Trọng Sinh Mạt Thế Chi Mệnh Chủ Thanh Long

Chương 55: Chương 55




CHƯƠNG 55 – LỜI NÓI DỐI KHÔNG CÁCH NÀO THÀNH SỰ THẬT

Thỏ sinh bệnh rồi, từ sau khi bị sói con ngậm về thì vẫn ngủ mơ màng, toàn thân run rẩy nóng hổi, ngay cả đám lông trắng tuyết cũng bết lại thành cục vô cùng đáng thương.

Sói con rất nôn nóng, lấy vuốt kéo kéo con thỏ ỉu xìu, hoặc dùng miệng ngậm lỗ tai thỏ tha thỏ từ chỗ ẩm ướt tối tăm sang chỗ khô ráo sạch sẽ, còn dùng da bụng sưởi ấm cho thỏ.

Thỏ vẫn co thành một cục không động đậy, chỉ có phần bụng hơi nhấp nhô.

Sói con nghĩ nghĩ, có lẽ thật sự cho thỏ ăn củ cải sẽ tốt hơn, thế là nó nhanh chóng lấy cỏ khô che lấp miệng hang, xoay người chạy ra ngoài.

Đồ Tử thấy nó ra ngoài, vốn muốn mở miệng gọi lại, nhưng hắn quá mức mệt mỏi, trong hang động cuối cùng chỉ còn lại tiếng hít thở nặng nề của hắn, hắn bất tri bất giác nhớ lại những chuyện có liên quan đến cố chủ.

Sau khi Lâm Muội biết mình bị nhiễm, vẻ mặt tuyệt vọng mà kinh sợ.

Đồ Tử cầm tay Lâm Muội, ôn giọng an ủi: “Đừng sợ, đừng sợ.”

“Sao có thể không sợ…” Ánh mắt Lâm Muội như một hang động rỗng, cả người đều cứng đờ, giọng cô run rẩy: “Tại sao lại như vậy, tôi cho rằng sẽ không… tôi và anh ấy chỉ là… chúng tôi đều chưa làm đến bước cuối cùng!”

“Ngu ngốc, hai người đã hôn rồi.” Đồ Tử bi thương cười khổ, hắn thấy Lâm Muội có vẻ đã sắp gào lên, liền nhanh chóng đưa tay lau nước mắt cho cô.

Một cô gái thích khóc, tính khí ngang ngược nhưng lại cực kỳ đơn thuần, từ một cái bánh bao nhỏ lớn lên thành cô gái xinh đẹp hôm nay, hắn vốn nên được thấy cô lấy chồng, nếu có thể được thấy cô sống hạnh phúc thì thật sự không còn gì tốt hơn, ít nhất hắn cũng không phải gánh chịu lời hứa đã hứa năm đó.

Chỉ là bây giờ…

Thật ra gọi cô tỉnh dậy cũng không có ý nghĩa quá lớn, tỉnh rồi thì sao chứ? Chỉ có thể đau lòng tuyệt vọng sợ hãi khóc lóc… Đồ Tử giáo huấn: “Sao cô lại ngốc như thế chứ?”

Lâm Muội che miệng cuối cùng cũng oa một tiếng, cô cho rằng cô thích người đàn ông đó, nhưng bây giờ lại chỉ còn sợ hãi đầy tràn, sợ đến mức toàn thân đều có thể cảm giác được một làn hơi lạnh lẽo đang xâm lấn cả người, cô vừa lắc đầu, vừa níu chặt tay áo Đồ Tử nói: “Tôi không muốn chết, tôi thật sự không muốn chết…”

Lâm Muội không biết, thật ra dáng vẻ của cô lúc này đã vô cùng đáng sợ, vốn đã tái nhợt, sốt cao không ngừng, trong vành mắt đã có tơ máu lốm đốm, khóe mắt và xung quanh mặt đã bắt đầu mơ hồ hiện lên những vết đốm đỏ, hơn nữa chỉ cần nhẹ ngắt lên da thì da sẽ trở nên tím đen.

Đồ Tử rũ mắt, chậm rãi nói: “Trước khi làm chuyện đó cô không dùng não suy nghĩ sao?”

Lâm Muội bây giờ chỉ cảm thấy ngay cả sức để khóc cũng không có.

Đồ Tử xoa đầu cô: “Đừng khóc, còn tôi đây.”

Lâm Muội cảm thấy hối hận và tuyệt vọng, sau đó cô lại đột nhiên ngẩn ra khi nhìn gương mặt bình tĩnh của Đồ Tử, trên lông mi hãy còn đọng lại nước mắt chưa rơi, cô hỏi dò: “Vậy… tôi… tôi còn cứu được không?”

Ánh mắt Đồ Tử sâu thẳm ấm áp, Lâm Muội nhìn không ra, thật ra ánh mắt hắn màu đỏ, hiện tại lại phủ lên một tầng nước như bảo thạch, che giấu tất cả cảm xúc của hắn: “Có.”

