Trọng Sinh Hào Môn: Thiên Kim Ác Ma Trở Về

Chương 106: Chương 106: Mẹ nhất định sẽ báo thù cho con




Thật vất vả mới đuổi được Hạ Như Nhã đi, Ninh Thư Thiến chống đỡ thân thể vô lực của chính mình đi về phía hậu viện, bước vào phòng Ôn Du Nhã, đưa tay đẩy mạnh cửa, toàn bộ lửa giận giống như trong nháy mắt đã tìm được nơi để phát tiết, nhưng khi nhìn thấy người ở bên trong thì bất ngờ dừng lại, lời chuẩn bị thốt ra trong cổ họng rốt cuộc cũng không nói được một tiếng.

Ôn Nhu Nhã ngồi một mình ở trong phòng, nhìn cây liễu ở ngoài sân, cành liễu phiêu trong gió tuyết, một cơn gió nhẹ thổi qua, tơ liễu giống nhau bay tán loạn! Không khí phiêu lãng, thướt tha mềm mại làm tâm tình của cô ta vơi hơn phân nửa, cứ ngơ ngẩn mà nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, nghĩ tới phận gái liễu yếu đào tơ, lòng như lục bình trôi nổi trên sông, đều giống nhau không có nơi nương tựa, cảm giác bản thân giống như bị giam cầm trong một nhà tù lạnh băng, toàn bộ thế giới chỉ còn có một người là cô ta thôi.

Khuất nhục, tuyệt vọng, thù hận, đau đớn, những cảm giác ấy điên cuồng gặm nhấm trái tim cô ta!

Ngoài những cái này ra, cô ta cũng không hề cảm thụ được một tia ấm áp nào.

Cô ta để trần hai chân, hai tay ôm lấy đầu gối của chính mình ngồi co rúc trong góc phòng, nhìn thoáng qua trông gầy yếu đáng thương giống như một con bướm gãy mất đôi cánh.

Bỗng nhiên có một cái ôm ấm áp bao lấy người cô ta, giống như cả người đều thoát ly khỏi địa ngục giam cầm, cô ta rốt cuộc nhịn không được nhào vào trong lòng ngực Ninh Thư Thiết khóc nức nở, khóc đến cõi lòng Ninh Thư Thiến nát vụn.

Ninh Thư Thiến môi run run, tim của bà ta giống như được người ta mạnh mẽ rót vào một ngụm rượu mạnh, thiêu đốt đến nhói đau.

Bà ta chưa từng nhìn thấy con gái mình lặng lẽ tuyệt vọng đến mức sắp chết như vậy, giống như cuộc sống này chẳng còn gì để con bà luyến tiếc nữa: "Du Nhã! Không có việc gì, có mẹ ở đây, không có việc gì, không có việc gì đâu.."

Ôn Du Nhã đột nhiên khóc rống lên: "Mẹ, vì cái gì tên của con là Ôn Du Nhã, mẹ đã từng nói qua du ngụ ý mỹ ngọc, có mỹ đức chi ý, nhưng mỹ ngọc tuy đẹp, chẳng qua cũng chỉ là đồ chơi của người khác, cho nên.. con đã trở thành đồ chơi của người khác."

Loại tuyệt vọng này đến từ sự phủ định cùng ghét bỏ chính bản thân mình, làm cho Ninh Thư Thiến kinh hoảng khiếp sợ, càng gắt gao ôm lấy Ôn Du Nhã: "Du Nhã, con nghe mẹ nói, con là tâm can bảo bối duy nhất của mẹ, không phải đồ chơi của người khác, con phải tin mẹ, những kẻ đã gây tổn thương cho con đều phải trả giá đại giới."

Giọng nói của Ôn Du Nhã nghẹn ngào thô ráp, thân thể run rẩy giống như tơ liễu phất phơ trong gió, đôi tay nắm chặt ở trước ngực, không ngừng chà xát cánh tay của chính mình: "Nhưng mà mẹ, con bị người.. bị người.. con cảm thấy bản thân mình rất dơ bẩn, trên người thật sự rất dơ, thật là dơ quá.. Mẹ người đừng tới gần con, con dơ.. dơ dơ dơ.."

