Trọng Sinh Mạt Thế Chi Mệnh Chủ Thanh Long

Chương 36: Chương 36




CHƯƠNG 36 – KHÔNG CHỈ CẦN THÂN CÒN CẦN TÂM

“Vậy cậu thích tôi không…” Giọng Long Sùng Vũ khàn khàn gợi cảm, đầy ý dụ hoặc.

Ân Quyết nhăn mũi mắt to trừng mắt nhỏ với hắn.

Long Sùng Vũ có chút sốt ruột, khi đang dự định đè lên hôn thêm một cái, ghế sau chợt truyền đến tiếng ho khan khàn khàn.

Hai người lập tức nhanh chóng tách ra, Ân Quyết trốn sang một bên không có dũng khí quay đầu nhìn, ngược lại Long Sùng Vũ vô tội chịu đựng cái trắng mắt của ông cụ.

Long Sùng Vũ hơi mang lúng túng, nhìn hoàn cảnh xung quanh, trên quốc lộ, xe đi qua cũng không tính là nhiều, hắn sợ ồn đến người khác, nhỏ giọng nói với Ân Quyết: “Tôi xuống dưới hút điếu thuốc.”

Ân Quyết nói: “Ta cũng đi.”

Long Sùng Vũ hơi ngạc nhiên, cười nói: “Được.”

Không thể cách xe quá xa, họ tìm một gốc cây ngồi xuống nghỉ ngơi, Long Sùng Vũ tuy híp mắt hút thuốc vô cùng hưởng thụ, nhưng vẫn luôn lắng nghe chú ý động tĩnh xung quanh.

Trên mặt Ân Quyết không nhìn ra chút mệt mỏi nào, từ sau khi y và Long Sùng Vũ ký khế ước, trạng thái của y tốt ngoài dự liệu, ngược lại tình trạng của Long Sùng Vũ càng khiến người ta lo lắng.

Nhưng cụ thể là tình trạng gì Long Sùng Vũ căn bản không tiết lộ với y, Ân Quyết có lúc tức thì tức, nhưng cũng hết cách, huống chi hắn còn là chủ nhân của y đó… mệnh lệnh của Long Sùng Vũ y nhất định phải phục tùng, chẳng qua đó chính là cái giá để ký huyết khế.

Long Sùng Vũ tâm tư nặng, sợ y đi, sợ y phản bội, thật ra Ân Quyết ít nhiều cũng có cảm giác, nhưng họ hiện tại đã thế này rồi, khế ước chủ tớ ép buộc ký, hiện tại cả người y đều hoàn toàn bị nắm giữ trong lòng bàn tay hắn, còn có thể làm gì nữa? Chỉ cần Long Sùng Vũ nói đi hướng đông, y tuyệt đối không dám đi hướng tây, y đã sớm có giác ngộ từ ngày mình bỏ đi rồi trở lại kia.

Nhưng bây giờ Ân Quyết càng lúc càng không hiểu nổi.

Long Sùng Vũ đối với y có dục vọng rất cường liệt, ngay vào hai ngày trước, lúc ở nhà Tạ Tín, Long Sùng Vũ còn mệnh lệnh y cởi y phục, sau đó dụ dỗ y, áp chế y, đến cuối cùng đợi y đã chống đỡ không nổi thúc thủ vô sách lại không làm gì cả.

Đơn thuần ôm y, chặt đến mức người y cũng bắt đầu phát nóng.

Sau đó nói thích y.

Vừa không muốn thả y đi, lại muốn y cam tâm tình nguyện thích. Y giống như bị tròng thòng lọng trên cổ, bị chủ nhân tùy ý bỡn cợt, rõ ràng một câu có thể quyết định sinh tử của y, nhưng vẫn cố chấp muốn y moi tim mình ra.

Ân Quyết cảm thấy độ tham lam của Long Sùng Vũ quả thật đáng sợ.

Long Sùng Vũ hút xong một điếu, đề cao tinh thần, ôm Ân Quyết lại gần nói: “Hít thở không khí trong lành một lát đi, bên này mùi máu không nồng, đợi lát vào thành phố rồi sẽ không còn chuyện tốt như thế.”

Ân Quyết gối đầu lên vờ vai cứng cỏi của Long Sùng Vũ, cánh mũi hơi nhấp nháy, sau nhíu mày nói: “Mùi thuốc khó ngửi.”

Long Sùng Vũ nuông chiều cong môi nói: “Được rồi.” Vừa dứt lời, một cơn gió không lớn không nhỏ thổi tới, làm rụng những chiếc lá vốn đã lác đác trên cây.

