Trọng Sinh Mạt Thế: Vương Triều Của Ta

Chương 20: Chương 20




Đời trước tổ đội của Quách Tông không đi qua tỉnh L mà là đi qua tỉnh N và Z để đến tỉnh J, xét theo thời gian thì đến được tỉnh J thì cũng là chuyện của một tháng sau.

Khi đó ở tỉnh J bọn họ gặp một cô gái gọi là Tư Đồ Thục Phiên, mọi người thường gọi cô là A Thục.

A Thục là người dân tộc thiểu số, cô có tam dị năng mộc, thủy và thổ. Mặc dù tam hệ nhưng cấp bậc lại cao, tấn công phòng thủ đều nhất lưu, về sau cô chính chủ lực của tổ đội Quách Tông.

Điều Sở Nhiên không ngờ là hắn sẽ gặp cô ở đây, mà sở dĩ hắn muốn tìm cô là vì trước đây cô luôn âm thầm khuyên hắn rời khỏi tổ đội, tìm một tổ đội tốt hơn, tính tình cô cũng rất ngay thẳng, hôm nay hắn mang đồ ăn về cho cô, hôm sau cô sẽ mang đồ ăn khác đến trả cho hắn coi như trao đổi.

Hiện tại gặp, cô vẫn là tam hệ dị năng giả, nhưng cô không phải chật vật một mình mà có thêm đồng bạn của mình.

Sở Nhiên bước xuống xe, hắn đi đến trước Thẩm Dục và Quân Ân, giọng nói lạnh nhạt nhưng mang ý tứ hữu nghị mà nói “Chúng tôi từ nơi khác đi tới, muốn đi qua, không có ý gì khác.”

Thấy hắn muốn cùng đối phương thương lượng, Thẩm Dục nhăn mày nghiêm túc nói “Tôi cùng A Ân đã cố thương lượng với bọn, nhưng không hề có kết quả. Với lại bọn họ còn tấn công cậu cùng cô nhóc Tiểu Tinh, bọn họ rõ ràng không có thiện ý.”

Dù hiện tại không quen biết A Thục, nhưng một đời trước quen biết khiến hắn hiểu rõ những người dân tộc thiểu số này đề trọng người mạnh, khinh kẻ yếu. A Thục là con gái tộc trưởng, bản thân cô đến khi mạt thế lại nắm trong tay tam hệ dị năng nên thuận lý thành chương mà trở thành người dẫn dắt tộc nhân.

Đứng trước mặt ba người bọn họ đều là kẻ mạnh, nhất là thanh niên chông gầy yếu kia. A Thục đặt nắm đấm tay phải lên ngực trái tỏ ý tôn kính, cô nói tiếng phổ thông trúc trắc “Không phải chúng tôi không muốn cho mọi người qua, là toàn tộc chúng tôi hầu như đều biến thành hoạt tử nhân chuyên ăn thịt người. Chúng tôi không thể để mọi người qua đó được.”

Thì ra ba người A Thục không phải cố ý đứng đây chặc đường không cho người đi qua, tộc nhân bọn họ có gần trăm nhân khẩu, hiện tại chỉ còn có hơn mười người. Bọn họ thay phiên nhau đuổi những người đến đây đi, những người ở lại sẽ giết những hoạt tử nhân tộc nhân để an táng họ.

Nhìn vẻ mặt vẫn kiên định trước sau như một của A Thục, đột nhiên Sở Nhiên nảy ra ý tưởng làm thần côn một lần.

Hắn nói “Trong hai tháng tới tộc cô sẽ xảy ra chuyện, sẽ chỉ còn lại mình cô sống sót lưu lạc khắp nơi. Tư Đồ Thục Phiên.”

Lời cuối cùng hắn nói ra tên đầy đủ của cô, tên đối với những dân tộc thiểu số như cô chính là một thứ mang ý nghĩa thiêng liêng.

Những người ở đây đều ngạc nhiên nhìn hắn, nhất là A Thục, cô kinh ngạc hỏi “Sao cậu biết tên tôi!”

Sở Nhiên cười khẽ nói “Tôi thấy được, nghe được.”

