Sở Nhiên chưa từng được đi biển, hắn chỉ thấy qua tivi cùng những show thực tế về sinh tồn mà thôi.
Đứng bên bờ cảm nhận sóng biển mang theo cát mịn luồn qua kẽ chân rồi lại nhanh chóng mang chúng đi, lành lạnh lại nhẹ nhàng.
Thẩm Dục xách theo một cái xô mình tìm được cùng với một con dao, y đi trên bờ biển rồi tìm kiếm trong các hốc đá, hàu ở đây có không ít, dù không quá lớn nhưng lại rất tươi ngon, mấy con cua giấu mình trong khe đá cũng bị moi ra.
Ban đầu Sở Nhiên còn đi theo y bắt cua cạy hàu, nhưng hắn thấy bên kia mọi người hình như từ trong lỗ cát nhỏ câu ra con tôm nên đi qua nhìn.
Một người trong đó còn nhiệt tình cho hắn câu thử, ừm, mặc dù hơi khó nhưng chơi cũng vui.
Thế là khi Thẩm Dục vất vả bắt ra con của bự thì người ta đã chạy đi chơi mất dạng rồi, y cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đi cùng với hắn.
Có đôi khi y thấy hắn giống như một đứa trẻ vậy, cái gì cũng tò mò.
Chiều tà màu cam buông xuống phủ trên mặt biển một màu sắc xinh đẹp lại ấm áp, một đám nam nhân không có mắt thẩm mỹ rinh theo chiến lợi phẩm nhanh chóng trở về để dì Vu cùng Giản bà bà làm bữa tối cho bọn họ.
Lâu rồi không ăn hải sản, bọn họ ai cũng nhớ mong.
Thẩm Dục nấu cho Sở Nhiên súp rau củ hải sản cùng với một vài món để ăn kèm với cơm, nhìn hắn hôm nay khẩu vị tốt ăn hết gần hai chén súp cùng một bát cơm đầy, dù không quá nhiều nhưng y vẫn thấy vừa lòng.
Chỉ có dì Vu cùng Giản bà bà là không vừa lòng, tại sao tiểu tử này lại không cho bọn họ nấu cơm cho Tiểu Sở! Tại sao lại dành công việc của bọn họ hả?!
Tối đó mọi người thỏa mãn ăn một bữa no, dù hải sản bắt về chia cho từng đó người ăn thì mỗi người cũng chỉ có một chút nhưng vẫn rất thảo mãn.
Ăn no rồi mọi người chia nhau ra trực đêm, Sở Nhiên cùng Thẩm Dục dẫn đội trực nửa đêm đầu, Quân Ân cùng A Thục dẫn đội trực nửa đêm giữa, còn nửa đêm sau do Quân Tử Lộ cùng A Lạc và Lý Tinh dẫn.
Trong đêm tối bầu trời hiện rõ các vì sao, hoạt động công nghiệp đã ngưng lại gần nửa năm, không khí đã bớt ô nhiễm hơn trước kia.
Trong tinh thần lực của Sở Nhiên chuyền đến một chút giao động, hắn làm như không thấy giao động đó mà cùng mọi người ngồi quây quần bên đống lửa, qua một đoạn thời gian lại thay phiên nhau đi xung quanh, đợi đến mười một giờ đêm thì Quân Ân đến đổi ca cùng bọn họ.
Khách sạn nhỏ không có nhiều phòng, bọn họ chia ra bốn người một phòng, hai người bọn họ ở cùng phòng với Quan Bân và A Lạc.
Hai người này không quen ngủ nệm, cả hai đều trực tiếp ngủ trên thảm trải sàn nhường lại giường cho hai người bọn họ.
Vừa mới đẩy cửa A Lạc đã mở mắt ra, thấy là hai người bọn họ thì mới thả lỏng cơ thể căng chặt ra, anh ta hỏi nhỏ “Đến lượt Quân Ân trực à?”
Thẩm Dục hướng anh gật đầu, khẽ nói “Vẫn chưa đến phiên các anh, anh nghỉ thêm đi.”
A Lạc không nói gì mà tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi. Sở Nhiên bây giờ cũng đã có thể ngủ ngon giấc nên cũng chèo lên giường, chui vào lòng Thẩm Dục đi ngủ.
Trong bóng tối khóe miệng hắn khẽ câu lên một độ cong nhỏ, ý vị đó có bao nhiêu là xem trò vui.
