Trọng Sinh Hào Môn: Thiên Kim Ác Ma Trở Về

Chương 109: Chương 109: Cô ấy không phải bạn gái tôi!




"Được rồi! Tôi lấy cái này." Người phụ nữ vô cùng vui mừng, đưa cổ tay trắng nõn đặt dưới ánh đèn, màu tím bên trong chiếc vòng càng thêm tím đậm sang trọng: "Tiểu thư, cảm ơn cô, đã giúp tôi chọn chiếc vòng tay phù hợp như vậy."

Ôn Hinh Nhã vội vàng cười nói: "Không có gì, cũng coi như tôi làm hết trách nhiệm lễ nghĩa của chủ nhà."

Người đẹp nước E cúi đầu cùng Tư Diệc Diễm nói vài câu tiếng nước E, thỉnh thoảng lại nhìn về phía cô.

Ôn Hinh Nhã đoán bọn họ đang nói về cô, ở trong lòng cô không khỏi chửi thầm, thì thầm về người khác ngay trước mắt họ, thật là không lịch sự.

Chiếc vòng ngọc trị giá 2000 đã được mua đi, nhân viên phục vụ vô cùng vui vẻ đưa người phụ nữ đi về phía quầy để tính tiền.

Ôn Hinh Nhã nhướng mày đắc ý nhìn Tư Diệc Diễm, vẻ mặt vô cùng đắc ý.

Tư Diệc Diễm mỉm cười nhìn cô, rồi hắn xoay người đi cùng người phụ nữ kia đến quầy thanh toán.

Ban đầu cô đang rất vui nhưng khi cô nhìn thấy Tư Diệc Diễm và người phụ nữ kia cùng nhau đi tính tiền, cô chỉ cảm thấy uể oải và không có hứng thú để chọn trang sức nữa. Vì vậy, cô đi đến khu vực giày dép để chọn mấy đôi giày phù hợp.

Ôn Hinh Nhã cũng giống như những người phụ nữ khác, cô cũng yêu thích giày cao gót. Nhưng cô nhanh chóng bị một đôi giày màu xám trên kệ hấp dẫn, đường cong của giày vô cùng xinh đẹp, trên giày cũng không có bất kì chi tiết trang trí thừa nào. Thân giày được đính những viên đá nhỏ màu xám trông rất quý phái. Trên mũi giày được khảm viên ruby được cắt thành những cánh hoa, trông nó giống như hoa mận đỏ nở trong tuyết rất mê hoặc và kiêu hãnh.

"Lấy đôi giày này để tôi thử xem sao." Ôn Hinh Nhã nhàn nhạt phân phó nhân viên cửa hàng.

Nhân viên cửa hàng vội vàng đi lấy cỡ giày của cô.

Lúc này, di động của Ôn Hinh Nhã vang lên, là tin nhắn của Chu Thiên Du gửi đến, cô nhanh chóng nhắn lại.

Bỗng nhiên, cô cảm thấy dưới chân có một đôi tay đang nhẹ nhàng nắm cổ chân mình. Cô nhìn xuống thì thấy Tư Diệc Diễm đang nửa ngồi nửa quỳ trước mặt mình, một bàn tay cầm lấy mắt cá chân cô, một tay khác thì cởi đôi giày cô đang đi ra.

Ôn Hinh Nhã giật mình, theo bản năng đạp chân một cái rồi nói: "Buông tôi ra, tôi sẽ tự đi, để đại thiếu gia như anh đổi giày cho tôi, chuyện vinh hạnh này tôi không chịu được, sợ không còn mạng mà hưởng mất."

Ôn Hinh Nhã không có để ý tới giọng nói của mình hung hăng đến mức nào, nhưng Tư Diệc Diễm lại nghe ra. Khóe miệng chứa ý cười có chút sủng nịch, giữa lông mày lại ôn nhu giống như có thể hòa tan băng tuyết: "Tại sao lại tức giận đến như vậy? Ai đã trêu chọc Ôn đại tiểu thư của chúng ta?"

"Chính là anh.." Ôn Hinh Nhã vô thức buột miệng nói ra. Nhưng lời nói này, cô cảm thấy có chút không ổn. Cô phát hiện ra tính cách bình tĩnh ban đầu của mình, ở trước mặt của Tư Diệc Diễm luôn dễ dàng không kiềm chế được.

"Này? Tôi đã chọc tức em như thế nào?" Tư Diệc Diễm nói vô cùng vui vẻ, tay lại ôn nhu mang đôi giày màu xám bạc kia vào chân cô.

Màu xám bạc vốn kén người, nhưng đi lên chân của cô lại rất đẹp, chân cô hơi gầy, đường cong lại tinh tế xinh đẹp, đôi giày thanh mảnh đi lên chân cô lại toát lên sự tinh tế và duyên dáng của người phụ nữ.

Anh không khỏi thầm than, thì ra cô gái này lại có một đôi chân yếu ớt như thể tác phẩm nghệ thuật mỏng manh.

Ôn Hinh Nhã không nói nên lời, trừng mắt nhìn hắn rồi bối rối đổi đề tài: "Anh không ở bên cạnh bạn gái, chạy đến đây để làm cái gì?"

