Thái Hành Sơn đông dài hạ ngắn, mùa đông gần nửa năm, vì vậy dựa theo đó mà tính, khi họ tới Thái Hành Sơn, chắc là mùa đông. Cho dù đã qua tháng lạnh nhất. Mọi người cũng không dám lơi là.
Nhưng Thái Hành Sơn lại ngoài dự liệu của bọn họ.
Tuy mặt đất ở đây toàn tuyết là tuyết trắng xóa, nhưng càng gần núi, chỉ thấy bị che lấp trong tuyết, là cây cối um um tùm tùm!
Kiều Viễn cùng mấy dị năng giả hệ mộc cảm nhận được, sức sống của cây cối nơi này không phải như đang ở mùa đông.
Việc khác thường tất có trá. Lòng cảnh giác của mọi người loạt soạt tăng lên không phải chỉ một hay nửa điểm. Bước trên mảng cỏ non xanh biếc; nơi có cây cối, đóa hoa cùng tuyết trắng. Hương cỏ xanh đặc biệt lập tức thoảng đưa bên chóp mũi.
Rõ ràng chẳng chút ấm áp, tuyết trên đất cũng không có dấu hiệu tan ra. Những thực vật nơi này vẫn cứ theo lẽ thường mà sinh trưởng.
"A!" Trong đội thình lình vang lên tiếng con gái thét chói tai.
Mọi người lập tức quay đầu nhìn về sau. Mục Siêu nhìn thoáng qua Tô Hàng. Tô Hàng lắc đầu. Người biến dị thính giác cũng lắc đầu nói không có thứ gì tới gần.
Giản Thành để mọi người cảnh giác tại chỗ. Gã tự thân đi về sau. Chỉ thấy một cô gái tóc vàng hoe ôm một tay, máu từ kẽ tay cô nàng chảy ra. Tích trên mặt đất. Hai người đàn ông che trước người của cô ta, hai bên còn có hai cô gái khác một trái một phải đỡ cô ta. Mà vẻ mặt cô ta hoảng sợ nhìn một đóa hoa màu lam khép nụ trước mắt.
Thấy Giản Thành tới, cô gái kia nhảy tưng như hạt đậu rơi, tiếng nước ngoài tuôn ra.
Giản Thành biết chút tiếng Anh, nhưng cho tới nay vẫn chưa từng đối thoại với người khác, càng miễn bàn cô gái này nói chuyện không phải bằng tiếng Anh. Hoàn hảo Thẩm Lộ đứng cạnh gã, hoàn toàn biến thành máy phiên dịch.
Nói dễ hiểu là tế bào chủ nghĩa lãng mạn của cô gái này bộc phát, thấy một đóa hoa màu xanh nhạt, khiến cô ta nhớ tới mối tình đầu tặng chính là hoa hồng lam. Ngôn ngữ của hoa là mọe gì tạm thời khỏi bàn, đưa tay ngắt hoa. Kết quả lại bị hoa táp một cái rơi luôn hai đầu ngón tay.
Như muốn chứng thực lời của cậu, đóa hoa màu xanh nhạt rung thân như ợ no, phun ra xương trắng của hai đầu ngón tay.
Khí lạnh thổi hiu hiu quanh mọi người.
Á đù quá nha! Cô thấy ngu chưa hả? Biết rõ mấy thứ đó có vấn đề còn muốn đi ngắt! Ngu không chịu được nha! Căn bản đi theo là để cản trở phải hơm?
Cô gái bị đứt hai đầu ngón tay nghe không hiểu họ nói gì. Chẳng qua là bị hù sợ rồi cứ bắt đầu khóc. Hai cô gái đi cạnh cô ta lập tức dâng lên khăn tay khăn giấy. Động tác nọ hình như đã làm qua rất nhiều lần.
Mục Siêu đứng không xa nhìn qua. Cái cô gái nước F kia hơi kỳ kỳ. Nếu nói cổ ngây thơ, thì sao lọt vào đội ngũ này được? Nếu nói có tâm tư thâm trầm, đường kế tiếp hãy còn dài, cô ta làm thế rốt cuộc là vì cớ gì?
