Trọng Sinh Mạt Thế: Vương Triều Của Ta

Chương 53: Chương 53




Cả cơ thể đều đau nhức như thể đã lâu ngày không hoạt động, đầu óc cũng mơ mơ hồ hồ nặng như đổ trì, khiến hắn không nhớ nổi vài chuyện.

Khi Sở Nhiên cố gắng mở mắt ra, hắn mơ hồ thấy được đây là một căn phòng ngủ, trong phòng bày trí đơn giản không có gì đặc biệt, thế nhưng trong trí nhớ của hắn không hề có nơi này.

Tiêu cự dần trở nên rõ ràng hơn, Sở Nhiên chuyển động tay chân nhức mỏi cứng nhắc, đợi khi hắn cảm thấy cơ thể không còn quá cứng nhắc thì liền đứng dậy. Thế nhưng đầu nặng chân nhẹ làm hắn có chút đứng không vững, phải đỡ tường thì mới có thể đi lại.

Sở Nhiên đi đến bên cửa sổ thủy tinh, hắn nhìn ra bên ngoài, khung cảnh bên ngoài vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, hắn không nhớ nổi mình thấy khi nào.

Không phải hắn cùng Thẩm Dục, người Thục tộc, đoàn đội của Quân Tử Lộ đi đến Liên Châu tỉnh K sao? Đúng rồi, bọn họ đáng lẽ phải ở chỗ của Trác ca, nhưng chỗ ngày không phải Hải Thanh, thế nào hắn lại ở chỗ này?

Cứ đứng trước cửa sổ ngây ngốc một hồi, cơ thể Sở Nhiên bắt đầu thấy mệt mỏi, hắn trực tiếp từ không gian lấy ra một cái ghế sofa mềm mại ngồi xuống, muốn đem tinh thần lực thả ra thăm dò tình hình bên ngoài, thế nhưng hắn dùng cách gì tinh thần lực vẫn không động đậy, giống như đã bước vào ngủ say tiến hành tự vệ vậy.

Cạch.

Phía sau vang lên tiếng tay nắm cửa vặn mở, Sở Nhiên quay đầu lại nhìn thì thấy Thẩm Dục đang ngây ngốc đứng ở cửa nhìn mình.

Sở Nhiên nghiêng đầu nhìn y, hắn cảm thấy Thẩm Dục có gì đó rất khác, cảm giác ôn hòa y mang lại hình như phai nhạt đi rất nhiều, khí thế theo dị năng tăng lên cũng tăng lên.

Thẩm Dục vừa mới đi gặp trưởng căn cứ Z về thì đã thấy Sở Nhiên tỉnh lại, cả người y đều trở nên căng thẳng lo lắng, liệu A Nhiên sẽ đối với y như thế nào đây.

Nhưng Sở Nhiên không làm gì cả, hắn chỉ khó hiểu mà hỏi y “Dục, nơi này là nơi nào vậy? Chúng ta không phải đang ở căn cứ Hải Thanh của Trác ca sao?”

Mở to mắt nhìn thanh niên trước mắt, Thẩm Dục không biết đây là làm sao, Sở Nhiên giống như đã quên đi rất nhiều chuyện, thậm chí ngay cả quãng thời gian hơn hai năm qua cũng đã quên rồi.

Y chầm chậm bước tới bên cạnh hắn, nhìn xuống người thanh niên sắc mặt tái nhợt gầy yếu đang ngồi trên ghế, y đưa tay sờ gương mặt hốc hác của hắn, vẻ mặt đau lòng nói “Em bị tang thi tinh thần hệ tập kích bị thương, hiện tại cơ thể rất yếu, cũng quên đi một số chuyện.”

Sở Nhiên khó tin mở to mắt nhìn y, vậy thì việc tinh thần lực của hắn ngủ say không có gì lạ, đối với dị năng giả hệ tinh thần, việc tinh thần lực bị thương sẽ đem đến một số di chứng bọn họ buộc phải tiếp nhận từ sớm, chỉ là hắn cảm thấy bản thân không thể nào dễ dàng bị một tang thi tập kích.

