Trọng Sinh Mạt Thế Chi Mệnh Chủ Thanh Long

Chương 7: Chương 7




CHƯƠNG 7 – ĐỘT NHIÊN BỆNH VIỆN BỊ CÁCH LY

Đám người lầu dưới còn chưa nhận được thông báo thì vẫn tốt, chỉ hơi khó hiểu tại sao bầu không khí trong bệnh viện lại đột nhiên trở nên căng thẳng.

Trước khi đám đông ở tầng trên chìm vào hoảng loạn, ở lầu sáu đã phát sinh nguyên nhân của cả câu chuyện.

Trên hành lang, một phụ nữ phát ra tiếng kêu hàm hồ sau cuối, giày cao gót bị gãy của cô ta nằm cách đó thật xa, một người đàn ông đang siết chặt lấy cổ cô, hơn nữa cào mạnh lên mặt cô, thần trí người này đã có chút không rõ.

Trên mặt người phụ nữ đầy vết máu, ánh mắt đã lộ ra tuyệt vọng sâu sắc, cô muốn ho, nhưng ngay cả bụng cũng không gập lại được, mí mắt dính máu, thân thể bị người đàn ông điên cuồng đó khống chế thật chặt. Cô không ngờ mình chẳng qua chỉ đi vệ sinh một chuyến, lúc trở lại có hơi chậm chạp một chút mà thôi, sao lại gặp phải tên điên này?!

Ánh mắt người đàn ông đỏ sậm, diện mạo dữ tợn, khoái cảm cắn xé làm mặt hắn uốn éo.

Khi cảnh sát nhận được điện thoại chạy đến thì đã biến thành thảm trạng như thế, bọn họ thậm chí còn không biết động cơ của người đàn ông là gì.

“Tránh ra! Nếu không tôi sẽ tiêm thứ này vào!” Người đàn ông quẹt mồ hôi đầy đầu, thấy mình đã bị dồn chặt trong hành lang, liền khống chế con tin chậm rãi lại gần chỗ thông gió ở cửa sổ, lấy trong túi ra một ống tiêm, nhanh chóng để lên huyệt thái dương của người phụ nữ. Mà dịch thể bên trong ống tiêm lại có màu đen quái dị: “Các người có thể đoán xem bên trong là gì.”

“Cứu… cứu mạng…” Xúc cảm lạnh lẽo khiến người phụ nữ mặt đầy máu thoáng cái nhũn chân, ngay cả thở cũng bắt đầu trở nên cẩn trọng.

Một nhân viên cảnh sát mặc thường phục muốn hạ thấp lòng phòng bị của người đàn ông, ra hiệu bảo đám đông bu xem lùi lại, sau đó thử tiến hành câu thông với đối phương: “Buông con tin ra, có yêu cầu gì có thể nêu ra với chúng tôi.”

“Anh làm vậy hậu quả rất nghiêm trọng, tương lai của anh, gia đình của anh, anh có từng suy nghĩ qua chưa?”

Người đàn ông không đáp, trước tiên dùng trầm mặc ứng phó, mấy phút sau, đối diện với cảnh sát không ngừng khuyên giải hắn lại nhếch miệng một cách điên cuồng, cười như bệnh thần kinh: “Các người nhìn mặt tôi đi, có thấy hay không! Đây là bệnh độc! Tôi đã trúng độc rồi, các người ai cũng không thể chạy thoát! Đều chết hết cả đi!”

Bất kể người đàn ông này có phải đang gạt họ hay không, nhưng ít nhất vết vằn đỏ ẩn hiện trên làn da đó không phải là giả, vị cảnh sát mặc thường phục sắc mặt trầm xuống, xem tình huống này chỉ sợ không có khả năng đàm phán hòa bình, hắn chậm rãi ưỡn thẳng lưng, bắn chết!

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chỉ thấy ngay khi người đàn ông đó đột nhiên phát cuồng đâm ống tiêm vào người phụ nữ, một tiếng súng vang lên!

Một phát súng trúng đầu máu văng tung tóe, người đàn ông chậm rãi ngã xuống đất, người phụ nữ cũng vì bị ống tiêm đâm vào quá mạnh mà lập tức co giật chìm sâu vào hôn mê, dịch thể màu đen cũng vì thân thể của cô ngã tới mà đổ lan ra đất, nước đọng nhanh chóng bốc hơi trong không khí.