Đây coi như là một rối loạn nho nhỏ. Thế nhưng chẳng còn ai dám đi chung với cô gái người nước ngoài kia nữa. Trừ bốn người vừa rồi bảo vệ cô ta.
"Người ở đây đều được chọn ra từ hỗn chiến ư?" Mục Siêu nhỏ giọng hỏi.
Giản Thành cau mày, hồi lâu mới đáp: "Có lẽ vậy."
"Có lẽ?"
"Tôi nhớ không rõ lắm, hơn nữa, đám người ngoại quốc chẳng phải đều na ná nhau sao?" Giản Thành bất đắc dĩ. Gã cho tới giờ đều nghĩ bề ngoài người ngoại quốc chỉ có một dạng. Căn bản có khác gì nhau mấy đâu chớ.
Mục Siêu muốn phun máu nghẹn. Nhưng tên đàn ông của cậu ở cạnh còn rất đồng ý gật đầu?! Mục Siêu quay đầu muốn chỉ cho bọn họ sự khác biệt giữa mấy cô gái ngoại quốc. Nhưng lại sững sờ tại chỗ lần nữa. Rồi mau chóng phản ứng kịp, đi về phía trước.
Thẩm Sâm bối rối trước động tác của cậu. Là ý gì nha?
Quay đầu nhìn, tính để bọn nhìn ra chút khác biệt. Lại thấy ba khuôn mặt hoặc nên nói là khuôn nhể nét mặt đều hao hao nhau.
Vốn nam nữ nước F khác nhau rất lớn. Nhưng ba cô nọ cũng chẳng đẹp mấy. Khi chợt quay đầu nhìn, cậu đột nhiên phát hiện, cô gái kia và bốn người vây quanh bên người cô ta, rất nhiều chỗ nhìn giống nhau tới thần kỳ,nhưng chăm chú nhìn kỹ thì lại cảm thấy năm người rõ ràng chẳng giống nhau.
Hai người đàn ông kỳ quái nhìn Mục Siêu.
Nhanh mồm nhanh miệng, Mục tiểu gia lưỡi không xương đột nhiên cảm thấy khó mở miệng được. Nói gì giờ? Tổ chức ngôn ngữ trong óc nửa ngày, nhưng đành phải hung hăng ém xuống. (X: * xảo thiệt như hoàng – lưỡi không xương, chỉ người nói năng lươn lẹo, đổi trắng thay đen)
Tuy nhiên chuyện có thể khiến Mục Siêu khó mở miệng. Giản Thành hiển nhiên sẽ cảnh giác với mấy người đó. Không chỉ bọn họ, ngay cả những dị năng giả tới từ quốc gia khác cũng được Giản Thành liệt vào sổ đen.
...
Dạt ra che chắn ở trước mắt, từ đỉnh thác nước đổ xuống dường như đều là hoa tử đằng. Thực vật nơi này rực rỡ phức tạp, nhiệt đới, á nhiệt đới... Chỉ có bạn không thấy qua, lẫn nghĩ tới.
"A ~" dị năng giả hệ mộc đi đằng trước thấp giọng kinh ngạc hô.
Mấy người sau lưng gã thoáng cái khẩn trương. Tăng đề phòng lên mức 120%. Dọc theo đường đi tuy trừ đóa hoa lam họ không dám đụng tới thứ gì. Nhưng cảnh giác nên có cũng không vì vậy mà bớt đi nửa phần.
Thấy gã bất động. Giản Thành cẩn thận tiến về trước, nhẹ nhàng đụng vào dị năng giả nọ. Đợi tới khi gã theo hướng dị năng giả hệ mộc nhìn coi chuyện chi. Cũng đứng tò te bất động tại chỗ.
Mọi người sôi nổi đi về trước. Hoa tử đằng xinh đẹp được vén lên, hiện ra trước mắt bọn họ bây giờ, mới chân chính là thiên nhiên kỳ diệu!
