Trọng Sinh Hào Môn: Thiên Kim Ác Ma Trở Về

Chương 138: Chương 138: Ôn Hinh Nhã trộm đồng hồ Của tôi




Editor: Diệu Linh

Khương Nhược Nhân đi nhà vệ sinh định rửa tay nhưng không cẩn thận làm ướt đồng hồ đang đeo trêи tay, cô ta tháo đồng hồ xuống lau một cách cẩn thận, rồi lại hong khô dưới máy sấy tay cạnh bồn rửa mặt, đem mặt đồng hồ để dưới chiếc máy sấy sau đó mới xoay người đi vào trong phòng vệ sinh.

Lát sau Khương Nhược Nhân từ trong phòng vệ sinh đi ra liền thấy Ôn Hinh Nhã rửa tay xong rồi rời đi, cô ta không nhịn được nhìn Ôn Hinh Nhã hừ lạnh một tiếng, mở vòi nước rửa tay sau đó sấy khô tay dưới máy sấy tự động, tiện tay định cầm lấy chiếc đồng hồ đeo tay đặt dưới máy sấy lại phát hiện đồng hồ đã biến mất.

Khương Nhược Nhân đột nhiên hoảng hốt, nghĩ đến Ôn Hinh Nhã vừa mới rời đi, tức giận đến giậm chân nghiến răng chạy ra khỏi nhà vệ sinh.

Tiện nhân Ôn Hinh Nhã dám trộm đồ của cô ta, cô ta nhất định phải khiến cho Ôn Hinh Nhã đẹp mặt mới được.

Lúc này, Ôn Hinh Nhã đang nói chuyện với một người phụ nữ, ngẩng đầu lên liền thấy Khương Nhược Nhân với sắc mặt khó coi đi về chỗ cô, trực tiếp cao giọng hỏi: "Ôn Hinh Nhã trả đồng hồ đeo tay lại cho tôi."

Giọng nói sắc nhọn mang theo cơn giận dữ, lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người đang tham gia buổi tiệc, mọi người đều đi lại gần muốn biết xem có chuyện gì xảy ra.

Ôn hinh Nhã không khỏi ngạc nhiên, nheo mắt nhìn Khương Nhược Nhân nói: "Khương tiểu thư, tôi nghĩ cô hiểu lầm rồi, tôi không biết đồng hồ đeo tay của cô là cái nào, càng không lấy đồng hồ của cô, hơn nữa đồng hồ cô luôn đeo trêи tay thì làm sao tôi lấy được?"

Nếu như không phải còn đang ở trong buổi tiệc thì cô thực sự không nhịn được mà muốn tát Khương Nhược Nhân một cái, trước kia cô ta cùng Hạ Như Nhã xem thường sỉ nhục cô, hiện tại lại đổ oan cô trộm đồng hồ của cô ta, thật sự coi cô là trái hồng mềm, mặc cho người ta muốn nắn bóp thế nào cũng được đúng không?

Khương Nhược Nhân thấy cô không thừa nhận, sắc mặt càng khó coi, trừng mắt nhìn Ôn Hinh Nhã rồi cao giọng nói: "Ôn Hinh Nhã cô đừng giả bộ nữa việc này nhất định là do cô làm, còn không mau đem đồng hồ trả lại cho tôi nếu không tôi không nể mặt cô nữa đâu."

Mọi người lúc này mới biết chuyện gì đang xảy ra, có chút nghi ngờ nhìn về phía Khương Nhược Nhân và Ôn Hinh Nhã.

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Chung Như Phong từ từ bước tới, nhìn cảnh tượng giằng co giữa hai người, sắc mặt trầm xuống.

Khương Nhược Nhân đưa tay chỉ Ôn Hinh Nhã cao giọng nói: "Ôn Hinh Nhã trộm đồng hồ đeo tay của tôi."

Chuyện này Chung Như Phong cũng không tiện tham gia vào nhưng đây lại đang ở trong bữa tiệc mừng thọ của ông nội, để mọi chuyện ầm ĩ như vậy cũng không phải việc tốt, hơn nữa Khương Nhược Nhân bị mất đồng hồ ở đây, Chung gia cũng không thể nhắm mắt làm ngơ không quan tâm được.

May mà ông nội và các ông cụ đã đi thư phòng xem mấy bức thư pháp nổi tiếng, bây giờ phải nhìn xem chuyện phát triển như thế nào rồi mới tìm cách giải quyết.

Ôn Hinh Nhã lạnh nhạt, đôi mắt sắc bén giống như là phủ một lớp băng lạnh: "Khương tiểu thư, cơm có thể ăn nhiều nhưng lời không thể nói lung tung, con mắt nào của cô thấy tôi lấy đồng hồ hơn nữa cô có gì để chứng minh tôi đang cầm đồng hồ của cô?"

Khương Nhược Nhân trừng mắt nhìn Ôn Hinh Nhã, hận không thể ăn tươi nuốt sống cô, một bước cũng không nhường lạnh nhạt nói: "Tôi vừa đi nhà vệ sinh, vì không cẩn thận làm ướt đồng hồ cho nên đã đặt nó xuống dưới máy sấy tay sau đó đi vào trong buồng vệ sinh, lúc ra thì chỉ thấy một mình cô đang đứng ở đó rồi rời đi, nếu không phải cô cầm thì là ai cầm?"

Ôn Hinh Nhã cười lạnh nói: "Nói cách khác cô không có tận mắt nhìn thấy tôi lấy đồng hồ của cô? Đây tất cả đều do cô phỏng đoán, tôi cảnh cáo cô Khương tiểu thư, nếu cô lại nói lung tung bôi nhọ danh dự của tôi, tôi sẽ kiện cô tội phỉ báng."

