Trọng Sinh Mạt Thế Công Lược

Chương 55: Chương 55: Đội ngũ Nam Chinh




Cánh quạt vùn vụt xoay tròn cuốn theo dòng khí mãnh liệt, trực thăng màu đen vững vàng đáp xuống sân bay trên mái nhà. Thổi vạt áo người ta bay lộn xộn.

Một người bước xuống từ trực thăng, bối rối hoảng loạn, bất chấp tốc độ gió lớn thổi mạnh tới nỗi gã nghiêng trái ngã phải, chạy hộc tốc về phía trước.

“Đội trưởng! Đội trưởng! Đằng trước, phát hiện tung tích tang thi triều!”



Gọi là căn cứ Bắc bộ vậy thôi, nhưng hai căn cứ Tây Bắc cùng Tây Nam đều rất tách biệt. Từ khi Trần Thiên Vũ tiếp nhận chức vụ của căn cứ Tây Nam, nơi đó càng ngày càng trở nên thần bí.

Dị năng giả đi làm nhiệm vụ, người thường quản lý gieo trồng chăn nuôi, cao tầng chủ trì căn cứ … Đều không ai trông thấy thân ảnh bọn họ.

Tuy có Tây Nam căn cứ đứng trước làm bình phong, nhưng một khi căn cứ Tây Nam bị phá, họ cũng đâu chiếm được lợi lộc nào.

“Bộ trưởng. Căn cứ Tây Nam yêu cầu trợ giúp.” Thư ký đặt một phần tài liệu trước mặt một ông lão tóc trắng xoá thần sắc nghiêm trang.

Phòng họp một mảnh im lặng, không ai dám nói nhiều thêm một câu. Chỉ có thanh âm ông lão lật giở tài liệu, lộ ra sự yên tĩnh khác thường.

“Ba” tài liệu bị vứt lên bàn. Ánh mắt ông lão chậm rãi quét tới, xẹt mau qua nét mặt mỗi người đang ngồi.

“Ta biết mấy người chê ghét bộ xương già ta đây, còn mơ tưởng nắm quyền.”

Những lời này vừa ra, sau ót những người có tâm ướt rượt một mồ hôi. Sống lưng lạnh toát. Cho dù đã cách một thời đại, những chuyện kia đến lúc này đã thật xa xôi, mà khí thế của người này vẫn không giảm như năm đó! Hoặc nên nói, lắng đọng so với năm đó càng sâu!

“Tuy nhiên, ” một bàn tay cứng cáp đầy nếp nhăn đập lên mặt bàn.”Hiện tại là giờ phút nào mấy người chắc không cần ta nói, thu lại tư tâm của mấy người. Tiểu Thành, phái người đi viện trợ căn cứ Tây Nam. Đối phương bất nhân, chúng ta cũng chẳng thể bất nghĩa.”

Có lẽ khi mới bắt đầu, đối phương đã có chủ ý này.

Giản Thành nhận được lệnh, chớp mắt xoay người đi tập trung nhân thủ.

Không biết là ai loan tin chuyện cao tầng phái người đi viện trợ căn cứ Tây Nam ra ngoài. Thi triều lần này khủng bố như vậy. Bọn họ nghe ngóng tin đồn là có thể biết được.

Giản Thành bắt đầu những ngày bị mọi người vây cửa, nguyên nhân không gì ngoài mong Giản Thành đừng tuyển chọn người thân bạn bè của họ. Thậm chí có người không để ý quy định hnug hăng từ trung thành xông vào nội thành.

Ông cụ bà lão đầu tóc hoa râm, phụ nữ mang thai, vợ ôm theo con nhỏ, đủ loại dáng vẻ, họ người đứng kẻ quỳ trước mặt Giản Thành, khóc than trong nhà mình có bao nhiêu khó khăn, chỉ có một đứa con như thế thôi. Ầm ĩ, nhưng chẳng ai đến can ngăn việc họ phải quỳ trước mặt một người đàn ông xa lạ.



“Chỉ huy Giản cũng có lúc phiền não nha.” Trên đùi có người ngồi xuống. Giản Thành ngẩng đầu nhìn, thấy Khương Hiệp nét mặt quyến rũ mặt chăm chú nhìn gã.

“Giờ làm sao đây?” Gã bị vây vẻn vẹn mới một ngày, thấy những người đó, đầu tiên là khiếp sợ, cảm động, nhưng càng về sau, gã càng thấy phiền. Hai tay vòng quanh vòng eo mảnh khảnh của Khương Hiệp, đầu vùi vào lòng Khương Hiệp, ngửi mùi thuốc sát trùng trên người đối phương. Cái đầu bưng bưng chợt yên tĩnh lại.

