.
Cứ như thế hai năm trôi qua, tôi vẫn ở trong thành Gia Hưng chữa bệnh từ thiện. Khám xong một người bệnh thì Dương Quá hô to chạy tới, “Cô cô, bên kia có một người nói quen biết mẹ con.”
“Sắp thành người lớn rồi, không được hô to gọi nhỏ như thế nữa”, tôi thản nhiên mỉm cười, giúp nó sửa sang lại quần áo một chút, thấy nó im lặng mới nhẹ nhàng hỏi: “Người quen biết mẹ con ở đâu, cô cô cùng con đi gặp.”
Tôi quán triệt việc dạy dỗ từ lời ăn tiếng nói khiến cho Quá Nhi từ bỏ tính cách xốc nổi ở độ tuổi này. Quá Nhi cực kỳ hiếu thuận, lời tôi nói ra nó không bao giờ cãi lại, lúc này cũng vậy.
Nó gật đầu, không còn chạy nữa mà dẫn tôi đến gặp một người đàn ông hào sảng.
Người nọ lại ngây người, nhìn thấy tôi thì có chút nghi hoặc sau đó vừa chắp tay vừa nói với tôi: “Tại hạ Quách Tĩnh, bạn cũ của Mục Niệm Từ, không biết hiện giờ Niệm Từ hiện ở nơi nào?”
Thì ra là hắn.
“Nghĩa tỷ vài năm trước đã qua đời”, tôi nhẹ giọng đáp.
“Niệm Từ đã qua đời?”, chợt nghe người xưa đã mất người đàn ông hào sảng này cũng không ngăn được đôi mắt hồng hồng.
Dương Quá cũng có chút buồn. Tôi nhẹ nhàng vỗ lưng nó, điềm tĩnh nói: “Tại hạ là Lý Mạc Sầu, phu gia họ Dương, chuyện trước kia của Quách đại hiệp ta đã từng nghe nghĩa tỷ nói qua. Nếu là người quen biết tới chơi thì mời người đến nhà ta ngồi, nơi này không thích hợp để nói chuyện.”
Vẻ mặt hắn xúc động hỏi: “Thì ra người cứu sống vô số người chính là Dương phu nhân, nghĩa muội của Niệm Từ?”
Tôi gật đầu, “Không dám nhận. Ta cùng nghĩa tỷ mười năm trước quen biết, giúp đỡ lẫn nhau rồi kết nghĩa kim lan. Từ sau khi tỷ ấy qua đời ta cùng Quá Nhi sống nương tựa lẫn nhau.”
Hắn gật đầu rồi vung tay lên ra hiệu. Cách đó không xa còn có thêm mấy người nữa không cần Quách Tĩnh giới thiệu tôi cũng biết đó là Hoàng Dung, Kha Trấn Ác cùng với tiểu Quách Phù.
Quách Tĩnh giới thiệu hai bên với nhau, Kha Trấn Ác nghe xong thì vái chào tôi rồi nói: “Dương phu nhân thật là cao thượng, mấy năm trước chỉ dùng sức lực một mình mà có thể bảo vệ tánh mạng cho dân chúng.”
Tôi đáp lễ nói với ông ta: “Không dám nhận, Mạc Sầu cũng chỉ là làm hết bổn phận”, nói xong tôi dẫn bọn họ đến ngôi nhà chúng tôi ở đã nhiều năm. Tôi và Dương Thiên tuy không thiếu tiền nhưng tôi đã quen sống cuộc sống giản dị, càng không muốn tập cho Dương Quá thói xa xỉ nên nhà cũng không mua quá nhiều đồ đạc. Dương Thiên luôn thích ứng trong mọi hoàn cảnh, không có gì yêu cầu gì đặc biệt mọi việc đều nghe theo lời tôi.
Quách Tĩnh thấy nơi ở của chúng tôi giản dị như thế, không khỏi cảm thán: “Cô nương xem bệnh và phát thuốc miễn phí cho đông đảo dân chúng xem bệnh còn chính mình lại sống tiết kiệm. Quách mỗ thật bội phục!”
Tôi quan sát tỉ mỉ nét mặt bọn họ, Kha Trấn Ác cũng có chút than thở, nét mặt Hoàng Dung không biểu hiện gì còn vẻ mặt Quách phù thì khinh miệt. Chắc thấy các trưởng bối đều cung kính có lễ với tôi nên nó mới không dám nói năng lỗ mãng.
