CHƯƠNG 10 – BAN ĐÊM Ở CHUNG THẬT ĐÁNG SỢ
Vì bị chấn động não, tuy Ân Quyết không đến trình độ vừa ăn liền ói, nhưng sự thèm ăn cũng giảm mạnh.
Khi y thấy bánh bông lan và xúc xích, con mắt cuối cùng cũng có dao động cảm xúc, gương mặt bình thường lạnh lùng cũng mang theo cảm giác thỏa mãn khó phát giác.
Nhưng Ân Quyết vẫn lắc đầu nói: “Không ăn nữa.”
Long Sùng Vũ nghẹn một chút, tùy tiện ném đồ sang một bên, nhất thời cả hai không nói tiếng nào.
Ân Quyết mặt không biểu tình.
Long Sùng Vũ trầm giọng nói: “Vậy thì ngủ đi.”
Thật ra cả ngày nay Ân Quyết đều ngủ, hiện tại có cố thế nào cũng không ngủ được, nhưng y vẫn nửa nhắm mắt nằm xuống.
Long Sùng Vũ tựa hồ vô cùng vừa lòng với sự ngoan ngoãn của y, ngồi trở lại giường mình nhắm mắt dưỡng thần.
Ân Quyết không ngủ được bắt đầu suy nghĩ lung tung, từ khi gặp nam nhân, đầu óc y đã trống rỗng.
Năm trăm năm dài không? Đối với y mà nói chỉ là một giấc ngủ sâu, mà thế gian này lại trải qua quá nhiều thay đổi và sinh sôi, ngay cả đứa con của ma tộc năm xưa bị nhốt trong tử lao Đông hải cũng từ bỏ thân xác đi đầu thai.
Ân Quyết chỉ nghĩ sơ cũng có thể hiểu được, lúc trước y dùng chính bản thân làm vật hiến tế để tạo nên pháp ấn, theo thời gian trôi đi, pháp lực còn lại đại khái cũng chỉ có thể giam cầm được thân xác nam nhân.
Mà hiện tại ở chung một phòng với người này, tuy không biết hắn đã sử dụng bí pháp gì giữ được tướng mạo mấy trăm năm trước, nhưng dù sao vẫn là tân sinh, đã qua cầu uống chén canh đó, hồn phách chuyển thế không còn ký ức nữa, có lẽ ngay cả pháp lực cũng đã mất sạch.
Nếu nam nhân vẫn còn nhớ y, không chừng họ còn có thể nói vài câu không đau không ngứa, giây tiếp theo lại một lần nữa rút đao nhắm vào nhau, hiện tại thì tốt lắm, hoàn toàn tránh được sự lúng túng khi phải xuất thủ với nhau.
Thật ra Ân Quyết suy nghĩ rất đơn giản, đó chính là sống tiếp thật tốt, không còn làm những việc ngu ngốc nữa, nghe nói suy nghĩ càng đơn giản thì càng dễ thông suốt, thứ y từng không buông được hiện tại chắc đã có thể buông xuống, tuy y từng hết sức trân trọng nó.
Nghĩ thế liền thấy dễ chịu hơn nhiều, đầu bị chấn động nhẹ cũng đã tốt hơn, chỉ cần vào thanh ngọc bổ sung dinh dưỡng một chút, Ân Quyết sẽ có thể eo không nhức chân không đau nữa.
Đại khái các bệnh nhân vào giờ này cũng không còn tâm trạng nói chuyện, sau khi màn đêm buông xuống, trong bệnh viện trở nên đặc biệt an tĩnh, Long Sùng Vũ cởi áo khoác nằm lên giường, quay mặt về phía Ân Quyết, mà Ân Quyết lại lặng lẽ mở mắt ra, ánh mắt đảo qua gương mặt Long Sùng Vũ, môi khẽ động, thi một pháp thuật nho nhỏ.
Một lát sau Long Sùng Vũ liền ngủ say, chân mày giãn ra.
