Trọng Sinh Lý Mạc Sầu

Chương 7: Chương 7: “Thần y” bất đắc dĩ




.

Mới đó đã ba năm trôi qua, mùa hè năm nay Hoàng Hà lũ lụt. Địa phương khác như thế nào tôi không rõ lắm, còn trong thành Gia Hưng có rất nhiều dân chạy nạn, thậm chí ngay cả ngõ nhỏ, trước cửa nhà đều chật cứng người. Lương thực quan phủ tồn trữ không đủ, lương thực kinh thành cứu trợ còn chưa tới, cả ngày đều có thể nghe thấy tiếng trẻ con đói khóc.

Niệm Từ tốt bụng không thể đứng nhìn người gặp nạn liền bàn bạc với tôi: “Muội muội, vài năm nay muội giúp quan phủ làm việc, chúng ta lại sống tiết kiệm, trong nhà cũng còn ít tiền. Tỷ nghĩ tiền có thể kiếm lại, còn những người bên ngoài kia không cơm ăn thì……”

Tôi gật đầu, “Tỷ muốn làm gì muội đều đồng ý nhưng tỷ cũng phải chuẩn bị tinh thần, tiền trong nhà có lẽ đủ ba người chúng ta ăn cả đời nhưng đối với mấy vạn nạn dân trong thành mà nói chỉ là muối bỏ biển mà thôi”, về phần tiền tài này tôi vốn không để trong lòng, bất quá ban đầu là muốn cho Niệm Từ không cần sinh hoạt vất vả như vậy.

Niệm Từ thở dài, nói: “Con người tạo ra thế giới, có cái nên làm, có việc không nên làm (1). Chúng ta cứ việc làm hết sức mình.”

Thông qua Vệ Hoành mua được lương thực giá rẻ, chúng tôi đến một chỗ trống trải trong thành nấu thành cháo cứu trợ. Vì chỉ có hai người nên tôi buộc Quá Nhi vào trước ngực để duy trì trật tự còn Niệm Từ múc từng muỗng cháo vào bát.

Niệm Từ sau khi một mình sinh hạ tiểu Quá Nhi lại phải tự mình kiếm sống nuôi nó nên đâu giữ gìn sức khỏe. Đó là lí do vì sao thể chất nàng ấy không tốt, tuy hai năm nay tôi chuẩn bị cho nàng khá nhiều thuốc bổ nhưng thân thể của nàng vẫn không được như lúc đầu. Do đó những công việc tốn sức tôi đều làm hết. Có hôm suốt từ sáng đến tối thắt lưng Niệm Từ không thể đứng thẳng được nhưng trên mặt nàng vẫn nở nụ cười.

Quá Nhi quả thật là đứa trẻ thông minh, bị tôi buộc vào trong lòng ngực mà không có quấy khóc lần nào không giống như bình thường cứ đòi đi chơi.

Có người nghe được nên ngày hôm sau người tới càng nhiều. Cũng may những láng giềng ngày thường quan biết Niệm Từ cũng đến hỗ trợ, làm giảm bớt gánh nặng cho chúng tôi còn có thể nấu thêm mấy nồi cháo nữa.

Cứ như vậy gạo hết nhanh chóng đến buổi chiều ngày thứ ba thì tất cả đều dùng hết.

Niệm Từ nhìn nồi cháo thở dài còn tôi thì thở dài nhìn nàng. Sớm đã biết có kết quả này mà, dù sao cũng làm hết sức cứ coi như không thẹn với lương tâm là được rồi.

Dân chạy nạn đột nhiên chạy đến vây quanh, tôi ngước mắt nhìn thấy Vệ Uyển dẫn theo vài người đẩy một xe lương thực đến, vừa hăng hái mở miệng nói: “Mạc Sầu tỷ tỷ, ca ca muội rốt cục đã thuyết phục được phụ thân đồng ý cho gạo nấu cháo để cứu trợ.”

Tôi cũng cười nói: “Các ngươi thật đúng là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, đúng lúc lương thực dùng xong rồi.”

