CHƯƠNG 117: LÀ CHỊ DÂU HAY LÀ EM DÂU
Buổi chiều chỉ có Thư Yến ở nhà, vừa nhìn thấy Dạ Mặc Nhiễm hốc mắt liền đỏ “Về là tốt rồi, về là tốt rồi, lần này ở bên ngoài chắc đã chịu không ít cực khổ đi. Xem nè, đã gầy đi không ít, phải bồi bổ thêm mới được, tiểu Vĩ lúc nào cũng nhắc đến em, cũng may em đã về, đã đi gặp cha cùng cậu của em chưa?”.
Dạ Mặc Nhiễm cười lắc đầu “Còn chưa đi đã bị Thư Vĩ kéo lại đây, chờ nghỉ ngơi xong lại đi gặp bọn họ, dù sao tin tức em trở về chắc bọn họ cũng đã biết, không cần phải lo lắng”.
Thư Yến vẻ mặt đau lòng gật gật đầu “Vậy em nhanh lên lầu nghỉ ngơi đi”.
Thư Yến từ đầu chỉ lo lắng cho Dạ Mặc Nhiễm bây giờ mới chú ý thấy Phương Cẩm, có chút kinh ngạc nhưng cũng có chút hiểu ra. Mấy đứa trẻ này ai không phải do nàng nhìn lớn lên, tâm tư của nữ so với nam tương đối thông suốt hơn, lần này bọn họ nắm tay nhau trở về tám phần là đã có kết quả.
“Tiểu Cẩm, nhanh lên lầu cùng Mặc Nhiễm nghỉ ngơi đi, trên đường đi chắc chưa từng nghỉ ngơi qua, giờ về nhà rồi, nghỉ ngơi nhiều vào”.
Phương Cẩm gật gật đầu với Thư Yến lại đem tầm mắt quay về trên người Dạ Mặc Nhiễm, Dạ Mặc Nhiễm đang nhìn Thư Vĩ có chút dại ra tay lại lôi kéo Phương Cẩm đi lên lầu. Thư Vĩ cùng Dạ Mặc Nhiễm có thể nói từ khi bắt đầu hiểu chuyện đã chơi với nhau, cũng bởi vì quan hệ của hai gia đình mà thân càng thêm thân, nên trong nhà Dạ Mặc Nhiễm sẽ có phòng của Thư Vĩ, mà nhà của Thư Vĩ đương nhiên cũng sẽ có phòng của Dạ Mặc Nhiễm. Sau khi kéo Phương Cẩm về phòng chuyện đầu tiên chính là đi tắm rửa, chính là đơn thuần tắm rửa, Dạ Mặc Nhiễm lúc này đã mệt muốn chết rồi, cả sức để nhấc chân cũng không có. Vừa lau tóc vừa đi về phía giường.
“Cẩm, đi tắm đi, đồ dùng đều chuẩn bị sẵn cho anh rồi, rốt cục cũng có thể thật sự nghỉ ngơi, em mệt muốn chết rồi nè”.
Phương Cẩm lấy máy sấy giúp Dạ Mặc Nhiễm làm khô tóc, thấy tóc cậu khô mới đi vào phòng tắm tắm rửa, lúc quay lại đã thấy Dạ Mặc Nhiễm đang ngủ, đứng bên giường nhìn cậu thật lâu mới để lại một tờ giấy ở bên giường rồi xoay người rời đi. Khi Dạ Mặc Nhiễm tỉnh dậy không thấy Phương Cẩm đâu trong lòng liền hoảng hốt, nhìn thấy tờ giấy bên cạnh mới bất đắc dĩ thở dài, người nam nhân này thật là…
Dạ Mặc Nhiễm đi xuống lầu liền nhìn thấy Thư Yến bưng đồ ăn từ phòng bếp đi ra, Thư Vĩ nhìn thấy Dạ Mặc Nhiễm đi xuống liền nhảy xuống khỏi sô pha “Cậu rốt cục cũng chịu tỉnh, tôi còn tưởng cậu muốn ngủ đến ngày tận thế, mọi thứ trên trái đất đều bị hủy diệt chứ”. ლ(¯ロ¯ლ)
Nói xong liền kéo Dạ Mặc Nhiễm đi ra phía sau, Thư Yến vội gọi lại “Đi đâu đó, mau lại đây ăn cơm”.
“Biết rồi, chút nữa sẽ ăn”.
Thư Vĩ kéo Dạ Mặc Nhiễm đến hoa viên “Thẳng thắn sẽ được khoan dung giấu diếm sẽ bị nghiêm phạt, thành thật nói cho tôi biết giữa cậu và Phương Cẩm là như thế nào? Buổi chiều sao lại bỏ lại Dư Vi, chẳng lẽ tang thi bùng nổ khiến tính hướng cậu thay đổi luôn rồi? còn có, cậu đã sớm biết là chuyện tang thi này sẽ xảy ra đúng không? Nếu không sao cậu lại kêu tôi tranh thủ mua lương thực này nọ, mau thành thật nói cho tôi biết, nếu không quân pháp xử trí”.╭ (╰_╯)╮
Dạ Mặc Nhiễm lấy tay nhéo nhéo mặt Thư Vĩ lại bị hắn lấy tay đẩy ra “Muốn làm gì, muốn làm gì, đừng mong có thể dựa vào sắc đẹp mà qua cửa này, tôi…”
Còn chưa nói xong đã bọ Dạ Mặc Nhiễm ôm lấy lời nói giống như cảm thán lại càng giống như hoài niệm “Còn có thể gặp lại cậu thật là tốt…”
Thư Vĩ bị những lời này làm hốc mắt nhất thời đỏ lên, mấy ngày nay hắn thật sự chưa từng ngủ ngon, tình cảm từ nhỏ đến lớn, bất luận lúc nào cũng là anh em của mình, vừa nghĩ đến bên ngoài có bao nhiêu hỗn loạn bao nhiêu nguy hiểm có thể là cả đời này cũng không thể gặp lại, trong lòng Thư Vĩ liền hốt hoảng, vừa nghe Dạ Mặc Nhiễm an toàn trở về, Thư Vĩ gần như là muốn lập tức bay đến chổ cậu ngay. Dạ Mặc Nhiễm là người trọng tình trọng nghĩa, nhưng cũng là người lạnh lùng thật không nghĩ tới sẽ nói ra những lời cảm thán như vậy, nhưng vừa nghĩ tới có thể ở bên ngoài không biết Dạ Mặc Nhiễm đã trải qua bao nhiêu lần sinh tử mới có loại cảm thán thế này, Thư Vĩ liền lo lắng đến khổ sở, hít hít mũi lại vỗ vỗ lưng Dạ Mặc Nhiễm.
