“Mau công kích! Đừng đợi!” Mục Siêu dẫn đầu dùng dị năng cắt vỡ mặt trên của bè đang trôi nổi.
Mọi người vây quanh bên bờ lập tức hiểu được phải làm gì. Công kích cự ly xa thì có hỏa cầu, đao gió, …. Quấy nhiễu đám khỉ không cho chúng tiến lên phía trước, đám khỉ bị dính dị năng thì lông cả người bị thiêu rụi, còn dính dị năng khác thì đầu thân chia lìa.
Đám người bên đây nhanh chóng phát động dị năng, nhưng ván cao su trôi trên mặt nước nhanh hơn so với tưởng tượng của bọn họ nhiều. (Xuân: Chả rõ da đĩnh là gì, coi Qt thì cố tổng hợp lại ra ván cao su, nên ai bik thì nhắn mình sửa nha)
Ông chủ làng du lịch sắc mặt trở nên trắng ngắc, đường trên thượng du được trải chắn bằng mấy ván cao su thu thập, khi mạt thế bùng nổ, mấy tấm ván cao su này lại không có thu hồi về, chúng còn giống như con người hiểu được sử dụng ván cao su là có thể qua bờ bên đây! (Xuân: vậy lúc trên do nhìn không rõ hoặc như Mục Siêu kh rõ tấm ván cao su như ông chủ nên ngỡ là bè, thật ra là ván cao su ha)
Tần Hướng Hải mặt trầm như nước. Nếu như còn nghĩ cam đoan căn cứ P thị còn có thể tiếp tục tồn tại, vậy thì những động vật quốc gia bảo vệ này nhất định phải loại bỏ.
Khỉ tang thi đã mượn ván cao su hướng qua bờ bên này. Một mặt của dòng sông có một phần bị thu nhỏ lại, nên mấy tấm ván cao su bị dồn lại một chỗ. Do đó ván cao su từ thượng du trôi xuống cứ tắt lại. Giống như có một cây cầu trên mặt nước, trở thành phương tiện cung cấp cho khỉ tang thi.
Nhóm người sống sót nhân loại bên này sắc mặt càng lúc càng trắng, tiêu hao dị năng quá nhiều khiến bọn họ có chút lực bất tòng tâm. Mồ hôi chảy xuống hai bên má, lại còn là ngày hè nóng bức, càng khiến cho trong tầm mắt mọi người một mảnh quá mức sáng ngời. Hơi nước từ thân thể cấp tốc tiêu hao. Nhưng lại không có ai dám buông lơ, virus trên người tang thi làm cho bọn họ sợ hãi ba phần.
Mùi tanh tưởi càng ngày càng gần, mà số lượng cùng chất lượng dị năng bắt đầu giảm sút nhiều hơn. Cho dù đám khỉ trên ván cao su một con rồi một con chết đi, lông mao rụng sạch, máu thịt văng ra ngoài gì đó, nhưng vẫn như cũ ép gần bên bờ của người sống sót.
Mày Mục Siêu càng nhăn chặt hơn, tầm mắt không khỏi rơi xuống súng xạ kích đang giơ lên trên tay Thẩm Sâm. Dường như, căn cứ chỉ có mỗi Thẩm Sâm là hệ dị năng sấm sét thì phải? Ánh nắng chiếu xuống, một phần nước suối trở nên trong veo lóng lánh, trong mắt Mục Siêu cũng lóe lên ánh hào quang.
Vưu Tinh Tinh cùng vài dị năng hệ thủy khác bị gọi lên tiền phương, bởi vì dị năng hệ thủy không phải dị năng chiến đấu, cho nên được an bài đến nơi hậu cần tiền phương để cung cấp nguồn nước và trị liệu. Tuy rằng trước mắt không có người cần chữa trị, nhưng lượng nước cung cấp cứ lần lượt tăng lên.
