Tại mạt thế, mùa đông là mùa khắc nghiệt nhất, nhưng đây cũng là mùa an toàn nhất. Vì kể cả là tang thi, động thực vật biến dị thì đều sẽ tiến vào ngủ đông.
Ban đầu có nhiều người tự hỏi tại sao chúng không di chuyển về vùng ấm áp để tránh đông mà lại ngủ đông? Mãi đến về sau khi bọn họ khôi phục lại kết nối với vệ tinh, nhân loại mới biết trong im hơi lặng tiếng, trái đất chỉ còn là một bán cầu.
Một nửa trôi nổi trong vũ trụ, trở thành một bán cầu chết. Một nửa là nơi nhân loại sống, nó tiếp tục quay theo quỹ đạo quay quanh mặt trời, mà trái đất cũng không còn chia làm ba đới như trước.
Chung một bốn mùa, sự lạnh giá đó không có nơi ấm áp, những sinh vật nguy hiểm kia chỉ có tiến vào ngủ đông mà không di tản đến nơi ấm áp như tập tính tổ tiên.
Qua bốn tháng mùa đông lạnh lẽo, những ngày gần đây thời tiết đã ấm lên rất nhiều, tuyết cũng bắt đầu tan.
Hôm nay trời có nắng ấm dịu nhẹ, thời tiết này rất thích hợp dậy sớm đi dạo.
Từ sáng sớm Thẩm Dục cùng Sở Nhiên lái xe đến tòa nhà đối diện thư viện xem trò vui bên trong, mà tòa nhà này hiện tại là nơi dừng chân của Mạc Dịch.
Sau khi nửa thận nửa giả nói về đời trước của mình, Sở Nhiên cũng không giấu Thẩm Dục về Mạc Dịch, làm hắn buồn cười nhất có lẽ là lần đầu gặp cậu nhóc đã gọi y là vương hậu.
Này không cần nghĩ cũng biết là thành phẩm của Lý Tinh, mà cậu nhóc này lại nghe lời Lý Tinh hơn hắn, nên dù Thẩm Dục muốn sửa miệng cho cậu nhóc hắn cũng không thể giúp gì.
Nhìn căn nhà chất đầy vật tư từ ăn mặc ở đến đi lại các thứ, có lẽ đi theo giám sát đám người Quách Tông lâu ngày nên Mạc Dịch cũng học theo bọn họ đem về, chỉ là cậu nhóc không ăn được những thứ này mà thôi.
Phất tay thu hết vào không gian của mình, Sở Nhiên ngồi xuống một cái ghế sạch sẽ rồi hỏi Mạc Dịch “Dạo này bọn họ sống tốt không?”
Mạc Dịch gật mạnh đầu, lắp bắp nói “Không... có... có vật tư. Đă... đặc biệt... tốt.”1
Vật tư của bọn chúng cậu đều cướp hết, không có vật tư bọn họ sống 'đặc biệt tốt'.
Hiểu rõ ý của cậu nhóc, Sở Nhiên nhịn không được mà bật cười, đưa tay xoa một đầu tóc mềm mại của đối phương, nói “Mạc Dịch làm rất tốt. Lần sau anh mang đến cho nhóc tinh hạch làm đồ ăn vặt.”
Như mọi lần, Mạc Dịch dụi đầu vào tay hắn như một con mèo nhỏ, Sở Nhiên cười cười thỏa mãn vuốt tóc cậu nhóc.
Ngồi một bên, Thẩm Dục dùng ánh mắt như oán phụ nhìn chồng mình ngoại tình ngay trước mắt mình, chỉ thiếu điều xông tới túm tóc đối phương nháo một trận lớn.
A Nhiên, anh cũng có tóc mà, tại sao em không sờ mà lại đi sờ một tên nhóc tang thi hả?!
Ngồi bên cửa sổ quan sát thư viện, Sở Nhiên thấy cửa lớn thư viện mở ra, một cô gái tóc ngắn có thân hình cao lớn dẫn theo một nhóm người nam có, nữ có chạy ra khỏi thư viện. Bọn họ thể trạng yếu kém, da vàng vọt, người chỉ có da bọc xương.
Nhướn mày nhìn cô gái kia, trong đầu Sở Nhiên nhảy ra một cái tên, Lãnh An.
