Trọng Sinh Mạt Thế Chi Mệnh Chủ Thanh Long

Chương 58: Chương 58




CHƯƠNG 58 – ĐÁNH BỂ ĐẦU CHỊU GIÁO HUẤN

Cho dù Long Sùng Vũ có đầu thai thành phàm nhân gần như cũng không biến hóa gì quá lớn, chẳng qua không còn nhìn ra dáng vẻ sa sút lúc bị giam trong lao ngục năm trăm năm trước nữa, hiện tại hắn mặc đồ đen thẳng tắp, ra hình người rồi.

Cho dù hắn có hóa thành tro, lão thái gia cũng nhận ra – là nam nhân hại Long quân hồn phi phách tán.

Ân Quyết đã không dám nhìn sắc mặt lão thái gia nữa, lão thái gia cầm gậy chống, sống lưng khom căng chặt, tay ông run rẩy dữ dội, tất cả mọi người tại đó đều thấy được.

Cha mẹ Long Sùng Vũ vẫn còn tại đó, hiển nhiên hai cụ cũng phát hiện bất thường, bà cụ vừa chuẩn bị mở miệng, đã nghe Long Sùng Vũ thờ ơ nói với Tạ Tín: “Giúp tôi sắp xếp cho ba mẹ.”

Mấy người đều ngẩn ra.

Bà cụ bị ông cụ kéo một cái, cũng không tiếp tục lên tiếng nữa, bà đã mẫn cảm phát hiện con trai mình hình như không mấy hòa hợp với người nhà của Ân Quyết.

“Ừm…” Tạ Tín có chút hoảng sợ gật đầu, hắn chưa từng thấy ông cố mất khống chế như vậy.

Tạ Vũ do dự một chút, vốn cô còn muốn ở lại nhìn xem rốt cuộc là chuyện gì, kết quả lão thái gia lại mở miệng nói ra một câu hoàn chỉnh đầu tiên từ sau khi thấy Long Sùng Vũ: “Tiểu Vũ cũng đi, cẩn thận một chút, không thể lơ là với khách.”

Tạ Vũ chỉ đành gật đầu đáp ứng, đợi những người không liên quan đều đi hết rồi, lão thái gia lại dùng giọng nói khàn khàn xác nhận lần nữa: “Ngươi chính là kẻ năm đó xông vào Đông hải…”

“Phải.” Long Sùng Vũ không đợi ông nói xong đã tự thừa nhận, cứ như đang nói – Vậy thì thế nào, quả thật khoa trương đến mức làm người ta không cách nào nhẫn nhịn!

Sắc mặt lão thái gia khó coi đến cực điểm, ông cắn răng nhìn Ân Quyết với vẻ không dám tin: “Điện hạ… hắn chính là người ký khế ước mà ngài nói?”

Ân Quyết mấy máy môi, y không hy vọng nhìn thấy họ giương cung bạt kiếm, nhưng đáp án của vấn đề này y cũng không thể thay đổi.

Lão thái gia nhắm mắt lại, khi mở mắt ra lần nữa, cây gậy trong tay liền hung tợn nhắm đánh Long Sùng Vũ.

Long Sùng Vũ căn bản không thèm chớp mắt, cây gậy làm bằng gỗ nặng nề nện lên đầu hắn.

Lão thái gia không truyền linh lực lên gậy, trừ vì tổn thương quá lớn sẽ ảnh hưởng đến Ân Quyết ra, còn có một nguyên nhân quan trọng, đó chính là ông với thân phận trưởng bối, với thân phận phụ bối của Ân Quyết, muốn đòi lại một chút cho con mình! Cho dù ông biết dựa vào thực lực của Long Sùng Vũ muốn bóp chết ông rất dễ dàng, cho dù chút thương tích này so với những thứ mà năm đó Long Sùng Vũ tạo nên trên người Ân Quyết căn bản không đủ nhìn!

Trán Long Sùng Vũ lập tức chảy máu như thác, cảnh vật trước mắt cũng trở nên mơ hồ, hắn thoáng thấy Ân Quyết lao đến cản ông cụ đang bừng bừng thịnh nộ, hắn đã không còn bất cứ ấn tượng nào với chuyện tiêu diệt hải tộc năm đó rồi, chỉ trừ cảnh sau đó Ân Quyết hóa thành sương mù tan biến mất…

Vốn dĩ có thể tránh được, nhưng hắn không tránh, nếu đây là giáo huấn vì Long quân của họ, hắn có thể cam tâm tình nguyện thừa nhận.

Thân hình Long Sùng Vũ lảo đảo một chút, cuối cùng vẫn choáng váng quỳ xổm xuống.