“Tinh Tinh, các em đem vài cái thủy cầu hợp lại, tranh thủ làm ướt mỗi con thuyền, đám khỉ trên đó cũng sẽ ướt hết cho xem.” Mục Siêu chỉ vào con đường của khỉ tang thi đang không ngừng nhảy tới giữa con suối. Thẩm Sâm đứng bên cạnh cậu, nghe Mục Siêu nói vậy, liền bỏ súng, đưa cho một binh sĩ.
Mấy người Vưu Tinh Tinh tuy rằng là lần đầu tiên lên tiền phương chiến đấu, nhìn nửa thượng du lắp kín bởi ván cao su, thi thể của đám khỉ cùng máu loãng, sắc mặt dù trắng, nhưng so với Mục Siêu tưởng tượng thì kiên cường hơi nhiều.
Một đống thủy cầu hướng trên đỉnh đầu đám tang thi khỉ nện xuống, bọt nước văng khắp nơi, cùng dung hợp với máu loãng trên thuyền, dưới cố gắng của bọn họ, lông mao đám khỉ tang thi đều ướt sũng dính sát vào người, tuy lúc trước đó có đôi chút sửng sốt, nhưng khỉ tang thi lập tức khôi phục thế công (Xuân: thế tấn công), ngược lại so với trước kia còn hung mãnh hơn.
Có nhiều dị năng giả tinh thần lực khô kiệt không chống đỡ nổi nữa, ngã ngồi dưới đất há mồm thở dốc. Trong lòng dị năng giả hệ hỏa oán giận, mục tiêu nhắm đành phải chuyển sang những tang thi khỉ khác ở bên bờ kia. Việc này không thể nghi ngờ là càng tiêu hao tinh thần lực nhiều hơn.
Thẩm Sâm đã làm tốt chuẩn bị, Mục Siêu nói nhỏ với Tần Hướng Hải vài câu, binh lính đứng hàng đầu tạo cho đường giới tuyến thành một khu vực khô ráo. Động tác đám khỉ đột nhiên dại ra, điều này khiến Mục Siêu khẳng định Hầu vương ở đối diện nhìn bọn họ.
Một đoàn lôi điện màu tím hung hăng bổ vào trên thân đám tang thi khỉ, bán kính rộng lớn, lúc sấm sét hạ xuống tang thi thét chói tai, mùi thối tanh tưởi hỗn hợp với mùi thịt nướng, khiến mọi người đều run sợ. Tang thi khỉ dính trực tiếp sấm sét không giãy giụa được bao lâu liền thành một cục than đen, con suối đã sớm bị lắp đầy bởi ván cao su, cho dù điện lôi bị yếu bớt, nhưng vẫn khiến đám khỉ ở tại chỗ co quắp, giùng giằng, tiếng kêu khàn khàn, giống như tiếng sắt thép rỉ sét ma sát nhau, gắng gượng khiến cho người ta cảm nhận được một nỗi đau đớn.
Trên ván cao su đều là những thi thể của đám khỉ tang thi, có thân thể chia đôi, có cháy khét, răng nanh trắng toát nhiễm đỏ máu tươi của bạn bè chúng, mấy con tang thi còn rải rác may mắn sống được thì thối lui về phía sau. Đám khỉ ở bờ bên kia mất đi một nửa số lượng thì không còn dám xuống nước lên thuyền nữa.
Mục Siêu không tiếp tục công kích, cậu nhìn chăm chú bờ bên kia không còn náo loạn nữa, hai mắt thẳng tắp nhìn về phía đám khỉ tang thi. Những con hầu tử này chỉ mới là tang thi cấp F, khỉ tuy rằng thông minh, nhưng tập tính vẫn còn tồn tại, cho dù đã biến thành tang thi, bọn chúng cũng sẽ thần phục con khỉ lợi hại nhất, màu Hầu vương khống chế toàn bộ đàn khỉ, Hầu vương phía sau luôn có thể khống chế hành động của bọn chúng.
Qua kính viễn vọng, Mục Siêu một lần tiếp một lần nhìn đàn khỉ.