Nhưng Thẩm Dục rất nhanh mang câu chuyện Lý Tinh bịa ra lừa gạt hắn cho qua, bởi vì không ai biết thật sự có một con tang thi lợi hại luôn cùng hắn kiềm chế nhau nên mặc dù không nhớ rõ hắn vẫn mơ hồ cảm thấy những lời y nói không sai.

Đột nhiên Sở Nhiên vươn hai tay về phía y, y rất hiểu ý mà cúi người xuống ôm hắn. Trước đây Sở Nhiên hay làm vậy, hắn nhìn luôn lạnh nhạt không quan tâm mọi chuyện nhưng sự chiếm hữu đối với thứ thuộc về mình rất cao.

Trước đây Quân Ân lén ăn bánh hắn tư tàng để dành, bị hắn bắt được đem quăng vào đàn tang thi một ngày một đêm, chết thì không chết, nhưng cũng mất nửa cái mạng.

Khi đó Quân Ân và Lý Tinh rút ra kinh nghiệm, đồ của Sở Nhiên chỉ có một mình Sở Nhiên động vào, ngươi to gan động vào thì chuẩn bị mạng sống không bằng chết.

Cơ thể hiện tại của Sở Nhiên so với trước càng thêm yếu ớt, hắn mới vừa tỉnh lại lên vẫn còn yếu, nói vài câu liền ngủ mất.

Thẩm Dục đem hắn cẩn thận đặt lên giường rồi đi tìm Lý Tinh, trước đây cô theo học khoa tâm lý học, đối với một số vấn đề cũng hiểu rõ hơn y.

Lúc y tới anh em Thái gia cũng ở đó, bọn họ nghe y nói thì không có ai quá ngạc nhiên, Lý Tinh nói “Tinh thần lực trực tiếp liên kết với thần kinh, tinh thần lực bị tổn thương nhẹ thì giống như não bị chấn động mà thôi, còn nặng thì tùy loại, giống như anh Sở là tinh thần lực đang tiến vào ngủ say để tự vệ, nó cũng khóa lại một số kí ức khiến anh ấy cảm thấy không vui hoặc là gây tổn thương đến anh ấy.”1

Thái Hồng buồn tủi nói “Vương quên mất tụi em rồi.”

Lý Tinh xoa đầu cô bé an ủi “Không sao đâu, sau này sẽ khôi phục lại thôi.”

Cô bé mếu máo nhìn cô nói “Chẳng may không nhớ thì làm sao bây giờ?! Em làm sao kêu Vương đổi Vương Hậu?! Chẳng may mai mốt Vương không cho em thừa kế Vương Thành nữa thì sao đây?!”

Mí mắt Lý Tinh một trận co giật, cô bé, rốt cuộc câu nào của em là trọng điểm vậy hả?

Thái Hồng không nhắc đến chuyện đổi Vương Hậu thì Thẩm Dục suýt quên, khi y tìm thấy Sở Nhiên thì hai đứa nhóc họ Thái này đang cực lực khuyên hắn đổi Vương Hậu khác, thậm chí còn lấy một Vương Phi khác về làm vui cửa vui nhà, y thầm quyết định sau này phải để hai đứa này cách xa Sở Nhiên ra.

Đề phòng chuyện hắn nhớ lại đầu tiên là đổi Vương Hậu.

Lý Tinh đột nhiên nhớ đến chuyện Sở Tiêu Tiêu, cô hỏi “Anh Thẩm, vậy chuyện em gái anh Sở thì sao? Dù sao nhỡ may là người thân thật, chúng ta cũng không thể để mặc được.”

Nếu là em gái thật thì chính là em vợ anh đó, anh mà bỏ mặc không khéo là có chuyện.

Thẩm Dục rũ mắt suy nghĩ lợi và hại, qua một lúc y nói “Vậy đợi vài ngày nữa A Nhiên khỏe lên một chút thì để cô gái đó đến gặp.”

Lý Tinh cong mắt cười nói “Vậy để em đi tìm cô ấy.”

Cùng Lý Tinh nói một vài chuyện về tình huống của Sở Nhiên xong thì Thẩm Dục đi đến phòng Quan Bân, từ chỗ cậu ta lấy chút nguyên liệu nấu ăn thì trở về phòng mình được sắp xếp nấu một ít món ăn nhẹ cho người mới bệnh dậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.