Ân Quyết nhếch môi, nắm chặt thanh ngọc thoáng chốc biến mất trong ổ chăn.
Vừa vào phúc địa, linh khí ôn nhuận tràn đầy ập đến, Ân Quyết hít vào thật sâu, khí bẩn phả ra cũng được tịnh hóa hoàn toàn, y thử giãy khỏi thân thể do cành cây hóa thành, có lẽ nguyên thần đã tích đủ năng lượng, cuối cùng cũng thoát khỏi trói buộc.
Ân Quyết thở ra nhẹ nhõm, ôm thân thể vào nhà trúc, sau đó nguyên thuần đi theo đường nhỏ giữa núi vào hậu sơn.
Trong phúc địa bốn mùa như xuân, cỏ xanh um tùm, tại biển rừng hậu sơn, một dòng suối ấm áp chảy giữa những tảng đá bóng loáng to lớn, nước suối trong vắt sạch sẽ, ngay cả những tảng đá xung quanh cũng không hề mọc rêu.
Ân Quyết thử vùi mình vào dòng nước ấm, thầm niệm pháp quyết bồi dưỡng bổn nguyên, chỉ một lát sau linh thể của y đã không còn nét ảm đạm lúc trước, ngược lại hơi lộ vẻ mượt mà.
Quả nhiên đối với hải tộc mà nói, nước chính là vật bảo dưỡng tốt nhất, càng thuần càng có thể tẩy sạch tạp chất trong người, đối với tân sinh hoặc tộc loại chuẩn bị kết đan mà nói, cơ hội có thể ngâm mình trong nước ấm thế này quả thật chỉ có thể gặp mà không thể cầu.
Hải tộc phân chia tỉ mỉ, những vật thiên kỳ bách quái có rất nhiều, mà tôn quý nhất sẽ thuộc về rồng, hơn nữa long mạch thuần huyết muốn sinh sôi là vô cùng khó khăn, cho nên dù huyết thống không chính, mỗi một hậu đại ra đời cũng vẫn trân quý cực kỳ. Nhưng có một diểm, nếu không phải thuần huyết, vậy hóa rồng là chuyện không thể hoàn thành.
Đây cũng chính là nguyên nhân trừ sự giáo dục của Long quân tiền nhiệm và sự nỗ lực của bản thân Ân Quyết, y có thể tiếp nhận vị trí Long quân đó. Chỉ tiếc rằng cả đời y cũng chỉ hóa thành rồng một lần vào đại điển tiếp nhiệm, hiện tại hồn phách đều tan rồi, dựa vào thân thể thô sơ này sợ rằng y có lòng mà lực không đủ nữa.
Không có thân thể thuần huyết trước kia dẫn dắt, muốn một lần nữa tu được thân thể năm trăm năm trước thật sự rất khó khăn. Nhưng cũng không đến độ cùng đường bí lối, Ân Quyết vốc nước tưới lên đỉnh đầu, khi mở mắt ra lần nữa, con ngươi đã trở nên sáng tỏ.
Vì kết đan, y cần phải chuẩn bị rất nhiều.
Khi dung hợp lại với thân thể, cả người Ân Quyết đều trở nên có tinh thần, sắc mặt cũng hồng nhuận, y thầm tính toán thời gian Long Sùng Vũ tỉnh lại, ra khỏi ngọc.
Về đến phòng bệnh, chỉ nghe được tiếng hít thở của Long Sùng Vũ khi ngủ say, Ân Quyết mở mắt ra, thi một ảo thuật nho nhỏ, vẫn hóa trang mình thành dáng vẻ tái nhợt yếu ớt, Long Sùng Vũ hiện tại không khác gì người thường, không cách nào nhìn thấu được ảo thuật của y.