Cẩn thận đánh giá Hoàng Dung vài lần, người người đều nói nàng ta ở trong “Xạ điêu” thì thông minh lanh lợi, ở “Thần điêu” thì mặt mày dễ ghét (1). Tôi lại cảm thấy nàng ta chẳng có thay đổi gì.
Sự thông minh của nàng ta ở mấu chốt là học tập nhanh chóng và đối với người ngoài lúc nào cũng hoài nghi.
Ví như Dương Khang chẳng hạn, bất kể là Quách Tĩnh, Niệm Từ hay Toàn Chân giáo ai cũng đều tin tưởng Dương Khang đã hối cải, chỉ có nàng ta là không tin. Sự thật cũng đã chứng minh nàng ta đúng cho nên người người đều cảm thấy nàng ta thông minh.
Còn lần này, đối tượng nghi ngờ biến thành Dương Quá thôi. Bởi lần này nàng ta sai lầm nên người ta đều cảm thấy lòng dạ nàng hẹp hòi, mặt mày đáng ghét.
Sự thông minh của nàng ta cho tới bây giờ đều không phải là trí tuệ khoan hồng nhân ái mà chính xác là ở chỗ khôn khéo, cho nên nàng ta vẫn vậy nhưng người khác lại cảm thấy nàng ta thay đổi.
Về phần bao che sự sai trái cho Quách Phù thì…Thật ra cho tới bây giờ nàng ta vẫn luôn là người bao che khuyết điểm cho những người nàng ta yêu thương như Hoàng lão tà và Quách Tĩnh trong “Xạ điêu” nhưng lúc đó không ai chán ghét nàng ta thôi.
Nàng ta là con người khôn ngoan biết lấp liếm điều sai trái của mình – một con người cũng phạm sai lầm như những người bình thường khác.
Nếu như trong “Xạ điêu” lấy sự thông minh “Liệu sự như thần, thấu rõ lòng người” ra yêu cầu nàng ta hoặc nếu không lấy danh phận” Nữ hiệp” đối đãi thì chắc chắn hành động của nàng ta khó có thể thông cảm hoặc tha thứ.
Tôi dẫn bọn họ vào nhà ngồi sau khi cho Quá Nhi dâng trà thì để nó đứng phía sau tôi.
Nói chuyện một hồi về cuộc sống của Mục Niệm Từ mấy năm nay, rồi lúc nàng ấy sinh bệnh như thế nào. Bọn họ hỏi cái gì, nếu biết tôi đều trả lời hết.
Cuối cùng Quách Tĩnh mở miệng nói: “Ta cùng cha Quá Nhi kỳ thật là anh em kết nghĩa, hiện giờ cha mẹ nó đã mất, ta muốn nhận Quá Nhi về nuôi dưỡng, không biết……”
Phía sau Dương Quá vội la lên: “Cô cô, con không muốn đi cùng ông ấy……”
Tôi liếc mắt nhìn nó một cái, ý bảo nó yên tâm không được nóng nảy ngược lại thản nhiên nói Quách Tĩnh: “Chuyện Quách đại hiệp với cha Quá Nhi kết nghĩa, Niệm Từ đã nói hết cho ta. Ta với tỷ ấy cũng là chị em kết nghĩa, trước khi mất tỷ ấy đem Quá Nhi giao lại ta. Ta sẽ không đưa nó giao cho bất luận kẻ nào nuôi dưỡng cả.”
Quách Tĩnh nghe vậy gật đầu nói: “Là ta suy nghĩ không chu toàn, ta thấy võ công Dương phu nhân nhẹ nhàng linh hoạt, không thích hợp cho nam tử học tập. Không bằng cho Quá Nhi nhận ta làm sư phụ học chút võ công của ta?”
Quá Nhi nghe vậy không có phản ứng gì. Ngoại trừ nó có học chút võ công phái Cổ Mộ ra tôi và Dương Thiên đều không dạy nó thêm gì hết. Bởi vì đi theo tôi học y, có lẽ là do phân tán tinh thần và thể lực, cũng có thể là nó thích chữa bệnh cứu người hơn nên đối với võ học nó cũng không tha thiết lắm.
Tôi trầm ngâm chốc lát rồi gật đầu nói: “Chuyện Quách đại hiệp đề nghị thật sự có thể cân nhắc, chỉ là phía trước còn một vụ án rắc rối khác.”
“Vụ án?”, đám người Quách Tĩnh đều khó hiểu nhìn phía về tôi, riêng Hoàng Dung thì có chút đăm chiêu.
Tôi nói với Quá Nhi: “Quá Nhi, con quỳ xuống trước linh vị của cha mẹ chăm chú nghe cô cô nói, cô cô không gọi thì con không được mở miệng, biết không?”
