Thời tiết hiện tại càng lúc càng lạnh, chỉ còn vài ngày nữa là tuyết sẽ bắt đầu rơi trận đầu tiên.
Hôm nay Quân Ân có chuyện tìm đến Thẩm Dục, Quân Tử Lộ cùng Lý Tinh cũng theo sát đến với mỹ danh đến chơi.
Bước qua cổng sắt lớn liền tiến vào sân, Quân Ân thấy cảnh tượng trước mắt suýt chút ngã sấp, trợn to mắt nhìn bạn tốt của mình đang ở trước cửa nhà giặt một thau đồ lớn, anh ta lắp bắp nói “Thẩm nhị thiếu, cậu từ khi nào xuống cấp làm osin rồi?!”
Bọn họ đến vừa lúc y giặt đồ xong, vắt ráo nước rồi treo đồ trên giá phơi, vẫy tay nói với bạn tốt của mình “Cậu đến vừa đúng lúc, giờ trời lạnh quần áo phơi như này không khô được, nhanh giúp tôi dùng lửa hong khô đi.”
Vẻ mặt Quân Ân như sét đánh ngang tai, bạn tốt của anh ta một mình trầm mình vào bể khổ chưa đủ, còn muốn anh ta trầm theo sao?!
Đẩy Quân Ân qua một bên, Quân Tử Lộ nhiệt tình tự tiến cử “Để em cho! Lão Quân Ân đại nam nhân thô kệch, không cẩn thận chắc chắn sẽ cháy đồ, đến lúc đó chị dâu sẽ không vui đâu.”
Biết rõ Quân Tử Lộ cùng Lý Tinh là đến đây vây xem, nhưng y thật sự cảm thấu cô nói có lý “Vậy làm phiền em rồi Tử Lộ.”
Cô cười ha hả đáp lại “Anh hai Thẩm không cần khách khí, chúng ta đều là người một nhà cả mà.1
Bọn họ cùng nhau đi vào nhà, Quân Tử Lộ cùng Lý Tinh đẩy giá phơi đồ vào theo bắt đầu công cuộc vừa vây xem vừa hong khô quần áo Thẩm Dục mới gặt xong.
Thẩm Dục rót cho bọn họ nước ấm, hỏi “Hôm nay tìm tôi có chuyện gì sao?”
Quân Ân ngồi xuống một chiếc ghế sofa đơn, nói “Quả thật tìm cậu là có chuyện cần nói.”
Y khẽ gật đầu tỏ ý có chuyện gì thì nói. Quân Ân nói “Tôi cùng Tử Lộ đã nói qua với nhau, trước khi tuyết rơi sẽ đến bệnh viện một chuyến.”
Nghiêm chỉnh ngồi trên ghế đối diện, y khẽ nhướn mày hỏi “Không phải chúng ta đã thu gom thuốc trong các cửa hàng bán thuốc rồi sao? Chẳng lẽ chỗ đó không đủ?”
Quân Ân lắc đầu nói “Không phải không đủ, mà là mùa đông đến rất dễ sinh bệnh, những loại bệnh thông thường thì chỗ thuốc đó có thể dùng, nhưng có một số bệnh chỉ có thuốc chuyên dùng trong bệnh viện mới chữa được. Lại chưa nói chúng ta cũng cần lượng lớn bông băng y tế cùng một số dụng cụ chuyên nghiệp.”
Sở Nhiên một thân quần áo ba lớp trong ba lớp ngoài bị Thẩm Dục bọc thành quả cầu màu xám đi từ trong phòng bếp ra, trên tay là ly sữa sôcôla nóng hổi ấm áp. Hắn nhìn Quân Ân hỏi “Các người có bác sĩ sao?”
Hiển nhiên những gì anh ta mới nói hắn đều nghe thấy.
Quân Tử Lộ nhanh chóng tranh công nói “Đúng vậy. Trước đó em có cứu về một nhóm người, trong đó có một đôi vợ chồng bác sĩ và điều dưỡng.”
