Trọng Sinh Mạt Thế: Vương Triều Của Ta

Chương 64: Chương 64




Tang thi là vật chết, chúng nhờ năng lượng virus mang lại mà hoạt động, chúng không biết mệt mỏi, không cảm nhận được ấm lạnh hay đau đớn, thị giác gần như mù lòa, khứu giác ngoại trừ mùi hương của nhân loại thì không thể cảm nhận được mùi hương khác.

Hoàn toàn là một cái xác biết đi.

Nhân loại biết mệt mỏi, biết đau đớn, biết lo sợ, bọn họ khi đối đầu với hàng vạn cái xác không thể cảm nhận gì thì sẽ ra sao đây.

Tang thi vây thành đã ba tiếng trôi qua, dị năng giả cùng quân đội từ nhóm này đến nhóm khác thay nhau xông lên, tang thi phía dưới cũng đạp lên xác đồng loại mà tiến tới.

Anh em Thái gia cùng nhau hợp lực gọi đến một nhóm hơn mười động vật biến dị, sai phái chúng tàn sát tang thi.

Một dị năng giả thuộc đội dị năng giả của quân đội nhìn động vật biến dị đột nhiên gia nhập thì sợ hết hồn hết vía “Từ khi nào mà động vật biến dị cùng tang thi bắt tay với nhau thế này?!”

Thái Hồng nghe vào tai mà tức đến thở phì phì, cô bé chỉ tay vào người này mà lớn tiếng hô “Ông chú lạc hậu! Đây là người ta gọi đến, từ khi nào là đồng lõa với tang thi hả?!”

Người này nhất thời ngại ngùng “Thì ra là phe mình! Nhất thời không rõ, thật xin lỗi!”

Cô bé này tính khí cũng thật lớn.

Sở Nhiên nhìn biển tang thi không thấy điểm cuối, tinh thần lực của hắn phiêu đãng khắp nơi không ai thấy được mà cẩn thận thăm dò mọi ngóc ngách.

Từ đầu đến cuối hắn chưa từng ra tay, chỉ đứng một bên lẳng lặng quan chiến.

Nhìn đến một đám người mệt mỏi ngồi ở một góc hấp thu tinh hạch để khôi phục dị năng, tinh hạch hiện tại là tiền tệ lâm thời, nó không chỉ dùng cho việc nâng cấp dị năng mà còn dùng để chi tiêu sinh hoạt, một dị năng giả dù có mạnh đến đâu cũng không dư thừa quá nhiều tinh hạch.

Liên tục dùng tinh hạch khôi phục, tinh hạch có người còn cũng có người không.

“Tiêu Tiêu.” Sở Nhiên gọi Sở Tiêu Tiêu cũng ngồi một góc khôi phục dị năng.

Nghe hắn gọi mình thì cô lập tức chạy đến, lúc này sắc mặt cô trắng bệch, đầu nặng chân nhẹ khiến bước chân có chút lảo đảo.

“Anh, anh gọi em có chuyện gì sao?” cô thở hổn hển mà hỏi hắn.

Sở Nhiên không nói gì mà lấy từ trong không gian ra cái chai, bên trong chai là thứ chất lỏng mang mùi tanh nồng của máu tươi.

Sở Tiêu Tiêu có chút nghi ngờ nhìn cái chai trong tay hắn “Đây... đây là?”

Đem chai đặt vào tay cô, hắn hờ hững nói “Là máu động vật biến dị cấp năm.”

Trong máu thịt của động vật biến dị đều là năng lượng nó tích trữ, giống như tang thi có dị năng thường săn bắt dị năng giả bởi trong cơ thể dị năng giả nơi nơi đều là năng lượng giúp chúng thăng cấp cùng hồi phục năng lượng.

Cũng như vậy, dị năng giả ăn thịt uống máu động vật biến bị cũng sẽ có thể khôi phục dị năng, chỉ là không mấy ai có thể ăn sống nuốt tươi mà thôi.

Nhìn chai máu động vật biến dị trong tay, sắc mặt Sở Tiêu Tiêu càng thêm trắng bệch, cô không có nhiều tinh hạch để khôi phục năng lượng, hiện tại muốn khôi phục chỉ có thể uống chỗ máu này mà thôi.

Hít sâu một hơi, hai mắt nhắm chặt, cô nhẫn nhịn mùi vị khó chịu đó mà nuốt xuống từng ngụm, năng lượng trong máu theo đó mà bị cơ thể cô hấp thu, từng chút khôi phục dị năng.

