Trọng Sinh Mạt Thế Chi Mệnh Chủ Thanh Long

Chương 31: Chương 31




CHƯƠNG 31 – TRÍCH MÁU NHẬN CHỦ CẦN CƯỠNG CHẾ

Ân Quyết còn chưa kịp phòng bị, đột nhiên một cỗ đau đớn nóng rát bắt đầu lan ra từ lòng bàn tay, y suýt kêu ra tiếng.

Long Sùng Vũ ôm chặt Ân Quyết, nước trong bồn tắm cũng bị tràn ra bởi y không ngừng giãy dụa.

“Đau…” Ân Quyết không động được, tấm lưng trần trụi dán sát vào ngực Long Sùng Vũ, toàn thân đều run rẩy.

Loại đau đớn này trực tiếp xâm nhập vào hồn phách, giống như bị sâu bọ không ngừng cắn nuốt, Long Sùng Vũ làm gì thế này.

Ân Quyết đau đến trước mắt tối đi, chẳng qua cũng chỉ là trong mấy phút, đối với y mà nói lại giống như đã qua một thế kỷ.

Vết thương vốn vừa khép miệng trên vai Long Sùng Vũ cũng vì sự giãy dụa của Ân Quyết vừa rồi mà nứt ra một đường, máu chảy không ngừng, nhưng hắn không hề để tâm, chỉ không ngừng nhẹ vỗ lưng Ân Quyết, an ủi lau đi mồ hôi trên trán y, “Không đau nữa, không sao rồi.”

Ân Quyết giống như thoáng cái bị rút sạch sức lực, nói không ra lời, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng khắc cốt như băng phong.

Long Sùng Vũ ôm người ra khỏi bồn tắm, tùy tiện niệm một pháp quyết, vết nước trên thân hai người lập tức khô hẳn.

Ân Quyết nhẹ động môi, ánh mắt dần trở nên ảm đạm.

Long Sùng Vũ biết Ân Quyết đang hỏi hắn muốn làm gì.

Long Sùng Vũ hôn ngón tay y, đặt người lên giường.

Ân Quyết kinh ngạc trợn to mắt, đầu óc đang cực độ suy yếu lại đứng máy lần nữa.

Long Sùng Vũ thấy rặng đỏ bất thường trên mặt Ân Quyết, kinh ngạc một chút, đột nhiên lại cười nói: “Đang nghĩ gì thế? Yên tâm, chúng ta vẫn có chuyện quan trọng hơn phải làm.” Vừa nói vừa vỗ đùi Ân Quyết một cái, để lại dấu bàn tay đo đỏ.

Ân Quyết: “…”Huyết Phong – Light

Màn chắn màu tím đen không che đi ánh sáng trong phòng, nhưng lại ngăn cách gian phòng này với thế giới bên ngoài, bất kể bọn họ có gây ra động tĩnh nào cũng không bị ai phát hiện.

Ân Quyết nằm ngửa trên giường, toàn thân không thể động đậy, y không cảm thấy được thân thể của mình, ngay cả hồn phách cũng bị Long Sùng Vũ áp chế.

Nếu có chủ tiệm hoàng kim nhãn tại đây, vậy hắn sẽ chấn động phát hiện, con thanh long cứng cỏi khí phách kia lúc này đang bị một sợi dây xích trói lại, trước tiên là vuốt rồng sắc bén, sau đó là thân rồng cường tráng tinh hãn, từng tấc từng tấc đều bị giữ chặt dưới đất.

Long Sùng Vũ biến ra một con dao găm, một cái dĩa sứ nhỏ, hắn rạch lên cổ tay mình một nhát, máu đỏ tươi chảy đầy dĩa sứ, chẳng qua chỉ một chút máu, sắc mặt Long Sùng Vũ lại nhanh chóng tệ đi.

“Ngươi…” Ân Quyết nhìn động tác của Long Sùng Vũ, cổ tay y bị Long Sùng Vũ dùng chu sa vẽ chú, trong lúc hốt hoảng bỗng nhớ ra một nghi thức, Ân Quyết lập tức đổ mồ hôi lạnh kinh hãi bởi suy đoán của mình, “Không được…”

Vẻ u sầu của Long Sùng Vũ hơi mềm đi, an ủi: “Sẽ không đau nữa, một lát là tốt thôi.”

Ân Quyết suýt nữa không thở nổi, cắn răng cố sức phun ra mấy chữ: “Ngươi lại dám…”

Long Sùng Vũ khựng một lát, nâng cằm Ân Quyết lên, vừa bức y ngẩng đầu tiếp nhận nụ hôn hung hãn vừa nói: “Có gì không dám?”

“Ưm!” Ân Quyết bắt đầu giãy dụa, chỉ tiếc rằng sức lực vừa gom được lúc nãy vẫn nhanh chóng cạn sạch.

Khi Ân Quyết nằm trên giường choáng váng đầu óc thở dốc, Long Sùng Vũ đột nhiên nói: “Được rồi.”

Ân Quyết mở mắt ra, Long Sùng Vũ liền đưa dĩa máu đó lên miệng y.

