CHƯƠNG 56: KHÔNG GIAN BIẾN HÓA!
Phương Cẩm ôm Dạ Mặc Nhiễm vào trong phòng, dùng khăn lông ướt cẩn thận lau qua thân thể hắn.
Đám người Phó Nhất Hàng hầu như mệt mỏi rã rời mà ngồi trong đại sảnh thở dốc, còn Lan Dương thì đưa thuốc vào phòng
“Lúc đầu có thể sẽ phát sốt, thuốc tôi đã để ở đây, có chuyện gì thì gọi, chúng tôi ở bên ngoài, cậu nên chú ý nghỉ ngơi một chút đi!”
Thấy Phương Cẩm nhìn chằm chằm người đang nằm trên giường cả nửa ngày không phản ứng gì, Lan Dương thở dài một hơi đi ra.
Vuốt ve gương mặt Dạ Mặc Nhiễm, xúc cảm vẫn mềm mại như cũ nhưng Phương Cẩm lại không cảm nhận được chút ấm áp nào.
Gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch đến hầu như trong suốt khiến Phương Cẩm hít thở không thông, y tựa đầu thống khổ chôn vào trong chăn đệm.
Một hồi lâu, y mới hơi bình phục lại, ngẩng đầu lên, bỗng y phát hiện thân thể Dạ Mặc Nhiễm dần trở nên trong suốt.
Phương Cẩm kinh hãi cầm lấy tay hắn, cứ như thể làm vậy sẽ khiến hắn không biến mất nữa.
Thế nhưng Dạ Mặc Nhiễm vẫn cứ ở trước mặt y chậm rãi tiêu thất.
Nhìn chằm chằm vị trí người kia vừa nằm, Phương Cẩm hầu như tan vỡ mà phát điên.
Trong thoáng chốc, y mới nhớ tới không gian riêng của Dạ Mặc Nhiễm, Phương Cẩm không có lựa chọn nào khác, đành phải kí thác toàn bộ hy vọng của mình lên đó.
Dạ Mặc Nhiễm quả đúng là đã đi vào không gian, cũng chính là trong ý niệm của hắn.
Tựa hồ giống như không gian đang triệu hồi hắn về vậy.
Một đạo ánh sáng xanh đậm bao lấy Dạ Mặc Nhiễm, nổi lềnh bềnh trên hồ nước, Dạ Mặc Nhiễm cũng càng chìm vào trong hôn mê sâu.
Hình như đã qua một thời gian rất dài, nhưng lại tựa như chỉ trong chốc lát, Dạ Mặc Nhiễm chậm rãi mở mắt ra.
Con ngươi đen thẫm như mực nay chất chứa thêm ánh sáng màu xanh đậm nhàn nhạt, ngay khi ánh mắt mờ mịt đã tìm lại được tiêu cự, tia sáng xanh kia cũng chợt biến đi không thấy nữa.
Dạ Mặc Nhiễm giật giật thân thể, thoát khỏi cái loại kiềm chế lơ lửng này mà quay trở lại bờ.
Vết thương vẫn còn, cũng vẫn đau đớn như trước.
Hắn thế nào cũng nghĩ không ra tại sao bản thân lại ở trong không gian, sau đó hắn cảm thấy không gian hình như điểm khác biệt, thế nhưng nhìn kỹ lại không phát hiện có cái gì không đúng.
Sử dụng ý niệm, Dạ Mặc Nhiễm lập tức về tới gian phòng, nhẹ nhàng ngồi trên đất nhìn Phương Cẩm đang chán chường uể oải tựa vào giường, Dạ Mặc Nhiễm chịu đựng lòng chua xót, nhẹ giọng hô:
“…Cẩm…”
Phương Cẩm giật mình ngẩng đầu lên, nhìn người trước mặt, thân thể so với đại não phản ứng còn nhanh hơn.
Đụng vào người Dạ Mặc Nhiễm, Phương Cẩm mới phát hiện hắn cả người ướt đẫm, lập tức vèo một cái cởi sạch y phục hắn ra, rồi quấn cả người hắn vào trong chăn ấm áp.
Dạ Mặc Nhiễm không có biện pháp, đành dùng ý niệm từ không gian lấy ra vài bộ y phục, kết quả chạm vào vết thương khiến hắn khẽ hừ một tiếng.
Phương Cẩm hầu như trong nháy mắt đã quay về bên giường, không chờ đợi mà đỡ hắn nằm xuống, xong kéo chăn cẩn thận rồi mới xoay người đi ra cửa.
“Cẩm! Anh muốn đi đâu?”
Vẫn bước không ngừng, giọng nói trầm khàn đông cứng tựa như đã lâu không lên tiếng vang lên: “Đổi thuốc.”
Phương Cẩm vừa mở rộng cửa, thì Tiểu Võ đã hùng hổ xông tới, Quách Hoằng ở phía sau vội vàng kéo Tiểu Võ lại:
“Tiểu Võ cậu bình tĩnh một chút!”
“Phương Cẩm, anh là thằng khốn nạn! Mặc Nhiễm rốt cuộc thế nào rồi! Dựa vào cái gì không cho chúng tôi vào! Dựa vào cái gì mà khóa cửa không cho chúng tôi nhìn anh ấy! Mặc Nhiễm rốt cuộc thế nào rồi? Anh nói đi!”
Từ lúc Dạ Mặc Nhiễm biến mất đến bây giờ, Phương Cẩm đã đem cửa phòng khóa lại không cho bất kì ai đi vào.
Tròn năm ngày mặc kệ người ở phía ngoài náo loạn thế nào, đập cửa phá cửa ra sao, Phương Cẩm cũng không để bọn họ đặt chân vào phòng nửa bước.
Việc Phương Cẩm bỗng dưng trực tiếp mở rộng cửa quả thật đã châm mồi lửa vào mấy người đang sắp bùng nổ bên ngoài, tuy rằng bọn họ trong lòng đều có dự cảm không tốt, nhưng thấy đôi mắt Phương Cẩm đỏ quạch giống như đã sắp đi tới giới hạn tan vỡ, tất cả mọi người cuối cùng cũng đành chấp nhận.
Tiểu Võ nói mặc kệ cái của nợ gì cũng phải đi vào, hai ngày trước còn chịu khó an phận một chút, thời gian trôi qua càng lâu hắn lại càng táo bạo.
Mặc kệ trời đất, chỉ cần hắn lên cơn là lại bắt đầu đập cửa.
Mỗi ngày Lan Dương và Quách Hoằng, còn cả Vương Võ Thắng đều thay phiên nhau đặt thức ăn nước uống trước cửa phòng, nhưng ngoại trừ mấy thứ thức ăn lỏng chuẩn bị cho Dạ Mặc Nhiễm được động qua vài hớp, thì những thứ khác đem vào thế nào thì đem ra cũng như thế.
Phương Cẩm băng lãnh mang theo chút uể oải nhìn Tiểu Võ đang phát cuồng, lạnh lùng phun ra một câu rồi xoay người trở về phòng: “Đem thuốc vào đi.”
Tiểu Võ còn đang mắng to, thoáng cái không kịp phản ứng.
Sửng sốt một chút, hắn vội vã chộp lấy thuốc đã chuẩn bị sẵn chạy ào vào trong phòng.
Thấy Dạ Mặc Nhiễm tái nhợt suy yếu nằm ở trên giường, ngực nhè nhẹ phập phồng khiến tâm tình khẩn trương như ngồi trên đống lửa vài hôm nay của hắn yên ổn xuống.
Phương Cẩm sờ sờ trán Dạ Mặc Nhiễm, thấy tóc vẫn còn hơn ẩm ẩm, y bèn vội vã lấy khăn lau cho hắn.