Khương Hiệp vỗ từng chút từng chút lên lưng nam nhân. Hai người ôm nhau ngồi trên sofa, không nói gì, lại ấm áp vô cùng.



Giao thời gian tập hợp đội ngũ là hai ngày.

Giản Thành vốn để mọi người tự nguyện báo danh rốt cuộc không chịu nổi nữa. Ở quảng trường trung thành lần đầu tiên mở hội triệu tập tất cả dị năng giả.

Trong đám người nhốn nháo Giản Thành liếc mắt một cái là có thể nhìn rõ biểu tình của mọi người. Không thất vọng là nói xạo, gã hiểu được, nhưng không có nghĩa gã chấp nhận hành vi co đầu rút cổ của đám người này.

Có lẽ bởi vì xuất thân từ thế gia quân nhân*, gã phi thường minh mẫn với chức trách của mình. Cũng đúng là như thế, gã tuyệt đối không đồng ý với hành vi vì an ổn nhất thời mà lui tránh sau lưng người khác. (X: * nhiều đời làm quân nhân)

“Tôi biết các vị có oán hận. Các vị sợ chết.” Gã nhìn mọi người chung quanh phía dưới, ánh mắt lia đến chỗ nào, người nơi đó đều rụt cổ lại.

Cách đó không xa, gã có thể trông thấy Khương Hiệp mặc áo blouse trắng đứng giữa đội ngũ của Mục Siêu nhìn gã mỉm cười, mà Phi Ly tai mèo đuôi mèo vô cùng hưng phấn vẫy vẫy tay nhỏ chào hỏi với gã.

Giản Thành thiếu chút nữa không nghiêm túc nổi. Âm thầm điều chỉnh khống chế cảm xúc của mình tiếp tục nói: “Rất nhiều người ở đây, người nhà mấy vị đều đến cầu xin tôi, do đó hôm nay, ta mong các vị tự nguyện báo danh tham gia đội ngũ ‘Nam Chinh’.”

Gã vừa dứt lời, đứng mũi chịu sào chính là‘Phệ Huyết’ do chính gã dẫn dắt.

Đầu lĩnh không phải ai khác, chính là anh bạn nhỏ Đỗ Minh.

“Lão đại bọn em tung một vạn phiếu duy trì cho anh!” Đỗ Minh cũng không có dị năng, kỳ thật không tính thuộc hàng ngũ dị năng giả.

“Đỗ Minh nhóc không phải dị năng giả, không thể đi.” Giản Thành nhìn cậu con trai cơ hồ cao gần bằng gã này. Gã đến Tây Bắc căn cứ trước, nên cũng không biết căn cứ B thị bị tấn công ra sao, chỉ biết vào thời điểm gã không ở đó, người nhắn dùm mệnh lệnh của gã bất hạnh bỏ mình. Mà Đỗ Minh mang theo đám anh em đi tới căn cứ Tây Bắc.

“Em cóc sợ!” Hốc mắt Đỗ Minh đỏ ngầu, giơ cao nắm đấm, “Em là cô nhi, vợ tương lai của em cũng muốn đến Tây Nam căn cứ. Ah em trong đội của em phần đông đều chết trong thi triều ở B thị căn cứ, nên em nhất định phải đi. Ta không có lý do ở lại.”

Cậu nhóc nói đến căn cứ B thị, rất nhiều người đều sửng sốt. Bọn họ là theo đoàn người dị năng từ căn cứ khác nhau trốn tới đây, mà tình cảnh tạo thành cuộc chạy trốn của bọn họ ngày đó, vẫn như còn rành rành trước mắt.

“Còn ai muốn báo danh.”

Không có gì bất ngờ xảy ra, gã nhìn thấy tám người Mục Siêu tính luôn‘Lôi Đình’ bên cạnh đều giơ tay.

Sau đó binh lính canh giữ xung quanh đề phòng người bình thường phá rối giơ cao tay.

“Con ơi! Hãy báo thù cho ba con!” Hiện trường vốn thập phần im lặng, thình lình tiếng khóc kêu cao vút của một người phụ nữ vang lên. Mà một người đàn ông đứng ở trong sân, trong tiếng khóc lóc của người đàn bà nọ chậm rãi giơ cao tay mình.