Vệ Uyển vừa phân phó người đem lương thực đặt xuống dưới, vừa nói: “Ca ca cũng nói lượng lương thực mọi người mua nhiều nhất chỉ chống đỡ đến hôm nay nên mới giục muội nhanh đưa tới.”

Tôi gật đầu, lại cười nói: “Đa tạ các ngươi.”

Lúc sau tiếp tục nấu cháo, Vệ Uyển cũng ở lại giúp đỡ. Sau đó không chỉ Vệ gia ngay cả Lục gia, Chu gia cùng mấy nhà giàu có cũng sôi nổi phụ giúp.

Kiên trì mãi đến khi lương thực triều đình tới, phủ Gia Hưng khen thưởng cho mấy nhà giàu có phát cháo đương nhiên cũng không bỏ qua nhà chúng tôi. Mặt khác trên dưới phủ Gia Hưng đều biết gia cảnh chúng ta bình thường nên còn tặng thêm chúng tôi mười đồng vàng.

Thế nhưng đã trôi qua nhiều ngày có lẽ là do quá sức, Niệm Từ liền bệnh không dậy nổi, phát sốt và kém ăn. Tuy tôi cũng có chút nghi ngờ không biết có phải nơi dân chạy nạn nhiễm bệnh không nhưng cái khó là bọn họ dường như không phát sinh bệnh dịch, nên tôi cũng không nghĩ nhiều.

Nào ngờ nửa tháng sau nàng ấy rốt cuộc bệnh sốt rét, tôi giật mình sợ hãi, không ngờ là sốt rét…

Tôi vội vàng cách li tiểu Dương Quá, cố lục trí nhớ loại dược thảo trị sốt rét là Ngải hoa vàng (còn có tên là Ngải hôi, Ngải đắng) (2), tuy đối với cơ thể có chút độc tính nhưng hiện tại cũng đành bất chấp.

Chính vì loại hoa vàng của nó rất hôi nên hiện giờ vẫn chưa đưa vào thuốc Đông y, tiệm thuốc cũng không có, chỉ có dân chúng là bị muỗi đốt thỏa thê, tôi đành phải tự mình đi hái.

Ăn hơn phân nửa tháng, cuối cùng Niệm Từ mới từ từ hồi phục tuy thân thể không khỏi có chút tổn hại nhưng nói chung là bảo vệ được tính mạng, về thân thể sau này tôi có thể chậm rãi giúp nàng điều dưỡng.

Nàng ấy vừa khỏi bệnh lại nghe truyền đến tin Vệ Uyển bệnh nặng, hơn nữa thầy thuốc đã xác định là bệnh sốt rét. Tin tức truyền đi, bất kể là quan phủ hay dân chúng đều rất hoảng sợ, bởi vì đây là bệnh dịch, sơ sẩy một tý là có thể thành dịch bệnh cho hơn ngàn vạn tính mệnh người dân.

Thầy thuốc không dám đến Vệ gia, mọi người cũng đều cách ly Vệ gia. Tôi dùng ngải đắng chế thành mấy viên thuốc, đi Vệ phủ. Vệ lão gia không tin y thuật của tôi lắm nhưng lúc này ngựa sống cũng như ngựa chết nên đành cho tôi cơ hội.

Thể chất Vệ Uyển rất tốt, tốc độ khôi phục còn nhanh hơn cả Niệm Từ.

Nhất thời bị mọi người xem như là thần y làm tôi rất khó xử.

Quan phủ Gia Hưng quen biết tôi cũng phái người đến hỏi, tôi đưa phương thuốc cho bọn hắn, bọn thầy thuốc tuy không tin ngải đắng có thể trị sốt rét nhưng thấy Vệ Uyển xác thật do tôi chữa khỏi cũng không thể không tin.

Niệm Từ biết chuyện cũng muốn tôi đi hỗ trợ cứu trợ nạn dân, quả thật tôi cũng có ý này. Tôi là bác sĩ, cứu trợ người bệnh là của bổn phận tôi.

Những chỗ có nạn dân bọn thầy thuốc không muốn đi, tôi liền đi. Tôi nấu thêm nhiều bát thuốc để phân phát, dù không nhiễm bệnh cũng có thể dự phòng một chút. Lúc này không có Niệm Từ tham gia càng không dẫn theo Dương Quá.