Ninh Thư Thiến khổ sở ôm lấy cô ta, đứa con gái nhỏ bé của bà ta chỉ mới mười lăm tuổi, cái gì cũng đều không hiểu, lại gặp phải loại chuyện này, đương nhiên không thể chấp nhận được: "Du Nhã, chuyện này đến cùng cũng không có gì lớn, làm phụ nữ cả đời ai cũng phải trải qua giai đoạn này, cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi, lúc mẹ còn trẻ cũng giống như con ở tuổi này đã thất thân, nhưng hôm nay không phải cũng sống rất tốt hay sao, thậm chí còn giống như cô bé lọ lem trong vở nhạc kịch mang theo con gái đồng thời gả vào hào môn thế gia."

Nghe Ninh Thư Thiến nói như vậy, cảm xúc cuồng loạn của Ôn Du Nhã mới dần dần bình tĩnh trở lại: "Nhưng mà mẹ, con bị rất nhiều người nhìn thấy, phải làm sao đây, về sau con làm sao còn mặt mũi mà ra ngoài gặp người nữa."

Ninh Thư Thiến đưa tay sờ đầu Ôn Du Nhã, yêu thương nói: "Thời gian sẽ làm cho ký ức của người ta trở nên ảm đạm, sẽ nhanh chóng quên đi chuyện này, thế gian này mọi người đều là đồng tình cho người bị hại, chỉ cần con luôn lộ ra dáng vẻ bị hại đáng thương, người khác sẽ không tiếp tục xát muối vào miệng vết thương của con, chỉ có thể đồng tình với con mà thôi."

"Mẹ, Ôn Hinh Nhã hại con thành như vậy, chẳng lẽ cứ để yên như vậy sao?" Ôn Du Nhã nghĩ đến hình tượng đạo đức của Ôn Hinh Nhã, thanh quý cao sang, mà cô ta chỉ là viên ngọc có tỳ vết, trong lòng giống như sôi trào, tràn ngập oán độc cùng căm hận.

"Đương nhiên là không, mẹ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho những người đã tổn thương con, nhưng hiện tại trước mắt chúng ta chỉ có thể nhẫn nhịn." Nhắc tới Ôn Hinh Nhã, trong lòng Ninh Thư Thiến cũng tràn đầy cảm xúc oán giận cùng căm hận, như là răng nanh sắc nhọn cùng móng vuốt của quỷ dữ, không thấy đổ máu tuyệt không dễ dàng bỏ qua.

Du Nhã là con gái của bà ta, ngày đó bà ta nhờ xem TV mới biết được phá thai khi còn trẻ có thể dẫn đến vô sinh, nhiều năm qua bà ta cũng không thể mang thêm đứa trẻ nào khác, liền biết rõ có khả năng đời này bà ta chỉ có duy nhất một đứa con, bà ta nhất định không thể để cho người khác tổn thương con của mình.

"Nhẫn, phải nhẫn nhịn, con rốt cuộc còn phải nhẫn nhịn đến khi nào đây, Ôn Hinh Nhã bất quá chỉ là một con nhóc lưu lạc mười lăm năm ở bên ngoài, con chỗ nào so với cô ta kém hơn, dựa vào cái gì bắt con phải khắp nơi nhẫn nhịn cô ta." Ôn Du Nhã gào thét đến tê tâm liệt phế, cô ta nhớ đến trong buổi tiệc sinh nhật của Chu Thiên Du, Ôn Hinh Nhã mặc một chiếc váy lụa màu lục nhạt, thanh nhã như hoa quỳnh, ngọc thụ lâm phong xinh đẹp nho nhã thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người, hòa nhã hơn so với cô ta, lại mang theo vài phần tiên khí, đứng trước mặt cô ta (Ôn Du Nhã) lại trở nên ảm đạm thất sắc.

Thế mà.. trong buổi tiệc khi mọi người nhìn đến cô ta (Ôn Du Nhã) đều vô cùng giật mình, giống như muốn nói cho cô ta biết, một kẻ hèn thấp kém như cô ta chỉ là con nuôi của Ôn gia thì lấy tư cách gì tới nơi này.