Hệt như mở một cái chốt. Một tay, hai tay, ba tay… Càng nhiều người không chần chừ lưỡng lự nữa, họ giương cao cánh tay của mình, giống như nâng lên toàn bộ trách nhiệm bản thân.

Những người trong này, người trải qua thi triều chiếm phần đông.

Trong đám người thường đứng đây, càng ngày càng nhiều tiếng khóc một người tiếp một người tràn vào trong tai, nhưng không còn quỳ xuống van xin Giản Thành bỏ qua cho con cái họ nữa.

“Những thân nhân của người tình nguyện đi Nam Chinh, căn cứ đều sẽ chăm lo thật tốt cho mọi người.” Giản Thành nói một tràng từ đầu chí cuối kế hoạch đã định sẵn với mọi người.

“Anh lớn, anh, anh không sợ ư?” Một người đứng cạnh Thẩm Sâm do dự nhìn bọn họ.

Có lẽ là tác dụng tâm lý, người giơ tay, nguyện ý tham gia đội ngũ Nam Chinh, sống lưng cả đám đều thẳng tắp, nét mặt nghiêm túc. Mà người không nâng tay giống như trẻ con lên lớp không muốn bị giáo viên kêu lên bảng giải bài, co mình cúi đầu, cố gắng khiến cho bản thân trở nên nhỏ nhất có thể.

Thẩm Sâm liếc nhìn cậu nhóc trẻ tuổi một cái. Quần áo trên người cho thấy cậu ta chưa từng trải qua bất kỳ kiếp nạn từ khi mạt thế bùng nổ.

“Môi hở răng lạnh.” Hắn nhớ rõ chắc là thành ngữ này ha? (X: chỉ mối quan hệ mật thiết = câu máu chảy ruột mềm)

Thẩm đại đại không chắc chắn, đây là vào lúc bọn họ thảo luận, Mục Siêu nói. Mà cậu trai trẻ kia lại lâm vào trầm tư.

Giản Thành ở trên đài hỏi từng lần từng lần một. Tuy rằng người nhấc tay nhìn rất nhiều, nhưng đối với đội ngũ Nam Chinh mà nói, nhân số như vậy vẫn còn thiếu.

Cậu trai trẻ chậm rãi giơ tay lên. Ngoài đám người có người hoảng sợ kêu lên.

Hai người ăn mặc tuy rằng giản dị, nhưng binh lính đã ngăn cản đôi nam nữ có ý đồ xông lên này.

“Con trai con đừng có giơ tay. Ba mẹ phải làm sao đây hả?!” Người phụ nữ khóc lóc, mái tóc được cẩn thận chải vuốt tỉ mỉ vì bà liều mạng giãy dụa mà trở nên rối bù.

Cậu trai trẻ cau mày, cậu ta là con trai độc nhất trong nhà, sau mạt thế vẫn luôn được cha mẹ nuôi nấng, cậu ta không biết cảnh tượng những cư dân này trốn chạy từ trong thi triều có bao nhiêu khủng bố. Nhưng cậu ta muốn đi nhìn một chút.

“Mẹ!” Người chung quanh đều nhìn cậu, ánh mắt khinh thường. Mà mẹ của cậu ta đang quỳ trên mặt đất không ngừng van xin Giản Thành.

Người đàn bà nghe được tiếng của con trai cưng, lập tức quay đầu lại. Khuôn mặt đầy nước mắt chưa lau, quần áo tóc tai xộc xệch, đang quỳ trên mặt đất cùng cha cậu ta.

Mũi cậu trai trẻ đau xót, dưới cái nhìn chăm chú chờ đợi của cha mẹ mình, cậu ta nghe được bản thân nói: “Con sẽ không nuốt lời.”

Mẹ cậu ta thình lình như bị đánh, nhảy dựng lên chỉ vào mũi đứa con mà bà thương yêu: “Mày là độc đinh của nhà này! Mày chết rồi ai phụng dưỡng lo ma chay cho bọn tao! Đó là tang thi, rạch một đường nhỏ cũng đủ mày mất mạng!”

Con trai bà đang đứng trước mặt bà, bà vươn tay muốn túm lấy tay con mình, lại không kéo cậu ta về.

Cậu con trai chăm chú nhìn cha mẹ mình, cha cậu cũng đăm đăm nhìn cậu. Vành mắt hai người sưng đỏ, van lơn nhìn cậu ta.

“Ba, mẹ, con nào phải đi chịu chết, con đi là giết tang thi.”