Ân Quyết lắc đầu. Huyết Phong – Light

Long Sùng Vũ nhíu mày, dụ dỗ: “Ngoan, uống rồi thì ngươi sẽ không sao nữa.”

“Có sao là ngươi.” Sắc mặt Ân Quyết ẩn ẩn tái đi, y quả thật uống rồi sẽ không có bất cứ chuyện gì, có lẽ pháp lực còn đại tăng, nhưng Long Sùng Vũ thì khác.

Hình thức ký khế ước chủ tớ có rất nhiều, nhưng hầu như không ai muốn chọn cách này, hậu quả khi uống dĩa máu này và ảnh hưởng do nó tạo ra, là thứ mà khế ước nhận chủ bình thường căn bản không thể so sánh, thậm chí nói về mặt ý nghĩa nghiêm túc, nó đã vượt qua khỏi phạm trù khế ước chủ tớ.

Khế ước chủ tớ bình thường, ngắn thì vài ngày, dài thì trăm năm, luôn có chỗ không toàn vẹn, bình thường mà nói đều sẽ không nguy hại đến tính mạng đôi bên.

Giả dụ, nếu một người thu một yêu thú làm nô, họ ký khế ước kiếp này, khế ước yêu cầu trong quá trình tu hành yêu thú cần bảo đảm an toàn của chủ nhân cho đến khi chủ nhân qua trăm năm, kết quả họ lại gặp phải nguy cơ sớm hơn. Yêu thú dốc toàn lực cũng không cách nào bảo vệ tính mạng chủ nhân, vậy thì theo khế ước, nó sẽ chịu trừng phạt, nhưng trừng phạt lại là một cấp độ khác, chẳng hạn không thể tìm được chủ nhân tiếp theo gì đó, chứ không can hệ gì đến an nguy tính mạng của yêu thú.

Mà hiện tại phần khế ước Long Sùng Vũ muốn ký kết cùng Ân Quyết lại khác, một khi xác nhận chủ nhân tử vong, vậy thì yêu thú hoặc tiên thú cũng tuyệt đối không thể sống một mình, họ cần phải cùng nhau gánh chịu nguy hiểm, như vậy nô thú mới có thể phát huy thực lực nhiều hơn.

Nhưng Ân Quyết biết Long Sùng Vũ không phải vì mục đích này, hắn chỉ muốn mượn khế ước này để đi đường tắt, tiết kiệm thời gian trăm năm, chia sẻ thống khổ trên người y, cái giá chính là dùng tính mạng của hắn đến đổi.

Ân Quyết mím môi thật chặt, không chịu uống.

Long Sùng Vũ biết y đang nghĩ gì, ngón tay nhẹ nhàng chậm rãi vuốt vòng quanh vai Ân Quyết, người trong lòng không mặc y phục gì cả, lưng vai thẳng tắp, bụng chắc nịch, bắp đùi thon dài, bất luận nhìn từ góc độ nào, thân thể này đều xinh đẹp đến mức hắn không muốn rời tay, sao hắn có thể để y chết.

“Ta sẽ không để ngươi chết.” Long Sùng Vũ nhàn nhạt nói, nói xong hắn uống một hớp, trực tiếp rót cho Ân Quyết.

Ân Quyết trợn trừng mắt, sâu trong đáy mắt chứa đầy vẻ không dám tin, đầu óc y trở nên hỗn loạn bởi sự điên cuồng của Long Sùng Vũ.

Huyết dịch tanh nồng trượt qua cổ họng cuối cùng cũng bị nuốt xuống.

Y nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy toàn thân đều bắt đầu lạnh đi, y ngưng thần tích lực, cuối cùng hóa ra một lưỡi đao, hung tợn đâm vào Long Sùng Vũ.

Long Sùng Vũ mặt không biến sắc, cũng căn bản không tránh.

Lưỡi đao của Ân Quyết cứng lại trên cổ Long Sùng Vũ.

“Long Sùng Vũ.” Ân Quyết bị hắn ấn ngã lên giường, ánh mắt lạnh lẽo nhìn nam nhân trước mắt đã cưỡng ép y ký khế ước chủ tớ, vì khế ước đã có hiệu lực, lưỡi đao của y bất luận thế nào cũng không thể đâm xuống được.

“Hử?” Nam nhân chậm rãi dịch lưỡi dao ra khỏi cổ mình, không chút để ý cười nói: “Hiện tại ngươi nên gọi ta là gì?”

Khóe mắt Ân Quyết đỏ lên, hồi lâu sau mới gọi một tiếng nhẹ hẫng: “Chủ nhân.”

Tâm trạng Long Sùng Vũ rất tốt, hắn giúp Ân Quyết lau sạch máu đọng bên khóe môi y, cười vô cùng cuồng vọng: “Sợ cái gì.”

Ân Quyết nghiêng đầu đi, y biết Long Sùng Vũ muốn y sống, từ khi y đứng bên bờ biển cho Long Sùng Vũ biết chuyện hồn phách của mình không đầy đủ, nhìn vẻ mặt bi ai khắc cốt của Long Sùng Vũ lúc đó là y đã biết, nhưng cho đến lúc này y mới hiểu chấp niệm đó đáng sợ cỡ nào.

