CHƯƠNG 73 – MUỐN THẤY TRONG TAM SINH THẠCH
Nên trả lời thế nào đây?
Trừ đau đớn xé ruột xé gan, nỗi sợ khiến y khó qua nhất là thái độ không hề do dự của Long Sùng Vũ lúc đó. Không do dự đâm y một kiếm, cho dù lúc ấy Long Sùng Vũ không thích y, thì cũng thực sự quá tổn thương.
Đối với Long Sùng Vũ mà nói, có lẽ báo thù chiếm vị trí nặng hơn trong lòng hắn.
Cho nên Ân Quyết sửng sốt một hồi rồi trở lại vẻ mặt bình tĩnh không dao động, y nhìn Long Sùng Vũ vì sự trầm mặc của mình mà vẻ mặt dần biến thành tái nhợt và âm trầm, sau đó lắc đầu.
Ánh mắt Long Sùng Vũ lập tức biến đổi, hồi lâu sau hắn mới tìm lại được ngữ điệu bình thường của mình, vừa hung ác nhào đến đòi hôn vừa hàm hồ nói: “Dù sao ngươi cũng không rời khỏi ta được.”
Ân Quyết hừ hừ nhăn mặt muốn ngồi dậy, kết quả lại bị Long Sùng Vũ ấn xuống: “Không tha thứ cũng không sao, nhưng ngươi cũng phải cho ta biết tại sao chứ?” Ít nhất hắn còn có hướng mà nỗ lực.
“Không.” Ân Quyết cự tuyệt trả lời, y cố ý đó! Không thèm nói!
Nếu Ân Quyết muốn chơi xấu, chỉ cần hơi lộ ra chút vẻ mặt làm người ta đau lòng, chắc chắn Long Sùng Vũ sẽ không nỡ cường thế bức hỏi nữa.
Quả nhiên, Long Sùng Vũ suy nghĩ một lát rồi quyết định sử dụng trò chơi hỏi qua lại vừa rồi để đạt được đáp án mình muốn: “Vậy chúng ta trao đổi…”
“Không!” Ân Quyết lại quả quyết cự tuyệt lần nữa, kéo đệm tựa sô pha lên đập vào Long Sùng Vũ, rồi dùng tấm đệm mềm mại đó chặn trước người mình, ngăn cách hai người ra: “Đồ lừa gạt QAQ!”
Còn dám mắng hắn lừa gạt, Long Sùng Vũ híp mắt nhìn vẻ mặt rất sống động của Ân Quyết, hồi lâu sâu vẫn nhịn không được co giật môi, lẽ nào trước mặt Ân Quyết hắn thật sự không có thành tâm đáng tin gì sao?
Vì bảo đảm tất cả những gì mình nói lúc này sẽ có độ đáng tin cao, Long Sùng Vũ lấy đệm ra, tìm kiếm trong túi trữ vật của mình, lôi ra một sợi dây chuyền đá đã khá cũ.
Nói cũ, là vì sợi dây để nối viên đá bán trong suốt lớn bằng trái trứng bồ câu đó được làm từ rễ của một loại thực vật phát sáng đặc thù, hiện tại đã hiện ra màu xám trắng, tuy vẫn vô cùng dẻo dai, nhưng không thể sánh được với ánh sáng rực rỡ năm đó, ngay cả viên đá cũng bị phủ một lớp bụi mỏng.
Ân Quyết đưa tay muốn lấy, không biết tại sao, nhìn viên đá này, y liền sinh ra một loại ảo giác ngay cả hồn phách cũng sẽ bị hút vào.
Long Sùng Vũ nhanh chóng nắm lấy viên đá che kín trong tay, nhếch môi nói: “Biết đây là gì không?”
Ân Quyết thành thật chớp mắt lắc đầu.
“Là Tiểu Tam Sinh Thạch.”
Ân Quyết trợn to mắt, cái tên “Tiểu Tam Sinh” lấy từ viên Tam Sinh Thạch ở bên sông Vong Xuyên tại địa phủ, nhưng nó không phải là Tam Sinh Thạch chân chính, truyền thuyết nói Tam Sinh Thạch chưởng quản nhân duyên ba đời, mà Tiểu Tam Sinh Thạch tuy còn chưa mạnh đến mức đó, nhưng nghe nói nếu lấy nó làm mối, thì có thể chạm được vào linh hồn vạn vật.
Hành động thần bí che kín Tiểu Tam Sinh Thạch không để hở gió của Long Sùng Vũ càng gợi lên lòng hiếu kỳ của Ân Quyết, hắn đắc ý nói: “Không phải ngươi muốn thấy nguyên hình của ta sao?”
Ân Quyết đã dại ra rồi, y hoàn toàn không ngờ Long Sùng Vũ lại sử dụng phương pháp này, vốn với năng lực của hắn, chỉ cần Long Sùng Vũ không cự tuyệt mở rộng bản thân, đối mắt nhìn mấy phút đã đủ cho y có thể nhìn rõ hồn thể của Long Sùng Vũ, nhưng Tiểu Tam Sinh Thạch…
Ân Quyết chỉ cảm thấy mí mắt của mình giật lên dữ dội, khó trách trước kia Long Sùng Vũ vẫn luôn kêu gào muốn dùng nguyên hình làm tình với y… y cảm thấy bản thân thật sự đã đánh giá thấp lực hành động của Long Sùng Vũ rồi.