Nơi khác không biết thế nào nhưng bệnh dịch Gia Hưng đã khống chế được, số nạn dân tử vong không đáng kể.

Dương Thiên từ xa trở về, vừa nhìn thấy tôi liền đem tôi ôm ở trên đùi mà hôn mãnh liệt. Hắn hôn luôn đặc biệt hung ác, vốn có sẵn tính hiếu chiến, lần nào cũng hôn tôi đến thiếu dưỡng khí sắp ngất.

Chờ tôi bình phục hô hấp, hắn mới nói: “May mắn là nàng không có việc gì, ta thật không ngờ, bệnh dịch mà nàng cũng chữa được.”

Tôi bất đắc dĩ nói: “Ta chỉ là trùng hợp biết một phương thuốc có thể trị sốt rét mà thôi, chàng đừng quấy rối nữa.”

Hắn cười khẽ cắn tai tôi, “Có nhớ ta không?”

“Không nhớ”, tôi lắc đầu, nói thật nào là nấu cháo cứu trợ, nào là bệnh dịch, làm gì có thời gian nhớ. Huống chi hắn thường xuyên đi xa, tôi đã sớm quen rồi.

Vậy mà hắn dùng sức cắn lên vai tôi, uy hiếp hỏi: “Thật sự không nhớ à?”

Phương thức biểu đạt tình cảm của người này thật là thô lỗ quá đi. Cứ như con chó nhỏ, làm người ta cũng thật sự sợ hắn cắn. Mỗi lần hôn tôi đều cắn môi tôi đến sưng lên, nếu không phải tôi luôn cài khăn che mặt chắc đã sớm lộ ra, bởi vậy tôi tin tôi mà dám nói không, hắn sẽ thật sự cắn xuống.

Anh hùng không ăn ngay lập tức, tôi nhanh chóng sửa miệng “có nhớ.”

Hắn vừa lòng hừ một tiếng, buông tha bả vai tôi, lại dùng cằm cọ sát bả vai tôi sau đó ôm tôi chậm rãi kể chuyện.

**********************

Mọi người cứ nghe nhảm đồn bậy. Họ làm tên tuổi tôi dần dần trở thành nào là: đứa trẻ mồ côi bị vứt bỏ đáng thương rồi trở thành nữ hiệp bắt cướp, cuối cùng trở thành thần y trị được bệnh dịch.

Tôi hiểu rõ y thuật của mình bình thường tuy vài năm trước không xem qua nhiều sách y như hiện giờ nhưng y thuật tiến bộ không nhiều lắm đâu. Hơn nữa y học cổ truyền Trung Quốc là loại y thuật dựa vào kinh nghiệm tích lũy.

Thế mà không ngừng có người tới nhà xin chữa bệnh làm tôi không chịu không thấu nên dứt khoát cứ mỗi tháng thì mở cửa năm lần chữa bệnh từ thiện.

Thể chất Niệm Từ sau lần bệnh nặng càng ngày càng không tốt, nhất thời tôi cũng không có cách nào điều dưỡng cho nàng. Mỗi lần đi hái thảo dược tôi đều dẫn nàng và tiểu Quá Nhi đi theo, để nàng ấy đi lại nhiều hơn, phơi nắng nhiều hơn.

Quá Nhi rất thông minh, còn có thể phân biệt rõ vài loại thảo dược. Niệm Từ thấy nó như vậy cũng vui vẻ, theo ý nàng tương lai Quá Nhi làm thầy thuốc chữa bệnh cứu người cũng không tệ.

Ý kiến của tôi cũng thế, thần điêu đại hiệp gì sau này trong mắt tôi chỉ là thứ vô dụng. Chỉ cần tôi vẫn còn, tôi sẽ không để cho Quá Nhi của Niệm Từ lớn lên có vận mệnh thê thảm và cô độc như vậy. Dù không trải qua những ngày tháng đó, dù nó có trở thành một người đàn ông bình thường đi nữa tôi cũng chẳng thấy có gì phải luyến tiếc.

