Trọng Sinh Mạt Thế Chi Mệnh Chủ Thanh Long

Chương 25: Chương 25




CHƯƠNG 25 – CÓ ĐAU CŨNG CHẲNG BẰNG MỘT KIẾM XUYÊN TIM

Phản ứng đầu tiên của chủ tiệm là liên mồm phủ nhận: “Không! Tôi không thấy gì hết!”

Long Sùng Vũ nhìn phản ứng này càng thêm khẳng định suy nghĩ trong lòng, chỉ nhàn nhạt nhếch môi, yên lặng nhìn người đó.

Chủ tiệm bị nhìn rợn tóc gáy, hắn ấp úng nói: “Tôi thấy… ư…” Hắn vừa nói vừa khoa tay múa chân, “Một con thanh long…”

Long Sùng Vũ gật đầu, hắn muốn biết không phải là cái này.

“Y…” Chủ tiệm ngừng một chút, cuối cùng hít sâu một hơi, tuôn ra như trút đậu: “Y có vẻ không khỏe lắm!”

Long Sùng Vũ nhíu mày, tựa hồ không giống với hắn tưởng tượng lắm, “Cái gì là không khỏe lắm?”

Chủ tiệm ấp úng nuốt nước miếng, suy nghĩ tìm từ, hắn nên miêu tả sự thật đó với người này thế nào đây?

Trên thực tế, cho dù dùng “thảm liệt” cũng không đủ hình dung tình cảnh khiến người ta bi ai kia… trên hồn thể có lỗ, chỉ sợ không cách cái chết bao xa nữa, còn là long hồn hiếm gặp trên đời, thật đáng tiếc.

Ân Quyết trở về xe, sờ bong bóng nước trên tay, không biết có phải ảo giác của y không, cảm giác nóng rát tựa hồ giảm đi rất nhiều sau khi Long Sùng Vũ liếm qua, giờ đã không còn đau nữa.

Nhưng theo lý mà nói, nghiệp hỏa chỉ đốt người có tội ác cực lớn, y chưa từng làm bất cứ chuyện thương thiên hại lý nào, sao lại thế này chứ? Ân Quyết lạnh mặt tựa vào lưng ghế, nghĩ không thông…

Ân Quyết lấy một tờ giấy bùa ra, vận pháp quyết, rồi gói những tờ giấy bùa khác lại, sau khi gói xong búng ngón tay một cái, thứ đó lập tức biến mất trước mắt y, mà y có thể cảm giác được, tại nơi nào đó cách mười mấy km, ngọc thanh long đã nhận được thứ y chuyển đến.

Quả nhiên thứ có linh tính luôn tốt, ngọc kia đã dưỡng y hơn năm trăm năm, sớm đã không còn là vật phàm, chỉ sợ qua vài năm nữa muốn thành tinh cũng không thành vấn đề.

Giữa y và ngọc luôn có một cảm ứng đặc thù, đây cũng là nguyên nhân y dám tùy tiện đưa ngọc cho người khác, chỉ cần y muốn, lập tức có thể triệu hồi về, lần này y đi chính là muốn lợi dụng điểm này theo cách ngược lại.

Y và Tạ Tín đã ký một khế ước đơn giản, điều kiện là y sẽ đưa Tạ Tín an toàn về nhà, để trao đổi, Tạ Tín cần sử dụng ngọc tiến hành triệu hoán, kéo y ra khỏi phạm vi thế lực của Long Sùng Vũ, dùng tinh huyết của bản thân để che giấu khí tức của y.

Tạ Tín lúc nghe thấy điều kiện trao đổi của Ân Quyết thì vẫn hơi do dự, trước không nói hắn vốn là tên phế vật, pháp thuật triệu hoán gì đó hắn thật sự không hiểu chút gì, lại thêm còn tổn hại tinh huyết của bản thân, nghe thế nào cũng thấy đáng sợ.

Nhưng lúc đó Ân Quyết không cưỡng cầu, lạnh lùng đợi câu trả lời, thấy Tạ Tín dại ra không có bất cứ phản ứng nào, y cũng chỉ đành thu hồi ngọc…

Tạ Tín tuy tên là Tạ Tín, nhưng một chút cũng không tự tin, “Có thể tôi… sẽ làm không tốt.”