Đột nhiên, một con khỉ to lớn ở giữa đàn chạy về phía sau, tầm mắt Mục Siêu dõi theo hành động của nó, con khỉ lớn đó chạy tới một thân cây, lá cây sum suê, ngẫu nhiên lúc có gió thổi qua mới để lộ cành khô bên trong. Mượn gió, Mục Siêu rốt cuộc nhìn thấy con Hầu vương mà cậu vẫn tâm tâm niệm niệm tìm kiếm!
Đó là một con khỉ mẹ ôm khỉ con trong ngực, da lông đã sớm hư thối, không còn là con khỉ con đáng yêu bình thường nữa, cặp mắt cũng không phải là màu đỏ của khỉ tang thi, mà là một màu trắng toát quỷ dị, càng làm cho Mục Siêu kinh ngạc đó là, cái đầu của Hầu vương lớn hơn khỉ bình thường gấp hai lần, chỉ còn lại một tầng da thịt mỏng manh, có thể thấy cả tổ chức não bộ cùng mạch máu ở bên trong. Nghe con khỉ to lớn huy động loạn xạ tay chân, thế mà làm ra biểu tình trầm ngâm suy nghĩ giống như nhân loại!
“Nhất định phải giết nó.” Thẩm Sâm đáp với Mục Siêu nhấc mũi tên hướng về phía mục tiêu.
Có lẽ Hầu vương cảm giác được nguy hiểm từ trong tầm mắt của Mục Siêu. Nó quay đầu mở to đôi mắt trắng xóa, thông qua kính viễn vọng, Mục Siêu như cảm nhận được cậu đang đứng đối diện với Hầu vương!
Ánh mắt quỷ dị giằng co hai ba giây. Hầu vương hình như nói gì đó, khỉ mẹ ôm nó tay chân nhanh chóng rời khỏi tầm mắt Mục Siêu! Đồng thời đàn khỉ càng phát động tấn công mãnh liệt hơn.
Không như trước đó đã nghĩ, Mục Siêu nhìn đám khỉ ngay ngắn trật tự trèo lên thuyền, tuy khoảng cách của mỗi con đã lớn hơn, nhưng động tác càng thêm nhanh nhẹn.
Nhóm dị năng giả nghỉ ngơi lấy hơi một lúc lập tức bắt đầu công kích, chỉ là lần này tổng công kích của dị năng giả cơ hồ có thất bại! Mười lần đã ba lượt bị khỉ tang thi trách được.
Nét mặt Tần Hướng Hải bộc phát nghiêm trọng. Số khỉ thương vong không nhiều như trước đó nữa, xem ra là muốn đập nồi dìm thuyền!
Dị năng giả trong thế công không muốn sống của đám tang thi khỉ tiếp tục bại lụi. Sát khí lớn nhất trong bọn họ - Thẩm Sâm lại bị Mục Siêu lôi kéo chạy đến nơi cao hơn nguyên bản là nơi các thành viên cấp cứu đang đợi.
“Nhìn, nếu như phát hiện thấy Hầu vương đầu to, nhất định bắn ngay lập tức. Trí tuệ của nó đại khái đã đạt đến loại cường hóa, nhưng vẫn chưa hoàn thiện mấy, cho nên chỉ có não bộ cường hóa đề cao trí lực, thân thể vẫn còn là giai đoạn của khỉ con. Đó chính là tai họa.” Hai người đứng trên đài cao, nếu như không ngoài dự đoán, Hầu vương vừa chết, đàn tang thi khỉ liền sẽ không có tâm phúc, đến lúc đó mới là thời điểm phản kích của nhân loại.
Hầu vương không thể rời khỏi đàn khỉ quá xa. Khẳng định sẽ bảo trì khoảng cách nhất định. Đàn khỉ đang xuất phát hướng về phía người sống sót, mà hoạt động của Hầu vương chung quy đã bại lộ trước mắt Thẩm Sâm.
Dị năng giả dần thối lui đến đài quan sát bên này. Đàn khỉ đã tiếp cận được bờ. Nhân loại như điên lên đem tất cả dị năng có được từng cái phóng đôi ra. Lại vì không có suy xét, phần lớn dị năng đều thất bại.