Tôi nghiêm túc đứng lên. Nó liền biết là chuyện rất quan trọng nên nó gật đầu, đến trước linh vị của Niệm Từ và Dương Khang mà quỳ xuống.
Tôi đứng lên, đi đến phía sau nó thản nhiên nói: “Bây giờ, cô kể cho con nghe chuyện về cha con. Những vị ngồi đây đều là những người năm đó có liên quan, để họ nghe lại lần nữa cũng tốt.”
Dương Quá vẫn thường hỏi tôi rất nhiều về chuyện cha nó, tôi vẫn nói chờ nó lớn lên mới nói nó nghe. Hiện giờ nghe thấy tôi muốn nói, trong lòng nó không khỏi xúc động, ra sức gật đầu.
Hoàng Dung vội la lên: “Dương phu nhân, lúc này chỉ sợ không thích hợp? Quá Nhi tuổi còn quá nhỏ.”
Tôi thản nhiên nói: “Quá Nhi là do chính mắt ta nhìn thấy nó lớn lên. Ta cho rằng nó có thể hiểu”, không đợi nàng ta phản đối, tôi quay sang Kha Trấn Ác nói: “Kha đại hiệp là người công bằng chính trực, nếu Mạc Sầu nói có gì không công bằng, xin Kha đại hiệp chỉ ra chỗ sai.”
Kha Trấn Ác vẻ mặt nghiêm túc, gật đầu nói: “Ta tin tưởng cách cư xử của Dương phu nhân.”
Vì thế tôi chậm rãi kể lại chuyện năm đó. Lúc nghe tôi kể nước mắt Dương Quá rơi như mưa.
Tôi xoa xoa đầu nó, xoay người lạnh nhạt hỏi: “Xin hỏi Kha đại hiệp, Quách đại hiệp, Quách phu nhân, Mạc Sầu nói có gì không công bằng không?”
Quách Tĩnh nghe lại chuyện cũ đôi mắt hồng lên chỉ gật đầu, Kha Trấn Ác cùng Hoàng Dung đều thở dài nói: “Điều Dương phu nhân nói đều là sự thật.”
Tôi gật đầu, nói với Dương Quá: “Những việc cha con làm đều trái với lợi ích dân tộc, trái với hiếu đạo. Cho nên mẹ con là Mục Niệm Từ mới nhờ Quách đại hiệp đặt cho con cái tên “Quá” ý là mong con thay đổi”, sau đó quay đầu hỏi Quách Tĩnh: “Thưa, có phải như vậy không?”
Quách Tĩnh gật đầu nói: “Đúng là như vậy.”
Tôi nói tiếp: “Mẹ con là nghĩa nữ của ông nội con, có tình cảm huynh muội với Quách đại hiệp, có tình nghĩa bạn bè với Quách phu nhân. Cha mẹ ruột của mẹ con chết trong chiến loạn người Hán chống người Kim. Cho nên dù nói theo lợi ích dân tộc hay cá nhân thì mẹ con đều không thể tán thành với cha con. Chỉ là mẹ con vẫn luôn tin tưởng cha con hối cải, đáng tiếc cuối cùng không có. Sau này cha con lại ra tay tập kích Quách phu nhân, không phải do Quách phu nhân cố ý hại. Mẹ con biết chuyện này cũng không trách cứ vợ chồng Quách đại hiệp. Quá Nhi, điểm này con cần phải ghi nhớ.”
“Dạ”, Quá Nhi cắn răng trả lời.
Tôi gật đầu, tiếp tục nói: “Quá Nhi! Những điều kế tiếp cô cô nói con cần phải nghe cẩn thận.”
“Dạ.”
“Bà nội con tính cách nhu nhược, bà chưa bao giờ nói thân thế thật sự cho cha con biết, cũng không nói rõ cha con là người Hán. Sư phụ của cha con cũng chỉ dạy võ công, chưa bao giờ nói qua thân thế, càng không dạy cho cha con biết cái gì là lợi ích dân tộc. Đây đều là sai lầm của bọn họ. Cha con từ lúc sinh ra đến khi mười tám tuổi đều nghĩ mình là thế tử nước Kim. Bà nội con lúc ở vương phủ mỗi ngày đều thương tiếc ông nội nhưng lại không dạy dỗ cha con. Còn Hoàn Nhan Hồng Liệt lại xem cha con như con ruột, tự mình nuôi dạy, cực kỳ yêu thương. Cho nên cha con kính trọng ông ta yêu ông ta, xem ông ta như cha ruột là lẽ thường của con người, con có hiểu không?”
