Ngay lúc này tại một trang viên trong thành phố H, Tư Diệc Diễm mang sắc mặt nhợt nhạt nằm ở trên giường.
Một trận tiếng bước chân hỗn độn vội vàng truyền đến gần, cửa phòng liền bị mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo đen bước vào.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Sắc mặt của Tư Diệc Diễm âm trầm như Tu La.
Người đàn ông trẻ chần chờ một chút mới nói: "Tại thành phố bên kia, Cố Quân Lân vừa mới điều động một đám người ở Black Sunday, hình như là Ôn đại tiểu thư bị người ta bắt cóc không thấy tung tích, hiện tại sống chết không rõ."
"Cậu lặp lại lần nữa." Trong mắt Tư Diệc Diễm đột nhiên bắn ra một tia lạnh lẽo, thời gian phảng phất như ngừng lại trong nháy mắt, hành động cử chỉ của người đàn ông trẻ giống như bị cái nhìn này khiến cho đông cứng lại, cả linh hồn giống như bị đem ra phơi bày, trong vô hình tựa như có vô số lưỡi dao sắc bén, tỏa ra khí lạnh âm u, toàn bộ đều nhằm vào hắn.
Người đàn ông trẻ hoảng sợ không thôi: "Ôn đại tiểu thư bị người ta bắt cóc, sống chết không rõ."
Bầu không khí tĩnh mịch trong căn phòng mang hai màu sắc trắng đen yên lặng diễn ra, như có thứ gì đó đang đè nén sự đơn điệu đến quỷ dị của hai màu đen trắng, giữa sự kết hợp của hai màu trắng đen, không khí và không gian bên trong được đẩy lên đến mức tận cùng. Đem mình đặt vào trong đó, bản thân có cảm giác như ở trong thời kỳ mạt thế (*), hơi sơ ý liền sa đọa vào cõi ma.
(*) thời kỳ mạt thế: Ngày tận thế của thế giới
"Cổ Càng Hàn, cho cậu thời gian năm phút, tôi muốn biết rõ đầu đuôi câu chuyện." Tư Diệc Diễm chậm rãi dịch chuyển chiếc chăn màu trắng ở trên người hắn, phía trước ngực được quấn băng gạc dày đặc, bởi vì động tác mạnh vừa rồi, băng gạc trước ngực hắn chậm rãi thẩm thấu ra máu đỏ tươi.
"Chín thiếu, thương tích của ngài rất nghiêm trọng, bác sĩ nói ngài tạm thời còn chưa thể rời giường đi lại được." Cổ Càng Hàn nhìn máu tươi tụ tập trước ngực anh càng ngày càng nhiều, thẩm thấu xuyên qua lớp băng gạc dày đặc, nguyên bả vai đều nhiễm máu đỏ tươi, trong phòng có thêm một thứ mùi vị đặc thù của máu, không khỏi khiến người khác sợ hãi khiếp vía.
Vết thương trước ngực của Chín thiếu có bao nhiêu nghiêm trọng, hắn ta so với bất kỳ ai đều rõ ràng hơn, trong lần đấu súng kinh khủng đó, viên đạn cứ thế bắn thẳng vào ngực ngài ấy, máu tươi không ngừng trào ra ngoài, lại bị kẻ địch gắt gao truy đuổi cắn chặt không buông, trên chiếc áo trắng của Chín thiếu nhuộm đầy máu tươi, dọc theo đường chạy trốn máu tươi rơi rớt đầy đất.
Rốt cuộc bọn họ cũng chờ được cứu viện, Chín thiếu bởi vì mất máu quá nhiều mà hôn mê, một lần hôn mê kéo dài đến nửa tháng, mà hắn cũng luôn canh giữ ở bên người Chín thiếu, nhìn số liệu máy đo nhịp tim biến đổi lúc cao lúc thấp trong nửa tháng qua.. Mỗi một lần đều làm cho người khác sợ hãi mất vía, Chín thiếu cứ như vậy chiến đấu với tử vong nửa tháng! Hôm qua vừa mới tỉnh lại.
Đầu tóc bù xù của Tư Diệc Diễm làm hắn thoạt nhìn có chút tinh thần suy sụp, mí mắt cũng không thèm nhấc, con ngươi chớp động lộ ra lưu quang, lạnh đến dọa người: "Còn dư lại bốn phút."
Cố Càng Hàn sắc mặt trắng bệch, vội vàng nói: "Tôi lập tức đi ngay."
Cố Càng Hàn chạy ra khỏi phòng, Tư Diệc Diễm cầm lấy áo sơ mi đen ở đầu giường nhanh chóng mặc vào, đem vết máu trước ngực che đậy hoàn toàn, để cho người khác không thể nhìn thấy, mà hắn cũng khôi phục lại bộ dáng tuấn tú, một Tư Diệc Diễm cao ngạo, lạnh lùng, không có tình cảm.
Bốn phút sau, Cổ Càng Hàn một lần nữa đẩy cửa phòng ra, Tư Diệc Diễm đã chỉnh trang tốt ngồi ở trên sô pha, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím notebook, động tác kia ưu nhã đến cực hạn, ngón tay thon dài như ngọc, đốt ngón tay rõ ràng, cứng rắn như ngọc thạch, mang theo khí thế chỉ điểm giang sơn, ra lệnh cho núi sông, từng mệnh lệnh đều do hắn chỉ điểm.