"Giúp cô đi giày nha!" Tư Diệc Diễm cầm một cái chân khác của cô lên, cởi chiếc giày kia ra và đi cho cô chiếc giày khác.

Nghe hắn nói vậy, tầm mắt của Ôn Hinh Nhã tập trung toàn bộ nhìn vào chân. Ngón tay có vết chai mỏng của hắn xoa nhẹ lên ngón chân cô, khiến cô nổi lên một trận rùng mình. Ôn Hinh Nhã hoảng hốt mà nhìn hắn.

Hắn mang giày cho cô giống như người hầu trung thành hầu hạ nữ vương. Hắn chỉ đàng hoàng thay giày giúp cô, không có bất cứ động tác nào quá giới hạn, vậy mà, cô cảm thấy toàn thân như phát sốt.

Đột nhiên, Tư Diệc Diễm ngẩng đầu lên nhìn cô giải thích: "Cô ấy không phải bạn gái tôi!"

Ôn Hinh Nhã đang hoảng hốt liền bừng tỉnh, theo bản năng nhìn hắn mơ hồ hỏi: "Cái gì?"

"Tôi nói, thật đáng tiếc chiếc vòng tay lúc nảy em đẩy mạnh tiêu thụ bán đi không phải tôi trả tiền, có phải em cảm thấy thất vọng đúng không?" Tư Diệc Diễm nhìn cô, ánh mắt chuyên chú nhìn cô, khóe môi lại mang theo nụ cười hài hước.

Nghĩ đến dáng vẻ dọa người lúc trước của cô thật giống như một con mèo hoang kiêu ngạo. Thỉnh thoảng nhướng mày lại đắc ý như cào trong lòng hắn hai cái khiến tim hắn không chịu nổi. Đôi mắt bình thường vốn lạnh lẽo như ngôi sao cô độc trong đêm lạnh, lại cao thượng thường thường liếc về phía hắn.

Ôn Hinh Nhã vừa đổi ý, đôi mắt bất ngờ trừng lớn, không thể tin được nói: "Cô ấy không phải bạn gái anh sao? Sao có thể, đại thiếu gia như anh lại phải đi theo một người phụ nữ mua quần áo và trang sức, chuyện này không khoa học."

Trong miệng nói là như vậy, nhưng cô không phát hiện ra lúc cô nói lời này đôi môi anh đào nhợt nhạt hơi cong cong, giống như hoa anh đào rơi xuống vừa mỹ lệ lại nghịch ngợm.

Tư Diệc Diễm cười giải thích: "Eva là bạn của tôi ở nước E, chúng tôi có liên hệ công việc với nhau, đây là lần đầu tiên, cô ấy đến thủ đô nên tôi đưa cô ấy đi dạo. Hơn nữa.. Cô ấy đã kết hôn, chồng của cô ấy cũng xem như là bạn tốt của tôi. Phụ nữ nước E sau khi kết hôn đều rất chung thủy."

Ôn Hinh Nhã bĩu môi ra vẻ đáng tiếc nói: "Thật đáng tiếc, đấy chính là người đẹp 34D đó! Anh thế mà bỏ lỡ dịp tốt, tôi còn thấy tiếc cho anh."

"Không có việc gì! Dù sao.. Mấy năm nữa tôi cũng sẽ kiếm được 34D!" Ánh mắt đầy ẩn ý của Tư Diệc Diễm dừng lại trên ngực cô. Nghĩ buổi tối hôm đó, cô che ngực lại trừng mắt nhìn hắn. Cô chỉ có 34B, cô không nghĩ sẽ có tỉ lệ vóc dáng giống như Eva.

Ôn Hinh Nhã theo bản năng che ngực nói: "Ngại quá, đại thiếu ngài phải thất vọng rồi, tôi nhiều nhất chỉ có thể đến 34B thôi!"

Tư Diệc Diễm đột nhiên cười nói: "34B cũng không tồi, B cùng D kém cũng không nhiều."

"Đồ lưu manh!" Ôn Hinh Nhã đột nhiên hoảng loạn đứng lên, ưu nhã xoay người đi đến khu trang sức, cô cảm thấy mặt mình có chút nóng. Cô nghĩ mình điên rồi, lại ở nơi công cộng cùng một người đàn ông thảo luận về chuyện này, thật mất mặt!

Tư Diệc Diễm mỉm cười đuổi theo, đứng ở bên cạnh cô, ngón tay chỉ trên mặt kính của trang sức cẩn thận lựa chọn cho cô.

Không biết sao, tự nhiên Ôn Hinh Nhã nhớ đến dáng vẻ keo kiệt, không kiên nhẫn của anh khi chọn trang sức cho cô gái, trong lòng cảm thấy thật buồn cười.

Tư Diệc Diễm nói với nhân viên cửa hàng: "Đem trang sức mới nhất của mùa này ra đây." Nói xong lại nhìn về phía Ôn Hinh Nhã, khóe mắt hơi nhếch lên thành một vòng cung, cười nói: "Cái này, tôi rất vui lòng trả tiền, chắc chắn sẽ không làm em thất vọng!"

Ôn Hinh Nhã không biết nên làm gì, lời nói muốn nói ra lại bị nghẹn ở cổ họng, không nói ra được lời nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.