“Quá Nhi hiểu được”, vẻ mặt Dương Quá nghiêm túc.
“Đột nhiên có một ngày, có người nói với cha con rằng cha con còn một người cha khác, còn nói cha con là người Hán. Cha con tưởng người kia là kẻ thù của Hoàn Nhan Hồng Liệt nên không chịu nhận cũng là chuyện bình thường. Giả sử cô cô cùng mẹ con từ nhỏ đã nuôi dưỡng con lớn lên, bỗng nhiên có người nói chúng ta là kẻ thù của con, con có thể làm hại chúng ta không?”
“Không thể, Quá Nhi vĩnh viễn sẽ không làm hại cô cô”, Dương Quá nói rõ từng chữ.
Tôi gật đầu, tiếp tục nói: “Cha con không biết đến lợi ích dân tộc làm nhiều việc hại người, đó đều là sự thật. Nhưng cô cô muốn con phải biết, bản chất cha con không phải là là người xấu. Hoàn Nhan Hồng Liệt dạy cha con nói, dìu dắt cha con đi, lúc cha con sinh bệnh thì chăm sóc, dạy đọc sách, dạy cha con đạo lý làm người, ngày ngày nhìn thấy cha con lớn lên. Giống hệt những gì cô cô và mẹ con làm cho con nên ông ta đối với cha con mà nói mới chính là cha ruột. Đối với cha con, làm Vương gia thế tử thậm chí tương lai là hoàng đế nước Kim mới chính là cuộc sống của cha con. Nếu cô cô nuôi con đến năm con mười tám tuổi rồi nói thật ra con là người Kim hẳn là phải giết người Tống giết cô cô báo lại thù, con có thể làm được không?”
Dương Quá lắc đầu, “Con là do mẹ cùng cô cô nuôi lớn, con chính là người nước Tống.”
Tôi gật đầu, “Đúng vậy, cho dù là cha ruột của cha con hay là bỗng nhiên ở đâu chui ra một nghĩa huynh, hay là đồng môn của Toàn Chân giáo, trong lòng cha con đều không quan trọng bằng người đã nuôi cha con khôn lớn. Chính những người này cố tình muốn giết ông ấy, cha con không muốn đành phải nhận giặc làm cha. Những người này trước kia chưa bao giờ nói cho cha con biết ông nội ruột con là ai, hiện giờ lại lấy cái gì lợi ích dân tộc đại nghĩa ra mà dạy, chuyện bọn họ làm là không có đạo lý. Mấy vị đại hiệp, Mạc Sầu nói vậy có không công bằng không?”
Kha Trấn Ác há miệng chưa kịp nói gì thì Quách Tĩnh mở miệng nói
“…… Khi đó ta thật sự không nghĩ ra như vậy, xem ra là chúng ta quá mức bức bách Dương huynh đệ rồi.”
Tôi chậm rãi ngồi xuống, nói với Dương Quá nói: “Ưu khuyết điểm của cha con, là đúng hay là sai cô cô đã đều giảng rõ ràng cho con biết, bây giờ con có hiểu hết chưa?”
Dương Quá gật đầu, “Quá Nhi hiểu hết.”
“Những võ lâm nhân sĩ này xác thực là yêu quốc yêu dân nhưng bọn họ xử sự vội vàng hấp tấp lỗ mãng, đã thế lại không biết điều gì mình không muốn thì đừng làm cho người khác (2). Cần phải biết ơn nuôi dưỡng lớn hơn ơn sinh thành, nếu từ nhỏ bọn họ có thể cẩn thận dạy dỗ cha con đến khi trưởng thành, chưa hẳn là cha con có thể không hiểu được thế nào là trung hiếu. Bọn hắn lại nhân lúc cha con vừa biết được thân thế thật sự thì mệnh lệnh cha con, bức bách cha con hại ngược người Kim làm người thân phải đau lòng còn kẻ thù thì khoái chí. Cô cô phải dạy con điều thứ nhất đó là, bất luận tương lai con có phải người giang hồ hay không, đều phải thận trọng, phải xem xét dưới góc độ của người khác, ghi nhớ tám chữ ‘Kỷ sở bất dục, vật thi vu nhân’ (3).
“Dạ, Quá Nhi nhớ kỹ.”
“Bất kể vì lý do cá nhân gì thì cha con cũng đã đi ngược lại lợi ích dân tộc. Điều này con phải thừa nhận. Điều thứ hai cô cô dạy con: đó là chúng ta đều là con cháu của Viêm Hoàng, đều là người dân tộc Hán, bất luận là có thù riêng hay tình riêng gì khi đối mặt với lợi ích đất nước đều phải đặt đại nghĩa lên trước.”
