CHƯƠNG 84 – CHUYỆN MÁU TANH Ở THÔN TRANG NHỎ
Đường họ đi khá hẻo lánh, cách xa đường tỉnh, quốc lộ và đường cao tốc, số lượng tang thi cũng giảm mạnh, không khí tựa hồ cũng bắt đầu trở nên trong trẻo.
Ân Quyết lấy cái mũ trên đầu xuống, mở cửa sổ ra một chút, gió lạnh ùa vào, bên ngoài là một khoảnh mía héo úa, vì không có ai chăm sóc, nên nó mọc xiên xẹo chồng chéo.
Long Sùng Vũ vừa lái xe vừa thỉnh thoảng quan sát vẻ mặt Ân Quyết, hắn thích từ những cử động nhíu mày hoặc mím môi của Ân Quyết để phán đoán trạng thái cảm xúc của y, rất thú vị, thậm chí giảm bớt cảm giác mệt mỏi trên đường của hắn.
Ân Quyết sờ sừng trên đầu mình, lặng lẽ cúi đầu: “Ưm…”
Long Sùng Vũ: “Phụt…”
Long Sùng Vũ nhịn hết nổi bật cười.
“???” Ân Quyết nghi hoặc nhìn hắn.
“Không có gì.” Long Sùng Vũ cười lắc đầu, lấy một cái gối ôm ở ghế sau đưa cho Ân Quyết: “Ôm đi.”
“À.” Ân Quyết không biểu cảm gật đầu, ngoan ngoãn ôm chặt lấy, sau đó tiếp tục nhìn phía trước.
Nửa tiếng sau, Ân Quyết quả nhiên không phụ mong đợi của Long Sùng Vũ ôm gối ngủ mất.
Ân Quyết ngủ luôn rất khó đánh thức, vì ngủ cũng là một cách tu dưỡng rất tốt, đặc biệt gần đây trong tình trạng hấp thụ dinh dưỡng quá thừa, Long Sùng Vũ kiểm tra dây an toàn cho y, sau đó đạp chân ga, tăng tốc độ.
Mục đích của họ là một thôn trang nhỏ, nằm ở bên rìa thành trấn xa lạ, trên bản đồ căn bản không tìm được, vì không để lạc đường, trước khi xuất phát họ còn đi hỏi thăm một lão nhân yêu tộc đã có tuổi trong huyện Lâm Sơn.
Nguyên hình của lão là vân hạc, thích du hành, thường chạy đông chạy tây, cho nên cũng khá quen thuộc với địa hình tại đây, lão nhìn vị trí mà Long Sùng Vũ chỉ đại khái, ngẫm nghĩ rồi nói: “Nơi này ta từng đi qua, nhưng nơi này rất hẻo lánh, không dễ tìm.”
Long Sùng Vũ nhờ ông lão vẽ một tấm bản đồ đại khái cho mình, ông lão từ từ suy nghĩ, ngòi bút bay nhanh, đợi khi vẽ xong lão mới mở miệng: “Nơi này rất tà môn, ta cũng chỉ từng đến một lần, nhưng ấn tượng rất sâu sắc.”
Long Sùng Vũ còn muốn hỏi thêm chút gì đó, nhưng ông lão không nói nữa.
Chẳng qua Long Sùng Vũ cũng không đặt chuyện này trong lòng, hắn lái xe chở Ân Quyết quẹo tới quẹo lui, còn vòng qua hai ngọn núi không lớn không nhỏ, con đường này vừa chếch vừa dài, làm Long Sùng Vũ cũng hoài nghi mình có phải bị lão vân hạc đó lừa hay không, cho đến khi không xa đó lộ ra bóng dáng của một khu rừng cây ăn trái do nhân công bồi đưỡng…
Long Sùng Vũ hơi thở ra, nói rõ trong vùng núi này còn có người sống, vậy chắc cũng đến thôn trang đó rồi.
Cũng ngay lúc Long Sùng Vũ thở ra nhẹ nhõm, đột nhiên, sau ụ cỏ chất đống bên đường lao ra một bóng người nhỏ gầy, gần như chỉ chớp mắt đã lăn xuống dưới bánh xe.
Tiếng thắng xe vang lên chói tai, Ân Quyết đang mộng mị cũng may có dây an toàn bảo vệ, nếu không đã nện cả người lên kính chắn gió, y cũng bị dọa, mở mắt phát hiện Long Sùng Vũ một tay bảo vệ đầu mình, chỉ cầm vô lăng bằng một tay.
Đây là người sống, không phải tang thi, nếu không vừa rồi hắn sẽ không do dự trực tiếp đạp chân ga cán qua!
Hơn nữa người này rõ ràng là cố ý lăn xuống xe hắn!
Ân Quyết ngẩng đầu nhìn sắc trời, rặng đỏ ẩn hiện, đã không còn sớm nữa, lúc này chính là lúc Long Sùng Vũ trao đổi nhân cách, là lúc tính tình nóng nảy hung tàn nhất.