Tiểu Võ để thuốc lên đầu giường, thấy Dạ Mặc Nhiễm giống như bị vớt từ trong nước lên mà đau lòng, phải đau đớn đến thế nào mới khiến mồ hôi chảy ra ướt sũng như vậy đây!
Dạ Mặc Nhiễm mệt muốn chết, cũng rất muốn ngủ, thế nhưng hình dáng Phương Cẩm hiện tại khiến hắn không thể an tâm được, cảm thấy bên cạnh có người ngồi xuống, hắn chậm rãi mở mắt ra.
Khuôn mặt băng lãnh y xì một tên đầu gỗ của Phương Cẩm, cùng ánh mắt đảo như rang lạc của Tiểu Võ, Mặc Nhiễm rất muốn cười, nhưng lại phát hiện bản thân ngay cả sức lực khẽ động khóe miệng cũng không có.
Chớp chớp mắt vài cái, rất nhanh hắn đã lại rơi vào giấc ngủ say.
Phương Cẩm không cho Tiểu Võ nhúng tay vào, bôi thuốc, bón thuốc, mặc áo ngủ đều tự tay y làm.
Bê chậu nước đỏ máu cùng khăn và băng gạc, Tiểu Võ nhìn người nằm trên giường không biết là đang ngủ hay hôn mê, đôi tay đang nắm cái chậu bỗng run lên nhè nhẹ.
“Phương Cẩm… Mặc Nhiễm, anh ấy… sẽ khỏe lại… phải không?”
Vốn không dự định Phương Cẩm sẽ trả lời mình, lại không ngờ nghe được người nọ nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Tiểu Võ chẳng biết tại sao bởi vì một tiếng ừ nhẹ đến nghe không rõ lại làm hắn mất mặt khóc òa.
Xoay người quẹt quẹt nước mắt, Tiểu Võ mở cửa bước ra.
Giữa hai phòng ở tầng dưới cùng có một chiếc chiếu nhỏ, một bộ sofa quây tròn cùng một bàn trà thủy tinh hình bầu dục.
Mấy ngày nay, bọn họ thay phiên nghỉ ngơi ở chỗ này cùng với phòng còn lại và phòng khách ở tầng trên.
Nhưng mặc kệ là lúc nào, thì nơi chiếu nghỉ này cũng có hai ba người trông chừng, chính là sợ Dạ Mặc Nhiễm đột nhiên xuất hiện biến cố gì đó.
Sau khi Phương Cẩm và Dạ Mặc Nhiễm cách ly với bọn họ, bọn họ càng thêm không dám tùy tiện bỏ đi.
Tiểu Võ vừa ra tới nơi, Quách Hoằng và Phó Nhất Hàng vội vã đứng dậy:
“Tiểu Võ! Tình huống thế nào? Cậu có nhìn thấy Mặc Nhiễm không?”
Chương 57: Bất mãn bạo phát!
Đặt thứ đang cầm trên tay lên bàn trà, Tiểu Võ nói: “Không thấy, mà tình huống cũng không tốt lắm… thôi, tôi đi ngủ một lát đây.”
Thần sắc hắn không giấu nổi vẻ mệt mỏi mà đi về phía gian phòng bên cạnh.
Thấy bọn họ im lặng có vẻ như khá nghiêm trọng, Lan Dương khuyên nhủ nói: “Mấy người đừng như vậy, tôi thấy trong lúc lấy đạn ra, cậu nhóc kia chưa từng kêu một tiếng nào, cậu ta kiên cường như vậy, nhất định sẽ không có việc gì đâu! Chúng ta có lẽ nên suy tính xem bước tiếp sau nên làm gì thì hơn!”
Dịch Vĩ cùng Phó Nhất Hàng tuối tác khá gần nhau, lại đều là đầu lĩnh, nên hai người không hẹn mà cùng hợp ý.
Vỗ vỗ vai Phó Nhất Hàng: “Con người ai cũng chỉ có một sinh mạng, chúng ta có lẽ nên vạch một kế hoạch thật cẩn thận!”
Tiếng nói vừa dứt, chợt nghe phía trên phòng khách truyền đến tiếng đánh nhau, mấy ngày nay vẫn luôn là Tiểu Võ làm ầm làm ĩ, thế nhưng cái kẻ bát nháo nhất đó lại vừa mới chịu an phận đi về phòng ngủ, giờ lại tới thêm một người khác!
Cả đám nhất thời phát hỏa xông lên đi coi tình huống thế nào.
Hồ Hiểu Ba cùng người lên thuyền sau cùng là Chu Kiếm lôi kéo Vương Võ Thắng, còn Phiền Ngự cùng Đỗ Hằng thì kéo Thương Thụ.
Không cần hỏi cũng biết là tình huống gì rồi, Phó Nhất Hàng xông lên đứng giữa hai người ngăn cản.
“Nháo cái gì nháo cái gì! Mấy người ngại mấy ngày nay trôi qua quá an ổn nên muốn tìm kích thích có đúng không!”
Dịch Vĩ quét mắt nhìn hai người đang giương cung bạt kiếm: “Muốn đánh thì đi tới boong thuyền mà đánh, ai tài nghệ không bằng người thì chết đuối ở giữa biển cũng là đáng đời!”
Quách Hoằng trấn an Vương Võ Thắng: “Có gì sao lại không nói rõ ràng ra! Mà cứ phải dùng vũ lực để giải quyết sự tình làm gì!”
Trong quân đội cũng có rất nhiều thằng nhóc con mới vào gây lộn, Dịch Vĩ theo thói quen nhiều năm nay mà xử lý bọn họ y như giáo huấn mấy tên nhãi đó.
“Được rồi! Đánh cũng đã đánh rồi, hai người các cậu ngồi xuống cho tôi! Đem sự tình từ đầu đến cuối nói cho rõ ràng xem nào!”
Vô luận là quân đội hay cảnh sát, tôn chỉ hàng đầu là phục tùng thượng cấp.
Nhìn thoáng qua Phó Nhất Hàng, Vương Võ Thắng không cam lòng ngoan ngoãn ngồi xuống.
Thương Thụ lạnh lùng liếc mắt nhìn Vương Võ Thắng, xoay người đi ra ngoài không thèm quảnh lại.
Dịch Vĩ tiện tay cầm lấy cái gì đó ném mạnh từ đằng sau Thương Thụ: “Tao đã nói cho mày đi chưa! Cút ra đây ngồi xuống!”
Thương Thụ bị ném trúng, xoay người lại, vẻ mặt lạnh lẽo đầy tức giận: “Tao không phải cấp dưới của mày! Không nhất thiết phải nghe mệnh lệnh của mày!”
Gặp người khác nhau thì sẽ phải dùng cách đối đãi khác nhau, giống như Dạ Mặc Nhiễm là người hắn đoán không ra, nên ít nhiều cũng sẽ cố kỵ, Phương Cẩm là cái loại nguy hiểm, hoàn toàn không sợ chết, hắn tự nhiên cũng sẽ không cùng y cứng đối cứng.
Thương Thụ nhiều lắm chỉ là tâm tính thanh niên quật cường không chịu bị quản thúc, cho nên hắn vô thức đối xử với Dịch Vĩ như với huấn luyện viên của mình.
Dịch Vĩ bị Thương Thụ chọc giận, trực tiếp cầm súng chỉ vào hắn: “Nói lại lần nữa thử xem! Làm loạn xong lại muốn phủi đít mà đi hả?!”
Đỗ Hằng thấy Dịch Vĩ cầm súng mà kinh ngạc một chút, kéo Thương Thụ, nói: “Dịch đội trưởng! Thương Thụ chỉ là hơi xúc động mà thôi, kỳ thực không phải chuyện lớn gì, đánh nhau một trận là xong ngay.”