“Dạ.”
“Mặc kệ cha con có làm gì sai, thì ông từ đầu đến cuối vẫn là yêu thương mẹ con thật lòng. Mẹ con cho đến trước khi chết cũng không quên được ông ấy. Cho nên cô cô hy vọng con có thể làm được điều thứ ba đó là: bất luận người khác đối đãi cha con thế nào, trong lòng con không thể khinh bỉ cha, thống hận cha. Con chỉ cần nhớ rõ, ông ấy là cha của con, là người chồng mà mẹ con một lòng yêu thương. Cha con đã mất, như vậy tội nghiệt của ông ấy cũng đều có thể chuộc lại.”
“Dạ.”
“Nếu tương lai con trở thành người trong giang hồ, đi lại trên giang hồ sẽ có người bởi vì con là con trai của Dương Khang mà đối với con có thành kiến, thậm chí căm thù con. Cô cô phải dạy con điều thứ tư đó là con không thể vì xuất thân của một người mà có thành kiến với người ta. Giống vị Quách phu nhân đây bởi vì là con gái của Đông tà đảo Đào Hoa mà năm đó cũng bị giang hồ chính đạo mắng là yêu nữ, có phải thế không?”, ta giương mắt nhìn thẳng Hoàng Dung.
Nàng không nghĩ tới tôi đột nhiên nói đến nàng ta, không khỏi cười khổ nói: “Dương phu nhân nói không sai.”
Kha Trấn Ác nghe vậy không khỏi có chút xấu hổ, hắn đúng là một trong số những người đó.
Tôi gật đầu, “Nếu không phải năm đó bang chủ Cái Bang Hồng Thất Công thu nhận Quách phu nhân làm đồ đệ, lại truyền lại chức bang chủ Cái Bang, Quách phu nhân cũng sẽ không dễ dàng được giới giang hồ chính đạo thừa nhận như vậy. Khi đó Quách phu nhân có làm gì xấu đâu? Chỉ vì xuất thân mà trên giang hồ người nào gặp cũng đòi đánh. Quá Nhi! Cô cô dạy con điều này không phải bởi vì chuyện của con tương tự, mà là muốn con phải biết không thể vì xuất thân của một người, không thể vì người khác nói cái gì, thì mình liền có thành kiến theo. Tai có thể nghe điều sai, mắt nhìn thấy cũng chưa chắc là đúng. Con phải cẩn thận phán đoán, xử sự thận trọng.”
“Dạ.”
“Lần đầu tiên cô cô và mẹ con gặp nhau, con sinh bệnh mà ngay cả bạc xem bệnh cho con mẹ con cũng không có. Con là mồ côi từ trong bụng mẹ, một nữ tử như mẹ con, sinh con xong mỗi ngày đều phải dệt vải, thêu hoa nuôi sống con. Dù cuộc sống khó khăn thế nào cũng không dựa dẫm vào người khác, tự cường tự lập. Nếu bà nội của con kiên cường như mẹ con, cha con sẽ không có kết cục như thế. Bởi vậy cô cô muốn con nhớ rõ, con là con trai của cha con, là đứa con của mẹ con. Mẹ con là người mẹ giỏi giang nhất. Con nhất quyết không thể trở thành người như cha con bởi vì con là con của Mục Niệm Từ.”
Dương Quá mặt đầy nước mắt nói: “Dạ.”
Mọi người trong sảnh lắng nghe đều không khỏi thở dài.
Tôi nói tiếp: “Mẹ con hy vọng con có thể làm một người bình thường, bình an sống cả đời, bởi vậy cô cô không truyền thụ võ công gì cho con hết. Nhưng hiện giờ bạn cũ của mẹ con đến đây, võ công Quách đại hiệp cực kỳ cao siêu, trước linh vị của mẹ cô cô cho con lựa chọn. Nếu lựa chọn con báo thù cho cha thì không thể bái Quách đại hiệp làm thầy, cô cô sẽ tự mình dạy con. Bởi vì người chết là cha con, cô cô cũng không thể ngăn cản con báo thù. Còn nếu con cảm thấy vợ chồng Quách đại hiệp không làm sai, quyết định không báo thù thì phải lấy danh nghĩa của mẹ con thề rằng sẽ mãi mãi không báo thù. Như vậy, nếu con muốn bái Quách đại hiệp làm thầy, cô cô sẽ không ngăn cản con.”