Sắc mặt các cảnh sát đại biến.

Có vài người đứng xem lớn gan bu lại gần hơn, dùng di động ghi lại hoặc chỉ đứng xem náo nhiệt. Đương nhiên, có lẽ họ chỉ cho rằng mình đã tận mắt chứng kiến tên côn đồ uy hiếp con tin rồi bị bắn chết tại chỗ, nhưng hoàn toàn không ngờ được, trong mấy ngày sau đó, họ sẽ hận chết chút hiếu kỳ của mình lúc này…

Lời dự báo về thế giới tận thế năm 2012 đã lan truyền từ lâu, hơn nữa lại có tin báo rằng nước ngoài xuất hiện bệnh độc chưa biết tên, trừ bệnh tình lan tràn nhanh chóng dị thường, người bệnh trong thời gian ngắn sẽ xuất hiện triệu chứng thần trí không rõ, trên mặt hiện vết vằn đỏ, khả năng rất lớn là có tính công kích.

Tin này giống như một ngọn lửa cháy lan trên đồng cỏ khiến các tổ chức trị liệu an toàn đều thấp thỏm bất an, trong nước vừa nhận được tin đã lập tức nâng cao cảnh giác.

Kết quả không ngờ lại thật sự nhận được điện thoại báo án. Có một người có hành động khác thường nghi là kẻ phát bệnh, đáng sợ hơn là, người đó không chỉ ứng nghiệm với triệu chứng phát bệnh sau khi bị nhiễm, hơn nữa trên người còn mang theo một ống tiêm chứa dịch thể không rõ khiến người khác chỉ mới liên tưởng một chút đã cảm thấy lông tơ dựng đứng.

Cho dù quá trình lan truyền bệnh độc ly kỳ và nguồn gốc của thuốc tiêm bí ẩn đều khiến người ta hoài nghi, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất!

Theo người chứng kiến nói, tên côn đồ trước khi uy hiếp con tin đã từng xuất hiện tình trạng thần trí không rõ, rắp tâm hại người, hơn nữa sau khi đánh ngã một bác sĩ điều trị cho mình thì muốn từ lối thoát hiểm ở lầu năm chạy lên trên, mà mấy kẻ nghiện thuốc đứng hút thuốc gần cửa an toàn ở lầu tám cho biết, trong thời gian này không thấy ai đi ngang lối đó lên lầu tám, hơn nữa vì mới bắt đầu nâng lầu, nên thang máy đi xuống hầu như không có.

Cho nên người ở lầu năm đến lầu bảy thật sự xui xẻo, ai cũng không dám bảo đảm tên côn đồ mang theo dịch thể hồ nghi là bệnh độc đó có khuếch tán dịch thể này sau khi bị chọc giận hay không. Có lẽ tên côn đồ đã truyền bệnh độc của mình lúc tiếp xúc với người khác, cho nên vụ này cần phải tiến hành điều tra bước đầu. Bệnh viện cũng cần trong thời gian ngắn nhất tìm biện pháp đưa hỗn loạn bất hợp lý này vào nề nếp.

Cửa phòng bệnh số 7 bị gõ sau hơn nửa tiếng.

Mấy bác sĩ và y tá đeo khẩu trang và mắt kính phòng hộ bước vào, một bác sĩ nam trung niên trong đó nghiêm túc nói với Long Sùng Vũ: “Hiện tại nhận được thông báo của cấp trên, vì có chuyện đột phát, người bệnh và người nhà cả tầng lầu đều cần tiến hành cách ly trong năm ngày.”

Long Sùng Vũ: “!!!”

Ân Quyết: “???”

Các bác sĩ: “╯﹏╰…”

Chỉ mấy câu nói đã muốn cách ly người ta một tuần, vị bác sĩ trung niên đó cũng cảm thấy thấp thỏm, nếu đụng phải bệnh nhân hơi ngang ngược một chút thì đủ cho mấy người bọn họ mắc nghẹn, trên thực tế trước khi đến phòng bệnh này bọn họ đã nghẹn không biết bao nhiêu lần…

Bác sĩ trung niên sắc mặt không đổi đánh giá người nhà bệnh nhân tinh hãn anh tuấn trước mặt, lặng lẽ lùi về sau mấy bước, ho khan một tiếng nói: “Các cậu chỉ cần ở yên trong phòng bệnh tiếp nhận các bước kiểm tra thân thể trong thời gian này, còn về phương diện làm lỡ công việc và xin nghỉ phép chúng tôi có thể cung cấp giấy tờ liên quan chứng minh blablabla…”

Ông ta nói đến khô họng.