Ba người A Thục nhìn nhau rồi tiến đến lại gần, hắn nói với Thẩm Dục sắc mặt không vui cùng Quân Ân vẻ mặt nghi ngờ phía sau lưng “Thu hồi dị năng của hai người đi, bọn họ đều là người tốt.”

Thẩm Dục muốn hỏi hắn tại sao cậu lại biết bọn họ là người tốt? Nhưng lời chưa hỏi đối phương đã tiến tới, quỳ một gối xuống đất thành kính nói “Tạ ơn lời chỉ dẫn của tổ tiên.”

Hai người Thầm Dục nghệt mặt ra, mấy phút trước còn đao quang kiếm ảnh, như thế nào bây giờ liền thành tổ tiên người ta rồi.

Nội tâm Sở Nhiên hơi sinh ra cảm giác chột dạ, nhưng ngoài mặt hắn vẫn nói “Chúng tôi giúp mọi người an táng tộc nhân, đợi xong rồi cùng chúng tôi rời đi nơi này. Nơi này hiện tại không thể ở nữa.”

A Thục dẫn đầu đứng dậy, cô rũ mắt nói “An táng tộc nhân là nghĩa vụ của chúng tôi. Còn chuyện rời đi, phải xem ý của các tộc nhân khác.”

Hắn cũng không phản đối ý cô mà cùng cô đi về phía thôn nhỏ nơi bộ tộc cô cư ngụ.

Bảy người chen chau trên một chiếc xe mà lái về phía trước, theo chỉ dẫn của thang niên Tác Sơn sở hữu dị năng hệ tinh thần, trước khi trời hoàn toàn tối bọn họ đến được thôn Thục thuộc thị trấn Thục Lan.

Bước xuống xe nhìn thôn trang đơn giản với những căn nhà bằng trúc đơn sơ, từ những căn nhà khóa chặt cửa, nhóm của Sở Nhiên có thể nghe thấy tiếng di chuyển chậm chạp nặng nề và gào rú hưng phấn của tang thi khi ngửi thấy mùi hương người sống.

Tác Sơn chủ động giải thích cho bọn họ “Chúng tôi nhốt những tộc nhân bị biến thành hoạt tử nhân trong nhà của họ, chúng tôi khiến họ tử vong hoàn toàn rồi hỏa thiệu bọn họ trong căn nhà của mình.”

Thẩm Dục quay đầu nhìn những tàn tro còn sót lại ở một số nơi trong thôn, từ phần khung còn sót lại thì có thể nhận ra đây thật sự là một ngôi nhà.

Cậu ta dẫn bọn họ đến một ngôi nhà trúc bỏ trống “Tối nay mọi người nghỉ ngơi ở đây đi, ngày mai tộc trưởng cùng tộc nhân sẽ nói chuyện với mọi người.” nói xong cậu ta liền rời đi luôn.

Sở Nhiên tự nhiên ngồi xuống một cái ghế tựa bằng trúc, tự rót cho mình một ly nước lạnh uống một hơi.

Nhìn hắn cứ như vậy thành thơi uống nước hưởng thụ, Thẩm Dục có hơi lo lắng mà hỏi “Cậu cứ như vậy muốn dẫn bọn họ theo cùng có ổn không?”

Đặt ly xuống, hắn không quá để tâm nói “Bọn họ đều là người tốt.”

Y có chút nổi nóng mà nói lớn tiếng “Cậu dựa vào cái gì nói bọn họ là người tốt! Cậu không biết lòng người rất khó đoán sao? Cậu cứ như vậy mà không phòng bị dẫn bọn họ theo chính là tự mang họa vào thân!”

Y như thế này là lần đầu Lý Tinh gặp, cô cùng Quân Ân ngồi thu mình trong góc phòng không hé miệng một lời chờ xem diễn biến.

Đôi mắt trầm lặng đối diện cùng đôi mắt ẩn chứa ôn hòa cùng lửa giận của y, hắn chậm rãi nói từng chữ “Tôi không tin anh, nhưng tôi tin bọn họ. Bọn họ được dạy phải trung thực và chính trực, bọn họ không tiếp xúc với xã hội phức tạp lại ích kỉ ngoài kia.”

Bọn họ không phức tạp giống y. Đây chính là đại ý Sở Nhiên muốn nói ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.