CHƯƠNG 23: TÌM ĐƯỢC TỔ CHỨC RỒI!
Nhẹ chân chậm rãi di chuyển, Vương Võ Thắng có chút đờ đẫn bước vào nhà.
Trên lầu có ba tang thi quần áo tả tơi, da thịt tan nát đang ngoác rộng cái miệng đỏ như máu, thấy vật còn sống liền phát cuồng lao xuống dưới.
Tiểu Võ dù sao tuổi còn trẻ, bị mấy tang thi này đột nhiên phi tới cũng sợ hãi vô cùng mà hét lên một tiếng.
Phó Nhất Hàng giơ gậy đập mạnh một cái, nhưng rõ ràng tên tang thi này cùng những tên trước đây hắn đã từng đánh hoàn toàn không cùng một cấp bậc.
Tuy bị cây gậy đánh vào thân thể, nhưng tang thi hoàn toàn không cảm giác, nó nắm chặt cây gậy cố sức kéo ra khỏi tay Phó Nhất Hàng.
Phó Nhất Hàng cố sức đạp nó một cái, tang thi bị đạp lui rồi lại lao nhanh lên phía trước.
Phương Cẩm thiện xạ bắn trúng đầu tang thi, cũng may súng đã lắp ống giảm thanh nên tiếng động phát ra cũng không lớn.
Hai con từ trên bò xuống, mà cửa nhà hàng xóm củaVương Võ Thắng lại đột nhiên mở ra, ba con nữa xuất hiện.
Những tang thi này động tác nhanh nhẹn, có thể chạy nhảy, móng tay vừa dài vừa cứng lại sắc bén không gì sánh được, trừ phi đánh nát đầu chúng, bằng không dù có đánh đấm thế nào cũng chẳng ảnh hưởng đến chúng chút nào.
Vô luận tài bắn súng của Phương Cẩm có tốt có chuẩn đến đâu cũng không đối phó nổi 5 tên tang thi đang cùng lao đến, chưa kể còn phải bảo vệ cho ba người kia không bị thương nữa.
Cầu thang nhỏ nên lối đi cũng không lớn.
Bốn người trưởng thành chiến đấu với năm tên tang thi nên rất vương tay vướng chân, sợ lỡ đánh nhầm phải người nhà nên cũng không đánh hết sức được.
Phương Cẩm căn bản không quan tâm sống chết của mấy người kia, y chỉ sợ giải quyết không gọn gẽ lại kéo thêm nhiều tang thi nữa đến thì phiền.
Phương Cẩm chạy lên vài bậc thang, bắn hai phát súng một lúc đồng thời hét lớn
“Toàn bộ ngồi xổm xuống!”
Sau đó cố sức đánh ra một chưởng về phía lũ tang thi.
Một quả cầu màu lam loáng thoáng rất nhiều tia lửa điện theo chưởng lực đẩy ra ngoài, liên tiếp đập nát đầu hai tang thi, tiếng súng thứ hai vừa dứt lại vang lên thêm một tiếng nữa.
Từ đợt công kích đầu tiên đến khi toàn bộ ngã xuống, trước sau cũng chỉ có vài giây đồng hồ.
Phương Cẩm cất súng nói với ba người đang ngồi chồm hỗm dưới đất quên cả đứng lên kia: “Mau vào kiểm tra trong phòng xem có an toàn không!”
Đóng cửa lại xem xét toàn bộ căn phòng, xác định không có bất luận nguy hiểm ẩn giấu nào, Phương Cẩm mặc kệ vẻ mặt quỷ dị không hình dung nổi của ba người kia, thanh âm trầm thấp băng lãnh nói:
“Trước tiên xắp xếp lại phòng đã.” Sau đó y mở cửa cấp tốc chạy xuống lầu.
Ba người trong xe thấy Phương Cẩm đi ra đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Phương Cẩm trực tiếp đi mở cửa xe chỗ Dạ Mặc Nhiễm, cởi dây an toàn ôm hắn lên.
“Phía sau xe còn có thức ăn.” Nói xong y liền bước nhanh lên lầu.