“Không, mày không được đi! Mày làm vậy là bất hiếu! Là bất hiếu!” Ba cậu túm chặt lấy ống tay áo cậu. Nắm thật chặt, dường như sợ con trai sẽ chạy trốn.

Cậu trai trẻ cúi đầu nhìn bốn cái tay đang tóm chặt trên người mình. Cha mẹ cậu nói nhiều như vậy sao cậu lại không biết chứ,nhưng hiện giờ, vì nuôi cậu trưởng thành, họ phải ra đồng làm việc, phải cắt da lông cứng rắn của biến dị thú. Cậu không còn nhìn thấy mẹ đeo vòng ngọc bích nữa, bàn tay được bảo dưỡng đẹp đẽ nữa, cũng không còn thấy ba kéo đàn violon.

“Con nhất định phải đi, ta muốn bảo vệ hai người. Có lẽ, con chỉ giết được một tang thi, nhưng uy hiếp đối với hai người liền thiếu đi một mà nhỉ?” Từng tý từng tý đẩy hai tay của cha mẹ đang lôi kéo mình rồi nắm trong tay. “Lúc trước đều là hai người bảo vệ con, lúc này, đến phiên con.”

Hai tay trẻ tuổi chậm rãi buông ra bàn tay tràn đầy vết sẹo cục chai.

Nếu như vừa rồi cậu chỉ muốn đi lịch lãm một phen, nhưng giờ đây là vì bảo vệ cha mẹ mình.



Nhìn cậu trai trẻ trong đội ngũ đi Nam Chinh, lại có nhân bước ra, họ không nhấc tay, nhưng từng bước giẫm xuống đều vững vàng.

Yếu đuối cần tìm lý do cho mình, mà dũng khí cũng đồi hỏi sức chống đỡ lý do của mình.

Trong đám người vây xem, không ai tranh cãi ầm ĩ nữa, chỉ còn lại tiếng khóc càng lúc càng nhiều.

Giản Thành ngoài dự đoán người tập họp được đội ngũ Nam chinh, tuy nhiên chất lượng dị năng thế nào còn phải bàn bạc lại. Chỉ là căn cứ Tây Bắc có nhiều dị năng giả như vậy đã rất không tệ rồi.

Ngoại trừ đám người đó, còn có nhóm binh lính cấp trên cố ý phân xuống, cùng với một số dị năng giả có ảnh hưởng quyết định đối với căn cứ Tây Bắc.

Cao tầng có kẻ lo lắng đem một nửa thực lực đều chia ra đi trợ giúp Tây Nam căn cứ như vậy, lại khiến cho nhân số căn cứ bên mình không đủ thì làm sao đây? Tâm phòng người không thể không có, Tây Bắc căn cứ chỉ có một nửa năng lực chống cự là thời khắc yếu ớt nhất.

Rất nhiều người đều cực kỳ bất đắc dĩ, nhưng chỉ có thể mong mỏi, chờ đợi.



Mỗi người toàn thân là quần áo rằn ri.

Mọi người đứng trong thùng sau của xe quân đội. Người kề người, tuy không chật lắm, nhưng đại đa số đều là đàn ông cao to, dù có phụ nữ thì cũng không cùng xe với bọn họ. Nên càng thêm tùy tiện. Mùi gay mũi xộc lên.

Mục Siêu vốn muốn ngồi xe của mình, song lại từ bỏ ý tưởng này, thành thành thật thật đi theo đoàn bộ đội.

Tần Miên, Tô Viện ôm Phi Ly ngồi trong xe. Đội ngũ này dương thịnh âm suy, chỉ có mấy cô gái cùng một chú mèo. Hiển nhiên đề tài nhiều chuyện bà tám rộng mở tận cùng.

Nhóm thanh niên trai tráng bên ngoài biết bản thân phải ra chiến trường, trong đầu cũng lan man không dứt. Chỉ có Đỗ Minh bấu lên mép kính xe nhìn về phía Tô Viện trên xe.

Đường đi cực nhàm chán, bọn họ thật vất vả mới tóm được một đề tài, trêu chọc dáng vẻ của Đỗ Minh.

Da mặt Đỗ Minh đã sớm luyện được độ dày còn hơn tường thành. Một mực cho rằng hết thảy lời bông đùa thành chúc phúc.

“Ây da —— ai cốc lão tử…” Cái trán bị cốc một cái thiệt mạnh, người chung quanh đều nghe thấy tiếng cốc vang to.