Khương Nhược Nhân nhất thời ngậm miệng không trả lời được, đôi mắt hung ác độc địa nhìn chằm chằm Ôn Hinh Nhã: "Ôn Hinh Nhã, cô đừng nghĩ rằng dùng kiện cáo có thể dọa được tôi, tôi cũng không phải chỉ có như vậy, cho dù mọi chuyện có như thế thì sao, Khương gia tôi có máu mặt, tôi mới không sợ cô đâu. Nếu cô không thừa nhận tôi sẽ báo cảnh sát đem tất cả mọi việc giao cho cảnh sát xử lý."

Lúc này Hạ Như Nhã liền vội vàng bước đến nói: "Nhược Nhân, dù sao thì Hinh Nhã cũng là tiểu thư Ôn gia, sao có thể lấy đồng hồ của cậu, chắc có hiểu lầm gì rồi, cậu đừng vội vàng kết luận hãy hỏi cho rõ ràng đi."

Hạ Như Nhã nói xong làm Ôn Hinh Nhã nhất thời kinh hoàng, trong lòng tự nhiên sinh ra một dự cảm xấu.

Quả nhiên Khương Nhược Nhân cười lạnh, nhìn Ôn Hinh Nhã bằng ánh mắt xem thường, đùa cợt châm chọc: "A.... Tiêu thư Ôn gia, ai mà không biết trước khi trở lại Ôn gia, cô ta là con nhóc lăn lộn đầu đường xó chợ, trộm cắp lừa đảo không gì là không làm."

Khương Nhược Nhân nói xong, quả thực động đến nỗi đau của Ôn Hinh Nhã, cô cảm thấy ánh mắt mọi người xung quanh nhìn mình thay đổi, thậm chí có người to gan dám ở sau lưng bàn tán.

Cô nhìn về phía Hạ Như Nhã, sắc mặt cô ta trắng bệch vô tội, chẳng qua khi nhìn vào đôi mắt cô ta sẽ thấy ánh mắt lóe lên.

Quả nhiên Hạ Như Nhã rất thành thục trong việc bỏ đá xuống giếng, hơn nữa không để lại cho người ta một con đường sống.

Khương Nhược Nhân đắc ý không có ý định buông tha, trừng mắt nhìn Ôn Hinh Nhã cười lạnh: "Sao vậy Ôn Hinh Nhã? Không còn gì để nói nữa sao, tôi khuyên cô tốt nhất nên đem đồng hồ trả lại cho tôi ngay lập tức, cái đồng hồ kia chính là của hãng Vacheron Constantin thuộc dòng chính hãng mang theo phong cách cổ điển dòng Thor, một cái cũng hơn 500 vạn, nếu cô không lấy ra tôi sẽ báo cảnh sát."

Ôn Hinh Nhã hít sâu một hơi, bình tĩnh lại, phải giữ được tỉnh táo: "Khương Nhược Nhân, tôi đã nói tôi không có lấy đồng hồ của cô, rốt cuộc cô muốn thế nào?"

Nhìn dáng vẻ Khương Nhược Nhân xem ra đúng là làm mất đồng hồ thật, hẳn là không có lửa làm sao có khói.

Chung gia là dòng dõi thư hương, buổi tiệc ngày hôm nay người đến đều là những người có máu mặt ở trong thành phố, cô cũng hiểu rõ ở bữa tiệc này nếu như làm lớn chuyện này, danh tiếng của cô hoàn toàn bị hủy hoại, sau đó trong vòng này sẽ không còn chỗ cho cô, cuối cùng cô sẽ bị Ôn gia vứt bỏ.

Khương Nhược Nhân hùng hổ đi lên, đôi mắt mạnh mẽ ác liệt: "Cô nói không phải mình thì là không sao, tôi dựa vào đâu mà tin cô, để chứng minh mình trong sạch cô có dám cho tôi kiểm tra túi xách của cô không."

Sắc mặt Ôn Hinh Nhã trở lên tái nhợt, lục soát túi đây là hành vi sỉ nhục tổn hại đến quyền lợi căn bản của con người, cô ta lục soát trước mặt mọi người, cô nên giấu mặt vào đâu, mặt mũi Ôn gia để đi đâu?

Thế nhưng cô không thể không đồng ý, tất cả những gì Khương Nhược Nhân nói cũng không có sai, trước khi trở về Ôn gia cô đã từng là con nhóc lăn lộn đầu đường xó chợ, những chuyện ấy trong vòng này những người nên biết đều biết hết rồi, nếu như cố từ chối, trong mắt mọi người chính là cô có tật giật mình.

Hoàn cảnh này đâm lao phải theo lao thôi, dù lựa chọn thế nào cũng là cô chịu thiệt.

Khương Nhược Nhân trừng mắt nhìn Ôn Hinh Nhã lạnh nhạt nói: "Sao vậy, không dám sao? Chột dạ hả?"

Cô lên làm thế nào bây giờ, Ôn Hinh Nhã nắm thật chặt chiếc túi, dùng sức lực lớn đến mức đỏ hết cả bàn tay, rất lâu cô chưa từng phải trải qua cảm giác nhục nhã như bây giờ, làm cho cô run rẩy, bên tai nghe thấy tiếng mọi người nghị luận, làm cho cô suýt chút nữa muốn hét lên.

Cô cố gắng kiềm chế cơn giận, bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.