Về đến đại trạch Thẩm gia thì bà nội Thẩm đuổi hai đứa nhỏ mới từ bên ngoài trở về lên phòng tắm rửa nghỉ ngơi, còn bản thân thì đến phòng bếp chuẩn bị bữa trưa.
Lúc chuẩn bị dẫn Sở Nhiên lên phòng mình nghỉ ngơi thì Thẩm Dục không quên nhờ vả bà nội mình “Bà chuẩn bị ít bánh ngọt nha.”
Ba đứa cháu của bà chẳng có đứa nào thích đồ ngọt, cháu dâu Quân Tử Lộ cũng không yêu thương nổi mấy thứ nhỏ nhỏ xinh xinh lại ngọt ngấy này.
Cũng chỉ có tên nhóc Tiểu Uông cùng Tiểu Thược thỉnh thoảng đến là yêu thích. Mà hôm nay hai đứa kia không có ở đây, người muốn cũng chỉ có Sở Nhiên.
Bà nội Thẩm cho y một ánh mắt hiểu ý, cười nói “Bà nội biết rồi, hai đứa nhanh đi nghỉ đi.”
Thẩm Dục nhanh chóng đưa Sở Nhiên ý thức bắt đầu có điểm mơ hồ cùng Tiểu Thử về phòng mình, y giúp hắn lau người thay bộ đồ mới sạch sẽ rồi thả người nằm lên giường.
Tiểu Thử hình như đã quen với hoạt động này, nó ngoan ngoãn ôm tinh hạch Thẩm Dục đưa tới rồi bắt đầu trị liệu cơ thể cho Sở Nhiên.
Đợi nó dùng dị năng trị liệu xong thì Thẩm Dục đi đến bên giường ôm lấy hắn vào lòng, dụi mặt vào mái tóc mềm mại của hắn mà buồn giọng hỏi “Đến bao giờ em mới có thể tốt lên?”
Rõ ràng đã có cách giải quyết vấn đề của cơ thể, nhưng hắn muốn đợi thời cơ đến, rốt cuộc khi nào là thời cơ đúng.
Sở Nhiên khẽ cắn lên cổ y như đánh dấu chủ quyền, hắn không có tinh thần mà đáp lại “Sắp rồi, đợi em tìm được gã tiến sĩ thì mọi chuyện đều đã giải quyết xong.”
Vòng tay ôm lấy y, hắn khẽ giọng nói “Đợi xong rồi anh cùng em đi đến tỉnh N ở đi, nơi này quá nhiều người, những chuyện như lòng người này em không hiểu cũng không muốn hiểu.”
Tang thi không có trí lực thì không có suy nghĩ, không có suy nghĩ thì chỉ còn bản năng ăn thịt uống máu mà thôi.
Sự phân biệt giai cấp trong tang thi lại càng hà khắc, cấp thấp bắt thuộc phải nghe cấp cao, không phản kháng, không trái lệnh và tuyệt đối trung thành.
Thẩm Dục không hề phản đối suy nghĩ của hắn, y hôn lên đỉnh đầu hắn mà cười khẽ nói “Anh thấy như vậy cũng rất tốt.”
Không có hoa đào ong bướm vây quanh, hết sức tốt.
Cơ thể mệt mỏi khiến Sở Nhiên cảm thấy buồn ngủ, trước khi ý thức hoàn toàn mất thanh tỉnh thì hắn khẽ giọng dặn dò “Chuẩn bị một chút, mấy tháng nữa đại thi triều sẽ diễn ra.”
Khắp nơi trên thế giới sẽ nổi lên thi triều, các căn cứ người sống sót thân ốc không mang nổi mình ốc, sống sót sau cùng chỉ có kẻ mạnh thật sự.
Y khẽ đáp một tiếng rồi cứ như vậy ôm hắn trong lòng, đợi hắn an an ổn ổn chìm vào giấc ngủ thì y cũng nhắm mắt nghỉ ngơi một chút.
Đến gần giờ cơm trưa thì Thẩm Dục gọi Sở Nhiên dậy, nhìn dáng vẻ mơ mơ màng màng của hắn, y yêu thích hôn lên môi cùng hai má bị cọ đến ửng hồng của hắn, cười nói “Dậy thôi, bà nội làm đồ ăn xong rồi, chúng ta xuống ăn thôi.”
Sở Nhiên giơ hai tay hướng y, y rất hiểu ý mà ôm lấy hắn, rất không biết xấu hổ mà ôm người đi xuống phòng ăn.
Quân Tử Lộ ngồi sẵn bên bàn ăn nhìn một màn này thì bấu víu chồng mình mà âm thầm ha hả cười đến đau ruột, quả nhiên phúc lợi khắp nơi mà.
Bà nội Thẩm nhìn mà cười đến mi mắt cong cong, nói “Hai đứa nhanh đến đây ngồi đi, đồ ăn phải ăn nóng mới ngon.”