Ân Quyết nhàn nhạt nói: “Ta dạy ngươi.”

Dáng vẻ trầm tĩnh đạm bạc của Ân Quyết vô cùng có tính lừa gạt, thế là Tạ Tín ngốc nghếch ký khế ước với y, một vòng văn tự cổ màu vàng như có sinh mạng quấn lên cổ tay hắn.

Tạ Tín đột nhiên nói: “Vậy nếu lỡ tôi… vẫn làm không tốt thì sao?” Ẩn ý chính là hắn muốn biết cái giá khi hủy ước.

Ân Quyết hiếm khi cười như không cười liếc hắn, biểu tình lạnh lùng cao ngạo như đang nói, ngươi gánh không nổi cái giá hủy ước đâu!

Tạ Tín lập tức lặng lẽ co chặt thân thể đã sắp đông thành trụ băng.

Trong khoang xe, Ân Quyết lặng lẽ nhắm mắt suy nghĩ đối sách cần dùng lúc ra đi sáng mai, đột nhiên lại nghe thấy một tiếng nổ không xa!

Ân Quyết ngẩn người nhìn qua lập tức sợ hãi đứng bật dạy, kết quả đầu liền đụng lên trần xe.

Ân Quyết: “Úi!”

Tiếng động kia lại vang lên lần nữa, lần này đục xuyên qua tắm chắn mưa bằng nhựa trước cửa tiệm, chỉ thấy không đến nửa phút, trong cửa tiệm y vừa bước ra, ma khí vặn vẹo hắc ám không ngừng từ bên trong tràn ra, như nước lũ dâng trào liên tiếp lao đến những căn nhà quanh đó, tường ngăn thấp bé cũng ụp ụp đổ xuống.

Đây mới là hỗn loạn chân chính bắt đầu, xe kịch liệt lắc lư, Ân Quyết vội nghiêng ngả xuống xe chạy vào cửa tiệm.

Chỉ trong mấy bước chạy đó, sắc trời đã hoàn toàn tối đi, mây đen che kín trời ùn ùn tụ lại, đen kịt như ***g hấp không ngừng tăng cao, nhưng lại chỉ bao trùm khu vực gần mấy chục mét này, từng tia chớp xuyên qua tầng mây, tiếng ầm ầm vang lên không dứt, tựa hồ đang tích lũy cho lần thứ ba tấn công càng mạnh hơn.

Sắc mặt Ân Quyết tái đi, đây là thiên đạo lôi kiếp! Năm trăm năm trước cũng từng trải qua lôi kiếp! Long Sùng Vũ lại làm cái gì nữa? Tại sao phải bị thần phạt!

Cảnh tượng trước mắt vì bị ma khí trùng kích mà bắt đầu vặn vẹo, ngay cả bản thân Ân Quyết cũng cảm thấy khó chịu nổi, linh khí mỏng manh bị cuốn đi sạch sẽ, gần như khiến y thở không nổi, trong lúc hoảng hốt Ân Quyết đột nhiên thấy một người nhếch nhác chạy khỏi tiệm, chính là chủ tiệm cà lơ phất phơ vừa rồi!

Chủ tiệm sắc mặt xanh trắng chạy khỏi phạm vi bị sét đánh, cuối cùng phun ra một dòng trọc khí, ngã xuống đất không động nữa.

Đạo lôi kích thứ ba cuối cùng cũng chém xuống, thế như phá sơn khai thổ, cửa tiệm đơn độc bị cắt thành hai, mặt đất nứt ra một đường rãnh thật dài.

Vì đạo lôi kích mạnh mẽ này, hành vi gần như là tự sát của Long Sùng Vũ đã bị khống chế, Ân Quyết cuối cùng thở ra một hơi, thoáng cái xuất hiện trước mặt Long Sùng Vũ, Long Sùng Vũ bị ma khí bao chặt lấy, giống như đang rút đi sinh mạng hắn, Ân Quyết chỉ có thể ẩn ẩn thấy được đôi mắt như máu của hắn.

“Long Sùng Vũ!” Ân Quyết gọi một tiếng, nhưng khí hắc ám dày đặc nặng nề khiến y không cách nào tiến tới, giống hệt tình hình năm trăm năm trước.