Ân Quyết và Long Sùng Vũ trầm mặc trằm mặc tiếp tục trầm mặc.

Một bác sĩ khá trẻ tuổi khác thấy bầu không khí lúng túng, vội lên điều đình, ngữ khí của hắn nhẹ nhàng, đại khái là khóe môi dưới khẩu trang kia còn mang theo nụ cười an ủi: “Không cần khẩn trương, tuy chuyện lần này rất ngoài ý muốn, nhưng cũng hy vọng các cậu có thể lý giải, phối hợp với công tác của chúng tôi, nói không chừng chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi thôi thì sao? Phải không?”

Bác sĩ trẻ tuổi: “Phải không phải không phải không?”

Long Sùng Vũ: “…”

Ân Quyết: “…”

Bác sĩ trẻ tuổi: “… Nể mặt chút đi T-T.”

Một lát sau Long Sùng Vũ mới hòa hoãn gật đầu nói: “… Chúng tôi cần biết rốt cuộc là tại sao.”

Bác sĩ trẻ tuổi gật đầu nói: “Đúng lý thôi, dù sao quá đột nhiên mà.”

Trong lòng Ân Quyết đang rất rối loạn.

Y tá thấy thế vội gồng mình bước qua giúp Ân Quyết đo nhiệt độ trước, rồi mới làm cho Long Sùng Vũ, trị số bình thường.

Long Sùng Vũ vô cùng phối hợp: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Bác sĩ trẻ tuổi có cá tính hài hước kia sắp xếp từ ngữ một chút rồi nói: “Trong bệnh viện vừa nhận một bệnh nhân nghi là đã nhiễm bệnh độc loại mới, anh ta… cũng là do bệnh viện chúng ta xui xẻo, trong số bệnh nhân nằm cùng phòng với anh ta trước đó có hai người xuất hiện trạng thái bị nhiễm, tầng của chúng ta vừa nhận một người, còn một người khác vừa chuyển đến tầng dưới liền phát bệnh… thời gian này tình huống đặc thù, cấp trên rất xem trọng, cho nên hy vọng bệnh nhân và người thân có thể hiểu cho…” Chọn những từ có thể nói và biên soạn sẵn trước đó để hư hư thực thực giải thích cho Long Sùng Vũ, Long Sùng Vũ nghe xong cũng không nói gì, nhưng hắn có thể lý giải cách làm này.

“Đừng lo lắng, chỉ quan sát mấy ngày, nếu không có gì thì cậu có thể xuất viện.” Bác sĩ trẻ tuổi nói xong thì nói với Ân Quyết: “Vết thương của cậu khỏi rồi thì cũng có thể xuất viện, đương nhiên phải đăng ký trước, làm vậy cũng là vì nghĩ cho an toàn của bản thân và an toàn của người nhà, muốn cho an tâm mà thôi! Còn có thể được nghỉ phép dài ngày! Hơn nữa bệnh nhân xuất hiện triệu chứng sẽ chuyển đến chỗ cách ly đặc biệt, các cậu cũng không cần thấy áp lực, thật ra tôi cũng cảm thấy cấp trên xé to chuyện, mùa này nhiều người cảm mạo phát sốt là rất bình thường.”

Ân Quyết vẫn trầm mặc, Long Sùng Vũ vẫn tốt tính cười cười.

“Aii, thật ra chúng tôi cũng rất khó xử, vừa rồi vị luật sư ở phòng bên còn định tố cáo chúng tôi nữa, chúng tôi nhận được thông báo khẩn cấp của cấp trên nên cũng hết cách, hay là, chúng tôi cách ly chung với các cậu luôn cho rồi.”

