Trọng Sinh Mạt Thế: Vương Triều Của Ta

Chương 75: Chương 75




Thẩm Hưng mặc dù nói cần chứng cứ thì mới sẽ tin tưởng lời nói của Thẩm Dục, thế nhưng làm một Trưởng căn cứ thì hắn ta dù có tin đó là thật hay không cũng buộc phải phòng hờ vạn nhất.

Những ngày gần đây bảng nhiệm vụ của căn cứ K có thêm một nhiệm vụ, đào hào xây tường bảo vệ. Nhiệm vụ này có rất nhiều người tham gia, từ dị năng giả đến người thường đều có đủ.

Dù sao cũng không phải làm để bảo vệ riêng ai, người được bảo vệ trong đó cũng có bản thân cùng thân nhân.

Mà vòng thảo luận của những người nhàn rỗi trong căn cứ dạo gần đây có thêm vài chủ đề, ví như đội trưởng đoàn đội Thiểm Thiên có một người yêu là dị năng giả hệ không gian cấp bảy, hay là trong căn cứ mới có một đôi song sinh có dị năng đặc biệt hiếm, hai đứa nhỏ xinh đẹp này có sở thích ngày ngày kéo nhau đến khu đèn đỏ ngắm nam thanh nữ tú.

Thậm chí chỉ cần đủ đẹp mắt thì bé gái trong cặp song sinh sẽ quăng ra tinh hạch thuê người về làm búp bê, chỉ là chẳng có ai ở được mấy ngày đã vội chạy.

Việc nhẹ lương cao là thật, nhưng đứng im một chỗ làm một con búp bê ngoan ngoãn thì khó mà nói có dễ hay không.

Đặc biệt mấy hôm nay các đội dị năng cảm nhận rõ ràng thực lực cùng khí thế của nhóm chủ lực đoàn đội Thiểm Thiên thay đổi rất nhiều. Bọn họ tò mò điều gì khiến nhóm chủ lực này thay đổi, thế là một đám người không hẹn mà gặp lén lút đi theo sau xem.

Trong căn cứ có một nhiệm vụ bắt buộc đó là thanh lý tang thi, ngoại trừ những lúc ra ngoài làm nhiệm vụ, những đoàn đội chỉ cần có tên trong dang sách đăng kí đoàn đội thì bắt buộc mỗi ngày đều phải ra ngoài thanh lý tang thi một lần.

Những ngày gần đây Sở Nhiên cảm thấy ở trong căn cứ ngày ngày có người tìm tới cửa làm phiền khiến hắn rất buồn bực, vậy nên hắn nói với Thẩm Dục để mình dẫn đội làm nhiệm vụ hằng ngày.

Đương nhiên Thẩm Dục sẽ không từ chối, y còn rất vui vẻ hỏi hắn có muốn làm đội trưởng luôn không.

Nhưng rất tiếc, chức nghiệp đội trưởng này Sở Nhiên hắn sống chết không làm.

Thẩm Dục đưa Sở Nhiên đến một ngôi trường trung học trước mạt thế, hiện tại nơi này được Thẩm Dục dùng làm kí túc xá dành cho đội viên cùng làm sân huấn luyện.

Quân Ân đang cùng tổ dị năng một huấn luyện thì thấy hai người bọn họ tới, nhớ vui không nhớ buồn mà chạy qua chào hỏi “Sở Nhiên a, cậu cũng thật không nghĩa khí. Trở về lâu như vậy rồi cũng không có tới thăm chúng tôi.”

Khóe miệng khẽ nhếch, Sở Nhiên nói “Tôi là thương bệnh binh, anh không tới thăm tôi thì tôi việc gì phải tới thăm anh.”

Sở Nhiên trở về Quân Ân lại lần nữa cảm nhận cả thế giới ghét bỏ mình.

A Thục hôm nay dẫn đội ra ngoài làm nhiệm vụ thu thập không có ở đây, Quan Bân, Lý Tinh cùng A Lực thì đang nghỉ phép. Tổ dị năng một cũng chỉ có Quân Ân, Thược Diễn cùng vài thành viên trong nhiệm vụ cứu viện là biết Sở Nhiên.

Hiện tại khi Thẩm Dục đứng ra thông báo Sở Nhiên sẽ dẫn tổ bọn họ đi làm nhiệm vụ thanh lý ngày hôm nay thì có không ít người không mấy tán thành.

“Đội trưởng, Sở thiếu dù sao cũng không quen thuộc cách tác chiến của chúng ta, để Sở thiếu dẫn đội không thích hợp.” có người đứng ra phản đối đầu tiên.

Có người đầu tiên thì sẽ có người thứ hai, thứ ba.

“Chúng ta đều là những dị năng có tính công kích, mặc dù Sở thiếu có cấp bậc cao nhưng chỉ là hệ không gian, không có tính công kích. Đội trưởng, tôi phản đối quyết định này của anh.”