Dịch Vĩ cười mà như không cười nói với Đỗ Hằng: “Có sao hay không, là đại sự hay là việc nhỏ, tự tôi sẽ định đoạt!”
Nhìn Dịch Vĩ thật không phải là kẻ hay thích nói đùa, Phiền Ngự cùng Quan Mông bên cạnh vội vàng lôi kéo Thương Thụ, dí hắn ngồi xuống ghế salon.
Thương Thụ tức giận trứng mắt nhìn Dịch Vĩ, nhưng cũng không tiếp tục phản kháng nữa.
Dịch Vĩ thu súng lại: “Các cậu ai nói trước tôi nghe, vì sao đánh nhau!”
Vương Võ Thắng khinh thường hành vi cáo trạng, quay đầu đi, rất rõ ràng là hắn sẽ không nói trước.
Thương Thụ hừ lạnh một tiếng bảo trì trầm mặc.
Thấy vậy, Dịch Vĩ nheo mắt nhìn hai người bọn họ, Hồ Hiểu Ba biết đó là điềm báo sắp có bão nổi, vội vã mở miệng:
“Dịch đội trưởng! Tôi đã chứng kiến toàn bộ quá trình nên biết tường tận nguyên do, không bằng để tôi nói đi!”
Dịch Vĩ liếc mắt nhìn hai người bọn họ, gật đầu ý bảo hắn nói nghe thử.
“Khụ… sự tình là như vậy, tôi cùng Võ Thắng và Chu Kiếm phụ trách đồ ăn ngày hôm nay, chúng tôi vừa mới ở trong phòng bếp đi ra thì thấy Thương Thụ…”
Hồ Hiểu Ba vuốt mũi nhìn thoáng qua Thương Thụ, tiếp tục nói:
“Đang cầm một hộp ô mai, Võ Thắng lập tức hùng hổ không cho Thương Thụ lấy đi, sau đó hai người tranh chấp vài câu thì đánh nhau luôn.”
Phó Nhất Hàng cùng Quách Hoằng tuy rằng hiểu được cái động cơ của Vương Võ Thắng, nhưng vẫn nhịn không được mà đen sì mặt.
Dịch Vĩ cùng Phàn Bân trực tiếp đầu đầy hắc tuyến.
Nhịn xuống ý nghĩ muốn cởi giày đập chết hai kẻ đang hăng tiết vịt kia, Dịch Vĩ bày ra bộ dáng quái dị nhìn bọn họ: “Nhiêu tuổi? Hả! Các cậu năm nay bao nhiêu tuổi rồi! Hai tuổi? Hay là ba tuổi? Là chưa đánh nhau bao giờ nên ham mới mẻ hay là dục hỏa đốt người không chỗ để phát tiết hả? hả? Nói đi!”
Phó Nhất Hàng vỗ vỗ vai Dịch Vĩ: “Được rồi, không phải tôi thiên vị, nhưng chuyện này Võ Thắng xử lý cũng quá nóng, nhưng xác thực là hắn không có sai đâu nha.”
Dịch Vĩ trừng mắt liếc Phó Nhất Hàng: “Anh lại còn thiên vị bao che?!”
Quách Hoằng cười cười: “Dịch đội trưởng, anh biết ô mai cũng chỉ có mỗi một hộp, đó cũng là thứ chua chua ngọt ngọt duy nhất trên thuyền mà?”
“Thế thì sao? Bởi vì chỉ có một hộp mà thành lý do khiến hai người trưởng thành xông vào oánh lộn hả?!”
Quách Hoằng cười lắc đầu, nhìn về phía Thương Thụ: “Cái này đại khái cũng là thứ duy nhất để dùng sau khi uống thuốc cho đỡ đắng, đừng nói chúng ta hiện tại ở trên thuyền, dù có ở trên đất liền đi nữa thì bây giờ đồ ăn là thứ cực kì khan hiếm, nói gì đến thứ đồ ngọt khai vị.”
Nói cũng đã hết nước hết cái đến thế rồi, còn không hiểu nữa thì chắc chắn là thằng ngu.
Dịch Vĩ cũng có chút rung động, hỏi: “Thương Thụ, cậu lấy ô mai để làm chi?”
Thương Thụ vẫn lạnh mặt không nói câu nào như trước, Đỗ Hằng thấy thế thở dài nói: “Là Phiền Ngự say tàu, ói ra vài ngày nay rồi, cho nên Thương Thụ mới muốn tìm thứ gì đó chua chua một chút để cậu ta dễ chịu hơn thôi.”
Vương Võ Thắng hừ lạnh một tiếng: “Say tàu! Cũng không muốn nghĩ là do ai hắn mới có thuyền để ngồi bây giờ! Thật đúng là con mẹ nó kiều quý!”
Phiền Ngự vốn sắc mặt không được tốt lắm, nay lại càng thêm trắng bệch, Thương Thụ đột nhiên đứng lên trừng mắt nhìn Vương Võ Thắng.
Không đợi Thương Thụ mở miệng, Vương Võ Thắng đã sớm không chịu nổi mà rống lên:
“Mày trừng cái gì mà trừng! Bà mẹ mày, mày có tư cách gì mà trừng mắt! Mấy người chúng mày không biết xấu hổ mà nhờ vả theo đuôi bọn tao, nhưng bọn tao đã đuổi chúng mày đi bao giờ chưa! Năng lực chó má gì cũng không có, trước khi lên được thuyền kẻ nào cũng không động thủ không xuất lực! Chúng mày ngoại trừ việc vừa theo đuôi vừa thấy chuyện là trốn chui trốn nhủi ra thì có làm được gì không, bọn tao cũng có chỉ trích chúng mày chưa! Hay bọn tao không cho chúng mày lên thuyền! Mẹ nó! Cái kiểu có việc cầu đến người khác mà còn bày đặt kiêu ngạo, lão tử đây thực sự là lần đầu tiên thấy đấy! Chúng mày làm ra một hạt gạo hay một giọt nước chưa?! Hả! Chúng mày thật đúng là con mẹ nó quá yên tâm thoải mái! Đáng đời chúng tao mới bị chúng mày giả vờ đáng thương lừa gạt! Thật đúng là mẹ nó mất mặt mà!”
Bốn người kia mặt mày biến sắc, Phiền Ngự nghe xong run rẩy rồi hôn mê bất tỉnh luôn.
Thương Thụ ôm lấy hắn đặt lên ghế salon, vỗ mặt của hắn, lo lắng gọi nhỏ.
Vương Võ Thắng thấy thế cũng không tiếp tục nói gì nữa, quay mặt đi, ngồi xuống đè nén tức giận trong lòng.
Quan Mông tuy rằng rất ức chế, nhưng cũng không phải kẻ không hiểu lí lẽ: “Xin lỗi, tôi biết tình huống hiện tại là chúng tôi không phải, nhưng chúng tôi cũng không hề cảm thấy yên tâm thoải mái, chỉ là tình huống bây giờ đã như vậy rồi, chúng tôi cũng chỉ có thể đợi sau này báo đáp các anh. Thương Thụ cùng Phiền Ngự vốn bên nhau từ nhỏ, Phiền Ngự khi còn bé gặp chuyện nên trở thành câm điếc, từ đó thân thể cũng không tốt. Thương Thụ cũng là bởi vì lo lắng cậu ấy, cho nên mới…”
Đỗ Hằng vỗ vỗ vai Quan Mông: “Thực sự rất xin lỗi, là chúng tôi sai, làm việc không suy xét! Chúng tôi…”
Chương 58: Chia rẽ ồn ào!
“Không suy xét?”