Dương Quá im lặng một lúc lâu, mọi người trong sảnh chờ đợi câu trả lời đều nhìn vào người thiếu niên đang quỳ trước bài vị mẹ, sau đó nghe được Qương Quá nói: “Mẹ con cho rằng cha con làm sai thì con cho rằng ông làm sai. Con là Dương Quá nghĩa là sửa đổi, sao có thể tái phạm sai lầm? Vợ chồng Quách đại hiệp cũng không làm sai, trước linh vị của mẹ, con xin thề mãi mãi sẽ không báo thù cho cha con.”
Trong lòng tôi đau xót, nói: “Con ngoan, mau đứng lên đi.”
Dương Quá đứng dậy, nhào vào lòng tôi mà khóc nức nở.
Tôi nhẹ nhàng vỗ lưng nó mãi đến khi nó bình tĩnh lại mới nói: “Nếu đã quyết định không báo thù, vậy thì đến gặp những người bạn cũ của cha mẹ con đi. Đây là Quách bá phụ của con, Quách bá mẫu, Kha đại hiệp là sư phụ của Quách bá phụ, con phải gọi là Kha công công.”
“Dạ”, Dương Quá đáp xong thì đi đến trước mặt họ hành lễ rồi mới trở lại bên người tôi.
Làm nền như vậy đã đủ rồi, tôi mới mở miệng nói: “Ba vị đều là đại hiệp yêu nước yêu dân, hiện giờ Mạc Sầu cũng muốn xin các vị cam đoan một điều. Ta biết thành kiến các vị đối với Dương Khang đã sâu nhưng ta hy vọng lúc các vị đối mặt với Quá Nhi đừng nhớ tới sai lầm của Dương Khang mà hãy nhớ nhiều những điểm tốt của Niệm Từ. Niệm Từ từng nói tướng mạo Quá Nhi rất giống Dương Khang, ta nghĩ lớn lên sẽ càng giống hơn. Ta hy vọng các vị trưởng bối của Quá Nhi có thể không có thành kiến với Quá Nhi.”
Kha Trấn Ác nhìn chưa ra cho nên tôi nhìn thẳng Hoàng Dung. Nàng cùng tôi nhìn nhau trong chốc lát, cười nói: “Dương phu nhân nói điều này là cố ý nói với riêng ta.”
“Đúng vậy”, tôi gật đầu thừa nhận không che dấu, “Cách đối nhân xử thế của các vị, ta đều nghe Niệm Từ từng nói qua. Quách đại hiệp là người nhân hậu, ta cũng không lo lắng. Tính cách Kha đại hiệp trong sáng vô tư sẽ không làm khó xử một đứa nhỏ. Còn Quách phu nhân thông minh lanh lợi, Mạc Sầu nói lời bất kính người thông minh đều là kẻ đa nghi. Ta sợ lòng nghi ngờ của phu nhân sẽ làm tổn thương đứa trẻ mà ta và Niệm Từ hết lòng bảo hộ.”
Hoàng Dung thở dài, “Dương phu nhân lo lắng không sai! Lúc ta mới gặp Quá Nhi, thấy dung mạo nó giống Dương Khang năm đó liền cảm thấy không thích.”
Quách Tĩnh nghe vậy giật nẩy người, “Dung nhi……”
Hoàng Dung thản nhiên cười, ngăn trở hắn, “Lúc nhà tôi nói muốn đem Quá Nhi về nuôi dưỡng, trong lòng tôi còn nghĩ làm thế nào ngăn cản việc này. Thế nhưng, ngày hôm nay thấy Dương phu nhân dạy dỗ Quá Nhi thì lòng nghi ngờ của ta đã tan. Dương phu nhân tuy nhỏ hơn so với ta vài tuổi nhưng phu nhân suy nghĩ sâu rộng ta không sánh bằng. Dương phu nhân yên tâm, ta cam đoan này sau sẽ không có thành kiến đối với Quá Nhi.”
“Đa tạ Quách phu nhân”, tôi gật đầu mỉm cười sau đó hành một lễ với Kha Trấn Ác,” Vừa rồi trong lời nói của Mạc Sầu có chút mạo phạm với Kha đại hiệp mong Kha đại hiệp đại nhân đại lượng không tính toán.”
Kha Trấn Ác chỉ thở dài, lắc đầu không nói.
“Khá lắm! một nữ nhi trẻ tuổi mà có kiến thức như vậy”, một bóng người màu xanh xám từ trên cao bay xuống, “Ta không biết từ lúc nào trong chốn giang hồ lại có một nhân vật như thế.”
Tôi cả kinh, trước đó tôi không nhận thấy được bên trên có người.