Lão thái gia đánh xong lần đầu, đợi lần thứ hai lúc nhấc tay lên lực đạo đã bớt đi hơn nửa, vả lại Ân Quyết cũng tái mặt trực tiếp đưa ta chụp cây gậy lại, giọng nói hơi phát run: “Đừng đánh nữa…”

Lão thái gia cố sức rút gậy ra khỏi tay Ân Quyết, giọng nói bao hàm tức giận: “Nếu ngay cả ta cũng không thể giúp ngài trút giận, thì không còn ai có thể giúp ngài…”

“Nhưng… ta đã không còn trách hắn nữa rồi.” Ân Quyết có vẻ còn muốn tiếp tục giải thích, Long Sùng Vũ sau đó đối xử với y rất tốt, thật sự rất tốt, tuy luôn có một vài chỗ không theo ý…

“Nhìn ngài, ta đã biết sẽ thế mà…” Lão thái gia có vẻ đã dự liệu trước, sau một lúc yên lặng, ông bắt dầu không thừa nhận nỗi chuyện đối kháng này, chậm rãi quay người đi, vì đã già, ông rõ ràng rất cố sức, “Ta có thể khiến hắn cũng nếm thử mùi vị chảy máu, thì có chết cũng không hối hận.”

Ân Quyết rũ mắt xuống, y không biết chuyện năm đó để lại bóng ma lớn cỡ nào trong đáy lòng lão thái gia của họ, y chỉ biết, họ đều hận Long Sùng Vũ tận xương.

Dưới ánh đèn không xa, Tạ Vũ vẫn không yên tâm về ba người lặng lẽ tìm một lý do mò về, kết quả thấy cảnh lão thái gia đánh người vừa rồi, cô quả thật ngẩn ra, từ nhỏ đến lớn, lão thái gia trong ấn tượng của cô vẫn luôn là một ông cụ không dễ dàng nổi giận ổn trọng ít nói ít cười, nhưng hiện tại ông lại tức giận không thể kìm nén, còn ra tay đánh người, thân hình đơn bạc hơi còng giống như thoáng chốc tích lũy lượng lớn năng lượng.

Lúc lão thái gia thấy Tạ Vũ ngẩn người đứng bên đường, đã thu liễm được cảm xúc mất khống chế vừa rồi, ông nhíu mày nói: “Sao con lại trở về?”

Tạ Vũ không dám thở mạnh, lắc đầu, bước lên dìu ông cụ chậm rãi đi về, cho đến lúc này cô vẫn có thể cảm giác được rõ ràng tay lão thái gia đang nhẹ run.

Lão thái gia hỏi: “Con thấy rồi?”

Tạ Vũ nuốt nước miếng gật đầu.

Lão thái gia liền sẵn tiện giáo dục Tạ Vũ một phen: “Sau này tìm bạn trai đừng học theo điện hạ, chịu ủy khuất cũng đừng cố chịu một mình, tuy ông già này đã lớn tuổi, nhưng vẫn còn sức giáo huấn người khác.”

Tạ Vũ: “…” Lượng thông tin quá lớn, đầu óc cô đã hoàn toàn đứng máy.

Long Sùng Vũ bị đánh không nhẹ, hắn suýt nữa không đứng lên nổi, Ân Quyết đỡ tay hắn, lo lắng nói: “Không sao chứ?”

Vệt máu bết dính trên trán đã kéo dài xuống cằm, ngay cả mắt cũng mơ hồ, Long Sùng Vũ đứng mấy phút cũng không cách nào đè ép cảm giác đau đớn và choáng váng, hắn bất giác thở dài: “Ra tay thật tàn nhẫn.”

Vì câu nói này, sắc mặt Ân Quyết lại trở về màu giấy trắng, y nghĩ có thể y đã sai rồi, y nên tránh cho họ gặp mặt, trước kia y chỉ suy nghĩ muốn được đoàn tụ với tộc nhân, muốn hỏi rõ nguyên nhân bọn lão thái gia mất tích cũng như tung tích thời gian vừa qua, nhưng lại đánh giá thấp trình độ dẫn tới xung đột, đến mức giống như bây giờ, làm lão thái gia lạnh lòng, tổn thương Long Sùng Vũ, tan rã trong không vui.

Ân Quyết thấy Long Sùng Vũ ấn lên vết thương trên trán, cho rằng máu vẫn chưa ngừng chảy, liền vội vã tìm một bao vải gạt trong túi trữ đồ: “Để ta xem thử.”

Ân Quyết thật sự rất hoảng loạn, máu dính lên tay y, lần đầu tiên y cảm thấy mình hoang mang thất thố như vậy.

Long Sùng Vũ nhếch môi, lại dính đến vết thương nên bắt đầu phát đau, hắn nghiêng đầu một chút, nếu không phải lúc đó hắn kịp phản ứng tạo chút phòng bị, hiện tại hắn có thể trực tiếp bị nứt xương đầu đưa vào bệnh viện rồi.

Cũng không mất bao lâu, sau khi Ân Quyết giúp Long Sùng Vũ đơn giản cầm máu, Tạ Vũ đưa lão thái gia về xong đã chạy lại, cô giống như không thấy thảm trạng của Long Sùng Vũ mà nói với Ân Quyết: “Điện hạ, tôi dẫn hai người đến chỗ ở.”

Ân Quyết đỡ Long Sùng Vũ gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.