Ân Quyết vừa định nói làm to chuyện, một mùi cháy khó ngửi đã ập đến.

Long Sùng Vũ lập tức nhíu mày.

Đại khái là ở hai trăm mét phía trước, họ ở cuối gió, tuy tầm nhìn của Ân Quyết rất rộng, nhưng cũng bị những bóng cây rải rác cản lại, “Có vài người đang đốt gì đó.”

Mùi chất đạm cháy.

Sắc mặt Long Sùng Vũ biến đổi, hiếm lắm mới nghỉ ngơi được một chút cũng không xong, hai người vội trở lại xe, người trên xe đều đã tỉnh.

Vì vừa rồi nơi gió thổi cách xe cũng chỉ hai mươi mét, cho nên mờ ám giữa hai người cũng bị họ nhìn thấy rõ ràng.

Ánh mắt Đồ Tử nhìn Ân Quyết cũng thay đổi, giống như cực độ kinh ngạc, tuy không có ác ý, nhưng vẫn bị hù dọa. Hắn cho rằng quan hệ chủ tớ uốn éo giữa Ân Quyết và Long Sùng Vũ là bị cưỡng ép, không ngờ thật sự lại là như vầy.

Long Sùng Vũ vô tội lại chịu hai cái trắng mắt của ông cụ nhà mình, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Còn có sức để háo sắc nữa.”

Ân Quyết thấy người trong xe đều nhìn mình, đầu óc trống rỗng, nhanh chóng biến thành mặt không biểu cảm.

Long Sùng Vũ khởi động xe: “Chúng ta đi tiếp.”

Bà cụ lúc này cũng mới bước khỏi trạng thái mơ mơ hồ hồ, thấy con trai mình lúc quay đầu nói chuyện mắt đầy tơ máu, vô cùng đau lòng nói: “Hay con nghỉ ngơi thêm một lát đi.”

Long Sùng Vũ lắc đầu nói: “Không cần, tốt nhất đi nhanh một chút.”

Đồ Tử đột nhiên nói: “Để tôi lái giúp một đoạn.”

Ân Quyết không biết lái xe nên không giúp được, bà cụ cảm kích nhìn Đồ Tử, Long Sùng Vũ nhướng mày, có người tiếp ứng hắn cũng vui vẻ thoải mái, “Đợi lát lên đường cao tốc thì chúng ta đổi.”

Quả nhiên lái chưa bao lâu Ân Quyết đã thấy phía trước có hai chiếc xe hơi đậu bên đường, mà bên cạnh có mấy người đang bu quanh một đống lửa, mấy người đó không ngừng nhặt củi ở lùm cây cạnh đó thêm vào, lửa đang cháy mạnh, vẻ mặt từng người đều vô cùng bi thiết.

Xe lao vút qua bên cạnh, bà cụ ghé vào cửa sổ vừa nhìn vừa nghi hoặc nói: “Mùi gì vậy? Bọn họ đang nướng cái gì? Sao còn không mau đi?!

Không ai nói gì.

Ân Quyết không biết nên nhìn nhận thế nào về “chuyện ngu ngốc” những người này đang làm, bất kể là muốn để sau khi hỏa táng được nhập thổ bình an, hay là đang cử hành nghi thức đặc thù gì, đều nói rõ họ không chân chính hiểu và nhìn thẳng vào tai họa này, thậm chí còn cảm thấy mình có thời gian mai táng một tang thi.

Đợi đến khi lên đường cao tốc đổi sang Đồ Tử lái xe, Long Sùng Vũ ngồi ở ghế sau, bà cụ vội kéo con lại nhìn ngang ngó dọc.

Long Sùng Vũ rất bất đắc dĩ, cũng rất yên tĩnh phối hợp, bà cụ từ tối qua thấy con trai còn chưa nhìn cho kỹ đã có vụ nói rõ kia, sau đó lại vội chạy trốn, đến bây giờ mới có cảm giác chân thật. Long Sùng Vũ thấp giọng an ủi bà, Ân Quyết quay lại nhìn, lại trầm mặc quay đi.

Long Sùng Vũ thương lượng với hai cụ: “Năng lực thích ứng của tang thi rất mạnh, tính ra không bao lâu chúng sẽ có thể hoạt động dưới ánh sáng, đến lúc đó trong thành phố dù có thể cung cấp điện cũng vô cùng phiền toái, ba mẹ có từng nghĩ không nên trở về không?”

Hai cụ nhìn nhau, bà cụ chỉ cần đi theo bạn già, thì đi đâu cũng được.

Ông cụ vẫn lắc đầu nói: “Ba còn phải theo bộ đội, bộ đội và chính phủ nếu có thể xây dụng khu an toàn ba và mẹ con ở bên trong cũng được, người già rồi, không chịu nổi giày vò.”