Mọi người cũng giật mình sau đó ngạc nhiên mừng rỡ, Hoàng Dung bổ nhào vào người áo xanh trước mặt, “Cha, cha đến đây lúc từ lúc nào?”
Thì ra là ông ta.
Ông mang mặt nạ, nhìn không ra dung mạo.
Tôi cúi người hành lễ với ông ta, “Mạc Sầu xin ra mắt Đông tà tiền bối.”
Ông khoát tay đối với việc hành lễ không thèm để ý, “Ngươi là đệ tử của ai?”
“Tổ sư con tên là Lâm Triều Anh, năm đó có quan hệ rất tốt với Trọng Dương chân nhân không biết tiền bối có quen biết bà bà hay không?”
“Thì ra là nàng ta”, Đông tà hồi tưởng một chút, “Tổ sư của ngươi là một nữ tử còn mạnh mẽ hơn cả nam nhân, có vẻ như ngươi cũng thế.”
“Con không dám nhận”, tôi mỉm cười nói.
Lúc Hoàng Dung cùng ông ta nói chuyện, Quách Phù quấn quít lấy ông ta làm nũng. Tôi nhanh chóng tính toán một chút: Quách Tĩnh không khéo dạy con cái, Hoàng Dung thì không biết có thể hết lòng hết dạ hay không, huống hồ còn có con bé Quách Phù không hiểu chuyện kia, khó tránh khỏi làm Quá Nhi không tổn thương. Tuy nói trải qua đau khổ mới có thể trưởng thành nhưng thân là cha mẹ hay trưởng bối sao có thể biết rõ ở nơi đó có khó khăn mà còn trơ mắt nhìn thấy nó phải chịu chứ.
Bất quá vẫn phải hỏi ý kiến của Quá Nhi. Nhân lúc bọn nói chuyện, tôi hỏi Quá Nhi: “Con có nguyện ý bái Quách bá phụ Quách bá mẫu làm sư phụ không?”
Trong sảnh đều là cao thủ, giọng tôi tuy nhiên nhỏ nhưng bọn họ vẫn nghe được, bởi vậy lúc này đều im lặng nhìn Quá Nhi.
Dương Quá cúi đầu suy nghĩ một lát sau đó ngẩng đầu lên kiên định nói với tôi: “Quá Nhi không muốn bái Quách bá phụ Quách bá mẫu làm sư phụ.”
Quách Tĩnh chấn động, “Việc này…… Dương phu nhân…… vậy?”
Tôi khẽ cười nói: “Quách đại hiệp, khoan nóng nảy”, quay đầu nhẹ giọng hỏi: “Có thể nói cho cô cô biết lý do vì sao không?”
Dương Quá gật đầu,”Ông nội con cùng cha của Quách bá phụ thân nhau như anh em, làm cho cha con cùng Quách bá phụ cũng kết nghĩa anh em. Mẹ con và Quách bá phụ cũng cũng xem như là anh trai em gái, còn để Quách bá phụ đặt tên cho con. Con xem Quách bá phụ Quách bá mẫu như là trưởng bối, họ đều là người thân của cha mẹ con. Nhưng dù sao cha con chết cũng là vì Quách bá mẫu, tuy con đã thề không báo thù bởi vì cha con làm sai. Dẫu thế nào đi nữa không báo thù cho cha đã là bất hiếu, con làm sao có thể còn bái Quách bá phụ làm thầy, nhận ân huệ của họ được? Con nghĩ mẹ con tuy chưa từng trách vợ chồng Quách bá phụ nhưng vì sao trước kia dù cuộc sống nhiều khó khăn thậm chí trước khi mất, mẹ đều không muốn tìm cầu xin vợ chồng Quách bá phụ trợ giúp, mà lại đem con giao phó cho cô cô. Nhất định mẹ con cũng có suy nghĩ giống như con”, Dương Quá nói xong thì quỳ xuống trước mặt tôi, “Nếu Quá Nhi nói không đúng, xin cô cô chỉ ra chỗ sai.”
Nó nói một phen ngay cả Kha Trấn Ác cũng liên tục gật đầu y như tôi, Hoàng lão tà vuốt râu trầm mặc không nói.