Ân Quyết nắm cổ tay Long Sùng Vũ nói: “Có chuyện gì?”
Ân Quyết còn chưa nói xong, sau ụ cỏ lại có một người phụ nữ gầy gò mặc quần áo cũ kỹ vội vã chạy ra, mặt bà ta đầy nước mắt, nhào xuống dưới bánh xe dùng tiếng địa phương khóc kêu: “Con trai! A – đụng người rồi! Sắp chết người rồi!”
Ân Quyết: “…”
Mắt Long Sùng Vũ đầy lệ khí, đạp mở cửa, Ân Quyết cũng vội lấy mũ đeo lên rồi xuống theo.
Tình trạng vừa rồi tuy nguy hiểm, nhưng Long Sùng Vũ rất rõ, hắn không đụng trúng, nhưng đứa bé nằm dưới xe hắn quả thật bị thương không nhẹ, mắt mũi toàn là máu, da thịt cũng bị rách một miếng lớn.
Người phụ nữ gục dưới đất thấy Long Sùng Vũ khí thế bừng bừng bước ra, toàn thân run rẩy một chút, thế là không còn dám ngẩng đầu nhìn hắn nữa, bà ôm thiếu niên dưới bánh xe tiếp tục khóc không thở nổi: “Làm sao đây?!… Làm sao đây!”
Long Sùng Vũ chỉ cười, hắn biết mình bị hai người này tính kế, nhưng nhìn tình trạng này trong một thoáng hắn cũng phải khâm phục dũng khí của người phụ nữ này.
Mùa đông lương thực dự trữ vốn đã thiếu thốn, lại bùng phát bệnh độc tang thi nghiêm trọng, có thể sống sót trong vùng núi nhỏ ở xó xỉnh này đã rất không tồi, cho dù từ ngoại hình của hai mẹ con này cũng có thể nhìn ra, bọn họ sống rất gian khổ.
Người phụ nữ gầy chỉ còn da bọc xương, hai mắt hõm sâu, đứa con thì tốt hơn một chút, chẳng qua không biết có phải do vừa rồi lao ra bị xe dọa hay không, đến bây giờ cậu ta vẫn còn chưa hoàn hồn, chỉ ngây ngẩn nhìn Ân Quyết và Long Sùng Vũ.
Cùng đường bí lối, còn dám đặt bẫy người khác, lẽ nào hai mẹ con này không sợ bị đâm ngược, trực tiếp xử lý sao. Tuy cơn giận của Long Sùng Vũ tạm thời được áp chế, nhưng sắc mặt vẫn âm trầm vô cùng, hắn thấy người phụ nữ không chịu tránh đường cho xe mình, trực tiếp hỏi: “Vậy bà muốn sao? Muốn bao nhiêu tiền?”
Người phụ nữ nghe câu này suýt ngất đi, hiện tại quý giá nhất là lương thực, tiền chỉ là một tờ giấy rách, người đàn ông này cũng nói ra cho được, bà thầm nghiến răng, nghẹn ngào nói: “Tôi không cần tiền… thương xót chúng tôi, cho hai mẹ con chúng tôi một chút đồ ăn là được.”
Long Sùng Vũ liếc nhìn Ân Quyết đang lặng lẽ đứng bên cạnh quan sát câu chuyện, trong lòng suy ngẫm, tại mạt thế không dễ sinh tồn, đối với những phi nhân loại thiên phú dị bẩm như họ mà nói mà còn thế, càng huống hồ là phụ nữ trẻ em của nhân loại, hơn nữa quan trọng nhất là… tốt nhất hắn đừng sát sinh trước mặt Ân Quyết.
Long Sùng Vũ suy nghĩ xong thì như xả bớt tức giận, lười tiếp tục tính toán, quay người chuẩn bị về xe.
“Đi chết đi__!”
Ngay lúc Long Sùng Vũ quay người, người phụ nữ gục dưới đất đột nhiên bật lên, trong tay cầm một con dao nhỏ đâm thẳng vào lưng Long Sùng Vũ!
Long Sùng Vũ không thèm nhíu mày, cổ tay bà ta đột nhiên vang lên một tiếng rắc, bị vặn thành độ cong quái dị, dao bay ra thật xa.
Bà ta ôm tay lăn lộn kêu gào, Ân Quyết không chút dấu tích bước xa khỏi bà ta, vẻ mặt lạnh lẽo quả thật có thể đông cứng lòng người.
Cơ hội chỉ có một lần, Long Sùng Vũ không thể tốt bụng đến mức tích đức hành thiện, huống chi cái việc lấy đức báo oán, mấy trăm năm nay hắn chưa từng làm qua.
Tuy không thể không thừa nhận, do nơi này quá hẻo lánh, thôn dân rất khó gặp người ngoài xông vào, chỉ đòi một chút lương thực quả thật quá ngu xuẩn, nhưng tiếc rằng, ai bảo hai mẹ con này không may mắn đụng phải hắn chứ.