Hỏa hệ dị năng giả vừa thả ra một hỏa cầu, đáp trên người con khỉ nhưng còn chưa có đốt tới đầu, liền bị thủy hệ dị năng giả tung thủy cầu dập tắt. Dị năng giả hệ mộc tung ra dây leo từ trên không trung, đây là công kích phổ biến nhất, cố tình đám dây leo đó chỉ qua lại vặn vẹo vì tang thi khỉ đã ngăn cản phần lớn mọi công kích. Phong hệ tuy rằng dùng tốt, nhưng trong giữa phần đông các dị năng giả, chỉ có hai người, Tô Viện đã dị năng giả cấp hai, so với những người khác thì kiên trì lâu hơn một chút, nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt khiến cho người ta đau lòng cô gái nhỏ kiên cường này.
Dị năng giả ở tiền phương cùng binh lính đã có người bị hầu tử chộp được. Móng tay đen đúa cứng rắn như đá, cũng đủ khiến nhân loại chịu thương tổn to lớn.
Móng vuốt của tang thi khỉ, cơ hồ đem nửa cánh tay của dị năng giả trảo nát! Máu tươi chảy ròng! Người bị bắt lấy cổ cơ hồ mất đi tin tưởng chống cự, quỳ gối dưới đất, rất nhanh bị đám khỉ phía sau nhảy đến cho một vuốt trảo.
Tất cả người sống sót chỉ nghe được tiếng kêu thét thống khổ đến tận cùng của người nọ, sau đó giữa bầy khỉ là một mảnh máu tanh, khác với tang thi mùi máu nồng ấm bị gió thổi bay đến nơi của người sống sót, xuyên qua những khoảng cách của đàn khỉ, nhân viên tiền phương có thể nhìn đến một màn làm người khác khó quên này, giống hệt như cảnh tượng trong phim kinh dị vậy….
Sĩ khí nháy mắt rơi vào đấy cốc, người buông bỏ việc phản kháng ngày càng nhiều, nhưng vẫn có người cố gắng chống đỡ thân hình gầy yếu đau khổ kiên trì, có Tô Viện, có Mập mạp, có Hồng An, có binh lính cương nghị, có đủ loại người, sắc mặt họ đầu nhợt nhạt, cánh tay run rẩy, lại cố sức từng giây phát ra công kích….
Thẩm Sâm rốt cược tìm được thân ảnh con khỉ mẹ ôm Hầu vương, chỉ là hình thể khỉ mẹ quá to mộng, cơ hồ cao bằng nửa đàn ông trưởng thành. Nghĩ dựa vào một nửa vách tường sắt che chở cho Hầu vương lão đại trong lòng!
Nhanh chóng bắn ra một mũi tên, Hầu vương vốn đóng chặt mắt đột ngột mở ra, khỉ mẹ lập tức cúi thân xuống, nhảy khỏi công kích của Thẩm Sâm. Mục Siêu phát động, trong nháy mắt khi khỉ mẹ rơi xuống đất, khảm đao liền đã sát bên gáy nó. Khỉ mẹ vẫn không nhúc nhích, một đao này của Mục Siêu như chém vào tảng đá, chấn động đến độ gan bàn tay đều tê dại. Da lông bên trái của khỉ mẹ tựa như hợp thành một khối sắt thép, Mục Siêu cẩn thận quan sát. Ánh mắt Hầu vương từ khi mở ra liền nhìn về phía bọn họ, trong ánh mắt dường như ẩn chứa hận ý.
Vì sao? Mục Siêu nghĩ không ra, nhưng hiện giờ không phải lúc để suy nghĩ. Thẩm Sâm lại bắn thêm một mũi tên, lúc này, Mục Siêu dẫn đầu bổ về phía eo khỉ mẹ, thời điểm khỉ mẹ nhảy lấy đà, không gian dị năng của Mục Siêu lại thuấn di đến bên cổ phải của khỉ mẹ. Khác với nửa bên trái, da lông cứng như thép còn không kịp hình thành, đao của Mục Siêu đã chém sâu vào trong cổ nó. Khỉ mẹ thét lên một tiếng, không giống với chất giọng khàn khàn của những tang thi khỉ khác, tiếng thét này sắc nhọn cùng cực, làm cho những tất cả sinh vật nghe được trong chớp mắt đều tạm ngưng, nhưng không bao gồm hai người đang đứng trên đài quan sát. Thẩm Mục hai người nói là cấp hai, kỳ thật đã tiếp cận cấp ba. Khỉ mẹ chỉ mới tiến hóa lên cấp hai, đối với hai người họ ảnh hưởng không nhiều.