Quách Hoằng rất ít khi sắc bén mà đối đãi với người khác, bình thường hắn là một người rất ôn hòa.
“Cái loại hành vi này của các cậu là thiếu suy xét, vậy chúng tôi đây đối với các cậu có phải là cũng thiếu suy xét lắm không? Nếu như vậy, chúng tôi cũng nên hảo hảo nói một chút chuyện tiếp theo rồi.”
Quay đầu hỏi Tào Bân vốn quen thuộc địa hình nơi này: “Cậu thử tính toán xem, chúng ta còn bao lâu nữa mới đến thành phố T?”
Tào Bân suy nghĩ một chút rồi nói: “Coi như là đi đường bộ cả ngày lẫn đêm thì ít nhất cũng phải hai hôm, đi đường thủy cũng phải vòng vèo thêm kha khá, vốn có thể dừng tại hai trấn nhỏ, nhưng sợ sau khi cập bờ lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn nên đường đi hiện tại của chúng ta là chạy vòng qua, dựa theo tốc độ bây giờ thì ít nhất cũng phải nửa tháng.”
Quách Hoằng gật đầu, nói với mấy người kia: “Các cậu nghe thấy chưa! Thức ăn chuẩn bị trước khi lên thuyền căn bản không đủ sống qua nửa tháng, cho nên thực xin lỗi, từ hôm nay trở đi, mỗi bữa chúng ta đều phải có kế hoạch, mà đối với những kẻ ăn không ngồi rồi lại chẳng có tí cống hiến nào thì chắn chắn là không hề có trong kế hoạch của chúng ta đâu!”
Dịch Vĩ nhún nhún vai: “Tôi tán thành, dù sao thức ăn cũng là do chúng tôi mạo hiểm trộm ra từ kho lương thực, chúng tôi cũng không phải là nhà từ thiện!”
Thế nhưng nếu như không cho bọn hắn thức ăn thì cũng chẳng khác nào bọn sát nhân máu lạnh, Phó Nhất Hàng chính là cái kiểu người chính nghĩa nhẹ dạ này.
“Không cần phải làm rộn đến mức này, mọi người hiện tại đều ở trên cùng một chiếc thuyền, hơn nữa việc này có lẽ Thương Thụ thật không có nghĩ nhiều như vậy đâu, có ai lại không lo lắng trong hoàn cảnh này chứ! Tôi nghĩ nên quên đi…”
“Đại ca!”
Vương Võ Thắng cắt đứt lời Phó Nhất Hàng: “Anh đã quên cái thằng nhóc lần trước rồi sao? Bây giờ là cái thời đại gì, chẳng lẽ anh còn nhìn không thấu ư? Đây là một chuyện nhỏ, nhưng cũng là bởi vì những chuyện nhỏ này mới thấy hết được bản chất của con người! Lúc hắn cầm ô mai, cũng không nghĩ tới Mặc Nhiễm uống thuốc có sợ đắng hay không, cậu ấy có bị say tàu hay không! Chỉ xem trọng bạn của mình, đại ca, mấy người bọn họ mới là người một nhà! Bọn họ chiếu cố cho người thân mình rồi mới nghĩ tới kẻ khác, chúng ta vốn là người ngoài, nên họ sẽ chẳng nói lý lẽ gì đâu, đối với bọn họ, chúng ta cũng đã hết lòng rồi, không có nghĩa vụ phụ trách những chuyện sau này nữa!”
Thương Thụ ngồi xổm bên người Phiền Ngự, cúi đầu không nói lời nào, Đỗ Hằng và Quan Mông cũng hiểu rõ bọn họ nói không hề sai, mà nếu quả thực không được chia phần thức ăn thì chỉ có con đường chết mà thôi.
Cuối cùng Lan Dương đi ra giảng hòa: “Mọi người nhịn một chút là được mà, thức ăn là do chúng ta kiếm, thực sự không có nghĩa vụ phân phát không công. Trên thuyền cũng có không ít việc phải làm, vậy để cho bọn họ dùng sức lao động đổi lấy thức ăn là được rồi, mọi người cảm thấy thế nào?!”
Đỗ Hằng và Quan Mông chỉ có thể gật đầu, còn Quách Hoằng cũng không phải thật tâm quyết bức họ tới chết, cho nên chẳng phản đối gì.
Vương Võ Thắng hừ một tiếng bỏ đi, nhìn chung cũng không có ý kiến.
Hồ Hiểu Ba thở ra một hơi, dựng thẳng ngón cái với Lan Dương, rồi nháy mắt cười cười, Dịch Vĩ cùng Phó Nhất Hàng nhìn Thương Thụ, Phiền Ngự, rồi cũng rời khỏi phòng khách.
Phan Thần tính tình khá trẻ con, lại cũng khá hiếu kì, cho nên xán vào bên cạnh Quách Hoằng hỏi:
“Anh Hoằng, anh có biết chuyện thằng nhóc mà anh Võ Thắng vừa nói là chuyện gì không?”
Quách Hoằng nhìn hắn nghiền ngẫm cười nhẹ: “Vậy cậu có biết lòng hiếu kì sẽ giết chết con mèo hay không?”
Phan Thần suy nghĩ một chút, rồi cũng chẳng thèm nghĩ cẩn thận vì sao lòng hiếu kỳ sẽ hại chết con mèo mà không phải là con chó, cũng không phải con heo!
Vừa định hỏi vì sao thì đã không thấy bóng dáng Quách Hoằng đâu, sau đó lại xoay người tìm kẻ khác hỏi vì sao sẽ hại chết mèo, và đem chuyện thằng nhóc nào đó quên sạch không còn một mảnh.
Dạ Mặc Nhiễm rốt cục cũng ngủ dậy, xoa xoa mắt nhìn Phương Cẩm bên cạnh mình.
Ngoại trừ lần bị hắn cho uống nước trong hồ mà bất tỉnh, hầu như chưa bao giờ hắn tỉnh lại mà Phương Cẩm còn ngủ cả.
“Cẩm, anh vẫn luôn coi chừng em mà không nghỉ ngơi sao?”
“Nghỉ ngơi rồi.” Phương Cẩm nâng hắn dậy, đỡ hắn uống mấy ngụm nước, rồi đặt chén xuống chuẩn bị đi ra.
Dạ Mặc Nhiễm vô thức kéo áo y, kết quả động vào vết thương, nhưng hắn vẫn cố nhịn đau đớn: “Anh đi đâu vậy?”
Phương Cẩm dìu hắn quay về giường: “Đi lấy thứ gì để ăn, rất mau sẽ trở lại.”
Dạ Mặc Nhiễm bưng vết thương gật đầu, Phương Cẩm nhìn hắn một hồi rồi mới đi ra ngoài.
Lên tầng hai, mới vừa đi tới phòng khách, Phương Cẩm thiếu chút nữa động vào Quách Hoằng đang bưng một chén cháo: “Oái, nguy hiểm thật, cậu đến đúng lúc quá, để Mặc Nhiễm ăn cháo này đi, ăn nóng cho ngon.”
Phương Cẩm nhìn thoáng qua, rồi chẳng nói chẳng rằng đoạt bát cháo trên tay Quách Hoằng xoay người đi thẳng.
Bưng cháo trở về phòng, người đang từ từ nhắm mắt ngủ kia lại vội vàng mở to mắt ra.
Phương Cẩm ăn thử một miếng rồi mới thổi cho nguội, sau đó mới đút từng thìa vào miệng Dạ Mặc Nhiễm.
Mới non nửa bát mà Dạ Mặc Nhiễm đã ăn không nổi, Phương Cẩm đặt bát xuống, đứng lên đi ra ngoài, trước khi ra đến cửa, y dừng lại, quay đầu lại nhìn Dạ Mặc Nhiễm: “Anh đi cất bát, rồi mang thuốc đến cho em.”