Không có mảng tuyết trắng che lắp, sắc xanh tràn ngập lọt vào tầm mắt. Cây cối thẳng tắp cao chọc trời nối gót chẳng dứt, đám dây leo đan quấn vào nhau tạo thành một mạng lưới. Bụi nấm tươi tốt cao to ngang hông người, những bông hoa kỳ lạ đủ loại màu sắc sặc sỡ. Rõ ràng không có mặt trời, ở đây lại sáng sủa như ban ngày.
Khiến mọi người không tin nổi chính là, họ thấy loài nọ. Nếu như không đoán sai, cao to nè, dù cổ ngưỡng ra sau chín mươi độ cũng chả ngó thấy đầu nó, phải chăng là được viện bảo tàng phục hồi từ khung xương cổ …. khủng long.
Yên lặng đỡ lấy cằm đã sắp đụng đất.
Trong họ nào có chuyên gia về phương diện này. Cũng chẳng ai nhìn ra những con khủng long này thuộc thời kỳ nào.
Trước khi bắt đầu hành động, căn cứ cố ý phái lính không quân ưu tú nhất bay tới dò xét Thái Hành Sơn, nhưng hoàn cảnh bên ngoài trừ tuyết trắng xóa và cây đan cây thì cũng không phát hiện thêm gì.
Trong đội ngũ có người đã từng tới Thái Hành Sơn càng biểu thị họ chưa từng thấy những cây cối loại này.
Ở đây có nhiều thứ thần kỳ như vậy, nếu như tang thi triều tới, đừng nói là loại nhân chủng, hay loại tiến hóa, một bước một mảng nha, gắt gao đè bẹp.
Đây chính là nguyên nhân vì sao tang thi triều không tới nơi này sao?
Tuy đã tìm được đáp án vì sao thi triều đi vòng từ đông sang bắc, nhưng trong lòng Mục Siêu, loáng thoáng cảm thấy còn chưa đủ. Lý do này còn chưa đủ để biểu đạt.
...
Sợ sẽ quấy rầy tới sự nghỉ ngơi của những tồn tại kỳ tích, sáu mươi người, im ắng đi dọc theo chỗ mà bọn họ đi xuống khi nãy.
Giẫm trên đất bằng, bên người hầu như đều là thực vật cao tới vai.
Nào có thời gian tán thán cảnh sắc kinh người. Mỗi người một thanh khảm đao, nhìn đường dưới chân. Tạm xác định phương hướng đi tới. Hướng tới trước, bọn họ không biết sẽ gặp phải vật gì đây.
"Cha ơi, đi đây đi." Phi Ly đột nhiên níu tay áo Mục Siêu. Ngước mặt cầu xin.
Bởi vì người bé lùn, Phi Ly vẫn đi theo sát bên người Tô Hàng. Tô viện đi cùng Đỗ Minh. Bốn đứa nhỏ chăm sóc hỗ trợ nhau, dọc theo đường đi so với nhiều người lớn còn kiên cường hơn.
Mục Siêu nhìn bé thật chăm chú. Lập tức tiến lên thương lượng với Giản Thành. Đội ngũ thay đổi hướng đi. Phi Ly được ôm vào lòng, thập phần an tĩnh, khuôn mặt bầu bĩnh cực kỳ bình thản, đáy mắt lại ẩn chứa cảm tình thâm sâu. Nơi muốn tới? Nhớ nhung đến thế sao?
Tuốt đàng trước có dị năng giả hệ mộc thân thiết với nơi đây mở đường, tiếp sau đó chính là đội trưởng Giản Thành, gã bám sát theo sau tiểu đội Mục Siêu.
Mà giờ đây, bọn họ gặp phải một đàn khủng long Velociraptor. Cả đàn Velociraptor đang dùng bữa. (X: Velociraptor: https://vi.wikipedia.org/wiki/Velociraptor)
Cho dù không làm nghiên cứu khủng long, chỉ cần đã từng tới viện bảo tàng hoặc coi phim ảnh có liên quan tới khủng long đều sẽ biết "uy danh" của bọn nó. Mấy loại này thông minh tương đương với động vật ăn thịt quần cư nhá.