Chỉ là lúc này, lại lộ ra Hầu vương ở trong lòng nó. Một tên của Thẩm Sâm vọt đến, chính giữa cái đầu to lớn của Hầu vương. “Phốc” một tiếng, đầu Hầu vương nổ mạnh, không như máu đặc sệt của tang thi, loại chất lỏng màu lục văng vải khắp mọi nơi. Khỉ mẹ phát ra một tiếng rên rỉ kêu rống thê lương, lập tức bị Mục Siêu dùng khảm đao đã ngập cổ tướt mất mạng.
Đàn khỉ mất đi Hầu vương, ngay tức khắc không có bốc đồng như vừa rồi. Từng con đứng ngây ngốc tại chỗ, dị năng giả tuy rằng tinh thần lực không còn dư bao nhiêu, lập tức thừa thắng xông lên, bầy khỉ kêu la bị đánh tan tác, một đàn khỉ mà không có tổ chức đã không còn là uy hiếp lớn nữa, răng nanh cùng móng vuốt của chúng không cùng phối hợp, rất nhanh liền bị tiêu diệt sạch sẽ.
Mục Siêu cùng Thẩm Sâm từ đài quan sát nhìn xuống, sắc mặt hai người lúc này đều ngưng trọng.
Khi mọi người thu thập chiến trường, Mục Siêu không có thời gian nói điều gì với Tần Hướng Hải, theo sau Thẩm Sâm nhanh chóng đi đến chỗ Hầu vương tử vong.
Tất cả mọi người nhặt tinh thạch, dị năng giả thụ thương được dị năng mộc hệ cùng thủy hệ chữa trị, còn binh lính thụ thương lại không được may mắn như vậy.
Cho dù là quân nhân cương nghị, giờ phút này cũng phải rơi nước mắt. Miệng vết thương của họ rất đau đớn, cơ năng thân thể đang dần dần mất đi, bọn họ biết rõ bản thân sắp biến thành bộ dáng xấu của quái vật ngoài căn cứ.
Một binh sĩ làm kính lễ với Tần Hướng Hải, lấy ra súng lục của bản thân, tiếng súng vang vọng, lệnh cho mọi người ngẩng đầu nhìn về phía này. Hình ảnh binh lính mất đi sinh mệnh té xuống chiếu thẳng vào mỗi ánh mắt của mọi người, hiện trường im ắng đến đáng sợ. Những binh lính thụ thương theo thứ tự cúi đầu với trưởng quan, rồi sau đó nhận lấy súng của đồng đội, nhắm ngay huyệt thái dương của mình… Bọn họ cho dù là tự sát, cũng không muốn biến thành quái vật ăn thịt đồng loại!
…..
Mục Siêu ở xa xa nhìn từng thân ảnh cao ngất ngã xuống mà trầm mặc không nói.
“Nhìn, Tiểu Mộc đầu.” Thẩm Sâm kéo kéo cậu, thi thể Hầu vương nằm trong lòng khỉ mẹ đã mất đầu, toàn bộ đầu đều đã không nhìn rõ, bên trong tinh thạch màu lục phảng phất như có thứ gì cứ chuyển động, Mục Siêu nhặt tinh thạch lên, dùng nước không gian tẩy rửa. Khác với những tinh thạch trong suốt của tang thi bình thường, xem dưới ánh nắng, có thể nhìn thấy một chút vật chất quấn quanh giao thoa bên trong.
Thẩm Sâm kéo ra cánh tay của khỉ mẹ, hai người nhìn thi thể của Hầu vương mà hít một ngụm khí lạnh.