Lười biếng ngồi trên ghế sofa mềm mại, hắn nói “Bệnh viện là một nơi nguy hiểm, trước khi mạt thế bùng nổ nơi này người ra vào đông đúc, về sau đây chính là thiên đường của tang thi, là cái nôi của tang thi cao cấp. Nếu hiện tại muốn thu gom thuốc và vật tư y tế chuyên dụng thì tôi khuyên nên gom nhiều một chút, về sau có muốn cũng không có đâu.”
Về sau bệnh viện chính là nơi hội tụ nhiều tang thi cao cấp nhất, lúc nhân loại nhớ tới muốn tới lấy đi phần dược phẩm quý giá trong đó thì cũng không thể nào tiến vào.
Quân Tử Lộ nghiêm túc gật đầu đáp “Em sẽ sắp xếp người và xe, ngày mai chúng ta liền xuất phát.”
Nhấp một ngụm sữa sôcôla còn tỏa hơi nóng, Sở Nhiên nói tiếp “Tốt nhất nên dẫn theo người Thục tộc, thực lực bọn họ mạnh hơn những kẻ kia. Nhất là Quan Bân, cậu ta có dị năng không gian, nên mang theo.”
Quan Bân chính là một trong những dị năng giả song hệ của Thục tộc, cậu ta còn một dị năng khác là hệ thổ, sát thương tạm ổn, phòng thủ thì đặc biệt tốt.
Có Sở Nhiên sống qua một lần mạt thế hướng dẫn, chuyến đi đến bệnh viện này đã định sẽ dành thắng lợi.
Đợi ba người Quân Ân đi rồi Thẩm Dục mới ôm lấy người vào lòng, cười nói “A Nhiên thật lợi hại.”
Kéo bàn tay không an phận của đối phương ra khỏi áo, Sở Nhiên nói “Đừng nghịch. Lần này anh cùng bọn họ đi, em sẽ không đi.”
Đặt cằm lên vai hắn, y hỏi “Em không đi cũng tốt, nhưng em định làm gì sao?”
Bên nhau thời gian không dài, Thẩm Dục đủ biết nếu Sở Nhiên coi trọng việc nào đó thì chắc chắn việc đó hắn phải làm. Việc đến bệnh viện thu thập dược phẩm cùng thiết bị y tế chắc chắn là chuyện phải làm, huống chi nơi có nhiều tang thi như thế hắn lại không tới thì hẳn là có chuyện khác muốn làm.
Vốn Thẩm Dục không tính sẽ hỏi, nhưng mà y thật sự nhịn không được mà hỏi ra.
Quả thật Sở Nhiên có ý định khác, chỉ là hắn không có ý sẽ nói cho Thẩm Dục biết mình muốn làm gì.
Hắn nói “Chỉ là chút chuyện nhỏ mà thôi, ngày mai anh đến bệnh viện nhớ cẩn thận, tang thi trong đó không chỉ đông đúc mà còn mạnh hơn bên ngoài nhiều.”
Hắn không muốn nói, y cũng không thể ép hỏi hay nháo sự cùng hắn nên chỉ có thể gật đầu đáp “Được, anh sẽ cẩn thận.”
Ngày hôm sau trời hơi mờ sáng thì Thẩm Dục đã chuẩn bị xong bữa sáng cho hắn, ngay cả bữa trưa cùng bữa tối cũng làm sẵn, khi muốn ăn chỉ cần hâm nóng lại là được.
Quân Ân lái xe đến đón y, bọn họ nhanh chóng gia nhập đoàn xe dài.
Khi đội xe của Thẩm Dục cùng Quân Ân rời đi không lâu thì Sở Nhiên cũng ra khỏi biệt thự, đi đến nơi để xe Quân Tử Lộ quy định hỏi lấy một chiếc xe.
Người trông xe mặc dù không biết tại sao hắn lại đi một mình, nhưng dù tò mò đến đâu cấp trên cũng có lệnh, gã không thể đắc tội người này.
Lái một chiếc ô tô dân dụng bốn chỗ bình thường rời khỏi khu biệt thự, sợi tơ tinh thần lực tỏa ra bốn phía như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Xe lái vào thành phố, tang thi tự động tránh ra nhừng đường cho hắn, xe thuận lợi đến được một thư viện nằm gần một trường đại học.