Hầu như mọi người đều biết dị năng hệ không gian ngoài những phân nhánh đặc biệt thì cũng chỉ có thể làm hậu cần với vai trò 'kho hàng di động', để một kho hàng dẫn đội đi thanh lý tang thi, đây rốt cuộc là ý nghĩ gì đây.

Thẩm Dục không có ý thay Sở Nhiên giải thích, muốn dẫn đội thì người đó phải đủ sức thuyết phục toàn thể đội viên, mà sự thật thì Sở Nhiên có đủ năng lực này, y tin tưởng hắn sẽ dễ dàng làm được.

Thật sự Sở Nhiên dễ dàng làm được, hắn mở ra lĩnh vực không gian, vốn tám rưỡi mặt trời chói chang, lĩnh vực bao phủ khiến không gian phút chốc trở nên u ám.

Mặt trời chiếu xuống thật sự khiến Sở Nhiên không thích nổi, những người này cũng thật nhàn rỗi, rảnh rỗi quá sinh nhiều chuyện mà.

Nháy mắt trọng lực trong lĩnh vực tăng lên gấp năm lần, có người không phòng bị suýt chút trực tiếp quỳ xuống.

Ngay cả Thẩm Dục cũng không được hưởng an nhàn, y làm một đội trưởng cũng lãnh chung số phận với đội viên của mình.

Sở Nhiên đặt ở giữa lĩnh vực một bộ bàn ghế cùng trà bánh, rất hưởng thụ mà ngồi lên sofa mềm mại, giọng nói có phần thanh lãnh “Hôm nay chậm một chút hãng làm nhiệm vụ, trước chúng ta rèn luyện tính linh hoạt.”

Ánh mắt hắn đảo một vòng qua tất cả thành viên tổ dị năng một của đoàn đội Thiểm Thiên, khóe miệng nhếch lên ý cười sâu xa mà chậm rãi nói ra từng từ “Mỗi vòng trong linh vực là hai kilomet, trong một tiếng chạy đủ năm mươi vòng. Sau một tiếng ai chưa hoàn thành thì trọng lực tự khắc tăng lên gấp mười.”

Có một số người muốn tiếp tục phản kháng, thế nhưng nhìn đội trưởng cùng những thành viên chủ lực đều làm theo, bọn họ không có lý gì lại không theo.

Trọng lực gấp năm lần đối với dị năng giả cấp ba cấp bốn vẫn có thể chịu được, chạy một trăm kilomet trong một tiếng không thành vấn đề, nhưng đó là trong điều kiện trọng lực bình thường.

Trong lúc những người này ra sức chạy thì Sở Nhiên miễn cưỡng làm một thầy giáo dạy dị năng cho bọn họ “Không gian là một cách gọi mà thôi, nó không cố định sẽ là một không gian biệt lập để trữ đồ vật, cũng không phải chỉ có mỗi công dụng dịch chuyển trong một phạm vi. Theo năng lực tăng dần, dị năng giả hệ không gian có thể biến hóa ra các cách thức tấn công khác nhau. Giống như nơi này, đây gọi là lĩnh vực, lĩnh vực của tôi do tôi làm chủ, chỉ cần tôi muốn ai chết thì kẻ đó sẽ không thể sống.”

Mà cao cấp nhất của hệ không gian là mở ra lỗ hổng không gian, trực tiếp đưa địch nhân vào kẽ hở không gian rồi bị không gian đè ép thành mảnh vụn.

Mỗi hệ Sở Nhiên đều giảng giải một chút, những người vốn ban đầu còn muốn phản kháng đều vừa chạy vừa cố gắng nghe giảng dạy.

Bọn họ không hề hay biết, những dị năng nhìn như vô dụng, khi đạt đến cấp độ nhất định chính là thứ có sức sát thương tuyệt đối.

Hết chạy lại đến chống đẩy, chống đẩy xong lại nâng chân, nâng chân xong thì cận chiến đối kháng.

Mãi đến tận mặt trời lên đến đỉnh đầu Sở Nhiên mới thả cả đám sống dở chết dở ra đi ăn cơm nghỉ trưa, báo cho bọn họ một giờ rưỡi chiều sẽ xuất phát.

Thẩm Dục lúc này nhìn cũng thật thê thảm, nhưng ít nhất y có cấp bậc cao hơn nên vẫn có thể đi bằng hai chân.

Cơ thể cao lớn yếu ớt nép vào lòng hắn, thật oan ức nói “A Nhiên, em đối với anh thật tàn nhẫn.”

Nâng mặt y lên, hắn ở trên đôi môi khô nứt do thiếu nước của y hôn nhẹ một cái, hắn cười khẽ nói “Anh yên tâm, em còn có thể tàn nhẫn hơn nữa với anh.”

Quả thật là có thể tàn nhẫn hơn, buổi chiều khi mọi người rời khỏi căn cứ để làm nhiệm vụ thanh lý thì chỉ cần là tang thi từ cấp ba trở lên đều sẽ tấn công bọn họ.

Thẩm Dục không cần nghĩ cũng biết bảo bối đầu tim nhà mình làm trò quỷ trong này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.