“Thật sao?” Lâm Muội không tin, cô chần chừ một lúc, lại nghẹn ngào lặp lại: “Thật sự có thể sao? Nhưng trong phim không phải nói… tôi không tin, anh lừa tôi, tôi sắp chết rồi!” cô cảm thấy được ngay cả sức để khóc cũng không còn, nói đến những câu sau, cô gian nan thở dốc, tiếp theo ***g ngực cũng bắt đầu nghèn nghẹn khó chịu.

Đồ Tử phải mất một lúc mới điều chỉnh được cảm xúc của mình, liền mỉm cười an ủi: “Có thể, đợi cô khỏe rồi, cô có thể làm bất cứ chuyện gì cô muốn, không phải cô còn muốn đến Đài Loan sao? Đợi cô khỏi bệnh rồi, tôi sẽ mang cô đi chơi.

Chỉ mấy câu nói đã khiến Lâm Muội từ hồ nghi phủ định ban đầu đến sau đó có mấy phần thật sự tin tưởng, vì sự bình tĩnh của Đồ Tử, vì mỗi lần Đồ Tử đều sẽ che mưa chắn gió cho cô mỗi khi cô chuốc lấy họa lớn, trước kia cô luôn chỉ xem hắn là anh trai hàng xóm, tuy điển trai dịu dàng, nhưng rốt cuộc vẫn thiếu tình yêu khiến cô điên cuồng… bây giờ hắn vẫn không bỏ rơi cô, có phải nếu như đợi cô khỏe rồi, họ còn có cơ hội…

Lâm Muội suy nghĩ một chút liền thấy hơi buồn ngủ, cô không muốn ngủ nhanh như thế nữa, nhưng hình như không thể khống chế được.

Giọng nói của Đồ Tử vẫn còn vang vọng bên tai cô: “Cô còn có tâm nguyện gì chưa hoàn thành không?”

Tâm nguyện? Lâm Muội ngẫm nghĩ, cố gắng nhìn về hướng phòng ngủ, nỗi đau lòng lại hiện lên trong mắt: “Tôi muốn… tôi muốn… anh ấy… tại sao không yêu tôi…”

Phần sau không còn nghe rõ được nữa.

Đồ Tử kéo thảm bọc lên người cô, ôm ngang cô lên đặt trong phòng ngủ ấm áp tràn đầy không khí màu hồng đó. Hắn đã lừa cô, thật ra hắn cũng chỉ là muốn nói với cô vài câu cuối cùng, đứa trẻ hắn đã trông coi bao nhiêu năm đến khi trưởng thành, sao đến cuối cùng ngay cả muốn nhìn thấy cô lấy chồng cũng trở thành điều xa xỉ..

Xung quanh thành phố W đã vây một vòng tường và lưới sắt, so với mấy hôm trước họ đưa hai cụ vào còn nghiêm mật hơn, hơn nữa nơi thông hành cũng có cảnh sát võ trang cầm súng canh giữ, chẳng qua trông tựa hồ còn tiêu điều hơn mấy hôm trước nhiều.

Trên đường đi họ không ngừng nghe nói những người may mắn sống sót ở những thành phố bị công chiếm khác đều đang chạy đến đây… nhưng lại có mấy ai có thể chân chính đến nơi an toàn?

Quân đội cũng đang nhanh chóng hao mòn, đội ngũ tang thi càng lúc càng lớn, cho dù nhân viên vào thành cũng phải trải qua kiểm tra nghiêm ngặt, nhưng mỗi ngày vẫn có một lượng lớn người chết trong thành, nguồn nước hoàn cảnh không khí, mỗi thứ đều không thể bảo đảm hoàn toàn đạt tiêu chuẩn.

Không chỉ tỉnh này, tình trạng cả nước đều như thế, cho dù đã xây dựng khu an toàn, hồi phục sản suất, săn bắt, số người tử vong vẫn không ngừng gia tăng, mỗi tối số người bị tang thi giết chết vì bảo vệ thành phố cũng đếm không xuể, thi thể không cách nào xử lý kịp thời, liền bị họ dùng xe tải tha đi xa, đưa ra ngoài phạm vi thế lực bộ đội bao phủ, để mặc cho nó thối rữa.

Từ rất xa Long Sùng Vũ và Ân Quyết đã xuống xe, cất xe trong thanh ngọc của Ân Quyết, trong tay hai người chỉ cầm hai túi du lịch đơn giản, bên trong chứa mấy cân gạo và bánh nướng, nửa bình nước nhỏ, mấy thứ chén nồi vân vân không đáng tiền.

Kết quả lúc vào thành, có nhân viên công tác muốn họ bỏ túi xuống, còn kiểm tra vật phẩm bên trong.

Long Sùng Vũ giải thích: “Chúng tôi chỉ vào thành phố tìm người.”

Nhân viên công tác được vũ trang toàn bộ, khi kiểm tra cũng cẩn thận cực kỳ, ngay cả mí mắt cũng không liếc hắn một cái: “Ai cũng nói vào để tìm người.”

Long Sùng Vũ khựng lại, nhìn nhân viên công tác lấy đi một nửa lương thực của họ, thế là lại nói thêm một câu, “Tìm được rồi chúng tôi sẽ đi.”

