 16 sao?”
Tô Mộ Cẩn không đáp lời, cầm cặp da bước lên cầu thang.
Lại bị hắn bạo hành lạnh. o(╯□╰)o
(*) Bạo hành lạnh: là một hình thức bạo hành về mặt tinh thần.