Long Sùng Vũ híp mắt, bóp cổ người phụ nữ, vừa muốn vặn gãy, không ngờ thiếu niên dưới bánh xe đột nhiên rung lên mấy cái, chậm rãi hoàn hồn, cậu ta nhìn người phụ nữ bị bóp cổ không chút lực phản kháng một cái, lại nhìn Long Sùng Vũ mặt không đổi sắc, cuối cùng ánh mắt tập trung lên người Ân Quyết.
Long Sùng Vũ: “…”
Long Sùng Vũ thấy Ân Quyết cúi đầu rũ mắt né tránh ánh mắt thiếu niên, mặt hắn liền đen thui, suy nghĩ xong thì nhanh chóng ném người phụ nữ bán chết kia vào ụ cỏ bên đường, sau đó nói với thiếu niên vẫn còn nằm dưới bánh xe: “Ngươi tự cút, hay muốn ta giúp ngươi cút?”
Thiếu niên không sợ cũng không khóc, bất ngờ ngoài dự liệu, cậu ta đứng lên nhanh chóng nhặt con dao vừa rồi của người phụ nữ, rồi vào lúc Long Sùng Vũ vô thức phòng bị, thiếu niên đột nhiên kêu to một tiếng, nhào lên người bà ta, bịt mặt bà ta, hung tợn đâm dao vào người bà ta.
Máu tươi lập tức phun đầy mặt cậu, lúc Long Sùng Vũ ngẩn người, Ân Quyết đã tới trước thiếu niên đang điên cuồng đâm dao, kéo cậu ta ném ra.
Thiếu niên không lớn không nhỏ, có thể đã hơn mười tuổi, ánh mắt cậu ta điên cuồng vô cùng, kiên nhẫn trèo dậy xông vào bà ta lần nữa.
Long Sùng Vũ đã hơi nhíu mày, sau khi thiếu niên bị Ân Quyết ném ra lần nữa, hắn nhanh chóng đạp cậu xuống đất, áp chế hành động của cậu: “Ngươi điên rồi?! Ngươi có biết mình đang làm gì không?”
Thiếu niên cắn răng, mặt đầy vết thương do bị cát đất cọ quẹt, cậu khóc kêu giãy dụa hồi lâu, cuối cùng cũng không còn sức hành động nữa.
Ân Quyết nhìn thi thể dưới chân, máu đã chảy lan ra, y lùi về vài bước, không cách nào hiểu nổi nhìn sang thiếu niên.
Thiếu niên khóc hu hu, thương tâm sụp đổ đến nói cũng không rõ, chỉ là Long Sùng Vũ và Ân Quyết vẫn có thể nghe được chút tin tức trong lời giải thích ngắt ngứ của cậu – người phụ nữ đó không phải là mẹ cậu.
Long Sùng Vũ chậm rãi thả lỏng áp chế của mình, mấy phút sau, thiếu niên lau nước mắt cố sức đứng lên, lảo đảo đi về phía trước, cậu dẫn Long Sùng Vũ và Ân Quyết lái xe đến sau một trang trại kín đáo, bên trong có một chiếc xe riêng, rõ ràng hoàn toàn không ăn nhập với hoàn cảnh nghèo khó xung quanh, hơn nữa biển số xe còn chưa kịp tháo xuống, không phải là số xe bản địa.
Ánh mắt thiếu niên trống rỗng chỉ cái xe nói: “Đây là xe nhà tôi.”
Sắc mặt Long Sùng Vũ và Ân Quyết thoáng cái thay đổi, lập tức đoán được tám phần.
Ống khói phía trên trang trại còn bốc khói mỏng, xem ra trước đó người phụ nữ này còn chuẩn bị cơm sẵn.
Tiếp theo, thiếu niên lảo đảo dẫn hai người vào trang trại, vừa đẩy cửa, Ân Quyết đã sầm mặt không tiến tới nữa, thậm chí chủ động lùi về vị trí cũ, sau đó phát hiện ở góc tường một đống xương chân người đã bị xẻo sạch thịt.
Khi Long Sùng Vũ ra khỏi nông trại cùng thiếu niên, cả người đều có cảm giác choáng váng, sau khi văn minh nhân loại bắt đầu phát triển nhanh chóng, thật sự đã rất lâu rồi hắn không còn thấy tình cảnh tàn nhẫn ăn thịt người trên nhân giới nữa.
“Nếu tôi không làm theo lời họ nói, họ sẽ giết tôi.” Thiếu niên nhớ lại mấy ngày ác mộng trước đó, hoảng sợ đến mức con ngươi cũng run rẩy.
Ân Quyết chú ý tới, thiếu niên nói là “bọn họ”, trong cái thôn này, có lẽ còn một đám “quỷ ăn thịt người” may mắn sinh tồn khác.