Ngó đàn Velociraptor một chốc, mọi người không hẹn mà đồng thả nhẹ bước chân, hận bản thân không thể mọc cánh, thoáng cái đã tiến đến gần hơn. Hành động nhẹ nhàng chậm chạp dẫn đến bầu không khí càng thêm căng thẳng. Mọi người ai cũng mong bản thân có thể mau chóng đi qua, nghìn vạn lần đừng để cái đám ăn thịt kia chú ý tới.
Nhưng hết lần này tới lần khác, nguyện vọng luôn xa.
"Rắc rắc" không biết là đứa nào đạp cành cây trên đất.
Vốn đàn khủng long đang hăng hái cắn xé chợt ngẩng đầu, bên mépmiệng to lớn vẫn còn chút thịt vụn chả biết của con khủng long nào. Đôi đồng tử thẳng tắp ngó qua đây.
Bọn họ vốn đang ngồi xổm ở bụi cỏ, bụi cây rậm rạp che chắn thân ảnh tất cả mọi người. Mỗi người đều vái lạy trong lòng đám kia mau xéo nhanh giùm.
Lát sau chẳng chút động tĩnh.
Một cô gái không nhịn được, muốn ngẩng đầu qua dòm về phía đám khủng long, vừa lúc lại đối diện với một cái đầu to bự!
"Á!" Tiếng thét chói tai càng dẫn tới nhiều chú ý của khủng long Velociraptor. Người trong đội hận không thể xé nhỏ này thành từng mảnh nhỏ. Nhưng bây giờ không phải lúc làm chuyện đó.
Đàn khủng long hành động nhẹ nhàng mau lẹ đang chạy về phía họ!
"Không nên chạy lung tung!" Giản Thành hô lớn. Khủng long cũng không nhiều mấy, nếu như tập hợp chút dị năng, dù tay không nhưng cũng sẽ không tạo thành uy hiếp. Nhưng lúc này mọi người đã chạy loạn xạ từ lâu, ngay cả Giản Thành cũng không tránh khỏi phải đuổi theo trốn đi.
Sáu mươi người chẳng ai đợi ai, chờ phía sau mình nào phải đồng bạn, mà là hàm răng bén nhọn của đám khủng long.
Vượt qua lùm cây bụi cỏ, đi vòng qua phía sau một cây đại thụ, xác nhận sau lưng không có khủng long đuổi theo. Mục Siêu mới dừng lại thở phào. Thần kinh căng thẳng trôi qua mới hay tinh thần mệt nhọc. Mà lúc này, bên cạnh cậu chỉ còn Thẩm Sâm luôn theo sát, Phi Ly được hắn ôm trong ngực. Những người khác hiển nhiên không thấy một ai!
"Tháo chạy." Thẩm Sâm hé miệng nói. Hoàn cảnh nơi này cùng loại với rừng mưa nhiệt đới mà hắn từng chấp hành nhiệm vụ, do đó thích ứng khá ổn.
Người trong đội ngũ đều tản ra, hoàn cảnh nơi đây, cũng không phải là chuyện tốt.
Mục Siêu trầm mặc chốc lát. Người nhà của cậu chẳng biết đang ở chỗ nào. Việc cấp bách hiện giờ là tìm ra bọn họ.
Phi Ly không khóc cũng chả quậy, dường như chưa từng có chuyện gì xảy ra cả. Mục Siêu thấy bé khác thường thì luôn ngó nhìn bé con trong ngực. Nhưng cũng không nhận ra điều gì. Chỉ là phi thường điềm tĩnh mà thôi.
Thẩm Sâm với kinh nghiệm dã ngoại phong phú khi còn là bộ đội đặc chủng cùng Mục Siêu - một người yêu thích vận động ngoài trời, tổ hợp hai người đúng là cực kỳ có lợi nha.