Quân Ân ngáp dài một cái, anh ta nhìn đồng hồ thì thấy hơn nửa tiếng nữa là đến lúc thay ca. Lúc này là hơn một giờ đêm, là thời điểm con người buồn ngủ nhất, anh ta nhìn đến A Thục vẫn còn tỉnh rụi bên cạnh không khỏi chặc lưỡi.
“A Thục, cô không buồn ngủ sao?” anh ta hỏi.
A Thục lắc đầu, đáp “Không buồn ngủ.”
Ngao ngán lắc đầu, Quân Ân lẩm bẩm “Người Thục tộc các cô ai cũng thật không phải người thường mà.”
Đôi mắt phượng xinh đẹp rũ xuống nhìn ánh lửa bập bùng, A Thục khẽ nói “Không phải, tất cả cũng tôi đều là người thường. Chúng tôi có sinh, có lão, có bệnh và không thoát khỏi tử. Vu sư nói, cho dù là thần cũng sẽ tử, mọi vật có khởi đầu sẽ phải có kết thúc.”
Nghe cô nói, anh ta khẽ cười rồi nói “Các cô nhìn thiếu văn hóa nhưng lời nói ra cũng thật có tính triết lý a.”
Quay đầu nghiêm túc nhìn anh ta, A Thục nói “Tôi có bằng đại học.”
Lời này của cô làm Quân Ân ngớ người ra, sau đó anh ta lại nghe cô nói tiếp “Vu sư trước kia từng là thạc sĩ đại học, có làm nghiên cứu Thần số học. Túc Sơn tốt nghiệp đại học du lịch, A Lạc từng là vận động viên đổi tuyển quốc gia.”1
Cô làm như vậy như đang cố chứng tỏ người Thục tộc không hề thiếu văn hóa, là anh ta thiếu hiểu biết.
Quân Ân đột nhiên thấy cô gái lúc nào cũng mang vẻ mặt đưa đám này thật đáng yêu, anh ta bật cười nói “Tôi chỉ nói đùa vậy thôi, cô không cần nghiêm túc đâu.”
A Thục hé miệng muốn nói gì đó thì đột nhiên cô đứng bật dậy, sắc mặt nghiêm túc nói “Có một đàn gì đó đang vây quanh chúng ta.”
Dị năng hệ thổ của cô cảm nhận được có thứ gì đó đang di chuyển đến đây, chúng đang tiến hành vây bọn họ.
Một người canh gác từ trên tầng chạy xuống, gã hốt hoảng nói “Có rất nhiều cua biến dị đến đây! Chúng trông rất to, đặc biệt khủng bố!”
Nhìn người này chạy xuống báo cáo, Quân Ân không khỏi muốn vỗ chết tên ngu ngốc này “Sao cậu không ở trên đó gọi mọi người dậy luôn, còn chạy xuống đây làm gì hả?!”
Người này hơi ngại ngùng chạy ngược lên tầng gọi tất cả mọi người dậy, những người không có khả năng chiến đấu thì tụ lại với nhau ở trên tầng, chỉ cần là người có thể đánh, có thể đấm đều tụ lại ở sảnh chờ của khách sạn bắt đầu bắt đầu chuẩn bị chiến đấu.
Lý Tinh dùng tinh thần lực lên mắt nhìn thử, cô kinh ngạc nói “Mấy con cua này biến dị rồi trông thật to, cặp càng kia mà kẹo một cái chắc chắn là đứt xương luôn.”
Vỗ trán cô một cái, Quân Ân nói “Đừng có tăng khí thế quân định, diệt uy phong quân mình như thế.”
Thẩm Dục nhìn dáng vẻ ung dung của Sở Nhiên bên cạnh, y chắc chắn hắn đã phát hiện từ sớm, nhưng chỉ là không nói mà thôi.
Quân Tử Lộ dùng ống nhòm tia hông ngoại nhìn từ cửa sổ, cô nói “Số lương không ít đâu, mọi người chuẩn bị chiến đầu hết mình nào.”
Cô vừa nói xong không hiết ai hô lớn “Cua tự tìm đến cửa, mọi người mau bắt lấy chúng, đêm nay chúng ta ăn khuya món cua nướng!”
Lời cổ động này thế nhưng rất được hưởng ứng, Sở Nhiên cũng thấy có chút thèm, nhưng cậu nhận ra đối phương thế nhưng cũng là dị năng giả hệ tinh thần hệ phụ trợ.
Đột nhiên hắn thấy dị năng giả hệ đặc biệt xuống giá sắp ngang với bắp cải ngoài chợ rồi.