Trọng Sinh Mạt Thế Chi Mệnh Chủ Thanh Long

Chương 43: Chương 43




CHƯƠNG 43 – BỆNH ĐỘC TANG THI THẬT ĐÒI MẠN

Ân Quyết phát giác ánh mắt của các yêu quái xung quanh lúc này đã biến đổi, thân thể y cũng cứng lại, nắm chặt tay áo Long Sùng Vũ, không biết làm sao: “Chủ nhân…”

Long Sùng Vũ xoa lòng bàn tay y, vẻ mặt chìm trong âm u, hắn nói với ông cụ: “Dẫn chúng tôi đi xem thử.”

Sắc mặt ông cụ rất nghiêm trọng, tăng nhanh cước bộ, “Làm phiền hai vị khách quý rồi, hôm nay chiêu đãi không chu toàn.”

Vốn không liên quan gì đến bọn Long Sùng Vũ, nhưng nếu thủ vệ đã chết, bọn họ lại trùng hợp xông lầm vào tiểu trấn, về tình về lý vẫn nên đi cùng một chuyến, để tránh bị người ta nói là kẻ có mưu đồ nên chột dạ, khi không chuốt lấy một mớ phiền toái. Hơn nữa mấu chốt nhất là – băng phách thủy tinh, hắn vẫn chưa tìm được cơ hội xác nhận có phải là vật mà Ân Quyết đánh mất không.

Trừ phụ nữ trẻ em đã học được hóa hình và tiểu yêu được bảo vệ trong phòng văn hóa, còn lại những người có kinh nghiệm đều đi theo ông cụ, sóc con lại tràn đầy tinh thần, chạy phía trước chỉ đường.

Địa điểm phát sinh sự việc nằm trên bờ sông cạnh trấn, sóc con lén trốn ở đây ăn xong nửa trái chuối mới phát hiện thi thể, sợ hãi đến mức suýt nữa đã bị nghẹn chết, không dám nhìn tiếp lần thứ hai.

Đợi khi mọi người đuổi đến nơi, trên bờ sông, sóc con chỉ một vùng đất màu đỏ sậm nói: “Vừa rồi con thấy ngay ở chỗ này.”

Ông cụ nhíu mày, một người đàn ông trung niên bên cạnh nói: “Nhưng ở đây không có thi thể mà con nói.”

Bờ sông lạnh lẽo ẩm ướt được ánh lửa chiếu sáng, sóc con nhờ yêu hỏa của người đó nhìn quanh khắp nơi, nôn nóng nói: “Rõ ràng có mà! Con không thể nhìn lầm!”

Long Sùng Vũ khẽ động mũi, quả thật có mùi máu tanh.

Ông cụ khom người lấy ngón tay quệt một chút đất, ẩm ướt, dịch thể tanh tưởi dính trên tay.

Nơi này quả thật đã xảy ra chuyện, bảy tám người lập tức chia ra thăm dò trên bờ sông.

Không bao lâu, đã có phát hiện mới ở chỗ cách vết máu chừng năm mươi mét.

Người trung niên kia cũng tái mặt, trước mắt hắn là một gò đất vuông vức không đến một mét, phía trên phủ kín rơm khô, mà bên dưới…

Người trung niên chỉ cảm thấy cổ họng khô khàn lợi hại, hắn vừa muốn mở miệng kêu lớn, đột nhiên, chỉ thấy một bóng dáng vút qua bên cạnh, hắn trân mắt nhìn tim mình rời khỏi cơ thể.

Long Sùng Vũ phản ứng nhanh nhất, khi mọi người đều trân mắt nhìn người trung niên ngã xuống, dao găm hắn ném ra cũng nhắm thẳng vào bóng đen đó, một đao xuyên tim.

Bóng đen còn chưa kịp phát ra tiếng đã ngã xuống đất, yêu hỏa thoáng chốc tụ tập xung quanh nó, mọi người cũng vội vây lại xem.

Đó là một con mèo núi chưa biết hóa hình, nhưng đã có linh trí, móng vuốt sắc bén, toàn thân giống như bị bệnh ngoài da gì đó, không chỉ màu lông tối tăm, còn trụi vài chỗ, hiện tại nằm yên không động đậy.

Ông cụ thở dài, yêu thú ở trấn này cộng với bán kính trăm dặm xung quanh ông ít nhiều gì cũng từng thấy qua, chỉ mấy hôm trước, con mèo núi này còn đến cửa nhà ăn trên trấn lĩnh đồ ăn.

Mà nằm bên cạnh chính là người trung niên kia, tim hắn đã bị miêu yêu bóp bể, để lại một thi thể không thể nào biến về nguyên hình được nữa, mấy người trẻ tuổi vội bước lại thi pháp thuật cho hắn, không biết có còn bảo vệ mạng được nữa không.