Nhìn ra trần nhà đã bị hất tung, trên trời đang chuẩn bị lần tấn công tiếp theo, Ân Quyết bắt đầu hoang mang vô thố, kết quả ngay lúc này, ma khí hung hãn trói chặt toàn thân Ân Quyết chợt đình trệ, rồi chậm rãi dừng lại, như nước chảy dịu dàng trượt qua thân thể y, toàn bộ được Long Sùng Vũ thu hồi…

Chậm rãi, hắc khí dày đặt xung quanh tản ra, cảnh tượng trước mặt cũng không còn vặn vẹo nữa.

Long Sùng Vũ lặng lẽ đứng trước mặt Ân Quyết, dưới làn da màu sậm che giấu, sắc mặt tuy khó nhìn, nhưng không có chút nhếch nhác và mất hồn nào, vẻ mặt hắn rất phức tạp, tựa hồ đang đè nén gì đó, mắt vẫn đỏ như máu: “… Không sao rồi.”

Ân Quyết nuốt nước miếng, y không biết Long Sùng Vũ đột nhiên bị gì, phát điên cái gì, không phân thời gian không phân địa điểm, phát tiết bậy bạ một chút rồi sau đó liền không sao?!

Sau khi ma khí dần tản đi, mây đen trên đỉnh đầu cũng bắt đầu tan biến.

Long Sùng Vũ vừa muốn bước tới một bước lại bị ánh mắt như băng phong ngàn năm của Ân Quyết ngăn lại, hắn lập tức ngẩn ra đứng một bên, không dám động đậy chậm rãi cúi đầu xuống.

Ân Quyết bước đến trước mặt Long Sùng Vũ, đưa tay vuốt áo lông đen hắn mặc, chỉ thấy thoáng chốc trên ngón tay toàn là máu tươi, trên mặt sàn cũng đang tí tách ướt dần.

Long Sùng Vũ thử giải thích: “Ta không…” Chưa nói xong, trong cổ họng chợt trào lên cảm giác tanh ngọt, lầy này hắn thật sự cả miệng cũng không dám mở.

Ân Quyết trầm mặc nửa ngày, tựa hồ nhìn ra thần thái Long Sùng Vũ không tự nhiên, nếu hiện tại người đã tỉnh táo…

“Ta ra ngoài đợi ngươi.” Ân Quyết nói, không chút do dự quay người đi.

Long Sùng Vũ hơi động môi, máu tươi chảy đến khóe miệng, cuối cùng không dám mở ra.

Ân Quyết đi thẳng ra khỏi cửa tiệm thê thảm rồi ngón tay mới bắt đầu nhẹ run, tình cảnh vừa rồi đánh thức ký ức đau đớn vẫn còn như mới vào năm trăm năm trước – một kiếm xuyên tim.

Y dùng tính mạng đổi lấy Long Sùng Vũ bị nhốt trong tử lao không thể thoát ra, cũng đồng dạng bảo vệ Long Sùng Vũ không phải chịu nỗi khổ của hình phạt thiên đạo, nhưng người này thì sao… trước giờ chỉ biết tiêu phí tình cảm của y.

Long Sùng Vũ đợi Ân Quyết vừa đi, máu tươi liền không thể ngừng được, mồ hôi lạnh tuôn trào, không chống nổi phải tựa lên bức tường sụp, Ân Quyết chỉ biết hắn phải chịu hình phạt sét đánh, nhưng không biết, chút thương tích đó nếu so với sự tuyệt vọng khi hắn biết hồn thể của Ân Quyết bị thủng, kỳ thật không tính là gì.

Chuyện đến nước này, bất luận hắn có giải thích chuyện năm đó ra sao, đều đã không thể thay đổi sự thật này – có lẽ vào một ngày nào đó không xa, Ân Quyết sẽ vĩnh viễn rời khỏi hắn.

Bất luận hắn có làm gì cũng chỉ là phí công.

Bất luận hắn có đợi bao nhiêu năm trăm năm, tìm kiếm bao nhiêu ngày đêm, cũng không thể tìm lại được Long quân lãnh đạm bình thản, chân thành tiêu hao sinh mạng ở bên cạnh hắn nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.