Nửa người trên là dáng vẻ của khỉ, dù da lông đã hư thối, nhưng vẫn còn nhìn ra được là hình dáng thân thể của khỉ. Khiến hai người kinh ngạc là nửa người dưới của Hầu vương. Đó rõ ràng là da thịt của đứa trẻ nhân loại! Hai cái đùi toàn là máu thịt mơ hồ, hẳn là lúc trước từng bò lê trên mặt đất. Nhưng trên người một con khỉ vì sao lại có đôi chân của một đứa trẻ cơ chứ? Ở lưng Hầu vương, một cái dấu khắc trạm nổi như con số có màu xanh lộ ra. 092… (Xuân: làm ta nhớ đến coi phim mật danh 47 ghê)
Mục Siêu không khỏi nghĩ đến căn phòng nghiên cứu mà cậu bị tra tấn đến chết ở kiếp trước, rồi nhìn quái vật này! Gì mà tuyển chọn gien cho mạt thế! Gì là ưu tú! Thứ gì là vũ khí mới đối phó với tang thi! Chẳng qua là tìm một cái cớ đường hoàng mà thôi!
“Chuyện này không đơn giản. Loai người nhân bản có thể đi vào ngọn núi này, hẳn là trốn đến, dân cư P thị tuy thưa, nhưng khắp nơi đều là kho hàng. Thứ này nếu không cẩn thận…” Thẩm Sâm nhìn thoáng qua Mục Siêu, áp chế lo lắng trong mắt, “Người nhân bản có thể dễ dàng chạy ra khỏi sở nghiên cứu. Cho nên sở nghiên cứu hẳn là ở B thị. Vùng ngoại ô nơi đó nhà xưởng khá nhiều, nhưng lại phân tán, là nơi che giấu rất tốt.”
“A Sâm, chúng ta…”
“Anh sẽ nói với Tiểu Viện và Tiểu Hàng chuẩn bị sẵn sàng.” Thẩm Sâm nhìn Mục Siêu cười trấn an, “Mặt khác, em cảm thấy Tần Miên thế nào?”
Mục Siêu nhướn mày. “Anh coi trọng cô ấy?”
“Nói bậy bạ gì đó.” Nhìn người yêu sủng nịch lại bất đắc dĩ, Thẩm Sâm nhìn về phía Tần Hướng Hải ở xa xa đang chỉ huy mai táng thi thể binh lính. “Tần Hướng Hải muốn Tần Miên đi theo chúng ta, ông ta nói Tần Miên cần đi lịch lãm.” (Xuân: lịch lãm là đi ra ngoài vừa du lịch tiện thể học tập này nọ)
“Được chớ. Cô ấy là một hỏa hệ dị năng giả rất tốt.” Năng lực của Tần Miên sẽ trợ giúp rất nhiều cho đội ngũ của bọn họ.
….
Từ Huy đứng một góc. Ngoan độc nhìn hai người phía xa kia.
“Cậu bị đuổi ra ngoài?” Phía sau vang lên tiếng cười nhạo, người tới mang theo ngữ khí khinh thường nói.
“Anh nói gì…” Từ Huy phẫn nộ xoay người còn chưa nói hết, cằm liền bị người đó một phen bắt lấy, khí lực thật lớn, khiến Từ Huy không rét mà run, người này, nguy hiểm.
“Bộ dạng không tồi ha.” Người đàn ông cao lớn anh tuấn bấm cằm Từ Huy, nhìn biểu tình phẫn nộ trên khuôn mặt cậu con trai thanh tú thấp hơn mình một cái đầu này, trở nên sợ hãi, rồi dần biến thành điềm đạm đáng yêu. Trong mắt như có ánh nước chớp lóe. Nếu như là định lực của đàn ông bình thường, đại khái đã sớm không kiềm chế được. Nhưng vị này không phải thế.
Nếu như Mục Siêu có ở đây, nhất định sẽ nhận ra, người này là kẻ chủ mưu đã hại chết Thẩm Sâm ở kiếp trước – Lương Thiên.