Cô ta chưa bao giờ cảm thấy mình so với ai thua kém về cái gì, đều cao cao tại thượng đường hoàng mà hưởng thụ những vinh hoa phú quý kia!

Kể từ khi đó bốn chữ "tiểu thư Ôn Gia" giống như một khối u ác tính trong lòng cô ta, đã thâm nhập đến tận xương tủy.

Tiểu thư Ôn Gia, cô ta mới chính là tiểu thư của Ôn Gia.

Cái chấp niệm này cứ tích lũy ngày qua ngày, phảng phất như độc tố đọng lại đã ăn sâu bén rễ trong nhiều năm, giống như mạch nước ngầm mênh mông chảy xiết, ẩn sâu dưới đáy lòng này chiếm chỗ cứ mãi không đi.

Ôn Hinh Nhã xuất hiện, đã hoàn toàn giải phóng mạch nước ngầm độc dược đang trào dâng dưới đáy lòng cô ta, chỉ cần đuổi Ôn Hinh Nhã đi, thì cô ta mới danh chính ngôn thuận trở thành đại tiểu thư duy nhất của Ôn gia.

Nhưng mà khi Ôn Hinh Nhã xuất hiện lại mang theo một thân hào quang lộng lẫy sáng chói, làm cho sự tự ti vốn chôn sâu dưới đáy lòng cô ta lập tức bộc phát, Ôn Hinh Nhã giống như kẻ địch đã chú định sẵn trong số mệnh của cô ta, nếu không đánh bại được Ôn Hinh Nhã thì cô ta sẽ vĩnh viễn đánh mất đi sự tự tin, cũng không thể tìm lại được chính mình.

Ninh Thư Thiến đau lòng vỗ về con gái bảo bối, ôn nhu trấn an: "Du Nhã, mẹ biết con rất ủy khuất và đau khổ, mẹ làm sao không thương tâm khổ sở được, nhưng mà con nhất định phải sống tốt lên, nhìn xem mẹ như thế nào đối phó với con tiện nhân Ôn Hinh Nhã kia, mẹ sẽ đem toàn bộ nỗi đau mà con phải chịu tăng gấp bội trả lại trên người của nó, phải đòi lại gấp trăm lần, gấp ngàn lần."

"Mẹ, chúng ta làm sao có thể đấu lại cô ta, cô ta lợi hại như vậy, giống như mọi hành động của chúng ta đều nằm trong kế hoạch của cô ta, sau đó bị lợi dụng ngược lại, biến thành vũ khí chống lại chúng ta." Giọng nói của Ôn Du Nhã vang lên bên tai giống như bị đè nặng, cả người cứ như bị trói buộc không thể trốn thoát.

Ninh Thư Thiến nhìn con gái của mình trước đây vô cùng tự tin nay lại trở nên như vậy, trong lòng càng đau đến tê tâm liệt phế: "Con yên tâm, hết thảy mọi chuyện đều giao cho mẹ, mẹ nhất định sẽ báo thù cho con."

"Mẹ, con muốn con tiện nhân kia muốn sống không được, muốn chết cũng không xong, sống không bằng chết." Trong nội tâm của Ôn Du Nhã của hiện tại giống như bị ma quỷ lôi kéo, những cánh tay thật dài như xúc tu của bạch tuộc nắm chặt lấy cô ta, kéo cô ta thẳng vào vực sâu không thấy đáy, nơi sâu nhất của địa ngục.

Thật vất vả mới dỗ được Ôn Du Nhã ngủ, nhưng cô ta vẫn còn chìm sâu trong bóng ma tâm lý, không ngừng nói mớ thống khổ, giãy giụa xen lẫn khóc rống, nhìn con gái đau khổ tuyệt vọng như vậy, Ninh Thư Thiến cắn răng, gọi một cuộc điện thoại!

Tuy bà ta biết nếu như nhờ ông ta giúp đỡ càng nhiều, tương lai bà ta sẽ càng lún sâu vào, nhưng trước mắt bà ta cũng không nghĩ nhiều như vậy, cho dù bất chấp tất cả bà ta nhất định cũng phải khiến Ôn Hinh Nhã trả giá đại giới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.