Dựa theo thời gian, ở đời trước Quách Tống vào hai ngày sau sẽ nói cho hắn biết Lãnh An dẫn đội ra ngoài tìm vật tư, bị động vật biến dị tấn công không thể trở về.
Lúc đó hắn tin, nhưng hiện tại nhìn Hách Giang dùng cây cỏ chết héo ven đường cuốn chặt lấy cổ chân cô không để cô chạy thoát, lại nhìn Quách Tông tung ra hỏa cầu muốn dùng một mồi lửa thiêu chết cô.
Thế nhưng lúc đó có một người phụ nữ gầy nhom, ăn mặc rách nát xông ra chặn một lần tấn công này, người này thật sự là đã không còn muốn sống nữa.
Lãnh An dùng sức rút chân ra, những tiếng đứt gãy ghê người vang lên, cô thành công rút chân ra khỏi đó, thế nhưng cô chỉ là dị năng giả hệ lực lượng, chỉ có thể đánh cận chiến mới chiếm ưu thế, bây giờ muốn lại gần tấn công hai kẻ kia thì chưa chắc đã có mạng mà rời đi.
Sở Nhiên rũ mắt suy tư, qua một lúc thì hắn nói “Dục, anh giúp cô ấy đi.”
Người này chưa trước kia cũng không ỷ mạnh hiếp yếu, hắn có thể tạm thu cô vào đoàn đội của bọn họ.
Sắc mặt Thẩm Dục đầy vẻ không nguyện ý, thế nhưng y vẫn nghe theo hắn.
A Nhiên chỉ thích người nghe lời, nếu y cãi lại chắc chắn sẽ bị đá.
Y đi xuống tầng dưới, đẩy mở cửa sổ rồi phóng ra hai đạo lôi điện chỉ có thể đánh ngất người mà không giết chết người vào Hách Giang và Quách Tông.
Nhìn hai kẻ trước mắt đột nhiên bị sét đánh, một đám nghệt mặt ra, mãi đến lúc Lãnh An quay đầu nhìn tòa nhà đối diện thì thấy Thẩm Dục.
Y nói với bọn họ “Ngoại thành phía đông nam có một khu biệt thự, ở đó có một nhóm người sống sót, các người có thể tới đó cầu bọn họ thu nhận.”
Lãnh An hướng y gật đầu, cô lớn tiếng nói “Cám ơn đã giúp đỡ. Ngày sau có cơ hội Lãnh An tôi sẽ cố hết sức đáp trả lại cho anh.”
Nói xong cô nhanh chóng dẫn người đi, vật tư trong thành phố còn, xe bỏ không đầy đường, tùy tiện tìm một cái có thể đi, cố gắng một chút là có cái ăn.
Gia nhập cùng người khác một lần là quá đủ, dù phải chết trên đường cô vẫn muốn là Lãnh An mà không phải tay sai Lãnh An. Hiển nhiên những người khác cũng nghĩ như cô vậy, bọn họ chịu đựng như thế là đủ rồi.
Lãnh An đi không bao lâu Thẩm Dục cùng Sở Nhiên cũng lái xe rời đi, trên đường về Thẩm Dục không nhịn được mà u oán “A Nhiên, anh đột nhiên thấy em hình như rất có duyên với phụ nữ đấy!”
Đầu tiên là Lý Tinh, tiếp theo là A Thục, bây giờ lại nhảy ra một Lãnh An. Không biết sau này sẽ còn có bao nhiêu người nhảy ra tranh người cùng y.
Chớp chớp mắt nhìn đối phương, như hiểu ra gì đó mà khiến hắn bật cười, Sở Nhiên nói “Anh ghen với bọn họ sao?! Không sao, bây giờ người em muốn thu chỉ còn nam giới thôi, nữ giới hết rồi.”
Trong lòng nhất thời nhảy ra nguy cơ, Thẩm Dục nghiêm túc nói “Không, anh cảm thấy nữ giới rất tốt, em có thể tiếp tục thu vài người nữa. Anh chưa muốn mất chức vương hậu xuống làm vương phi đâu.”1
Nghe y nói, Sở Nhiên ôm bụng cười lớn, hắn nói “Chẳng ai sẽ cùng anh đọ nhan sắc đâu.”