Pháp thuật của Ân Quyết trước kia rất giỏi, nếu phân theo học vị của người hiện đại thì ít nhất cũng là bác sĩ, chỉ tiếc rằng năm đó gặp phải tên không cần mạng… hiện tại thân thể thuần huyết đã bị đánh tan, linh lực chảy mất như vại sành đựng nước bị nứt. Y có một bụng lý luận pháp thuật nhưng đã không có khả năng thi triển, chiêu số nhỏ thì không thành vấn đề, nhưng lợi hại hơn thì phải khi khẩn cấp mới dùng.
Ân Quyết mím môi, chống đỡ thân thể hơi mềm đi đến cạnh giường Long Sùng Vũ, y đưa tay cẩn thận chạm vào trán Long Sùng Vũ, phần trán chắc nịch, mày rậm sắc bén là cách hình dung loại người như Long Sùng Vũ, màu da của hắn rất đậm, đặc biệt khi tức giận sẽ giống như một con báo đen cuồng hóa.
Ngón tay muốn thử chọt xuống lần nữa, bỗng nhiên cổ tay Ân Quyết bị nắm lấy, trong bóng tối, chỉ thấy Long Sùng Vũ trên giường mở mắt ra, trong ánh mắt là hàn ý thấu xương.
“Ngươi…” Ân Quyết run lên, hiển nhiên là bị Long Sùng Vũ đột nhiên tỉnh dậy dọa đến, y muốn giật tay ra chạy về, nhưng lại bị níu chặt.
“Ngươi nửa đêm không ngủ đến trước giường ta làm gì?” Long Sùng Vũ nhíu mày, kéo người lại gần.
Đầu Ân Quyết đứng máy, sắc mặt cứng đờ, hắn rốt cuộc đã ngủ rồi hay chưa ngủ? Ân Quyết không giỏi nói dối ấp úng một hồi vẫn không nói được gì.
Lại gần một chút, Long Sùng Vũ liền có thể ngửi được hương khí nhàn nhạt do hồn phách của Ân Quyết tỏa ra, hình như còn dụ người hơn trước kia, còn có cả ảo thuật vụng về đó nữa. Hắn cười, ánh mắt không còn lạnh như vừa rồi, chỉ nói: “Ngủ không được?”
Ân Quyết thuận theo bậc thang gật đầu, ánh mắt hiện chút ảo não.
Long Sùng Vũ lầm bầm: “Ta ngủ không sâu, ngươi vừa chạm vào ta liền tỉnh.”
Lúc này Ân Quyết mới thở ra, hồi phục dáng vẻ lạnh lùng trước đó, cũng hờ hững giải thích: “Ta chỉ muốn xin ngươi chút đồ ăn.”
Long Sùng Vũ “nhẫn nhục chịu khó” ngồi dậy, xuống giường mở đèn, lục tìm đồ ăn trong tủ, sau đó lại dùng nấu chút nước nóng bằng máy nóng lạnh, chuẩn bị pha một ly sữa đặc.
Ân Quyết lặng lẽ gặm bánh bông lan mềm mại, y không phải rất đói, chỉ muốn ăn cho đỡ sợ thôi T-T.
Long Sùng Vũ ngồi lặng lẽ nhìn Ân Quyết vùi đầu ăn, đột nhiên lên tiếng: “Người ngươi không còn đau nữa?”
Ân Quyết nghe Long Sùng Vũ nói thế, thân thể lại cứng đờ, y quả thật không còn đau mấy, nhưng vết thương và vết thâm đáng sợ nhờ ảo thuật nên vẫn còn đó, y bất động thanh sắc nói: “Cũng được, đầu không còn choáng là được rồi.”
Long Sùng Vũ gật đầu, vừa rồi hắn ngủ có hơi sơ ý, kiểu ngủ đó không bình thường, chỉ sợ có liên quan đến vị Long quân lãnh đạm này, pháp thuật như thế hắn đã trúng lần đầu thì sẽ không trúng lần thứ hai, hắn thật muốn xem thử Ân Quyết rốt cuộc giấu hắn làm gì.
Nước trong máy nóng lạnh đã sôi, Long Sùng Vũ nhàn nhã đi pha sữa.