Vì dưới tàng cây không an toàn, bọn họ nghỉ ngơi ở những cái hốc để lại trên cây. (X: ở đây không nói rõ có phải là hang hốc trên cây kh, nên ta tự động thêm vào cho hợp lý)
Thẩm Sâm lên trước dọn dẹp tiêu diệt một ít sâu độc và mớ dây mây lởm chởm, tiếp đó ôm vợ cùng con trai đang cảnh giác dưới tàng cây lên trên.Dùng túi ngủ chặn lại. Rồi kéo chút lá cây để ngụy trang.
Đợi Phi Ly được đặt trong túi ngủ ngủ say, một người trong họ ôm Phi Ly đem vào không gian, người còn lại gác đêm bên ngoài. Dù sao không khí ở đây cực kỳ ẩm thấp, trẻ con tiếp xúc nhiều không tốt cho cơ thể.
Cứ vậy ban ngày chạy buổi tối nghỉ ngơi.
Rõ ràng không nhìn thấy mặt trời, lại có thể từ biến hóa sáng tối của cảnh vật chung quanh để nhận ra ngày đêm. Đồng hồ đeo tay rõ ràng cũng đã mất tác dụng, nhưng có thể dùng bóng cây quan sát xu hướng thời gian. Hệt như đang sống ở thời cổ đại, chẳng có gì cả, chỉ có thể dựa vào thực lực của bản thân để sinh tồn.
Đi chừng hai ngày. Bọn họ rốt cục đụng phải đồng bạn. Người này không phải ai khác, chính là đội trưởng Giản Thành.
Hai ngày qua, người đàn ông này cũng không có bao nhiêu chật vật. Kinh lịch phong phú như Thẩm Sâm khiến gã sinh tồn chẳng mấy gian khó ở nơi này.
"Đã chết bốn người." Sắc mặt của gã cực xấu. Ngay từ đầu đã có người chết, hiển nhiên là chưa từng dự liệu qua.
"Sao anh biết?" Mục Siêu nghe gã nói thế, ngực lộp bộp một tiếng. Tuy rằng không nhất định là người mình quan tâm, thế nhưng trong lòng vẫn luôn nghĩ theo hướng xấu nhất.
Giản Thành móc ra một cái máy biểu hiện theo dõi. Thiết bị điện tử ở đây, thậm chí ngay cả kim nam châm đều không hoạt động được. Vật trong tay gã vậy mà còn sáng. Một đống chấm đỏ nhỏ, có di chuyển, có đứng yên một chỗ. (X: chính xác là máy đọc thẻ, nhưng thấy kỳ, ta tự sửa lại cho dễ hiểu)
Lại nhớ tới thân phận của Khương Hiệp. Thứ này nọ trong tay Giản Thành không cần phải nghĩ nhiều.
Giản Thành tay chỉ vô mấy chấm đỏ."Đây là chúng ta." Gã hôm qua có moi ra đếm, chỉ còn lại năm mươi tám người, mà hôm nay đếm lại, chỉ còn năm mươi sáu người. Ngắn ngủi mấy tiếng đồng hồ, đã có hai người mất đi sinh mệnh. Làm một đội trưởng, gã so với ai khác còn thấy phiền hơn.
"Có thể xem..." Mục Siêu nuốt xuống lời muốn nói. Bởi vì Giản Thành đã đoán được lời cậu sắp nói, lắc đầu.
Có thể tìm bọn Tô Viện hay không?
Không thể.
Máy này chỉ biểu hiện có người còn sống hay không, nhưng không biết, ai sống, ai đã chết.
...
Cuối cùng cũng thoát khỏi truy đuổi của đàn Velociraptor. Cho dù là khủng long quần cư, cũng sẽ tách nhau đuổi bắt con mồi. May mà nhóm sau lưng họ mất kiên nhẫn, số lượng lại ít.
Tô viện thở phì phò từng ngụm to. Hiện tại mới nhận ra hai cái đùi vừa tê vừa nhức, khí lực cứ như tháo chốt. Thoáng cái ngồi bệt xuống đất.
"Chị!" / "Bà xã!" Hai thiếu niên khẩn trương mở miệng.