Phương Cẩm đi rồi, Dạ Mặc Nhiễm mới nhẹ nhàng mỉm cười.
Không biết có phải là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi hay không, mà Phương Cẩm ở trong mắt của hắn thực sự càng ngày càng đáng yêu.
Thuốc trị vết thương bên ngoài là do Dịch Vĩ chuẩn bị, sợ sau này có chuyện gì cần đến, nhưng hắn cũng không chuẩn bị nhiều.
Hiện tại Dạ Mặc Nhiễm đã dùng hơn phân nửa, lượng thuốc còn lại cũng chỉ đủ trong 2, 3 ngày nữa.
Dạ Mặc Nhiễm vươn tay xoa vùng lông mày cau chặt của Phương Cẩm: “Lại nhíu mày đến mức có thể ép bẹp con muỗi rồi đây!”
Chờ sau khi Phương Cẩm cởi băng vải trên người mình ra, Dạ Mặc Nhiễm mới ngăn hắn thay thuốc mới cho mình.
“Cẩm, em muốn tắm, hồ nước trong không gian rất có hiệu quả trị liệu, em vào tắm một chút sẽ ra ngay!”
Phương Cẩm không ngăn cản, chỉ gật đầu với hắn.
Dạ Mặc Nhiễm cười cười, kéo Phương Cẩm qua hôn nhẹ lên khóe miệng y rồi biến mất.
Phương Cẩm nhìn khoảng không trống trải trước mặt, thần tình băng lãnh nhiều thêm một tia đau thương.
Dạ Mặc Nhiễm cẩn thận xuống nước, hồ nước mới vừa đụng tới vết thương đã dâng lên một trận đau đớn, nhưng rất nhanh dòng nước lạnh lẽo cũng làm dịu đi sự đau đớn rát bỏng.
Sợ Phương Cẩm lo lắng nên hắn không dám tắm lâu, chỉ tùy tiện lau người một chút rồi trực tiếp xích lõa đi ra ngoài.
Chăn đệm vừa thay mới lại bị Dạ Mặc Nhiễm làm ướt.
Phương Cẩm cầm khăn lông đưa hắn lau khô từ đầu đến chân, sau đó ôm hắn đặt trên ghế lớn, còn y thì dọn dẹp lại gian phòng một lần nữa.
Chờ khi gian phòng đã đươc sắp xếp gọn ghẽ, Dạ Mặc Nhiễm cũng đã bị nhìn hết từ đầu tới chân, Phương Cẩm mới thay thuốc rồi băng lại cho hắn.
Dạ Mặc Nhiễm thầm nghĩ được sống cùng với Phương Cẩm mãi mãi, chẳng cần phải nói gì, chỉ cần được ở bên nhau là được rồi.
Bắt Phương Cẩm ngồi ở đầu giường, Dạ Mặc Nhiễm chui tọt vào lòng y.
Không biết là do mất máu quá nhiều hay sao mà giữa thời tiết mùa hè nóng nực quạt cũng không bật mà Dạ Mặc Nhiễm vẫn cảm thấy có chút lạnh.
Bị Phương Cẩm giống như cái máy sưởi miễn phí ôm, Dạ Mặc Nhiễm từ trong không gian lấy cái máy chơi game ra nghịch trong chốc lát rồi lại ngủ thiếp đi.
Phương Cẩm lấy máy chơi game trong tay Dạ Mặc Nhiễm, để lên bàn, rồi nhẹ nhàng kéo cao chăn, cứ như vậy duy trì tư thế ôm để Dạ Mặc Nhiễm an tâm ngủ.
Thẳng đến tối Tiểu Võ bưng cơm chiều gõ cửa đi vào, Dạ Mặc Nhiễm cũng không hề tỉnh.
Bây giờ thức ăn khan hiếm không thể phí phạm, mọi người đều ưu tiên làm đồ ăn đem tới cho Dạ Mặc Nhiễm trước.
Bất quá lúc nào Dạ Mặc Nhiễm cũng ngủ, mà Dạ Mặc Nhiễm ngủ nên Phương Cẩm cũng không thể động đậy, cũng chẳng thể ăn, cho nên mang đến thế nào rồi lại cũng cứ thế mang đi.
Tối đa là buổi tối hoặc nửa đêm, Phương Cẩm sẽ tự đi đến phòng bếp làm gì đó để ăn, Dạ Mặc Nhiễm mỗi lần ăn chỉ được vài hớp, Phương Cẩm vì thế nên mỗi bữa cũng làm rất ít, nhưng chia thành nhiều lần, ăn không hết thì Phương Cẩm sẽ ăn nốt.
Tiểu Võ vừa mới chuẩn bị lặng lẽ ra ngoài, thì Dạ Mặc Nhiễm cuối cùng cũng tỉnh dậy.
Mơ màng cả nửa ngày mới nhìn rõ được người trước mặt: “Tiểu Võ? Cậu làm kẻ trộm hả!”
Nhẹ khom thắt lưng dừng bước lại, Tiểu Võ yếu ớt xoay người.
“Anh thì sẽ chết vì ngủ nhiều đấy! Tỉnh lại là đem người khác độc chết!”
Dạ Mặc Nhiễm ngáp một cái thật dài: “Hình như lâu rồi tôi không thấy bóng dáng cậu đâu cả, gần đây lại bề bộn chuyện gì thế!?”
“Vội vàng chạy trối chết, rồi diễn bài “sinh tồn trên biển”, rồi lại kiếm thuốc thang cho một tên siêu vô lương tâm, lại vừa biến mình thành nô bộc 24 giờ!”
Nhìn biểu tình “tôi hận không thể ăn thịt anh” của tên này, tâm tình Dạ Mặc Nhiễm cứ phơi phới thẳng tắp bay lên: “Ui, cậu luyện tập với ai thế, vài ngày không gặp mà công phu mồm mép lại lên level thế này, xem ra trên thuyền này có nhiều “chuyện vui” để cậu luyện tập lắm nha!”
Mẹ nó!
Lão tử suốt ngày lo lắng ngươi tùy thời sẽ ngỏm củ tỏi thì còn thời gian đâu mà đi kiếm chuyện vui chứ hả!
Tiểu Võ quay đi chả dám nói thêm câu gì, sợ Dạ Mặc Nhiễm tinh thần bừng bừng khí thế khiến mình ngược lại phun máu mà chết!
Thở phì phì chạy ra khỏi phòng, khi đi tới cửa, hắn không cam lòng mà quay đầu lại trừng Dạ Mặc Nhiễm thêm hai cái nữa.
Dạ Mặc Nhiễm cầm lấy tay Phương Cẩm, cười ranh mãnh: “Anh nói Tiểu Võ tại sao lại đáng yêu như thế chứ, chọc một hồi là cậu ta lại xù lông lên.”
Buồn chán nghịch ngợm một hồi, Dạ Mặc Nhiễm mới buông tay y xuống.
“Cẩm, anh có biết biện pháp nào khiến anh cũng có thể vào trong không gian của em không, nếu như anh cũng có thể đi vào thì tốt rồi…”
“Trên thuyền có một không gian dị năng giả.”
Dạ Mặc Nhiễm sửng sốt một chút, hắn biết không gian dị năng rất hi hữu, không nghĩ tới bên cạnh hắn lại có một người.
“Nhưng hắn ta không giống với em.”
“Sao?” Vô cùng kinh ngạc ngước mắt nhìn Phương Cẩm.
“Không gian của hắn chỉ có tác dụng như một cái kho mang theo bên người, mỗi chiều chỉ khoảng 4 mét, người không thể vào trong đó.”