“Ta cảm thấy hoàn toàn không cần thiết.” Ân Quyết gượng gạo nói, y cố khắc chế xúc động muốn ném viên đá đó ra khỏi cửa sổ, lặng lẽ nghiêng đầu đi.
Long Sùng Vũ thấy ánh mắt Ân Quyết lấp lóe, lập tức cảm thấy có hy vọng, liền dẫn dắt từng bước: “Như vậy nhìn rõ hơn, ngươi có thể nhìn rõ bí mật của ta, lẽ nào ngươi không muốn thử sao?” Hắn đổi ý rồi, thật ra để lộ năng lực từ trước cũng không có gì không tốt, tuy sẽ giảm đi một chút thú vị.
Nhưng Ân Quyết lại xoắn xuýt muốn chết, nếu y và Long Sùng Vũ tiến vào Tiểu Tam Sinh Thạch, với phẩm hạnh của Long Sùng Vũ ban đêm, khả năng y có thể hoàn hảo trở ra gần như bằng không…
Kết quả cuối cùng Ân Quyết vẫn không cách nào chiến thắng lòng hiếu kỳ của mình mà gật đầu, sau một phút ngưng thần nhìn vào viên đá, hồn thể của hai người cuối cùng cũng bị hút vào không gian chưa biết.
Tiểu Tam Sinh Thạch là một loại mối nối, vì mỗi một hồn thể xuyên thấu nó sẽ thể hiện hình thái chân thật nhất, chẳng qua dù là thế, bên trong nó lại không phải là một cảnh tượng hoang vu khô cằn, ngược lại, nó tương tự như không gian thanh ngọc của Ân Quyết, nơi này mở ra một vùng trời khác.
Ân Quyết tỉnh lại trong một con hồ rất lớn, lúc tỉnh lại, y kinh ngạc phát hiện mình đã hồi phục thân rồng, vì đáy hồ không phản xạ được ánh sáng, y chỉ có thể chậm rãi bơi lên mặt hồ, y có thể loáng thoáng thấy được điểm sáng đang chỉ dẫn phương hướng cho mình trên mặt hồ.
Y nghĩ, Long Sùng Vũ chắc đang ở trên bờ đợi mình.
Ân Quyết đoán không sai, Long Sùng Vũ quả thật đã hồi phục thần trí trên mặt cỏ bên hồ, hắn còn chưa mở mắt ra đã cảm giác được chấn động đưới mặt nước, sóng nước nổi lên ập đến bờ từng đợt, tràn qua người hắn, mang đến nhiệt độ mát lạnh.
Long Sùng Vũ nâng tay mình lên nhìn, quả nhiên…
Khi Ân Quyết thò đầu ra khỏi hồ nước, Long Sùng Vũ vẫn đứng bên hồ, chẳng qua Ân Quyết lại giống như không thấy gì hoang mang quay cái đầu có hai chiếc sừng, hình ảnh của Ân Quyết cũng bắt đầu chậm rãi trở nên không rõ ràng, vì kèm với hơi thở của y, sương mù màu trắng trong không khí đã càng lúc càng nồng.
Cảnh tượng bên ngoài mặt nước cũng không giống với tưởng tượng của Ân Quyết, không có mặt trời không có cây xanh, cũng không có bờ cát mọc cỏ xanh, những nơi mắt có thể nhìn đến trừ sương mù màu trắng ẩm ướt do y thở ra, thì ngay cả mặt nước cũng bị bóng tối che lắp.
Kỳ quái, vừa rồi dưới đáy hồ rõ ràng y thấy ánh mặt trời, còn… Long Sùng Vũ đang ở đâu?
Ân Quyết thử chậm rãi bơi về bờ, trong bóng tối, y muốn gọi tên Long Sùng Vũ, nhưng mở miệng ra lại biến thành tiếng rồng ngâm trong vắt.
Xong rồi… ai hiểu nổi chứ? Ít nhất Long Sùng Vũ chắc chắn không hiểu TAT…
Ân Quyết lặng lẽ nghĩ đau cả não, cũng chính vào lúc này, khi Ân Quyết đang chuẩn bị lên bờ, phần đuôi của y giống như bị thứ gì quấn lấy, đột nhiên cưỡng ép lôi y vào lại trong hồ.
Nước hồ lạnh lẽo, xung quanh tối tăm, Ân Quyết hoảng loạn giãy dụa trong hồ, thứ đó không chỉ quấn lên đuôi của y, lại từ phía sau cắn cổ y, biểu thị trắng trợn tư thế cầu hoan ***.
Trong quá trình giãy dụa, Ân Quyết gần như không cần nghĩ cũng biết chỉ có thể là Long Sùng Vũ mới đùa cái trò ác liệt này với mình, thế là y quay phắt đầu qua, khi rút đuôi mình ra còn đồng thời vung vuốt sắc bén quạt về phía sinh vật chưa biết đó.