Cũng giống như hai ngọn phật đăng, một ngọn đã cạn sạch dầu từ lâu, ngọn còn lại thì vẫn đầy dầu, vốn là an nhiên vô sự, nhưng lúc này lại cố chấp muốn rút tim đèn đã cạn dầu kia bỏ vào cây đèn khác, từ đó về sau cùng hưởng chung lượng dầu, điều này đối với ngọn đèn đầy dầu mà nói cũng có nghĩa là tiêu hao gấp đôi, càng huống chi hắn muốn cung cấp sinh mạng thì không phải thông qua tim đèn!

Chỉ một lát, sắc mặt Long Sùng Vũ đã thay đổi, nhưng hắn vẫn kiên trì làm đủ từng bước kết thúc nghi thức.

Ân Quyết không còn giãy dụa nữa, chỉ mở to mắt nhìn.

Mệnh cách của Long quân, sao có thể dễ dàng chống lại được…

Long Sùng Vũ hắn lại là thứ gì chứ? Ân Quyết không biết, hắn có thể mạnh cỡ nào? Có thật sự cường đại đến mức có thể thao túng mệnh cách của y không…

Long Sùng Vũ cũng có thể cảm giác được sức lực đang không ngừng trôi mất, từ dư thừa không chỗ phát tiết trước đó, đến bây giờ đã ẩn ẩn khô cạn, ngay cả hô hấp cũng bắt đầu đau đớn, mà so với sắc mặt tái nhợt của hắn, vẻ mặt Ân Quyết lại bắt đầu trở nên hồng nhuận, thậm chí có cảm giác hoàn toàn dạo chơi trong suối nguồn sức mạnh.

Ân Quyết chậm rãi ngồi dậy, thứ trói buộc hồn phách của y đã được cởi bỏ, Thanh long bay vụt lên cao, linh hồn dồi dào sáng bóng, mà ngay cả nội đan trong người cũng bắt đầu ngưng tụ không ngừng lớn mạnh lên dưới sự thúc đẩy của sức mạnh to lớn, y nhìn Long Sùng Vũ dần trở nên suy yếu, nhưng vẻ mặt hắn vẫn ngạo mạn như xưa.

Long Sùng Vũ nhếch môi, mềm nhũn ngã xuống cạnh Ân Quyết, vô lực đưa tay muốn ôm eo y, sắp chết đến nơi vẫn cường thế như vậy.

Ân Quyết run rẩy một chút, tay Long Sùng Vũ rất lạnh, trong một thoáng y cứ như chịu phải kinh sợ thật lớn, vội vã nắm tay Long Sùng Vũ, sắc mặt âm trầm bất định: “Ngươi… Ngươi cảm thấy sao rồi?”

Long Sùng Vũ không tiết lộ chút nào về tình huống của mình, chỉ cong môi nói: “Ngủ cùng ta một lát.”

“…Được.” Ân Quyết trầm mặc hồi lâu rồi nói.

Long Sùng Vũ cảm thấy thế nào Ân Quyết không rõ, nhưng y biết rõ một điều, y cảm thấy vô cùng kỳ diệu, nhìn Long Sùng Vũ, thậm chí trong lòng sẽ sinh ra suy nghĩ bất luận hắn nói gì, mình đều sẽ lập tức phục tùng.

Ân Quyết hít sâu một hơi, tác dụng của huyết khế còn chưa qua, ảnh hưởng của khế ước chủ tớ lại đến rồi, cứ như trong lúc mù mờ, cả đời y đã bị Long Sùng Vũ bá đạo khóa lại như thế… hoặc có lẽ, Long Sùng Vũ căn bản không chống nổi sự tiêu hao và mệnh cách của y, hai ba năm sau sẽ chết, y lại hồi phục tự do?

Ân Quyết lạnh mặt, quả thật hận không thể lập tức tát một phát cho kẻ đã chìm vào giấc ngủ kia.

Qua một lúc, Ân Quyết mở vách ngăn, mặc y phục mở cửa phòng, Tạ Tín đã đợi một hồi lâu bên ngoài, trong tay hắn bưng hai cái dĩa lớn, thức ăn vô cùng phong phú, “Điện hạ không sao chứ?”

“Không sao.” Ân Quyết nhàn nhạt cảm tạ, nếu Tạ Tín cần, trước khi đi họ có thể dạy hắn một vài thứ, coi như hồi đáp.

Tạ Tín nghe Ân Quyết cảm tạ trong lòng liền đắc ý không thôi, nhưng vẫn vô cùng hiếu kỳ liếc mắt nhìn vào trong phòng, chỉ nhìn thoáng qua đã thấy người đàn ông vừa ôm Ân Quyết vào lúc nãy đang để trần thân trên nằm ngủ trên giường, liên tưởng đến sự thân mật của hai người trước đó, vẻ mặt hắn thực sự đặc sắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.