Mấy người Quách Hoằng vội vã xuống xe mở cốp, đại khái có năm sáu cái túi gì đó không rõ, mấy người chia nhau cầm lấy rồi vội chạy theo lên lầu.
Phương Cẩm ôm Dạ Mặc Nhiễm nhìn cái giường mới chỉ được dọn qua, quả quyết đá một cước bay tuốt mọi thứ còn lại trên ghế salon xuống đất.
Y đặt nhẹ Dạ Mặc Nhiễm nằm trên ghế, rồi lại mở cửa đi xuống lầu, một phút sau ôm lên một cái túi du lịch thật to cùng cái gối ôm nho nhỏ, trải chăn nệm trên mặt sàn.
Từ trong túi lấy ra khăn trải giường phẳng phiu, đặt cái gối nhỏ ở đầu giường, xong xuôi y mới ôm Dạ Mặc Nhiễm đặt nằm lên trên.
Từ trong túi lại lấy ra một cái chăn mỏng đắp lên người hắn, sau đó đứng bên giường lẳng lặng nhìn một lúc lâu mới đóng cửa lại đi ra.
Mọi người bên ngoài nhìn rõ từ đầu đến cuối quá trình, trong lòng hít sâu một hơi, bỗng cảm thấy tang thi ăn thịt người hay bị vây trong thành phố đều thực sự chẳng là gì so với chuyện này!!
Ngoại trừ phòng ở có chút lộn xộn, một vài đồ đạc bị phá hủy, còn lại đều còn rất tốt.
Nhà được cấp cho thì cái nào cũng giống cái nào, 2 gian phòng ngủ 1 gian phòng khách.
Dạ Mặc Nhiễm ngủ ở phòng của Vương Võ Thắng, còn Vương Võ Thắng thì đang tự giam mình trong phòng của cha mẹ.
Dọn dẹp một vài thứ xong, đồ dùng không cần thiết đều vứt ra ngoài.
Mọi người ngồi trên ghế sa lon xem tin tức trên TV, đại khái cũng giống với những gì Phương Cẩm đã nói.
Nhưng nếu chỉ xem tin tức thì không thể cảm thấy được tình huống đã tới mức tuyệt vọng không giải quyết được, bọn họ biết, những gì Phương Cẩm nói mới chính là sự thực.
Điện vẫn được cung cấp bình thường, nước trong vòi chảy ra có chút màu hồng, nếu không để ý đến màu lạ này thì mùi máu thoang thoảng trong đó cũng làm Phương Cẩm không dám để Dạ Mặc Nhiễm uống.
Y trở lại phòng khách lụi lọi đồ trong túi, chọn lựa vài thứ để cho Dạ Mặc Nhiễm ăn.
Tiểu Võ suy nghĩ cả nửa ngày, rốt cục cố lấy dũng khí đi tới trước mặt Phương Cẩm.
“Chào anh, tôi là Võ Trạch Bình, mọi người đều gọi tôi Tiểu Võ, cảm ơn anh đã cứu mạng chúng tôi.”
Phương Cẩm nhìn chăm chú hướng dẫn sử dụng in sau mỗi túi đồ ăn, đầu không buồn ngẩng lên, nói:
“Thuận tiện mà thôi.”
Dạ Mặc Nhiễm độc mồm độc miệng, xem ra bằng hữu của hắn cũng chẳng thua kém tí nào.
Nụ cười trên mặt Tiểu Võ cứng lại phút chốc, rồi nói:
“Có chuyện tôi muốn hỏi anh, vừa rồi khi anh đối phó với tang thi, hỏa cầu màu lam đó là cái gì? Có thể làm cho tôi xem lại được không?”
Phương Cẩm tuy rằng không thích bị người ta nhòm ngó, nhưng lại càng không muốn lãng phí thời gian, chỉ hy vọng Tiểu Võ nhìn xong thì biến đi đừng có làm phiền y, cho nên thuận tiện phóng ra một quả cầu lửa màu lam trôi nổi giữa lòng bàn tay.