Trọng Sinh Mạt Thế: Vương Triều Của Ta

Chương 43: Chương 43




Một đoàn lôi điện thô to như cánh tay người trưởng thành từ trên trời quang giáng xuống, đạo lôi điện này đánh xuống trên người một con trâu biến dị to lớn như một tòa nhà.

Tiếng sấm đùng đùng, nơi con trâu bị đánh trúng cháy đen một mảng lớn, mùi cháy khét gy mũi khiến người nhíu mày, nó phát ra tiếng thét rung trời, Quan Bân tạo một hố sụp nhốt nó lại để tránh cho nó phát điên chạy loạn, thế nhưng cặp sừng to lớn của nó đâm liên tiếp vào vách tường đát khiến khu đất xung quanh có dấu hiệu sạt lở.

Những dị năng giả hệ mộc nhanh chóng dùng dây leo biến dị chắc chắn chói chặt nó lại, tiếp đó những hệ có sát thương lớn dồn hỏa lực của bản thân đánh vào hố sụp, trong phút chốc nơi đó như một lò hỏa thiêu cỡ lớn với tiếng thét đau đớn của con trâu biến dị.

Đợi khi xác định nó hoàn toàn đã chết A Lạc lập tức dùng hệ thủy dập lửa, Quan Bân đợi lửa tắt lập tức nâng đất lên đem con trâu biến dị khổng lồ kia ra. . Ngôn Tình Tổng Tài

Nhìn con trâu cháy đen kia có người không nhịn được mà than “Lần nhiệm vụ này thiếu mất dì Vu hay Giản bà bà đúng thật là không xong mà! Con trâu lớn như thế, bao nhiêu thịt đều bị cháy khét hết rồi a!”

Có người không khỏi tiếc hận “Chúng ta mà có một tay nghề như vậy thì tốt biết mấy a.”

Tiếc thì tiếc thế thôi, đây là một con trâu biến dị cấp bốn đó, bọn họ không thể lãng phí được.

Bên hậu cần thấy cuộc chiến đã chấm dứt liền đi ra xử lý con trâu biến dị, chỉ cần là phần có thể ăn liền thu hết.

Cầm trên tay tinh hạch màu nâu to như ngón cái, Lý Tinh đi đến gần Thẩm Dục, nhìn thấy y lại thất thần thì cô cũng chỉ có thể thở dài rồi đưa ra tinh hạch cho y “Đây là tinh hạch thổ hệ của trâu biến dị.”

Trong chớp mắt y hồi thần lại, nói “Đưa cho Quan Bân cất đi, đợi trở về chia theo công.”

Lý Tinh khẽ gật đầu, khi cô chuẩn bị rời đi thì bất ngờ y hỏi “Lý Tinh, em biết gì về A Nhiên không?”

Lúc y gặp Sở Nhiên thì Lý Tinh đã ở đó, y không biết bọn họ quen biết bao lâu, nhưng có thể sẽ biết nhiều hơn y.

Thế nhưng làm y thất vọng, Lý Tinh lắc đầu nói “Thật ra em cũng chỉ là ngoài ý muốn quen anh Sở mà thôi, chỉ trước anh vài ngày. Lần đó em gặp anh ấy ở khu dân cư cũ của thành phố Quan Thanh, anh ấy... giết một đám lưu manh cứu em.”

Nói đến chuyện hôm đó cô có hơi chần chừ nhưng rồi vẫn nói ra, ba năm qua mặc dù cô làm như quá khứ đó không là gì nhưng thật ra sâu trong tiềm thức cô vẫn sợ hãi, lo lắng, thậm chí còn xuất hiện chứng hoang tưởng. Nhưng cô nói ra không phải bởi vì nội tâm bản thân sẽ trở nên dễ chịu, mà vì Thẩm Dục hiện tại cần biết rõ, y vẫn còn quá nặng lòng, y muốn biết quá khứ của Sở Nhiên để hiểu hắn thì phải chấp nhận hắn của quá khứ.

Thẩm Dục không hề bất ngờ với kết quả này, mặc dù khi đó Sở Nhiên đối với Lý Tinh coi như tốt nhưng không phải hoàn toàn là tin tưởng.

Thế nhưng Lý Tinh đột nhiên nhớ ra một chuyện, cô biết y biết Mạc Dịch nên không che giấu nói “Em từng nghe Mạc Dịch nói trong đội ngũ anh Sở cho cậu ấy giám sát có một cô gái tên Sở Tiêu Tiêu, anh Sở hình như quen biết cô gái này, nghe Mạc Dịch kể hình là quan hệ gia đình.”

Trước đây mỗi lần gặp nhau Mạc Dịch đều sẽ kể lại toàn bộ cho cô nghe đám người kia có bao nhiêu xấu, lần đó Sở Nhiên tới hù dọa bọn chúng cậu nhóc cũng biết một nói một, biết mười kể mười.

Nghe đến cái tên Sở Tiêu Tiêu thì Thẩm Dục cảm thấy cái tên nàu hơi quen, chỉ là nhất thời không nhớ đã nghe thấy ở đâu.