Ông cụ bi ai chỉ thi thể mèo núi dưới chân, nói với một người đàn ông mặc áo khoác kế bên: “Con này cũng mang về xem thử, sau đó tập trung tất cả mọi người ở phòng hoạt động văn hóa trung tâm, ta có lời muốn…”

Còn chưa dứt lời, thi thể mèo núi đột nhiên run lên, thoáng cái nhảy vọt lên muốn cào ông cụ.

Ông cụ sống nhiều năm như thế cũng không phải ăn chay, móng vuốt sắc bén còn dính máu thịt vừa vung tới, sống lưng của ông đã ngã ra sau 90 độ đầy thần kỳ, cả người tạo thành hình chữ 丁, hai tay bắt chéo lóe ra song đao, hung tợn chém tới.

Mèo núi với động tác không mấy linh mẫn cứ thế bị chém thành hai khúc, máu tươi ruột gan văng đầy đất.

Ông cụ chậm rãi thở ra, thân thể lại vặn vẹo trở về bộ dáng vừa rồi, mà đầu của mèo núi vẫn còn đang động, ngoan cố cắn mở hàm răng sắc bén.

Kinh hãi qua đi, những người chứng kiến cũng đã hiểu ra, con mèo núi đó sợ rằng đã bị lây nhiễm, hơn nữa triệu chứng sau khi lây nhiễm vô cùng tương tự nhân loại.

Long Sùng Vũ nói: “Xem thử trong hố vừa rồi là gì?”

Hắn còn chưa dứt lời, một cô gái đứng bên cạnh hố sắc mặt xanh như lá chuối giật lùi vài bước, ói ra…

Lúc này Ân Quyết đang ở chung với sóc con, ngay cả Long Sùng Vũ cũng không phát hiện, vừa rồi khi ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung trên con mèo núi, y một mình đi đến chỗ khác.

Y không biết tại sao mình muốn đi về hướng này, y chỉ cảm ứng được có thứ gì đó.

Sóc con: “Cứu… cứu mạng…”

Ân Quyết lặng lẽ cúi đầu nhìn nó một giây, sau đó mặt không biểu cảm quay đầu đi.

Sóc con: “…”

Cổ sóc con bị Ân Quyết bóp chặt, không dám kêu lớn, chỉ có thể dùng biểu cảm thể hiện sự bi thúc của mình, người này rời khỏi đội ngũ còn cưỡng ép mang nó đi có phải là muốn giết nó diệt khẩu hay không a a a…

Ân Quyết cảm giác được sóc con giãy dụa, nhỏ giọng nói: “Đừng động, chúng ta khẽ khàng thôi.”

Sóc con: “…”

Trên bãi cát, cái hố khiến người ta buồn nôn đã được lấp đất lên, ngay cả những phần thi nát xương vụn bên trong cũng không kịp thu gom, bàn tay oa nhi bị cắn nát, ngón tay, nội tạng, có vài cái là của nhân loại bên ngoài, thậm chí còn có của yêu tộc, nội đan vỡ nát, lông tóc vân vân… giống như sở thích sưu tầm, mỗi lần ăn xong một động vật, nó sẽ xé xuống một bộ phận trên thân thể rồi giấu trong cái hố này.

Nhìn từ phương diện này, có vẻ sau khi bị lây nhiễm linh trí của mèo núi vẫn chưa mất, ít nhất ý thức tự chủ vẫn có. Long Sùng Vũ nhíu mày, nói với người bên cạnh: “Tối nay chúng ta…” Chưa nói được một nửa, hắn đột nhiên sững ra, đứng bên cạnh hắn là một thanh niên mặc áo lông màu xám, chứ không phải Ân Quyết.

Ân Quyết đâu?! Long Sùng Vũ quay phắt người lại, phát hiện xung quanh hắn đều là yêu tộc không quen biết, mà Ân Quyết… không thấy đâu…

Ông cụ cũng phát giác hắn khác thường, kinh nghi hỏi: “Có gì không đúng sao?”

Sắc mặt Long Sùng Vũ tái nhợt xoa huyệt thái dương, âm khí trầm trầm nói: “Người đi cùng với ta, không thấy nữa.”

Ông cụ sửng sốt: “… Sóc yêu hình như cũng không thấy nữa.”

Long Sùng Vũ không cự tuyệt mọi người cùng nhau đi tìm “trẻ nhỏ” thất lạc, vì trừ sóc con mất tích ra, lúc này tâm trạng mọi người đều vô cùng mẫn cảm, không thể thả cho một ngoại tộc như hắn đi loạn trong trấn.

Nhưng Long Sùng Vũ chẳng bận tâm, vì hắn có khế ước, khế ước sẽ chỉ dẫn hắn nơi Ân Quyết đang ở.

Mười phút sau, khi mọi người dự định chia ra hành động, sóc con lại xuất hiện, sau đó nôn nóng thở không kịp: “Mau lên… mau về quảng trường, bên đó có chuyện rồi!”