Long Sùng Vũ khẽ nhíu mày không nói gì, quả thật là thế, hắn và Ân Quyết qua vài ngày nữa phải men biển lên phía bắc, hai cụ không nhất định chịu nổi.

Thành phố W không đất rộng người đông khó khống chế như thành phố Z, nhân thời gian tang thi chuyển biến, võ trang càn quét ra một khu an toàn chắc không vấn đề.

Nhưng không ngờ là, ứng phó của thành phố W rất nhanh, trên con đường sạch sẽ vào thành phố, quân đội đã xây dựng một lưới sắt, đại khái bên trong thành đã được tận lực dọn dẹp sạch sẽ, cho nên xe và người vào thành phố đều cần phải chịu kiểm tra.

Cũng may lúc này xe vào thành phố không nhiều, họ vào thành phố trước bộ đội quả thật tiết kiệm nhiều sức lực, cũng không đến mức bị động.

Người trên xe buộc phải xuống xe, kiểm tra rất nghiêm, còn cần phải cởi áo khoác áo gió hay vén lên xem, phụ nữ cũng có người chuyên nghiệp tiến hành kiểm tra, toàn thân trên đưới đều không thể có vết cắn hay vết thương mới. Người không phù hợp thì sẽ có nhân viên đặc biệt mang đi cách ly tại chỗ.

Một phụ nữ ôm con không ngừng rơi nước mắt, trên tay chồng cô ta có một vết rạch, không phải do tang thi làm, nhưng vẫn không thể vào thành phố, cô khóc cầu xin thế nào cũng không được.

Trừ kiểm tra thân thể, bao gồm một vài vật nguy hiểm như súng ống đạn dược không hề bị thu, cũng vì để phòng dân chúng bạo động

Đồ Tử dừng xe lại: “Tôi xuống xe ở đây thôi.”

Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn hắn.

Đồ Tử ý bảo Long Sùng Vũ lại đổi tay lái, sau đó giải thích với những người khác: “Người tôi muốn tìm không còn trong thành phố nữa, đợi sau khi hội họp với hắn tôi mới có dự định tiếp.”

Ân Quyết lập tức lĩnh ngộ, thân thích của yêu quái khẳng định cũng là yêu quái, hành động cùng nhân loại quả thật không tiện cho lắm.

Bà cụ có chút lo lắng nói: “Đón được người thì mau vào thành phố đi, bên ngoài dù sao cũng không an toàn, còn nữa…” Vừa nói bà vừa lấy một bao lương khô bánh mì đã chuẩn bị sẵn trong nhà ở ghế sau đưa sang, “Cái này con cầm đi!”

Đồ đạc ít nhiều không cần gấp, chỉ cần có phần tình này là đủ, Đồ Tử cười không từ chối, nhận lấy cảm ơn.

Đợi Long Sùng Vũ lái xe vào lối vào, ông cụ hạ cửa sổ, tiêu sái móc ra chứng nhận sĩ quan quân đội, tiểu binh sau khi xem xong lập tức trợn tròn mắt, vụt một cái đứng thẳng hành lễ, vội vội vàng vàng chuẩn bị dẫn người vào, đương nhiên vẫn phải kiểm tra an toàn.

Đồ Tử đứng cách đó không xa nhìn chiếc SUV màu đen dần đi xa, nụ cười cũng càng lúc càng nhạt, hắn cầm đồ quay đầu men theo phương hướng đi được mấy trăm mét, tìm chỗ không ai thấy được lấy ra một cây sáo ngắn làm bằng ngà voi, nhẹ thổi vài tiếng.

Chỉ thấy không bao lâu, trong khu rừng cạnh đó chạy ra một cái bóng.

Đồ Tử mở túi, lấy một biếng bánh kẹp thịt ra, cái bóng đó vụt một cái cắn lên miếng bánh, sau đó trốn sau cây nhai ngồm ngoàm rồi nuốt.

Đây là một con sói nhỏ, một thân lông màu nâu xám, lỗ tai nhọn dựng lên, cho dù vô cùng đói khát, nó cũng không quên dùng ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Đồ Tử.

Đồ Tử lại lấy một miếng bánh thịt ra, bé sói sáng cả mắt, tuy ánh mắt vẫn vô cùng bất thiện.

Thật là khó nuôi mà, Đồ Tử có chút cảm thán, quả nhiên là thiên địch của hắn, cho dù còn nhỏ như thế, nhưng ánh mắt trừng trừng hắn cũng khiến hắn rợn tóc gáy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.