CHƯƠNG 88 : KHÚC NHẠC DẠO ĐẦU KHI GẶP NHAU
Mùa hè năm sáu tuổi chuyện làm cậu vui vẻ nhất có lẽ là màu trắng của tường vi. Ngày sinh nhật hôm đó cho dù quà tặng có quý giá cỡ nào cũng không thể làm cậu cảm thấy vui vẻ, trước khi chuẩn bị đi lại thấy bên cửa sổ xuất hiện một đóa hoa tường vi trắng đã làm cho cậu đờ đẫn cả ngày, khóe miệng hơi mỉm cười.
Tường vi trắng là hoa mà mẹ cậu yêu thích nhất. Cho nên năm sáu tuổi khi nhận được đóa hoa tường vi bên cửa sổ điều duy nhất cậu đã nghĩ đó là mẹ biến thành thiên sứ bảo vệ cậu. Sau đó mỗi năm đến ngày sinh nhật bất luận là ở trong nước hay ngoài nước vào ngày đó chắc chắn cậu sẽ nhận được một đóa hoa tường vi trắng. Trước đây cậu còn nghĩ là mẹ trở thành thiên sứ tặng cho cậu nhưng khi lớn lên cậu lại biết đó là chuyện hoàn toàn không có khả năng.
Lại nghĩ đến ông ngoại, sau khi ông ngoại qua đời cha lại cho người tiếp tục tặng. Cậu cũng chưa bao giờ nghĩ đến người tặng hoa là ai. Hiện tại nghĩ đén tường vi trắng nhất thời lại nghĩ ra được đáp án.
Phương Cẩm nhất định là thợ săn kiên trì nhất nếu không sao anh có thể thiết kế ra được cạm bẫy khiến cậu hãm vào thật sâu mà không thể vùng vẫy một chút. Đã một tuần cũng không có một chút tin tức gì, Dạ Mặc Nhiễm ngược lại không vội, cuộc sống càng có quy luật. Ăn cơm rồi ngủ, mỗi ngày đều sẽ vào không gian một lúc, tắm hoặc thu hoạch trái cây, vận động có quy luật làm cậu cũng hồng nhuận hơn khá nhiều. Dạ Mặc Nhiễm phát hiện ở trong nước điều tức tinh thần lực sẽ khôi phục nhanh hơn cho nên mỗi đêm Dạ Mặc Nhiễm đều vào không gian nghỉ ngơi dưỡng sức, cũng may tinh thần lực đã cùng huyết mạch cậu dung hợp nếu không cậu cũng không biết chạy đi đâu để tìm tinh thạch bổ sung.
Buổi sáng sau khi dùng cơm cậu đi xuống lầu đi xung quanh căn cứ một chút, buổi chiều cậu sẽ ngủ nhiều hơn một chút, nếu tỉnh sớm sẽ đến ngồi bên cửa sổ để đọc sách. Buổi chiều sau khi dùng cơm cậu cũng sẽ đi dùng cơm nếu không tối ngủ sẽ khó chịu. Tiểu Võ nếu có thời gian sẽ đi cùng cậu,bất quá nhiệm vụ của tiểu Võ càng ngày càng nhiều, về đến nhà liền nằm bẹp động cũng không muốn động. Nhìn Tá Thỉ cũng là dị năng giả vậy mà mỗi ngày lại thảnh thơi nhàn nhã hâm mộ, bất mãn, ghen tị rốt cục nhịn không được liền hỏi.
Tá Thỉ đang thay nước cho hoa lại đặt trở về bên cạnh cửa sổ, ngày hôm đó Lí Băng Băng vô tình mang hoa về thấy Dạ Mặc Nhiễm có vẻ thật thích liền mỗi ngày cố gắng mang hoa về. Dù sao ở thời điểm hiện tại mọi người đều sắp chết đói, còn ai dư thời gian đi trồng hoa nên tìm hoa cũng thật khó. Nghe được thanh âm phẫn hận của tiểu Võ tâm tình của Tá Thỉ đột nhiên thật tốt.
“Cậu không biết hỏi xã hội đen vấn đề này là thật ngu ngốc sao? Hay là cậu không định nghĩa được từ xã hội đen?”
Tiểu Võ cảm thấy bạn của Dạ Mặc Nhiễm đều thật giống cậu độc mồm độc miệng. Trừng mắt liếc nhìn Tá Thỉ một cái sau đó tập trung cắn trái táo để trút giận. Tề Nhạc luôn rất chịu khó đến tìm Dạ Mặc Nhiễm làm Tá Thỉ cũng có chút đề phòng đối với hắn. Sau lại người trong căn cứ càng ngày càng nhiều, số người bị thương nặng cũng tăng lên Tề Nhạc cũng không còn thời gian đến tìm Dạ Mặc Nhiễm nữa.
Buổi tối có một trận mưa, hơi nóng cũng bị xua tan đi không ít. Có lẽ là vì độ ấm biến hóa mà Dạ Mặc Nhiễm ngày càng chán ăn, ngủ trưa cũng không ngon có đôi khi không thể ngủ. Nhìn bầu trời bên ngoài cũng không phải rất tối Dạ Mặc Nhiễm quyết định xuống giường đi dạo một chút. Tá Thỉ nhìn thấy thời gian Dạ Mặc Nhiễm rời giường khá sớm cảm thấy có chút kỳ quái
” Sao vậy Nhiễm thiếu gia? Trời còn chưa tối hay cậu ngồi đọc sách một chút đợi không khí mát mẻ hơn hãy đi ra ngoài dạo”
Dạ Mặc Nhiễm lắc đầu viết [Không có gì đến chỗ có nắng hoạt động một chút]
Tá Thỉ cũng không nói thêm vội vàng đi cùng cậu.