Ánh mắt những người khác tỏa sáng mà nhìn chằm chằm hắn, Sở Nhiên cũng không giữ chỗ máu thịt nuôi tang thi đã không còn tươi của mình lại mà đem ra cho bọn họ dùng.

Không thể lãng phí, mạt thế lương thực rất khan hiếm.

Nhờ vậy tốc độ hồi phục năng lượng của dị năng giả được đẩy nhanh tốc độ, Thẩm Dục vừa lúc cũng rút lui về đây để khôi phục.

Y nhìn thanh niên đã trở về dáng vẻ trước kia mà trong lòng một mảnh bất an.

Sở Nhiên quay đầu lại nhìn y, cười khẽ nói “Bây giờ mới thấy sợ sao?”

Như một đứa trẻ lớn xác làm sai bị phát hiện, Thẩm Dục cẩn thận đi đến cạnh hắn, ủ rũ nói “Sợ rồi.”

Khẽ cười ra tiếng, thật ra hắn vẫn là thích một Thẩm Dục sẽ vui buồn giận hờn như thế này hơn.

Đưa tay xoa đầu tóc hơi đâm tay của y, hắn nói “Em không giận, đừng sợ.”

Hắn vẫn rất tự hiểu rõ mình, nếu hắn thật sự giận, y từ sớm đã giống như Mạc Dịch, làm một đứa trẻ lớn xác ngoan ngoãn đi theo hắn.

Trận chiến vẫn tiếp tục, Sở Nhiên vẫn không ra tay, ý chí chiến đấu của các dị năng giả bắt đầu giảm.

Bọn họ tiếp tục cố gắng như vậy còn có thể trụ được bao lâu chứ, cứ tiếp tục thế này cũng chỉ là kéo dài hơi tàn mà thôi.

Thậm chí có người bắt đầu có ý nghĩ tháo chạy, hèn nhát chạy khỏi nơi này.

May mắn còn có thể tiếp tục sống sót.

Đêm thứ ba tang thi vây thành, tường thành đã nhiều lần được sửa lại, số quân nhân cùng dị năng giả tử vong đã lên đến bốn con số, hình ảnh Triệu Thái đại nam nhân lưng hùm vai gấu cùng con chuột nhỏ Tiểu Thử hợp thành tổ đội vú em không còn trông buồn cười như ban đầu nữa, hiện tại bọn họ chính là điểm tựa cho những người đang hết mình chiến đấu.

Tinh thần lực của Sở Nhiên chuyền đến một thông điệp, cuối cùng người luôn bất động quan sát cũng có động thái.

Hắn đang đứng trên tường vây đột nhiên biến mất, chưa đầy một giây sau hắn xuất hiện trong thi triều, vây xung quanh và ngàn vạn tang thi.

Tang thi lũ lượt bước qua hắn, Sở Nhiên từng bước chậm rãi mà đi, mỗi một bước chân của hắn băng sương bao phủ trời đất, tang thi trên diện rộng bị đóng băng, sương tuyết rơi xuống bén nhọn như đao mà phá nát thành từng khối băng.

Chỉ trong tích tắc, trong một kilomet quanh hắn, toàn bộ tang thi đều bị miểu sát trong một chiêu này.

Đây chính là thực lực chênh lệch.

Tang thi trên diện rộng bị đóng băng rồi chém thành từng mảnh khiến hai nữ tang thi duy nhất còn đứng tại đây trở lên nổi bật.

Trong đó một nữ tang thi người phương tây với mái tóc vàng óng ả được cẩn thận tạo kiểu, trang phục trên người cũng là váy áo thời trung cổ lộng lẫy, vừa nhìn là tác phẩm của Thái Hồng, số ba.

Ánh mắt Sở Nhiên dừng lại trên nữ tang thi mặc áo blouse cũ nát, giọng nói lạnh băng không chút cảm xúc dư thừa “Tự mình không biết lượng sức.”

Khóe miệng ***** **** của nữ tang thi áo blouse cong lên đầy khinh thường, giọng nói nữ giới vốn mềm mại lúc này lại khàn khàn khó nghe “Kẻ phản bội! Đừng tưởng ta không biết ngươi đang bị thương, thực lực của ngươi lúc này không hơn ta.”

Ánh mắt ả đỏ tươi mà đầy sự điên cuồng “Kẻ phản bội như ngươi không xứng trở thành Vương của vương triều này! Ta sẽ giết ngươi, cướp đi Vương vị vốn thuộc về chúng ta!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.