Hợp tổ đội đánh boss, ai ngờ bọn Mục Siêu lại biến thành boss người người chán ghét.
Lần này đám người sống sót được cứu về rầm rộ kéo nhau tới trước nơi bọn họ ở tạm, họ tuy khó hiểu, nhưng cũng chỉ bất động thanh sắc nhìn, để coi mấy người này có thể quăng ra hoa chiêu gì.
“Bọn tôi yêu cầu xử lý thấu đáo việc vật tư.” Người phụ nữ vừa mới bám cửa không đi lúc này từng bước nhoi tới trước. Lỗ mũi hỉnh lên trời, ra vẻ khí phách.
“Phải đó, mấy người hẳn là phải đem hơn phân nửa vật tự giao cho bọn tôi.” Người phía sau giơ tay hò hét.
Thẩm Lộ cau mày, đám người này là tự tay cậu cùng Tần Miên giải cứu đưa về đây. Trong đó cũng có dị năng giả, hôm nay bọn họ có mang về vật tư từ chỗ Trần Vương Bá, đủ phân phát cho bọn họ kiên trì vài ngày, tiếp đó anh họ cùng chị dâu ảnh quyết định xuất phát đi căn cứ Tây Bắc, kết quả lại nháo nhào như thế, lý do cố tình lại khiến cho người nghe dở khóc dở cười.
Tô Hàng còn nhỏ, nhưng đi lên trước đứng, cũng có vài người an tĩnh lại.
“Dựa vào gì?”
Người phụ nữ sửng sốt, cười lạnh nhìn vóc dáng Tô Hàng chỉ mới tới chóp mũi của bà ta: “Dựa vào việc khi mấy người đi lấy vật tự hoặc là vào lúc trốn ra bọn tôi không trông thấy, ai biết mấy người có đem phần thuộc về bọn tôi giấu đi hay không!” Trong không khí còn tản mát hương thơm của cháo bắp. Ngọt ngào, hấp dẫn người phạm tội.
Thật là buồn cười. Tô Hàng bị lý luận của ả ta làm cho mắc cười muốn chết.
“Xin lỗi, chúng tôi chỉ dùng lương thực của mình, về phần vật tư ở chỗ Trần Vương Bá, hôm nay mới tới. Nếu có người muốn nhận vật tư rồi rời khỏi nơi đây, hãy đến sân sau xếp hàng nhận.” Tần Miên rất đau lòng, nhưng vẫn đứng trước Tô Hàng, giúp cậu nhóc ngăn lại ánh mắt uy hiếp của đám người.
“Đừng cho là bọn này không biết tụi bây có dị năng giả không gian, nó giếm bao nhiêu đồ thì mau lấy ra! Đó rõ ràng là vật tư của bọn tao!”
“Yêu cầu vật tư chung!”
“Dựa vào cái gì tụi bây ăn ngon hơn bọn tao!”
Ngôn ngữ sắc bén như đao chém vào sự thiện lương của Tần Miên.
Thẩm Lộ tánh nóng. Trực tiếp đẩy ra người phụ nữ chắn trước cửa: “Mấy người thật không phân tốt xấu! Sớm biết vậy thì lúc trước không cứu mấy người! Bị ăn luôn cho rồi!”
Người phụ nữ nọ bị cậu đẩy tới lảo đảo, quay đầu thoáng nhìn, thấy được ánh mắt chán ghét của Thẩm Lộ, nhất thời nghĩ tới việc bị ‘nhục nhã’ hồi sáng.
Thù cũ hận mới, đàn bà đều là động vật mang thù!
“Oa a a a a! Không sống nổi nữa mà! Đánh phụ nữ kìa! Oa ô ô ô, không phân vật tư liền muốn đánh người! Không công bằng mà! Bảo bảo của tôi cũng sắp chết đói tới nơi rồi, thật độc ác!” Ngồi dưới đất gào khan, khóc lóc om sòm giãy nảy khiến cho bản thân càng thêm thảm hại hơn.
Nhà Thẩm Lộ tuy không phải đại phú đại quý gì, nhưng ở một tiểu khu cũng coi như giàu có, người với người nơi đó không qua lại nhiều, nhưng phẩm chất rất ổn, khi nào đã gặp qua loại hình này, lập tức ngây người.
Đám người bị người phụ nữ kích thích, càng kích động hơn. Kêu gào đòi bọn họ trả vật tư.
Thẩm Lộ có thể dùng dị năng nhưng đối với người thường lại không có cách.