“Hừ, đừng giả vờ…” Lương Thiên cúi người xuống, thì thầm bên tai Từ Huy, “Tôi biết cậu thích cái tên đàn ông lôi hệ kia, mà mục tiêu của tôi là người nam nhân so với cậu còn xinh đẹp hơn. Chúng ta không ảnh hưởng đến nhau đâu.”
Từ Huy biến đổi bộ dáng yếu ớt của mình. Lạnh lùng nói: “Anh rốt cuộc muốn làm gì?”
“Cậu đã từng cùng bọn họ ra ngoài, cho nên biết phương thức của họ, chúng ta hợp tác, đạt được người mà mình muốn.” Ngón tay Lương Thiên xoa xoa mặt Từ Huy, sau đó đến môi cậu ta. “Nhưng hiện tại cậu cũng tương đối hợp khẩu vị của tôi.” Nói xong, đem Từ Huy khuâng lên vai.
Từ Huy không giãy giụa, cậu ta biết mình đánh không lại người đàn ông này, hơn nữa ai lại từ chối cơ hội vừa lúc muốn giải quyết dục vọng đâu chứ?
…….
Bên kia, Tần Miên đáp ứng theo bọn Mục Siêu ra ngoài lịch lãm, vì thế, tiểu đội của Mục Siêu lại nhiều thêm một dị năng giả cấp hai.
Ban đêm, Tần Miên đến phòng Tô Viện, lần đầu tiên năm người cùng nhau ăn cơm, coi như là hoan nghênh Tần Miên gia nhập.
Tô Viện tháo bỏ một túi đựng cánh gà, xào trộn trong nồi. Chốc lát sau, cánh gà kho tàu ra nồi, lại xào thêm hai món chay, làm một tô canh trứng, vừa lúc cơm chín tới.
Từ sau mạt thế Tần Miên chỉ ăn uống đơn sơ, khi nào đã ăn qua những đồ này. Tuy rằng là món ăn gia đình, nhưng vẫn khiến tay người ta không ngừng được, khẩu vị đại khai.
“Nè, Tiểu Viện, vì sao hai cái này chỉ có rau không có thịt QAQ.” Mục tiểu gia tỏ vẻ bất mãn, cậu thích ăn thịt cơ QAQ
“Anh cần dinh dưỡng phối hợp! Không được kêu la! Bằng không thì khỏi ăn luôn!” Khí phách Tô Viện lộ ra, bưng mâm cánh gà uy hiếp nói…
“Ây dô! A Sâm, Tiểu Viện bắt nạt chồng của anh kìa, trời ơi, QAQ, anh cư nhiên không quản!” Mục tiểu gia bĩu môi nhìn Thẩm phúc hắc.
“Anh đồng ý với Tiểu Viện, hơn nữa, anh không ngại đêm nay cho em biết ai mới là chồng.” Thẩm Sâm ái muội chớp chớp mắt nhìn Mục Siêu.
“Ngốc.” Đây là Tô Hàng ▼_▼.
“Sao mấy người có thể đối xử với tôi như vậy QAAAQ.”
“Không ăn cải xanh dễ bị táo bón. Ăn quá nhiều thịt dễ dẫn đến cao huyết áp, dễ béo phì, dễ nổi nóng, hơn nữa anh hiện như bây giờ hẳn là do ăn quá nhiều thịt ảnh hưởng đến chỉ số thông minh.” Tô Viện mặt không thay đổi la mắng, kỳ thật trong lòng đã sớm cười đến thắt nơ….
“QAQ đều làm người xấu!”
Tần Miên cảm thấy, đội ngũ này thật sự được ư QAQ vì sao thoạt nhìn không đáng tin như thế, giờ muốn hối hận có được hông?
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi là một tác giả nghe lời!
Tôi là tác giả vui vẻ!
Mau tới bưng tôi đi nha ~~~
Đạt được tinh thạch hầu vương * 1
Đạt được manh mối thần bí ở P thị
[Phó bản P thị] mở ra