Lúc này nhân viên công tác thật sự đưa hai con mắt như gấu trúc đánh giá họ, sau đó nói: “Lần đầu tiên tôi gặp kẻ tìm được người rồi còn muốn ra ngoài… đừng trừng tôi như thế, thu một phần lương thực là quy định ở trên, nếu không phải các người vốn không còn lại bao nhiêu, tôi sẽ phải thu nhiều hơn rồi… chẳng qua tôi tốt bụng nói cho các người biết, tòa nhà chính phủ có người đang tổ chức lao động làm công, có thể kiếm lương thực, đợi lát nữa các người vào đó, tìm công việc cũng tốt, an toàn!”

Long Sùng Vũ không ừ hử gì, Ân Quyết không hứng thú.

Kiểm tra sau đó càng thêm phức tạp, từ hành lý đến toàn thân, lại thêm phải lập hồ sơ đăng ký, đợi sau khi hoàn thành trình tự, mặt Ân Quyết đã ẩn ẩn có xu hướng chuyển xanh.

Long Sùng Vũ cũng rất khó xử, vừa rồi hắn còn vô ý nhìn thấy nhân viên công tác đó nhân lúc người khác không chú ý, lặng lẽ bỏ một nắm gạo vào túi của mình.

Thành phố đã không còn sự huyên náo ngày trước, ít nhất mặt ngoài, đội ngũ vận chuyển sửa chữa đến đến lui lui, bận rộn bù đầu.

Nơi cha mẹ Long Sùng Vũ sống cũng đã thay đổi, bên ngoài đã không còn cảm giác xa hoa không thực lúc trước, trước cửa đã lắp đặt hai tầng ***g phòng vệ.

Khi hai người gõ cửa bà cụ đang nấu cơm, bà nhìn ra lỗ mắt mèo, lập tức vui sướng không biết nên làm sao mới tốt, vội mở cửa nói: “Các con đã đi lâu như thế, mỗi tối mẹ đều ngủ không ngon, bây giờ đã an toàn trở về rồi!”

Long Sùng Vũ cười phúc hậu, hắn biết cách dỗ người hơn hắn vào ban đêm nhiều: “Cái này là tất nhiên thôi, con trai của mẹ trước kia là quán quân đấm bốc trong cục đó.”

Bà cụ quở trách: “Cái này không thể tính chung được!” Nói thì nói thế, nhưng vẻ vui sướng của bà lại không thể che giấu: “Ba con đang ở công trường, lát nữa cùng mẹ đi đưa cơm cho ông ấy.”

“Công trường?” Long Sùng Vũ nhíu mày.

“Đúng vậy.” Bà cụ gật đầu, kéo Ân Quyết đang ngây ngốc đứng ở cửa không biết làm sao vào, nhìn trái nhìn phải, sau đó quở trách Long Sùng Vũ: “Con xem đứa trẻ này đã bị con làm cho ốm đi rồi, lương thực trong nhà tuy không thể ăn thả cửa, nhưng dù sao cũng đủ, hà tất phải chạy ra chỗ nguy hiểm như bên ngoài để tìm kiếm…”

Long Sùng Vũ vừa nghe bà cụ nói Ân Quyết gầy, liền đau lòng không thôi, điều kiện bên ngoài không tốt, bản thân hắn cố chịu là xong, nhưng luôn có chỗ sẽ phải ủy khuất Ân Quyết, Ân Quyết không nói gì cả, tuy nhìn thì chăm sóc rất tốt, nhưng thật ra hắn không thể chân chính chăm lo chu toàn cho y.

Ân Quyết mấp máy môi, y muốn nói y không yếu ớt như thế, nhưng ánh mắt dịu dàng của Long Sùng Vũ lại khiến y không cách nào mở miệng.

Bà cụ ho khan một tiếng, xoay người vào phòng bếp: “Cơm chín rồi, mau bới ra chén, còn đồ ăn trong nồi này múc hai muỗng ra đĩa, còn lại là của nhà người khác.”

Long Sùng Vũ đang nghi hoặc “nhà người khác” là ý gì, thì một căn phòng khác trong nhà mở cửa, một cô gái trông có vẻ rất tháo vát bước ra.

Cô ta thấy hai người xa lạ ở nhà cũng sửng sốt, sau đó nói: “Tôi còn đang tự hỏi vừa rồi sao ồn như thế, đã làm đồ ăn xong chưa?”

Bà cụ nói: “Xong rồi, phần của nhà cô ở đây.”

Sau khi cô gái nghiêm túc so sánh phần của mình và phần trong tay Long Sùng Vũ, đột nhiên nói: “Sao nhìn dĩa của bà nhiều hơn dĩa của tôi vậy!”

Long Sùng Vũ và Ân Quyết đều mang vẻ mặt không thể tin nổi nhìn cô ta.

Bà cụ lại giống như đã thấy quen rồi, chỉ lạnh nhạt nói: “Vậy cô đổi với nhà tôi.”

Cô gái xoắn xuýt một giây, quả đoán bưng phần của mình đi, nửa đường còn oán hận nhỏ giọng nói: “Xem như cho bà khỏi đói!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.