Tô viện giật giật khóe miệng."Không sao." Cô muốn đứng lên, nhưng chân vậy mà không nghe sai sử.
"Tôi cõng cho!" Trăm miệng một lời.
Hai tên thiếu niên không hẹn mà cùng nhìn về phía đối phương. Đỗ Minh nhận thua trước tiên. Ai biểu đối phương là em vợ mình chớ? Tô Hàng lập tức lộ biểu tình thắng lợi nhìn Tô Viện.
Bất quá Tô Viện lại chọn Đỗ Minh. Cô không nhăn nhó chút nào. Hiện tại càng kéo dài thời gian, thì càng dễ gặp nguy hiểm.
Tô Hàng yên lặng nhìn cơ bắp cùng chiều cao của Đỗ Minh... vóc dáng to con. Sau đó cúi đầu. Đi trước dẫn đường. Tô Viện ghé vào trên lưng Đỗ Minh nhìn động tác của em trai mà buồn cười.
Mặc dù chỉ là ba đứa nhỏ. Nhưng thực lực đều đáng tin cậy so với bất luận kẻ nào. Hơn nữa Tô Viện yêu thích đọc sách mãnh liệt kiến nghị muốn địa điểm nghỉ ngơi chuyển tới trên cây, đồng thời buổi tối không được nhóm lửa.
Có túi ngủ, mặc dù trong ngày có chênh lệch nhiệt độ, nhưng cũng không quá lớn. Ảnh hưởng cũng không nhiều lắm. Họ cũng không phải mấy đứa con nít được nâng niu như trứng, dưới sự kiên trì của cả ba, sinh tồn tốt.
Chỉ là qua ngày thứ hai, Tô Viện không cần Đỗ Minh cõng nữa.
Cô cũng đâu phải bị thương gãy chân gì. Là một cô gái nhỏ có thể sánh ngang với đàn ông. Tô Viện cho tới bây giờ đều không phải là tồn tại níu chân. Chỉ đáng thương Đỗ Minh, một lòng còn muốn tìm cách thân thiết Tô Viện.
Ngày thứ ba, vẫn không tìm được đồng bạn nào. Trong lòng Tô Viện cũng dần dần trở nên lo âu. Cô chẳng dám tưởng tượng...
Hai tên thiếu niên không nói câu nào, sợ chỉ một câu tùy tiện sẽ khiến trong tâm người mà họ yêu nhất càng thêm lo lắng.
Ngày thứ tư, Tô Hàng đột nhiên bắt đầu nóng rần lên. Đây không phải muốn tiến cấp, mà giống như cảm mạo hơn. Tô Hàng vốn từ sớm đã khó chịu, nhưng vẫn không nói ra miệng.
Đỗ Minh tương đối trấn định, lục tìm thuốc trong túi đeo lưng, vừa lúc tìm thấy thuốc được phát trước khi hành động.
Đút thuốc cho Tô Hàng. Hai người hợp lực đem cậu nhóc kéo lên cây.
"Tiểu Viện..." Thời cơ vừa hay, Đỗ Minh tính thổ lộ tiếng lòng của mình, lại nghe thấy bụi cây dưới tàng cây vang lên loạt soạt. Có gì đó, từ trong bụi cây bước về phía bọn họ.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: đây đại khái chương mới cuối cùng của tháng chín
_(:з" ∠)_ xin lỗi mọi người.
Bởi dịp khai giảng khuẩn tác giả có rất ít hàng tồn. Do đó giờ đây chỉ có thể tạm dừng chương mới.
Ngày 14 là kỳ quân huấn khi khai giảng.
Trong lúc khuẩn tác giả không mang theo máy tính, điện thoại di động để gõ chữ luôn cảm thấy rất khó chịu tình tiết này nọ cũng quên luôn òi.
Do đó gắng chờ khuẩn tác giả được nghỉ dài hạn lễ thì bảo bối sẽ trở lại nha.
Truyện sắp kết thúc rồi, kẹt ở chỗ này thực sự là thẹn quá trời. (gập lưng)
Có lỗi với mọi người QAQ