Siêu đau nhá. Đỗ Minh ôm trán mặt đầy phẫn nộ quay đầu, chỉ thấy Mục Siêu ôm vai nhìn cậu ta.

“Ôi chao, chuyện gì thế, cha vợ đại nhân!” Đỗ Minh cuống quýt muốn cúi đầu sâu 900, mặt mũi xấu hổ đỏ rực. Nhưng trên xe chỗ chen còn chẳng có nào đủ dư cho cậu ta gập người. Thắt lưng vừa cong một nửa, mông liền chẳng rõ đụng trúng ai.

Ngay lúc cậu ta vừa cong thắt lưng, người trong xe đều chen lấn nhốn nháo oán hận không ngớt.

Mục Siêu thiếu chút nữa cười phun. Nhưng đối mặt với cái thằng tương lai sẽ bắt cóc con gái mình thì nhất định phải đối đãi rét căm như đông như đứng trước kẻ địch! Nhịn cười đã là gì chớ!

“Ai là cha vợ cậu? Cậu mà tèo là vừa lúc tôi tìm cho Tiểu Viện nhà tôi một người khác.” Nghĩ tới tiểu tử này vừa đến căn cứ Tây Bắc thì Tô Viện mỗi ngày đều mặt đỏ bừng trở về, trong lòng cậu nghẹn tức!

“Thưa cha vợ đại nhân con nhất định sẽ sống thật tốt!” Đỗ Minh he he cười trong lòng, cha vợ đại nhân đây là sợ cậu chết đây mà (thiệt hông)! (X: dòng tr ngoặc của bà tác giả)

Đầu óc của thằng nhỏ này thật sự chưa tàn phải hông? Vì mọe gì mà cười ngu dữ?! Gả Tiểu Viện cho nó thì sau này sinh em bé có bị di truyền tính cách đần độn này không ta? Thiệt lo quá mà (Tiểu Mộc đầu cậu lo lắng sớm quá đó).

Một kẻ cười đần, một người suy nghĩ đã sớm bay tới nơi nào chẳng kéo về được.

Người đàn ông bên cạnh cuối cùng cũng chui ra được từ trong đám người chen tới lấn lui, tranh thủ hỏi: “Cậu trai này còn trẻ dữ ta, mẹ đứa nhỏ chắc cũng đẹp lắm hen?”

“Phốc!” Bị một câu gọi hồn về Mục tiểu gia lập tức phun.

Được xưng là “mẹ của em bé xinh đẹp” mặt lạnh te.

Biểu tình trên mặt của quần chúng vây xem nhìn bọn họ “Tụi tui ngây thơ lắm, tụi tui hông biết gì hết”. Ây nha, bộ dạng hai người này thật đẹp nghen, trẻ thế mà đã có con rầu, chắc chắn em bé cũng đẹp lắm lun.

Thì ra đâu chỉ có phụ nữ mới nhiều chuyện, đàn ông cũng lắm mồm ghê nha?



Trong thùng xe bên phụ nữ không một ai có thể may mắn đứng vững dưới sự tấn công của bán manh! Đều biến thành bà cô kỳ quái, hôn cái nè, sờ chút nè.

Phải biết có thể sinh tồn trong mạt thế, phụ nữ có dị năng là có vốn liếng của riêng mình. Nên cho dù là mấy dì kỳ quái thì cũng là dì kỳ quái xinh đẹp!

Ban đầu Phi Ly rất hưởng thụ, ngực mấy dì này mềm mại thoải mái quá! Thoải mái hệt như dì Tần í! Tốt hơn so với ba cùng lão cha nhiều, nhưng tiện nghi bị chiếm quá nhiều, ngay cả ngủ còn bị sờ mông nhỏ bé béo Phi Ly rốt cục chịu hông nổi. Hít hít mũi, đôi mắt đỏ lên muốn khóc. Cái chiêu trăm thử trăm linh này, càng đưa tới nhiều thêm tình yêu của mẹ từ mấy người phụ nữ.

Bị hun hun còn sờ sờ là ước mơ thiết tha của cánh đàn ông đối với nữ thần của họ?!

Đâu phải Phi Ly không thành đàn ông chân chính, nhưng trong lòng Phi Ly thuở còn bé tý, có bóng ma sợ hãi đối với nữ tính. Gián tiếp tạo thành… Ôi chao, không thể lộ kịch bản.

Tác giả có chuyện muốn nói: gần đây vội dữ lắm, sắp khai giảng QAQ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.