“Nè đừng chỉ biết nói mấy câu dễ nghe cho có lệ với tôi, tôi là người rất cứng cỏi đó, nếu không đạt được mục đích tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua, cậu tốt nhất phải ngoan ngoãn thành thật cho tôi, nếu không thập đại khổ hình sẽ hầu hạ cậu” ╭ (╰_╯)╮
Dạ Mặc Nhiễm bị câu nói của Thư Vĩ làm nở nụ cười “Cậu nha, vĩnh viễn cũng không thể đứng đắn một chút, tôi nói cậu sẽ tin tôi sao?”.
Thư Vĩ lập tức bày ra một bộ dáng thương tâm muốn chết, nước mắt rưng rưng muốn rơi lại cố gắng cắn tay áo của mình để nhịn xuống “Thật uổng công cho tôi ngày ngày nhớ nhung, cơm cũng không ăn, chỉ biết thắp hương cầu khấn, kết quả cậu lại không tin tưởng tôi, cậu cho tình cảm của tôi là gì, tôi đối với cậu chính là một lòng trung can nhật nguyệt có thể làm chứng, cậu sao có thể bạc tình bạc nghĩ mà đi phụ bạc tôi như vậy chứ”.(╥﹏╥)
Dạ Mặc Nhiễm ngồi ở lan can tiếp tục nhìn Thư Vĩ diễn trò, diễn cả nữa ngày cảm thấy không có ý nghĩa Thư Vĩ liền thành thật ngồi một bên chờ Dạ Mặc Nhiễm nói “Nói đi, tôi cam đoan sẽ im lặng lắng nghe, tuyệt đối sẽ không chen vào” (◜௰◝)
Dạ Mặc Nhiễm ngửa mặt nhìn ánh trăng bị mây che đi mất, đôi mắt có chút ảm đạm “Tôi đã từng chết một lần, sau khi sự kiện tang thi bùng nổ không lâu, chết ở thành phố N”.
Nghe được hô hấp của Thư Vĩ thay đổi, Dạ Mặc Nhiễm nhẹ nhàng nở nụ cười “Lúc đó tôi trốn ở trong trường học, Phương Cẩm đến đó tìm tôi, ở bên cạnh che chở cho tôi, cuối cùng…vì cứu tôi mà làm mồi dẫn tang thi rời đi, đáng tiếc đến cuối cùng tôi vẫn…không thể trở về”.
Dạ Mặc Nhiễm quay đầu nhìn về phía Thư Vĩ “Còn nhớ rõ lần cuối cùng tôi và cậu nói chuyện điện thoại không? Trước đó không đến một giờ, tôi vốn là đã chết lại tỉnh lại trong nhà của mình, tất cả đều giống như chưa từng phát sinh qua, tôi cũng không biết đó có phải là một giấc mộng hay không, sau đó mọi việc đều diễn ra như trong trí nhớ của tôi, nhưng cũng bởi vì tôi cố ý tránh đi một số việc mà xảy ra một ít thay đổi, kiếp trước tôi không thể trở về nơi này, còn có đến trước khi Phương Cẩm chết tôi mới biết được tình cảm của anh ấy đối với tôi”.
Dạ Mặc Nhiễm cúi đầu nhìn xuống đám cỏ có một dóa hoa nho nhỏ “Kiếp này có lẽ là muốn bù lại tiếc nuối, Thư Vĩ, hiện tại tôi nghĩ hình như tôi đã hiểu được cái gì là yêu, có rất nhiều chuyện bây giờ tôi không muốn so đó nữa, người cha kia, gia đình kia, hiện tại tôi chỉ muốn được cùng Phương Cẩm một chỗ, tận thế cũng được, tang thi cũng được, tôi thật sự không muốn nhìn lại cảnh tượng kia một lần nữa, tôi chỉ muốn cùng Phương Cẩm một chỗ, có thể qua được một ngày chính là một ngày”.
Thư Vĩ mở miệng nửa ngày cũng không biết phải nói cái gì, cuối cùng lại nghẹn ra một câu làm cho người ta dở khóc dở cười “Cùng một chỗ cũng rất tốt, cái kia…tôi nên gọi a Cẩm là chị dâu sao? Không đúng, cậu nhỏ tuổi hơn tôi mà, vậy tôi phải gọi cậu ấy là em dâu, đúng không?”.
Dạ Mặc Nhiễm thực sự cảm thấy mình cùng Thư Vĩ không phải cùng sống trên một hành tinh liền quyết đoán đứng dậy đi ăn cơm.
–000–
Trí nhớ con cá vàng: Trọng điểm chú ý của Thư Vĩ quả là khác người *lau mồ hôi*