Hoàng Dung cũng im lặng. Quách Tĩnh nhìn chúng ta còn muốn tiếp tục khuyên nhủ, tôi chỉ mỉm cười nói: “Quách đại hiệp, Quá Nhi có suy nghĩ riêng chỉ cần là có đạo lý ta sẽ không bắt buộc nó nghe ta. Mạc Sầu thấy, một người võ công cao cường mà không phân biệt biết đúng sai cũng không bằng một người võ công bình bình mà sáng suốt. Hiện giờ Quá Nhi đã hiểu hiếu thuận, trong lòng Mạc Sầu rất vui mừng, xin Quách đại hiệp không cần phải khuyên nữa”, tôi xoa đầu Quá Nhi mỉm cười nói: “Tính tình Quá Nhi giống ta, một khi đã quyết định sẽ không dễ dàng thay đổi. Từ nay về sau Mạc Sầu sẽ truyền thụ võ học cho nó.”
Sắc mặt Quách Tĩnh có chút ảm đạm gật đầu. Đông tà không biết nhớ tới điều gì, cũng thở dài, “Ta đi đây”, chớp mắt đã biến mất.
Hoàng Dung đuổi theo chạy ra ngoài còn muốn nói tiếp đã không còn thấy bóng người.
Bọn họ hẹn ngày sau sẽ đến thăm rồi từ biệt rời đi.
Chỉ còn lại tôi cùng Quá Nhi, mặt đối mặt, bỗng nhiên nó đến trước mặt tôi quỳ xuống, “Cô cô, xin hãy nhận của Quá Nhi một lạy”, rồi nghẹn ngào nói không nên lời.
Tôi thở dài đỡ nó đứng lên.
Anh hùng cụt một tay cái gì? Thần điêu hiệp lữ cái gì?
Tôi mặc kệ tình huống kinh điển gì. Tôi chỉ cần dốc lòng bảo vệ đứa nhỏ này sống tốt là được.
Tôi âm thầm tính toán, những lời ngày hôm nay nói ba người kia chắc chắn đều tán thành. Bởi vì tôi lấy danh nghĩa là dạy dỗ một đứa nhỏ nhưng lại ở linh vị của Niệm Từ nên bọn họ cũng không nói gì phản đối.
Hoàng Dung quá khôn ngoan, lòng nghi ngờ quá nặng, trăm phương ngàn kế đối phó một đứa nhỏ, làm người ta sinh ghét.
Còn Kha Trấn Ác là kẻ không biết phân biệt đúng sai, gặp chuyện thì cho rằng mình là chính phái, ai phản đối hắn đều cho là tà ma ngoại đạo. Trong nguyên tác thậm chí có lần lỡ tay suýt giết tiểu Dương Quá, thật là quá đáng.
Cuộc nói chuyện hôm nay, thứ nhất là dạy Dương Quá, thứ hai là đập ba người này, nói cho bọn họ biết tôi mới là người giám hộ của Dương Quá, đừng tùy tiện lấy thân phận trưởng bối khoa tay múa chân, ngang ngược can thiệp vào chuyện của Quá Nhi.
Tôi thở ra, không dự đoán được hôm nay bọn họ lại tìm đến đây, tôi cứ thế mà ứng biển nhưng phát huy cũng không tệ lắm.
***************************
Bên kia, mấy người họ cũng nghĩ đến chuyện hôm nay phát sinh, cảm xúc dâng trào cứ thở dài không ngớt.
Quách Tĩnh nói chuyện chừng mực: “Dương phu nhân dạy dỗ Quá Nhi thật là tốt.”
Kha Trấn Ác gật đầu nói: “Dương phu nhân thật sự là nghĩa sĩ, tuy nói chuyện có chút khó nghe nhưng ta cũng không thể không thừa nhận nàng ta nói rất đúng. Trước kia ta cũng là một trong những người hiểu lầm Dung Nhi.”
Hoàng Dung cười nói: “Chuyện đã qua nhiều năm, nhắc lại làm gì”, trong lòng vẫn để ý chuyện Mạc Sầu dạy dỗ đứa nhỏ. Sau nhìn lại Quách Phù trắng trẻo đáng yêu bên cạnh, cảm thấy tâm trạng dịu đi một phần, cảm thấy con nhà mình vẫn là đứa nhỏ giỏi nhất.
_____________
(1) 面目可憎 - diện mục khả tăng (mặt mày dễ ghét)
(2) 己所不慾,勿施于人nghĩa là: Điều mình không thích thì đừng làm cho người khác. Tám chữ này được trích từ một câu nói của Khổng Tử.
(3) “己所不慾, 勿施于人; 在邦無怨 , 在傢無怨” - Kỷ sở bất dục, vật thi vu nhân; Tại bang vô oán, tại gia vô oán. (Điều mình không thích thì đừng làm cho người khác; Nơi quê hương, gia đình mình thì tránh gây thù chuốc oán)
.