Có lẽ những người có lương tri trong mạt thế sẽ không dùng dị năng đối phó người thường, có lẽ là do cảm thấy bản thân ưu việt hơn, cho nên tuy không ai muốn thừa nhận, nhưng bởi vì là đồng loại thì lại càng hiểu xót xa trong đó.
“Thằng nhóc con nhà tụi bây có sữa bò uống? Nhất định là lấy từ vật tư của nhà bọn tao! Trong vật tư nhà bọn tao có sữa bột!” Trong đám người có kẻ nhìn thấy Phi Ly ôm bình sữa bò tò mò ngóng chuyện, lập tức tấn công về phía Phi Ly.
“Ô ô ô, Bảo Bảo của tôi nếu không bị ăn thì chắc cũng lớn thế rồi.” Người đàn bà này ngược lại nhớ tới con mình.
“….”
Phi Ly rất thông minh, bé biết mấy người này đang nói tới mình. Nhưng dù sao cũng là bé con chưa trải sự đời thành ra mặt mũi trắng bệch. Lúng túng đứng tại chỗ. Tay nhỏ nộn thịt cầm bình sữa bò.
Đám người này mơ ước vật tư không phải là ý tưởng lâm thời nảy ra, chẳng qua thông qua biện pháp mà người phụ nữ kia nghĩ ra rồi đem tâm tư đưa vào thực tế thôi. Đối với bọn họ mà nói, người trong đội này ai cũng cả ngày cơm no rượu say, hôm qua một ngày ba bữa, bọn họ đều ngửi được mùi thơm của rất nhiều món ăn!
Người lớn đối đầu người lớn, khe hở khi chân chắn chân thì chẳng ai chú ý.
Một thằng bé nho nhỏ chen lấn dưới thân rồi lủi ra khỏi nhóm người lớn nhốn nháo. Thẳng hướng Phi Ly vọt tới. Một tay giựt lấy bình sữa bò trong tay Phi Ly rồi mút.
Tô Hàng nóng nảy, một phen đẩy thằng nhỏ đó, em trai cậu sao lại có thể bị một thằng lỗ mãng bắt nạt cơ chứ! Mắt thấy quanh viền mắt Phi Ly ánh nước lưng tròng, Tô Hàng đau lòng ghê luôn. Bé con lúc nào cũng được bọn họ cưng yêu, khi nào lại bị người giành đồ ăn đâu? Này quá ủy khuất mà.
Kỳ thật không có cậu nhóc, Phi Ly cũng muốn dạy thằng bé kia một trận. Bề ngoài bé giống cục bông, thoạt nhìn mềm mại êm êm hệt cầu bông, nhưng dù sao bản chất vốn là người nhân bản. Đứa nhỏ kết hợp với gien mèo thì sao không đánh lại một thằng bé người bình thường được? Bất quá không đợi bé có động tác nào, Tô Hàng liền xông tới đây thay bé ra mặt. Ở trong lòng Phi Ly, vị trí của anh nhỏ lại cộng một điểm!
Ừm, anh trai tuyệt ghê!
Thằng bé kia ‘oa’ khóc lên, tiếng khóc trong trẻo khiến đám người lớn cãi nhau ầm ĩ cũng yên tĩnh lại.
Người lớn trong nhà của thằng bé lập tức dạt đám người ra, đau lòng dỗ con mình, sau đó chỉ trích nói: “Con của tụi mày sao có thể lấy lớn ức nhỏ như thế. Thật mất dạy mà! Quả nhiên con cái của đồng tính yêu đương ghê tởm đều không có tố chất gì cả.”
Khinh thường cùng hèn mọn trong giọng nói lộ ra cực kỳ rõ ràng.
Rành rành là con của họ cướp đồ trong tay người khác, thế mà cố tình không biết phải trái.
“Mẹ cháu nói mấy người trộm đồ của nhà cháu, cho nên thứ đó đều là của cháu! Mấy chú mấy cô cũng nói quỷ đáng ghét sao còn sống chi phí thức ăn, cho nên thằng nhỏ này chết đi!” Thằng nhỏ ở trong lòng mẹ lau khô nước mắt. Giọng trẻ con non nớt lại nói ra ngôn từ độc ác, tương phản quá lớn.
Ông trời ơi thật gạt người mừ. Đứa nhỏ càng nói càng hăng: “Mẹ tôi còn nói ba của tụi bây là thằng bán mông, được người bao nuôi! Các người không phải thứ tốt!”