Dạ Mặc Nhiễm nghi hoặc hỏi: “Chỉ có 4 mét thì đựng được cái gì hả, lại không thể cho vật sống đi vào, anh xác định hắn là không gian dị năng giả sao? Không gian của em có thể cho người vào được, còn nhiều thứ nữa cũng có thể, diện tích lại không hề hạn chế, chí ít em không thấy được tận cùng của không gian đó là ở chỗ nào! Hay em mới là kẻ không bình thường ở đây?”
“Không biết.”
Phương Cẩm nhìn Dạ Mặc Nhiễm hình như rất quan tâm vấn đề này, liền kéo hắn xuống, nhẹ xoa xoa tóc: “Cẩn thận một chút càng tốt, nếu như bại lộ thì hãy nói không gian chỉ có vài mét thôi.”
Ngủ vài ngày chưa từng xuống giường lần nào, Dạ Mặc Nhiễm thực sự chịu không được nữa, đột nhiên nhớ tới chuyện mà hắn vẫn cứ quên.
“Vương Thiệu đâu? Đã chết rồi sao?”
Cảm thấy khi hắn vừa nhắc tới cái tên kia, độ ấm trong phòng đột nhiên giảm hẳn: “Không chết, ở trên thuyền.”
Bất quá cũng sắp chết.
Dạ Mặc Nhiễm nhỏm người lên, nói: “Chúng ta đi xem hắn đi, hắn ngốc một chỗ chắc chắn sẽ rất chi là tịch mịch đó.”
Phương Cẩm nhìn lên vai Dạ Mặc Nhiễm, ngay lúc Dạ Mặc Nhiễm cho rằng Phương Cẩm sẽ không đáp ứng lời của hắn, thì Phương Cẩm lại cầm lấy quần áo giúp hắn mặc vào.
Chương 59: Vương Thiệu chết!
Trời đã tối hẳn, bọn họ ở trên biển cũng không cần lo lắng chuyện ánh sáng sẽ hấp dẫn tang thi, cho nên trên thuyền chung quanh đều rất sáng sủa.
Đây là lần đầu tiên Dạ Mặc Nhiễm ra khỏi phòng từ khi lên thuyền, đột nhiên hắn có lại cảm giác bừng tỉnh giống như đã cách cả thế hệ.
Phòng bếp ở tầng hai có một khoảng không nhỏ để chứa đồ linh tinh, Vương Thiệu đang bị nhốt trong đó.
Ngày đó sau khi Dạ Mặc Nhiễm bất tỉnh vì lấy đạn, Tiểu Võ nghe Vương Võ Thắng nói hắn đã bắn Vương Thiệu vài phát súng, vì vậy tính “người tốt” nổi lên, hắn tự mình lấy dao khoét đạn ra cho Vương Thiệu.
Tiện nhân chính là tiện mệnh, lăn qua lăn lại như vậy mà vẫn không chết. (tiện mệnh: số con gián đập mãi không chết)
Lúc Phương Cẩm đỡ Dạ Mặc Nhiễm đi tới, mọi người trong phòng khách đều ngạc nhiên vui mừng nhìn hắn.
Phó Nhất Hàng vẫn luôn lắng nghe Tiểu Võ thuật lại tình huống của hắn, Phương Cẩm quá độc đoán, từ lúc Dạ Mặc Nhiễm thụ thương tới nay ngoại trừ Tiểu Võ cùng Lan Dương đi vào thì ai cũng không được mon men đến gần, cũng không cho phép thăm hỏi.
Cho nên giờ thấy Dạ Mặc Nhiễm, tự nhiên trong lòng sẽ rất vui vẻ: “Mặc Nhiễm có thể xuống giường rồi sao, đừng quá miễn cưỡng, tuy rằng chỗ bị thương chỉ ở vai, thế nhưng đã chảy máu rất nhiều, có lẽ nên nằm nghỉ nhiều thì hơn!”
Dạ Mặc Nhiễm cười nói: “Không có việc gì, đi lại một chút cũng tốt, Phương Cẩm sẽ không cho tôi làm gì xằng bậy đâu.”
Tình hình lúc đầu quá mức hỗn loạn, Chu Kiếm, Phan Thần cùng Tào Bân căn bản không thấy rõ thiếu niên bị thương này.
Bây giờ thấy mặt hắn, cả đám đều rất sửng sốt, cho dù trắng bệch suy yếu, nhưng khí chất tao nhã tựa thiên tiên cùng dung mạo vẫn như trước làm cho kẻ khác phải đui mù.
Quách Hoằng đi tới bên cạnh Dạ Mặc Nhiễm, lúc đi ngang qua ba người, rất không cẩn thận mà đạp cho mỗi tên một cước.
“Ba người bọn họ là đi cùng Dịch Vĩ, Phan Thần là không gian dị năng giả, cũng nhờ có cậu ấy nên chúng ta hiện tại mới có lương thực.”
Phan Thần vừa bị điểm danh, lập tức nhảy ra cười cười, vẻ mặt tươi hơn hớn khoe cả một miệng đầy răng trắng sáng.
“Hế nhô hế nhô, tôi là Phan Thần, cậu chắc là ít tuổi nhất nhỉ, rốt cục cũng có một người tôi không phải gọi là anh rồi! Ha ha.”
Vương Võ Thắng đi tới phía phía sau xách áo hắn lên.
“Đừng có lèm bèm ở đây! Lại vớ vẩn nữa tôi lấy băng dính dán miệng cậu lại đó!”
Phan Thần thấy Dạ Mặc Nhiễm nhìn mình, vội vã từ trên ghế salon đứng lên vòng qua Vương Võ Thắng đang chắn trước mặt.
“Hắc hắc, cậu có phải rất ngạc nhiên khi thấy dị năng giả lợi hại như tôi phải không? Nói cho cậu biết nha, không gian dị năng của tôi có thế lấy ra rất nhiều thứ! Muốn cái gì là có thể lấy ra được cái đó a! Quả thực chính là hàng cao cấp để chuẩn bị đi du lịch đó! Bất quá cậu nhìn tôi cũng vô dụng, tôi cũng không biết cái không gian này tại sao mà có, cho nên tôi cũng không có biện pháp giải thích cho cậu được.”
Vẻ mặt hắn khi nói tựa như không thể giải thích rõ ràng được cho Dạ Mặc Nhiễm mà cảm thấy vô cùng đáng tiếc.
Dạ Mặc Nhiễm cũng xác định tên này thực sự là một tên phổi bò, bèn gật đầu với hắn ý nói mình đã hiểu. (phổi bò = vô tâm vô phế, nghĩ gì nói nấy, ko lượn lẹo)
Thiếu niên mỹ lệ thanh nhã mang theo vẻ mặt suy yếu gật đầu thuận theo trong nháy mắt như tia sét oánh chết Phan Thần.
Tròng lòng ngứa ngáy, hắn thực muốn nhào tới ôm thiếu niên vào lòng mà hảo hảo thương yêu!
Từ trước đến nay, hắn nghĩ cái gì thì lập tức sẽ làm cái đó ngay lập tức, chỉ là mới vừa nhảy dựng lên đã bị Vương Võ Thắng lần thứ hai dí xuống ghế salon.
Tào Bân cùng Chu Kiếm rất ăn ý cách xa hắn hai bước, tuyệt không thừa nhận mình là đồng đội của cái tên dở hơi này!
Thấy trên ghế salon còn có vài người khác nữa, chuyện mấy hôm nay Tiểu Võ cũng đã nhắc qua với hắn.