Niệm Từ ở trong phòng nghủ trưa, Quá Nhi tập viết bút lông trên bàn của tôi, còn tôi ở bên cạnh đọc sách, thuận tiện sát giám sát nó. Cứ chốc chốc là thằng nhóc tinh ranh này lại lén nhìn tôi. Tôi đang đọc sách cũng không thèm ngẩng lên chỉ thờ ơ nói: “Sau khi viết xong, cô cô dẫn con ra phố mua bánh ngọt.”

“Dạ được”, Quá Nhi phấn khởi lên tiếng, cúi đầu tiếp tục viết chữ.

Ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa, Quá Nhi lập tức nói: “Cô cô, con đi mở cửa nha?”

Thằng bé này luôn có tính không nhẫn nại, tôi vừa gật đầu nó liền nhanh chân chạy tới mở cửa. Tôi buông sách xuống chậm rãi đi theo sau nó.

“Cô cô, Vệ di và Vệ thúc đến đây”, Dương Quá mở cửa xong thì quay đầu cất cao giọng.

“Nói nhỏ thôi con, mẹ con đang nghỉ ngơi”, tôi trỏ trỏ lên trán nó, quay sang nói với anh em Vệ gia: “Hai người sao lại đến đây?”, Vệ Uyển thường xuyên đến tìm tôi còn Vệ Hoành sau khi thành thân rất ít qua lại.

Vệ Uyển sốt ruột mở miệng: “Mạc Sầu tỷ tỷ, tỷ cứu…cứu tỷ phu của muội đi. Tỷ phu bệnh rất nặng, đã được nhiều đại phu khám mà vẫn không khỏe.”

Tôi nghi hoặc nói: “Tỷ phu của muội?”

“Dạ, chính là… là nhị công tử của Lục gia, Lục Lập Đỉnh”, Vệ Uyển thì thào.

Thì ra là người của Lục gia, khó trách thái độ Vệ Uyển khó xử như thế.

Tôi còn chưa mở miệng, Vệ Uyển sốt ruột nói tiếp: “Muội biết Mạc Sầu tỷ tỷ từng nói sẽ không bao giờ bước chân vào Lục phủ nữa nhưng Lục bá phụ vì không thích nữ nhân kia, đã cho vợ chồng bọn họ ra ở riêng, Mạc Sầu tỷ tỷ cũng không tính là phạm lời thề……”

Tôi điềm tĩnh nói: “Không nên gấp gáp! Uyển Nhi, ân oán giữa ta và Lục Triển Nguyên đã qua rồi. Nếu Lục nhị công tử bệnh, ta sẽ cùng hai người đi Lục phủ xem sao.”

Vệ Uyển vui mừng gật đầu, lúc này Vệ Hoành mới mỉm cười nói: “Uyển Nhi, huynh đã nói rồi Mạc Sầu sẽ không so đo với Lục gia đâu.”

Đến Lục phủ, mặc dù sống chung trong thành nhưng đã vài năm tôi chưa bao giờ đối mặt với Lục lão bá lần nào nữa. Ông nhìn thấy tôi thì vừa xấu hổ vừa chà xát bàn tay nói: “Làm phiền con rồi, Lý thần y.”

Tôi hơi hạ thấp người, “Dạ đâu có, để con xem người bệnh trước đã.”

Vệ Uyển và tỷ tỷ của nàng bề ngoài giống nhau đến bảy phần, có điều tính cách dường như trầm ổn hơn. Nàng ấy ngồi bên giường Lục Lập Đỉnh, vừa thấy chúng tôi bước vào thì vội vàng đứng dậy, nói cho tôi nghe qua rất nhiều triệu chứng của chồng nàng.

Tôi bắt mạch cẩn thận, trầm ngâm trong chốc lát mới hỏi người bệnh suy yếu trên giường: “Lục nhị công tử, công tử đã từng tu luyện nội công?”

Hắn gật đầu, “Ca ca ta… đã dạy ta một ít.”

“Vậy là đúng rồi, bệnh của công tử không phải bệnh gì nan y cả. Nhưng nội công công tử luyện có vấn đề đã gây thương tổn cho thân thể cho nên công tử mới bệnh lâu không khỏi”, Tôi nói với Lục Lập Đỉnh.