Đem người vẫn còn ngái ngủ đặt lên ghế ngồi, y ngồi xuống bên cạnh hắn, cười nói thân cận với bà nội Thẩm nói “Hôm nay bà nội cực khổ rồi.”
Bà nội Thẩm cười xua tay nói “Cực khổ cái gì chứ. Bà nội nào cực khổ bằng mấy đứa đâu.”
Nói xong bà múc một chén canh gà tiềm thuốc bắc cho Sở Nhiên, hiền từ nhìn hắn mà quan tâm nói “A Nhiên trông sắc mặt rất kém, bà nội nấu cho con chén canh gà, nhân lúc còn nóng mau uống đi.”
Sở Nhiên không có từ chối, hắn khẽ nói một tiếng cám ơn rồi cẩn thận thổi nguội rồi uống, uống xong nhất thời hai mắt đều sáng “Rất ngon ạ.”
Bà nội Thẩm hài lòng cười nói “Con thích là được. Mấy món này bà đều cố ý chuẩn bị cho con, con nhanh ăn đi.”
Nói xong bà cũng quau qua thúc giục mấy đứa cháu của mình “Mấy đứa cũng mau ăn đi, đừng để đồ ăn nguội.”
Thẩm Cảnh nhìn một màn bà cháu thân mật thì hậm hực lẩm bẩm “Người không biết còn nghĩ con không phải cháu trai bà đấy.” miệng thì nói thế, nhưng đũa trên tay cũng không có ý giảm tốc độ.
Thẩm Dục giúp hắn chọn những món dễ tiêu hóa, nghe Thẩm Cảnh ai oán thì cười nói “Anh cảm thấy mình cũng thất sủng rồi.”
Sở Nhiên rất cho y mặt mũi mà nói “Không sao, em sủng anh.”
Nghe hắn an ủi mình thì Thẩm Dục cười đến không thấy hai mắt, y dán vào bên người hắn mà thân mật nói “Vậy tương lai anh đành nhờ vào em rồi.”
Thẩm Cảnh nhìn một màn tú ân ái này thì quay qua nhìn vợ mình cầu an ủi, thế nhưng Quân Tử Lộ rất không tinh ý mà nói “Nhìn em làm gì? Lo ăn cơm của anh đi.”
Bây giờ anh ta đã hiểu cảm giác của Quân Ân khi bị cả thế giới ghét bỏ.
Ăn cơm nào sao ngon cho nổi khi cơm chó rải khắp nơi.
Nhìn hai đứa cháu trai của mình đứa nào cũng coi như yên bề gia thất rồi thì bà nội Thẩm coi như cũng an lòng, thế nhưng đứa cháu lớn nhà bà bao giờ mới chịu dẫn một người về cho bà nhìn đây a.
Nhìn đi nhìn lại, bà thấy A Tinh cũng không tệ đâu. Lớn lên dễ nhìn, quan hệ với Sở Nhiên và Quân Tử Lộ cũng không tệ.
Aiz, mà thôi. Con cháu tự có phúc của con cháu, bà có thúc cũng chẳng thúc được.
Bữa trưa này ngoại trừ thiếu đi Thẩm Hưng bận rộn thì coi như trôi qua vui vẻ, bà nội Thẩm cũng thỏa mãn khi có một đứa cháu dâu mới.
Ăn trưa xong Thẩm Dục đem bánh ngọt bà nội Thẩm đã làm đặt vào lòng Sở Nhiên rồi đuổi người ra phòng khách ngồi, còn mình đi giúp bà nội Thẩm dọn dẹp rửa bát.
Nhìn thanh niên an tĩnh ngồi một chỗ ăn bánh uống trà, Thẩm Cảnh không chịu yên tĩnh mà hỏi “Cậu cùng anh tôi quen nhau như thế nào vậy?”
Sở Nhiên nhấp một ngụm trà ô long có vị đắng nhẹ xua đi vị ngọt sau khi ăn bánh, hắn hơi hồi tưởng lại mà nói “Lúc đó ở trong khách sạn, tôi giết tang thi, Dục nhảy ra hỏi 'tại sao cậu lại giết người', thế là chúng tôi biết nhau.”
Một giây im lặng, sau khi xác định bản thân không nghe nhầm thì Thẩm Cảnh trực tiếp nằm lăn ra sofa ôm bựng cười. Ai tới nói cho anh ta, đó thật sự là anh trai anh ta sao?!
Lau đi nước mắt ở khóe mắt, Thẩm Cảnh nhìn Sở Nhiên mà nghiêm túc nói “Anh tôi nhìn thì rất tốt, nhưng từ nhỏ được bà nội cùng anh cả bảo bọc, mọi thứ trải qua luôn thuận lợi, trong tương lai nếu hai người có cãi vã, tôi mong cậu sẽ nhường anh ấy một chút.”