Hụt rồi?! Ân Quyết sửng sốt, giống như nó bất chợt biến mất khỏi hồ nước, Ân Quyết bơi một vòng quanh hồ, y phát hiện sinh vật đó thật sự biến mất rồi!
Ân Quyết nhanh chóng lên bờ, thoát khỏi nước hồ, thân rồng nghiêm trang to lớn của y tự nhiên sẽ trôi nổi lên, hạt nước lăn tăn trôi xuống theo lớp vảy xanh bích, y lại ngửa đầu gầm lên một tiếng, lần này, sương mù trong bán kính trăm mét xung quanh y bị tiếng rồng gầm xua đi, bao gồm cả bóng tối quái dị gần như phủ kín cả không gian.
Mặt trời lại rọi lên mặt hồ lần nữa, sóng nước hơi gợn, phiến vảy xanh của y cũng bắt đầu lấp lóe ánh sáng óng ánh.
Ân Quyết hưởng thụ trạng thái thoải mái nhất của mình, cúi đầu nhìn bóng đổ xinh đẹp trong nước, lại đột nhiên giật bắn mình – tim của y…
Trống rỗng… cái gì cũng không có…
Ân Quyết sợ hãi cứng đờ toàn thân, không dám tin ngẩng đầu vô thanh gào thét, không biết tại sao, dường như xung quanh lỗ rỗng đó cũng bắt đầu chậm rãi nổi lên đau đớn kịch liệt, khiến y gần như không thể thừa nhận bắt đầu lăn lộn, trong chớp mắt cả thân thể trôi nổi giữa không trung đã đáp xuống mặt hồ bình lặng…
Cũng vào lúc này, Ân Quyết mở to mắt, mơ hồ nhìn thấy quái vật to lớn bị bóng tối bao trùm hoàn toàn đang vội vã bay tới chỗ y lần nữa.
Đợi khi Ân Quyết thoát khỏi đau đớn từ hồn thể, y đã ra khỏi viên đá đó trở về nhà.
Long Sùng Vũ đại khái đã dời y từ sô pha lên giường, sau đó y mở mắt liền thấy Long Sùng Vũ nóng ruột ghé vào nói: “Sao rồi? Còn đau không?”
Ân Quyết mấp máy môi, lúc này mới phát hiện ngay cả sức đến nói cũng không có, thế là chỉ có thể nhẹ lắc đầu.
Lúc này Long Sùng Vũ mới thả lỏng, hắn không ngừng vuốt mặt và hôn trán Ân Quyết nói: “Ngươi thật sự dọa chết ta.” Vốn hắn chỉ muốn dẫn Ân Quyết vào Tiểu Tam Sinh Thạch chơi đùa, hắn đã từng vào đó, không có bất cứ nguy hiểm nào, nhưng không ngờ viên đá này vẫn tạo ra thương tổn cho Ân Quyết…
Ngay khoảnh khắc chỗ trái tim trống rỗng, Ân Quyết ngã từ giữa không trung vào hồ nước, hắn chỉ cảm thấy huyết dịch toàn thân đều đông lại.
“Xin lỗi…” Nỗi buồn hiện rõ trong mắt Long Sùng Vũ.
Tại sao lại như vậy? Ân Quyết ít nhiều cũng đoán được một chút, hồn phách của y không có cách nào duy trì tướng mạo ý chí của mình trong Tiểu Tam Sinh Thạch, thế là sau khi sức mạnh tiêu hao cực độ, hồn thể của y sẽ bắt đầu lộ ra bộ dáng bị tàn phá chân chính, bất kể lỗ rỗng ở tim hay nỗi đau khoét tim sau đó, không một cái nào không nói rõ trạng thái hồn thể của y lúc đó…
Chẳng qua thời gian kiên trì của y cũng được tính là rất dài, Ân Quyết cảm thấy nỗ lực của mình trong thời gian này vẫn có hiệu quả nhất định, tuy có thể còn thiếu một vài bộ phận quan trọng, vì vậy y kéo tay áo Long Sùng Vũ, kéo Long Sùng Vũ ra khỏi tự trách sâu sắc: “Nguyên thân của ngươi… cũng là rồng sao?”
Vảy đen mắt đỏ, thân hình khổng lồ, Ân Quyết không chân chính thấy rõ nguyên thân của Long Sùng Vũ, vì thế ánh mắt cuối cùng mang đến cho y đủ kinh ngạc, cũng sinh ra nghi vấn này.
Long Sùng Vũ ra vẻ nhẹ nhàng cười một tiếng, cũng nằm xuống cạnh y rồi phủ nhận: “Không phải.”
Ân Quyết rất kinh ngạc, mắt sáng lên, “Rắn?”
Long Sùng Vũ lắc đầu, “Cũng không phải, ngươi đoán không được.”
Ân Quyết buồn bực nhăn mặt.
Long Sùng Vũ đắp chăn cho y, hiếm khi dùng giọng điệu dịu dàng dỗ dành: “Ngoan, ngươi mệt rồi, ngủ một giấc xong sẽ cho ngươi biết.”