Ân Quyết co mình vào trong chăn, không biết tại sao, bản năng y cảm thấy Long Sùng Vũ trực giác nhạy bén thế này khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Ngay lúc này, trước mắt Ân Quyết bỗng tối đi, cả tầng lầu thình lình mất điện, trong phòng chỉ có ánh trăng dịu nhẹ ngoài cửa sổ rọi vào, vừa đủ thấy rõ bóng dáng Long Sùng Vũ.
Bên ngoài tiếng thét vang lên liên tục.
Long Sùng Vũ ngừng pha sữa, đứng thẳng người dậy, nhíu mày nói: “Có chuyện gì vậy?”
Ân Quyết lại giật mình lần nữa, vốn gần đây thần kinh y có hơi mẫn cảm yếu ớt, thực sự không chịu nổi giày vò như thế.
Long Sùng Vũ đặt ly xuống, vừa đến gần cửa lại nghe thấy một tiếng thét mơ hồ, tuy cách khá xa, nhưng vẫn có thể cảm giác được người phát ra âm thanh đó hình như cực kỳ sợ hãi.
Ân Quyết cứng đờ cả người, Long Sùng Vũ bước nhanh lại nói với Ân Quyết: “Ngươi thay quần áo trước đi.”
Ân Quyết gật đầu, y mặc đồ bệnh nhân còn để chân trần, quả thật không tiện hành động, cho nên không cần Long Sùng Vũ nhắc nhở y cũng bắt đầu thay đồ. Chẳng qua vì vẫn còn giả bệnh, nên động tác của y rõ ràng chậm đi không ít.
Long Sùng Vũ ngăn cản Ân Quyết đang cố sức trùm áo len, trực tiếp nói: “Mặc thêm áo khoác ngoài đồ bệnh nhân là được rồi.”
Nói xong hắn đến trước giường cầm một đôi vớ sạch lên, thò tay nắm chân Ân Quyết.
Ân Quyết trợn to mắt, trên gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng lần đầu tiên hiện rõ vẻ kinh hoảng, đôi chân dài đột nhiên rụt lại, Long Sùng Vũ lạnh lùng nắm lấy: “Đừng động.”
Vì chỉ mặc đồ bệnh nhân, rất mỏng, y có thể cảm giác rõ nhiệt độ và xúc cảm thô ráp của ngón tay Long Sùng Vũ. Ân Quyết dựng tóc gáy, còn chưa kịp co chân lại lần nữa, đã nghe bên ngoài vang lên tiếng gào thét, lần này âm thanh đã gần hơn, hơn nữa còn kèm theo tiếng la huyên náo truyền đến từ phòng bệnh khác, xem ra không ít người đã bị đánh thức.
Trong lúc Ân Quyết ngẩn người, Long Sùng Vũ đã nhanh chóng mang giày vào cho y, dìu y kéo ra sau lưng mình.
Ân Quyết hoang mang nghe tiếng kêu la truyền đến từ phòng sát bên, lần này còn kèm theo tiếng tông cửa phòng, thoáng chốc phòng kế bên lặng yên như tờ, không có ai dám mở cửa… không ai biết người bên ngoài rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…
Ân Quyết vô thố hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Sắc mặt Long Sùng Vũ âm trầm, lắc đầu nói: “Không thể ra ngoài.”
Nếu là Long Sùng Vũ ban ngày, nói không chừng còn kiên quyết nói với Ân Quyết: “Tôi ra ngoài xem thử, cậu ở lại đây.”
Nhưng Long Sùng Vũ hiện tại không phải là người đại nghĩa lẫm liệt như thế, hắn chỉ để ý bản thân, còn có…
Khủng hoảng lan tràn trong đám người.
Trên hành lang rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại bị tông cửa? Là ai đang tông cửa? Tại sao chỉ có tiếng kêu thét? Tại sao không lên tiếng… tại sao… không có tiếng cầu cứu?