"Chín thiếu, những tư liệu ngài muốn đều ở chỗ này." Cổ Càng Hàn đem tư liệu ở trong tay giao cho hắn, giương mắt nhìn câu lệnh trên máy tính, hắn thế nhưng điều động toàn bộ lực lượng ở trong thủ đô, chẳng qua chỉ là một cô gái trẻ mười lăm tuổi, lại có địa vị quan trọng trong lòng hắn đến như vậy.
Tư Diệc Diễm duỗi tay tiếp nhận, đọc nhanh như gió, không đến nửa phút đồng hồ liền nắm được rõ ràng nội dung trong tư liệu: "Chuẩn bị xe, chúng ta lập tức trở lại thủ đô."
Thanh âm mát lạnh cùng khí thế không thể từ chối, Cổ Càng Hàn vừa lo lắng vừa sợ: "Chín thiếu, thương thế của ngài hết sức nghiêm trọng, nếu như không nằm trên giường tĩnh dưỡng, vô cùng có khả năng lưu lại hậu hoạn, mặt khác một giờ đêm nay chúng ta còn có chuyến bay đi Italy, nếu hiện tại ngài quay về thủ đô, thời gian căn bản là không kịp."
Hiện tại tin tức Chín thiếu quay về nước không biết bị ai tiết lộ ra ngoài, bang phái kẻ thù sai người loan tin treo thưởng một trăm triệu cho kẻ nào lấy được cái đầu trên cổ của Chín thiếu, tình cảnh trước mắt của Chín thiếu hết sức nguy hiểm, nếu không nhanh chóng rời khỏi nước Z, hậu quả đúng là không dám tưởng tượng.
"Cậu không cần hoài nghi quyết định của tôi, chuyện bên Italy tôi tự có chừng mực." Ánh mắt lạnh lẽo của Tư Diệc Diễm dừng trên người Cổ Càng Hàn, con ngươi hẹp dài mang theo mũi nhọn, đuôi mắt ẩn chứa lệ khí.
Cổ Càng Hàn bị một phen khiếp đảm: "Chín thiếu, hiện tại tin tức ngài bí mật về nước đã bị tiết lộ, rõ ràng là ở bên Italy kia có nội gián, còn là kẻ có địa vị cao trong phái, chúng ta phải ngay lập tức quay về, bằng không sẽ có ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự nghiệp kinh doanh mà ngài đã vất vả gầy dựng nhiều năm."
Tư Diệc Diễm nhẹ nhàng khép laptop lại, đột nhiên từ trên sô pha đứng dậy, lại không nghĩ đến sẽ đụng miệng vết thương, một trận đau đớn xuyên tim lan tràn khắp cơ thể, hắn hơi nhíu mày, bước chân hơi lảo đảo.
Cố Càng Hàn khẩn trương gọi: "Chín thiếu!"
Tư Diệc Diễm nhàn nhạt nhìn hắn một cái: "Cậu nói rất đúng, sự tình bên Italy cũng quan trọng không kém, cho nên một lát nữa cậu trước tiên quay về bên kia, sau khi tôi xử lý xong mọi chuyện ở bên này thì sẽ qua đó tụ họp với cậu."
Đôi mắt Cố Càng Hàn trừng lớn, hắn chỉ là thủ hạ bên người Chín thiếu, quay về Italy trước thì còn có thể làm được chuyện gì, căn bản không thể quyết định được đại cục, Chín thiếu rõ ràng là muốn đuổi hắn đi, miễn cho hắn ở đây tiếp tục làm phiền Chín thiếu nghĩ cách đi cứu viện Ôn đại tiểu thư: "Chín thiếu, tôi lập tức đi chuẩn bị xe."
Cổ Càng Hàn sợ hắn sẽ cự tuyệt, chạy nhanh ra khỏi phòng như một cơn gió.
Tư Diệc Diễm nhẹ nhàng rút một điếu thuốc, động tác lấy thuốc của hắn cùng với người khác không giống nhau, người bình thường đều là dùng ngón trỏ cùng ngón giữa rút thuốc, còn hắn thì lại dùng ngón cái và ngón trỏ vân vê, thuốc lá màu trắng cầm ở trên tay hắn lại mang vẻ vô cùng lịch sự tao nhã, khói nhẹ tỏa ra lượn lờ, chậm rãi từng chút một xóa tan nỗi lo âu trong lòng hắn.
Hắn đưa thuốc lên miệng hút một hơi, động tác không mang theo bất kỳ suy nghĩ hay suy sụp tinh thần gì cả, ngược lại còn mang theo tự phụ cùng cao nhã, trước đây hắn chưa từng có tâm trạng lo lắng như vậy, giống như mỗi một giây phút trôi qua đều là một sự tra tấn!
"Chín thiếu, xe đã chuẩn bị xong rồi!" Cổ Càng Hàn vội vàng đi tới, khi nhìn thấy điếu thuốc trong tay Chín thiếu thì hơi sửng sốt, ngài ấy rất ít khi hút thuốc.
Tư Diệc Diễm nhẹ nhàng thả ra một làn khói, xua tan sương mù trước mắt, nhìn tro thuốc lá rơi tung tóe trên mặt đất, cái bị thiêu đốt thành tro không chỉ là khói thuốc mà còn có lý trí của Tư Diệc Diễm.
Hắn thả tay đem đầu thuốc lá đặt ở gạt tàn thuốc trên bàn trà, động tác ưu nhã tới cực hạn, lại như ẩn chứa một lực sát phạt tử vong, đem đầu thuốc lá nghiền nát, khiến Cổ Càng Hàn đứng nhìn biến đổi từ thất vọng sang giật thót.
"Đi!" Tư Diệc Diễm chỉ nói một chữ, chân đã sớm bước nhanh mấy bước.
~Hết Chương 95~