Không đợi y tiếp tục suy nghĩ thì Quan Bân ở phía bên kia đã thu xong thịt trâu biến dị, hô lớn với y “Đội trưởng, bọn tôi xong rồi. Chúng ta có thể tiếp tục xuất phát.”

Đội ngũ của Thẩm Dục lại tiếp tục lên đường, một tuần trước sau khi y từ nhiệm vụ trở về cùng Thẩm Hưng nói chuyện cứu viện căn cứ Z, sau khi bàn bạc cùng anh mìn xong y đã lập tức tập hợp đội ngũ lên đường.

Lần này đi bọn họ xuất ra nửa nhân lực, trong gần bảy mươi người đó có đến một nửa là dị năng giả, chỉ như vậy cũng đã có thể coi là một đội ngũ lớn.

Trong ba năm qua, tang thi, động thực vật hoành hành khắp nơi, các kiến trúc nhân loại xây dựng trước kia hầu như đều đã xuống cấp hoặc bị phá hủy. Giống như con đường bọn họ đi lúc này, trước kia có bao nhiêu bằng phẳng thì bây giờ khắp đường đều là hố lớn hố nhỏ, mặt đường nứt ra những cái rãnh mọc ra cỏ xanh um tùm, đi qua có bao nhiêu gồ ghề xóc nảy cũng chỉ bọn họ hiểu rõ.

Đêm nay bọn họ không tìm được kiến trúc nào hoàn hảo để nghỉ qua đêm, vậy nên chỉ có thể dựng trại nghỉ ngơi ở dã ngoại.

Thẩm Dục ở bên đống lửa thất thần, hơn hai năm qua chỉ cần là lúc rảnh rỗi y đều như vậy, nhưng chỉ cần là thành viên lâu năm của đoàn đội đều biết rõ nguyên nhân, vậy nên bọn họ chỉ có thở dài cho qua mà thôi.

Nhưng thỉnh thoảng vẫn có người không có mắt, một thanh niên dáng dấp thanh tú cầm theo bản đồ vệ tinh mới chụp đi đến ngồi cạnh y, thanh niên này lớn lên da dẻ bẩm sinh trắng trẻo đặc biệt sạch sẽ dễ nhìn, không khiến người ghét.

Nhưng thật sự thì Lý Tinh và Quân Tử Lộ không yêu nổi dáng vẻ muốn làm tiểu tam này, những đội viên cũ còn nhớ rõ Sở Nhiên cũng không coi nổi.

Thanh niên này gọi là Thược Diễn, tuổi cũng ngang với Lý Tinh, cậu ta là dị năng song hệ mộc và băng biến dị hệ, nhờ có chút năng lực này được tuyển vào đoàn độ Thiểm Thiên. Ỷ vào có song hệ dị năng thỉnh thoảng tự cho bản thân cao hơn người khác một bậc mà lên mặt, đã vậy lại còn nhắm đến giường của đội trưởng Thẩm làm Lý Tinh suýt không nhịn được mà nhào lêm cùng đối phương đán một trận.1

Anh tôi không ở đây nhưng tôi còn ở đây đấy!

Thược Diễn vừa ngồi xuống thì Thẩm Dục đã hoàn hồn, y hơi nhăn mày ngồi dịch ra chỗ khác rồi hỏi cậu ta “Có chuyện gì sao?”

Trong lòng có hơi thất vọng, thế nhưng cậu ta vẫn không quên chính sự mà trải bản đồ vệ tinh ra, nói “Ngày mai chúng ta sẽ tiến gần đến địa phận tỉnh N, đây vốn chỉ là một tỉnh nhỏ, chúng ta chỉ cần đi qua tỉnh này sẽ đến được căn cứ Z, thế nhưng anh cũng biết, cả tỉnh N đều đã là địa bàn của tang thi và động vật biến dị, vây bên ngoài còn là hàng thực vậy biến dị. Ngày mai chúng ta chắc chắn sẽ phải đi đường vòng, chỉ là đi đường vòng sẽ phải tốn chút thời gian.”

Nói xong cậu ta ngước đối mắt to tròn trong trẻo nhìn y, khẽ chớp mắt hỏi “Ý anh thế nào, đội trưởng?”

Hiện tại trong đầu Thẩm Dục chỉ nghĩ đến việc làm sao để đến được căn cứ Z nhanh nhất, y sợ mình đến muộn A Nhiên sẽ đi mất. Vậy nên mặc dù biết tỉnh N là tử địa y vẫn chọn đi qua.

“Chúng ta đi đường tỉnh N.” y kiên định nói.

Đây là một quyết định mạo hiểm, thế nhưng cũng không một ai dị nghị gì, có tử địa nào bọn họ chưa đi qua một hai lần đâu, đi thêm lần nữa cũng chẳng thay đổi được rằng tương lai một ngày bọn họ cũng sẽ chết hoặc biến thành tang thi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.