“Không thể nào?”, hắn thất kinh, “Nội công ca ca dạy ta chính là nội công huynh ấy luyện được, thân thể huynh ấy hình như không có vấn đề gì.”

“Có lẽ là công tử luyện không đúng, cũng có thể bệnh của ca ca công tử chưa bộc phát, có rất nhiều khả năng khác nhau”, tôi lạnh nhạt nói,”Nếu là không tin chẩn đoán của ta, mọi người có thể tìm mấy người giang hồ xem sẽ biết. Người giang hồ tuy không hiểu y học, thế nhưng bọn họ vừa nhìn là biết nội thương.”

Tôi sẽ không đưa toa thuốc cho người bệnh nào không tín nhiệm tôi.

Gương mặt những người Lục gia đều ngượng ngùng, tôi nhanh chóng theo anh em Vệ gia rời phủ.

Trên đường về nhà, Vệ Uyển ấp úng nói: “Thật xin lỗi, Mạc Sầu tỷ tỷ…”

Tôi cười ảm đạm, “Không có gì, ta đã biết trước người Lục gia sẽ không tín nhiệm ta. Cho dù ta kê phương thuốc gì, bọn họ cũng sẽ tìm thầy thuốc xác minh trước rồi mới dám dùng.”

“Vậy…”, mặt Vệ Uyển ửng hồng nhìn tôi.

Vệ Hoành xoa đầu nàng, “Không sao cả, Mạc Sầu sẽ không để ở trong lòng.” sau đó ngẩng đầu nhìn tôi mỉm cười như mọi khi, trong ánh mắt vẫn mãi là sự tín nhiệm.

Người này dường như suy nghĩ về tôi tốt đến mức xem tôi trở thành một người hoàn mỹ vậy. Dĩ nhiên trong lòng tôi không thích Lục gia nhưng nếu không tin tưởng tôi thì cần gì phải đến nhờ tôi một chuyến?

Tôi không giận anh em Vệ gia vì tôi rất thích hai người họ. Tôi mỉm cười gật đầu nhìn Vệ Uyển. Bọn họ với tôi tuy không tính là tri tâm nhưng đối xửa với tôi rất tốt chỉ riêng điểm này đã đủ để tôi xem họ như bạn bè.

Ba ngày sau Lục lão bá lại tự mình tới nhà mời tôi, nói rằng Lục Lập Đỉnh quả thật là do luyện công bị nội thương nhưng không ai có thể trị khỏi.

Hành động của người Lục gia làm tôi rất khó chịu nhưng đối với tôi dù sao Lục Lập Đỉnh vẫn là người bệnh vì thế tôi lên kiệu đi Lục phủ.

Viết xong toa thuốc cho Lục Lập Đỉnh, Lục lão bá và Lục nhị nương xem xong, kinh ngạc nói: “Đơn thuốc này và đơn mấy thầy thuốc trước viết giống nhau như đúc.”

Tôi gật đầu, “Trước tiên con phải châm cứu cho Lục nhị công tử, mỗi ngày sau khi châm cứu xong thì uống thuốc, ước chừng vài ngày sau sẽ không có việc gì. Chỉ có điều về sau là tuyệt đối không thể luyện lại loại nội công này.”

Lục Lập Đỉnh ở trên giường bệnh gật đầu, hắn thoạt nhìn trung hậu hơn so với ca ca hắn rất nhiều, cảm kích nói: “Tại hạ đã biết, đa tạ cô, Lý thần y.”

Năm ngày sau, Lục Lập Đỉnh sẽ không cần phải châm cứu nữa, Lục gia cho người đem tiền xem bệnh đến, hiển nhiên tôi vui lòng nhận lấy.

—————————

(1) 人立于世, 有所为, 有所不为: Nhân lập vu thế, hữu sở vi, hữu sở bất vi.

(2) 黄花蒿 (又名臭蒿,苦蒿): Hoàng Hoa Hao (hựu danh Xú Hao, Khổ Hao)

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.