Chuyện phiếm được vài câu, vị bác sĩ nam trung niên lúc nãy nghiêm túc dặn dò: “Đừng rời khỏi phòng bệnh, ba bữa trong ngày sẽ có y tá đưa đến đúng giờ… ừm, hiện tại kiểm tra phòng xong, ngày mai tám giờ sáng và sáu giờ chiều sẽ kiểm tra lần nữa, nhất định không thể rời khỏi phòng, nếu không thời gian cách lỵ sẽ phải kéo dài.” Là đùa vui cũng là cảnh cáo. “Bệnh viện hiện tại cũng có chút luống cuống, nhưng chuyện ăn ở vẫn sẽ cố gắng sắp xếp ổn thỏa cho các cậu, phòng bệnh này đúng lúc là phòng đôi, tôi cũng không cần đổi cho các cậu, vật dụng sinh hoạt lát nữa sẽ được phát thống nhất, có vấn đề gì hoặc khó khăn gì có thể nói, phía bệnh viện sẽ cố hết khả năng cung cấp mọi điều kiện.”

Ánh mắt Ân Quyết lấp lóe, nếu có thể, y không muốn ở chung với nam nhân này.

Long Sùng Vũ thì xem ra không có bất cứ ý kiến nào.

“Có tình trạng đặc biệt nào thì nhớ ấn chuông ở đầu giường, ngày mai bệnh nhân còn phải truyền dịch mấy lần, bình thường có gì có thể ấn chuông, y tá sẽ qua ngay.” Nói xong bác sĩ trung niên còn lấy ống nghe bệnh ra giúp Ân Quyết kiểm tra đại khái.

Kết quả, đợi mấy người này đi rồi, chân mày Long Sùng Vũ không còn giãn ra nữa, một người vốn phúc hậu ít nói khi sầm mặt cũng trở nên vô cùng dọa người.

Mà Ân Quyết thì vẫn nằm trên giường, thật ra tim y vẫn luôn đánh trống, có lẽ Long Sùng Vũ vì bị cách ly không thể ra ngoài nên nhíu mày, nhưng Ân Quyết lại thật sự lo lắng cho mạng nhỏ của mình, một bên nhìn chằm chằm góc tường một bên nghĩ đến những cảnh trong phim ảnh: giải phẫu, nhổ vẩy, bẻ móng… khiến y không rét mà run, suy nghĩ một chút rồi gọi điện cho Tạ Vũ.

Vừa nhận được điện thoại đã nghe cô hô to gọi nhỏ: “Điện hạ, hình như trong bệnh viện có chuyện gì xảy ra, tôi bị cản ở dưới lầu, họ không cho tôi đi lên.”

Ân Quyết cố gắng trấn định: “Ừm, ta bị cách ly rồi.”

“Cách ly!?” Giọng Tạ Vũ rất kinh sợ, tin tức dịch bệnh gần đây tuy bay đầy trời, nhưng cô vẫn chỉ nghĩ nó cách mình rất xa, nhưng không ngờ… sao lại đột nhiên bị cách ly chứ!

Tạ Vũ hoảng hốt làm Ân Quyết cũng càng thêm bất an, y hiểu ý nghĩa của từ cách ly, chính là thật không biết “cách ly” này là sẽ cách thế nào.

Tạ Vũ quan sát tình huống xung quanh một lát, lo lắng nói: “Tuy tôi không hiểu, nhưng cảm thấy hình như không giống với tiền lệ cách ly trước kia.”

Đầu Ân Quyết đứng máy một hồi, ngây ngô chớp mắt: “Trước kia?”

“Chính là dịch Sars, a… điện hạ có thể không biết… đợi đã! Hiện tại không phải lúc phổ cập kiến thức, tôi đi tìm người hỏi thăm tình huống!”

“Ừ…”

Nói đến đây, Ân Quyết lặng lẽ liếc mắt nhìn Long Sùng Vũ đang đứng trên ban công gọi điện cho người trong cục, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Vậy cách ly rồi phải làm sao? Ta sẽ bị đưa đi cho người ta thí nghiệm sao?”

Tạ Vũ suýt nữa lảo đảo: “…”

“Trói như bánh chưng, còn muốn bẻ móng của ta…” Ân Quyết lặng lẽ ủy khuất.

Ngài rốt cuộc là sinh vật gì… Tạ Vũ bị cản ngoài cửa bệnh viện khóc không ra nước mắt, cô chỉ biết, lần sau không thể cho Ân Quyết xem những bộ phim lung tung đó nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.