Đỗ Hằng thấy Dạ Mặc Nhiễm đang nhìn về phía bên này liền vội vã đứng lên:
“Chúc mừng cậu đã có thể xuống giường đi lại, có lẽ cậu nên chú ý nghỉ ngơi nhiều cho sớm khỏi hẳn thì hơn.”
Dạ Mặc Nhiễm gật đầu xã giao với hắn, cũng không nói thêm cái gì.
Dịch Vĩ không biết nên bắt đầu ra sao, đành nhướn mày nhìn Dạ Mặc Nhiễm cười nhẹ:
“Thân thể cậu quả thật rất chi là không được, phải học tập quân đội chúng tôi mà rèn luyện nhiều hơn đi! Nếu giờ đã có thể xuống giường bước đi, cũng đã tỉnh táo hơn trước, vậy chúng ta có vài vấn đề cũng nên tính toán ra ngô ra khoai nhỉ!”
Dạ Mặc Nhiễm ghét bỏ lườm hắn: “Người lớn sao lại tính toán với trẻ con, ngay trước mặt cấp dưới mà anh không ngại khó coi hả!”
Dịch Vĩ bị Dạ Mặc Nhiễm thoáng cái làm cho đầu óc chập mạch, đợi đến lúc hoàn hồn thì Phương Cẩm cùng Dạ Mặc Nhiễm cũng đã đi khỏi phòng khách.
Hắn nhìn về phía phòng bếp, cười mắng một tiếng.
Vương Thiệu đang hấp hối nằm trên mặt đất trong kho hàng chật hẹp, Dạ Mặc Nhiễm nhìn hắn một hồi rồi quay đầu hỏi Phương Cẩm:
“Anh xác định hắn còn sống?”
Phương Cẩm đạp Vương Thiệu một cước, Vương Thiệu giật giật nhưng vẫn không mở mắt.
Dạ Mặc Nhiễm nhíu mày tựa hồ đang lo lắng một chuyện làm hắn rất khó xử.
“Anh nói em nên tực tiếp cho hắn chết thống khoái, hay cứ để cho hắn tự sinh tự diệt?”
Phương Cẩm không trả lời hắn, Dạ Mặc Nhiễm cũng không trông cậy vào Phương Cẩm sẽ trả lời.
“Vì… cái gì…”
Dạ Mặc Nhiễm nhìn kẻ đang quỳ rạp trên mặt đất, cười nói:
“Không chỉ chưa chết mà còn thở dốc ra được vài từ như thế, mày sống dai quá rồi đấy!”
“… Vì… sao…?”
Dạ Mặc Nhiễm đẩy tay Phương Cẩm đang đỡ mình ra, đi tới trước mặt Vương Thiệu rồi ngồi xổm xuống:
“Nói tao nghe thử nguyên nhân vì sao lại không cầu xin tao tha cho mày?”
Vương Thiệu đang quỳ rạp trên mặt đất khẽ run rẩy, mái tóc xõa xượt khiến cho không ai có thể nhìn thấy gương mặt hắn.
“Mày… sẽ không bỏ qua… cho tao, không… thà để tao chết… minh bạch…”
Dạ Mặc Nhiễm băng lãnh nhìn hắn trầm mặc nửa ngày, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe được nói rằng:
“Bởi vì… nếu như tao không giết mày, tao sẽ phải chết ở trong tay mày.”
Vương Thiệu giật giật, cả nửa ngày mới chật vật lộ ra khuôn mặt, ánh mắt mờ mịt nhìn hắn.
Dạ Mặc Nhiễm vươn tay nâng cằm hắn lên: “Mày không cần minh bạch, mày chỉ cần biết rằng đời trước mày thiếu nợ tao, đời này phải phục vụ quên mình mà trả lại.”
Nói rồi, Dạ Mặc Nhiễm mạnh tay đập gương mặt Vương Thiệu xuống nền đất rầm một tiếng.
Dạ Mặc Nhiễm đang chuẩn bị vịn tường đứng lên, nhưng Phương Cẩm đã nhanh hơn đi tới bên cạnh đỡ lấy hắn.
Dạ Mặc Nhiễm bưng vết thương, hít sâu một hơi rồi nói với Phương Cẩm:
“Không cần lại lãng phí thức ăn nữa, để hắn tự sinh tự diệt đi.”
Chương 60: Dị biến!
Dạ Mặc Nhiễm cảm thấy vết thương có điểm gì đó là lạ, sợ Phương Cẩm lo lắng nên mượn cớ vào toilet kiểm tra một chút.
Xác định không có hề có vết máu chảy ra mới thở dài một hơi, nhưng vừa ngẩng đầu thấy bóng mình trên gương sửng sốt một chút, tới gần muốn nhìn cho kĩ, kết quả bị dọa đến mức nhảy giật ra đằng sau.
Mấy thứ dầu gội sữa tắm để trên bồn rửa tay bị Dạ Mặc Nhiễm đụng rớt xuống đất, tiếng rơi vỡ loảng xoảng.
Phương Cẩm ở ngoài cửa gọi lớn: “Tiểu Nhiễm? Làm sao vậy?”
Dạ Mặc Nhiễm vội vã đáp lại y: “Không… không có việc gì, em trượt tay thôi.”
Dạ Mặc Nhiễm cố gắng khiến bản thân mình bình tĩnh lại, đi tới trước gương, tỉ mỉ nhìn gương mặt mình, xác định không phải mình hoa mắt.
Đột nhiên nghĩ cái gì đó liền vươn tay ngưng kết dị năng, tất cả những hạt nước nhỏ giờ đều biến thành màu xanh đậm, mơ hồ giống như màu mắt hiện tại của hắn.
“Mở cửa ra.”
Phương Cẩm quát lớn khiến Dạ Mặc Nhiễm hoàn hồn, bình phục một chút tâm tình rồi mới đẩy cửa ra.
Phương Cẩm nhìn chằm chằm Dạ Mặc Nhiễm trên dưới vài lần, sau đó không nói chẳng rằng xoay người đi trải giường chiếu.
Dạ Mặc Nhiễm ngồi ở trên chiếc ghế bành lớn nhìn Phương Cẩm, suy nghĩ có nên gọi y một tiếng hay không.
“Cẩm…”
Phương Cẩm quay đầu lại nhìn nhưng vẫn không nói gì.
“Cẩm, em cảm thấy mắt có chút khó chịu, hình như có cái gì bay vào ấy.” Nói xong hắn còn vươn tay dụi dụi.
Phương Cẩm bỏ chăn đệm xuống đi tới trước mặt Dạ Mặc Nhiễm, vươn tay nâng mặt hắn lên tới trước ngọn đèn tỉ mỉ nhìn hồi lâu.
“Không có gì, nhắm mắt lại nghỉ ngơi chút đi.”
Dạ Mặc Nhiễm gật đầu không nói gì nữa, thẳng đến khi nằm trên giường rồi vẫn không nghĩ nổi nguyên nhân.
Nửa đêm Dạ Mặc Nhiễm đột nhiên tỉnh lại, Phương Cẩm như là có cảm ứng liền vô thức ôm sát hắn vào lòng.
Dạ Mặc Nhiễm chỉ cảm thấy cả người khó ở không nói nên lời, nhưng vẫn luôn chịu đựng không nhúc nhích.
Phương Cẩm cảm thấy nhiệt độ của người trong lòng mình càng ngày càng cao, bèn nhỏm dậy xem thử.
Thấy Dạ Mặc Nhiễm sắc mặt có điểm không bình thường, y vội vàng đứng lên bật đèn.
“Làm sao vậy? Gặp ác mộng à?”
Dạ Mặc Nhiễm mở mắt ra, tựa hồ như đang chịu đựng rất cực khổ.
“Cẩm… khó chịu quá… em khó chịu quá.”