Quả thật đã có chuyện, cửa của phòng hoạt động văn hóa trung tâm đã bị đóng chặt, cả cửa sổ cũng không mở, một đám động vật nhỏ và mấy người ở lại canh gác đều run rẩy ghé vào cửa sổ nhìn trận đấu bên ngoài.

Ánh mắt Ân Quyết trầm lạnh, sát khí ngưng kết thành bạch sương, phủ lên Lăng Tiêu kiếm trong tay, mà phía trước y, mười mấy con mèo núi dữ tợn kêu gào, lộ ra móng vuốt sắc bén, chúng giống hệt con mèo núi ở bãi cát, trên phần da bị trụi lông còn mọc ra những thứ như vết ban, mang theo mùi vị tanh hôi.

Trước đó Ân Quyết và sóc con cuối cùng lại trở về quảng trường này, mà sóc con còn chưa kịp thở ra, mười mấy cặp mắt xanh lè của mèo núi đã xuất hiện trong màn đêm…

Không biết tại sao, những con mèo núi này không sợ ánh sáng, yêu hỏa trên quảng trường tỏa sáng rực rỡ, cũng khiến những yêu quái lớn nhỏ trốn trong phòng hoạt động sợ hãi không thôi.

Bọn họ nghĩ, nam nhân trên quảng trường đó còn trẻ tuổi như thế, xinh đẹp như thế, trên người còn mang theo khí chất cao quý khó thể nói rõ, nhưng lại sắp bị giết chết…

Một con hồ ly xám ở trong phòng hoạt động nhìn tình hình bên ngoài, đột nhiên nói với đại yêu bên cạnh: “Chúng ta mở cửa đi! Như vậy thì y sẽ được cứu!”

Đại yêu đã hóa hình thành một người phụ nữ xinh đẹp đẩy khỉ con đang định mở cửa sang một bên, mắng: “Đầu bị vô nước hả! Muốn để mọi người chôn cùng hay sao!”

Khỉ con bị đẩy đụng vào tường oa một tiếng khóc lên.

Hồ ly xám cũng đỏ mắt, nó vốn còn muốn đứng bên cửa sổ gọi một tiếng để người bên ngoài mau chóng vào phòng.

Người phụ nữ kia hung ác trừng mắt nhìn họ, phần lớn yêu thú trốn trong phòng hoạt động cũng đều cho rằng không nên mở cửa, huống chi còn vì một ngoại tộc không rõ lai lịch.

Thế là, cuối cùng sóc con phải chịu đựng nguy hiểm sẽ bị ăn mất chạy về báo tin, mà Ân Quyết thì trực tiếp đánh với đám mèo núi.

Lăng Tiêu mang theo hàn khí, đã ra khỏi vỏ tất phải thấy máu, Ân Quyết không hề hoảng loạn hay có ý định rút lui, thân pháp phiêu dật ưu nhã, mỗi khi mũi kiếm vạch xuống đều có thể vạch ra một quỹ tích oánh bạch trong màn đên, hơn nữa độ sắc bén không giảm, đám mèo núi lao đến cũng bị chém rách da bụng hết con này đến con khác.

Các yêu quái trong phòng hoạt động đều ngẩn ra.

Sắc mặt người phụ nữ kia biến đổi mấy lần, cô muốn mở miệng nói hay mở cửa cho người vào đi, nhưng lại không thể bỏ được sỉ diện, nhưng có một điều chắc chắn là, bất luận cô có mở cửa hay không, tuyệt đối cũng đã đắc tội người ta rồi.

Ân Quyết vung cổ tay, kiếm sắc về vỏ, lặng lẽ chuẩn bị vòng tấn công tiếp theo, đám mèo núi còn lại chỉ thoáng khựng trong chốc lát, tựa hồ có chút do dự, hoặc đang ấp ủ đợt tấn công mãnh liệt mới.

Quả nhiên, mấy giây sau một con mèo núi ngửa đầu gào lên, mười mấy con ở sau liền cùng nhau tấn công.

Phiền phức! Tuy lực tấn công của mỗi con mèo núi đều không mạnh, nhưng về số lượng vẫn khiến người ta cố kỵ, đặc biệt một khi bị cào trúng, Ân Quyết cũng không dám bảo đảm mình có bị ảnh hưởng hay không, hơn nữa sử dụng chiêu số sát thương đại quy mô cũng không tốt, trừ bên cạnh có ngoại tộc đang quan sát, thì y cũng chưa bị bức đến bước đường đó.

Ân Quyết vội vã lùi ra sau, một khi khoảng cách giãn ra đám mèo núi rất khó có thể cùng ào lên, như vậy có thể công phá được, khóe môi y nhếch lên, ánh mắt hoàn toàn trong trẻo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.