Phương Cẩm ôm lấy Dạ Mặc Nhiễm, kiểm tra vết thương trên bả vai hắn có biến hóa gì không.
“Chỗ nào khó chịu?”
Dạ Mặc Nhiễm lắc đầu: “Không biết… toàn thân đều khó chịu… Cẩm…”
Phương Cẩm tìm thuốc hạ sốt đưa cho Dạ Mặc Nhiễm uống, rồi ôm hắn vào lòng hy vọng có thể khiến hắn thoải mái hơn một chút.
Dạ Mặc Nhiễm yên lặng nhẫn nại, ở trong lòng Phương Cẩm mơ màng ngất đi, bỗng có một cơn buồn nôn dữ dội khiến hắn nằm úp sấp trên giường kịch liệt nôn mửa.
Phương Cẩm vỗ vỗ lưng để hắn dễ chịu hơn, thế nhưng y vừa mới vỗ một cái, dạ dày Dạ Mặc Nhiễm lại càng cuộn lên lợi hại.
Khoảng thời gian này chưa từng ăn uống cho tử tế, nên trong dạ dày hắn giờ trống trơn chẳng có gì.
Hắn ói hết thuốc ra, nôn mãi cũng chỉ nhổ ra được chút dịch dạ dày, cuối cùng chuyển thành nôn khan.
Phương Cẩm ôm hắn xoa nhẹ dạ dày, cảm giác trong bụng Dạ Mặc Nhiễm không ngừng kịch liệt co rút.
Cuối cùng ngay cả mật xanh mật vàng cũng không phun ra nổi, Dạ Mặc Nhiễm ghé vào bên giường không ngừng thở dốc.
Giằng co hơn nửa đêm đến gần sáng, Phương Cẩm đỡ Dạ Mặc Nhiễm xiêu vẹo quay về giường.
Dạ Mặc Nhiễm chỉ còn đủ khí lực để thở dốc, Phương Cẩm cũng không làm phiền để hắn nghỉ ngơi.
Sau đó Phương Cẩm mới đi dọn sạch sẽ mọi thứ trên giường dưới đất.
Nhìn Dạ Mặc Nhiễm càng ngày càng lo lắng.
“Nói cho anh biết chỗ nào khó chịu, khó chịu như thế nào?”
Dạ Mặc Nhiễm cả người run rẩy, nằm cuộn tròn úp sấp trên giường, bởi vì đã ói cả nửa đêm nên giọng nói giờ đây khàn khàn không thành tiếng.
“Không… biết, toàn thân… đau.”
Phương Cẩm sờ sờ mái tóc bết đầy mồ hôi của Dạ Mặc Nhiễm, lo lắng nói:
“Anh sẽ quay lại ngay.”
Ngày vừa mới lên, mọi người trên thuyền hầu như còn chưa dậy.
Phương Cẩm trực tiếp chạy ào vào xốc hết chăn màn gọi mọi người dậy, Quách Hoằng, Lan Dương còn có Tào Bân ngủ ở trên giường, Phan Thần cùng Tiểu Võ ngủ ở trên ghế sa lon, Phó Nhất Hàng, Dịch Vĩ, Vương Võ Thắng cùng Chu Kiếm ngủ ở trên ghế salon ngoài chiếu nghỉ bên ngoài, còn những người khác thì ngủ ở tầng hai.
Phương Cẩm hô lớn:”Tiểu Nhiễm gặp chuyện rồi.”
Nói xong, y lưu lại một đàn mắt tròn mắt dẹt còn chưa mở ra hết mà xoay người trở về phòng.
Mọi người ngốc ngốc một chút, rồi bỗng giật mình hiểu ra, vội vã chạy theo vào xem tình huống.
Thấy Dạ Mặc Nhiễm như vậy, tất cả đều ngưng trọng nhíu mày.
“Thử cho cậu ta uống lại thuốc kia xem.”
Phương Cẩm lắc đầu: “Uống gì cũng nôn ra hết.”
Lan Dương để Phương Cẩm ôm lấy Dạ Mặc Nhiễm, chậm rãi đem băng vải cởi ra.
“Có thể là do thuốc trị ngoại thương gây tác dụng phụ, nếu không thì rửa thuốc đi rồi thử xem tình hình coi sao.”
Tiểu Võ vội vã vận sức đun nước nóng giúp Dạ Mặc Nhiễm rửa vết thương.
Còn chưa kịp băng lại, Dạ Mặc Nhiễm đã ôm siết lấy bụng há mồm thở dốc.
Phương Cẩm che một bên vai bị thương của hắn, lo lắng khẽ hô: “Tiểu Nhiễm!”
Quách Hoằng quay đầu lại, hỏi: “Tiểu Võ, đêm qua Mặc Nhiễm ăn cái gì?”
“Cháo a, mấy ngày nay tôi không dám cho anh ấy ăn những thứ khác.”
Dạ Mặc Nhiễm gắt gao ôm bụng cuộn tròn trên giường, cả người mồ hôi đầm đìa.
Phan Thần chạy đến một bên, lục tung tất cả các thứ trong không gian của mình, Chu Kiếm khó hiểu nhìn hắn.
“Lúc này cậu còn muốn làm cái gì?”
Cúi đầu trên mặt đất tìm kiếm, Phan Thần đáp: “Tôi xem thử có cái gì… xài được…”
“Vậy cậu cảm thấy cái gì có thể dùng.”
Phan Thần thất bại quay đầu lại nhìn Chu Kiếm.
“Tôi cũng không biết, tôi chỉ muốn làm cái gì đó, còn hơn là đứng nhìn cậu ấy như vậy.”
Tựa hồ đau nhức tới cực điểm, Dạ Mặc Nhiễm cố không động vào bên vai bị thương nữa, mà hai tay gắt gao ôm lấy bụng, liên tục giãy dụa.
Dịch Vĩ bước lên phía trước: “Phương Cẩm ôm lấy cậu ấy, đừng làm cho vết thương lại nứt ra, cậu ấy lam như thế sẽ làm tổn thương nội tạng mất.”
Phương Cẩm vội vàng ôm Dạ Mặc Nhiễm vào lòng, dứt khoát kéo tay Dạ Mặc Nhiễm ra.
Thế nhưng Dạ Mặc Nhiễm đã đau đến cứng người không thể chịu nổi, Phương Cẩm phải mất khá nhiều sức lực mới cởi tay hắn ra được.
Mất đi bàn tay ấn trên bụng, hắn vô pháp ức chế mà rên lên những tiếng khàn nho nhỏ.
Ngay cả dưới tình huống không gây tê lấy đạn, Dạ Mặc Nhiễm cũng không đau đến như vậy, Phương Cẩm đỏ bừng mặt, ôm lấy hắn, cả người đều run rẩy.
Quách Hoằng trong lòng đã lạnh đi phân nửa: “Có thể là… là viêm ruột thừa hay không?”
Phương Cẩm lắc đầu: “Lúc 14 tuổi đã cắt rồi.”
Tất cả mọi người đều thúc thủ vô sách, Phương Cẩm chỉ có thể ôm Dạ Mặc Nhiễm, mắt mở trừng trừng nhìn hắn thống khổ nhưng không cách nào làm giảm bớt đau đớn cho hắn.
Mới sáng sớm mà Dạ Mặc Nhiễm đã ướt đẫm ba bộ quần áo, người càng ngày càng suy yếu, nhưng những thống khổ kia vẫn không hề chuyển biến tốt đẹp.
Dạ Mặc Nhiễm chỉ cảm thấy bụng mình giống như có những lưỡi dao nhỏ bên trong không ngừng đâm chọc, khiến hắn đau đến chết đi sống lại.