Trọng Sinh Mạt Thế: Vương Triều Của Ta

Chương 78: Chương 78




Sau ngày đó ở Thẩm gia, Sở Nhiên cùng Thẩm Dục không có gặp lại người tên Uông Hải đó nữa, đoạn thời gian tiếp theo Sở Nhiên rảnh rỗi liền đi đầy đọa đội dị năng của đoàn đội Thiểm Thiên.

Những dị năng giả này tỏ vẻ mình vừa buồn vừa vui, vừa đau khổ vừa sung sướng.

Dưới sự trợ giúp của Sở Nhiên thì Thẩm Dục trong vài tháng thuận lợi tiến vào đỉnh cấp sáu, một số thành viên chủ lực cũng có xu hướng đột phá.

Mà cũng vào thời gian này thường xuyên có tin các căn cứ truyền đến rằng bọn họ liên tục bị thi triều tấn công, đại thi triều chính thức bắt đầu.

May mắn ngày đó Thẩm Hưng có phòng bị mà cho xây thêm hai tầng tường vây cùng đào chiến hào bảo vệ căn cứ, hiện tại công tác chuẩn bị của căn cứ chỉ còn một, đó là vật tư.

Trước khi thi triều diễn ra thì các tổ đội đều nhận một nhiệm vụ chung là tìm kiếm vật tư, đoàn đội Thiểm Thiên cũng không ngoại lệ.

Vì an toàn của đội ngũ, Thẩm Dục chỉ có thể nhịn đau tách ra với Sở Nhiên, y dẫn một đội, hắn dẫn một đội khác.

Nhiệm vụ của đội Thẩm Dục là đến trung tâm thương mại ở tỉnh B, còn nhiệm vụ của Sở Nhiên là kho vũ khí ở một quân khu nằm sâu trong núi tại tỉnh C gần tỉnh N.

Những khu như rừng rậm đều là những nơi dù là đội dị năng mạnh nhất cũng phải suy nghĩ thật cẩn thận mới dám nhận, sở dĩ lần này đoàn đội Thiểm Thiên nhận là do thực lực bọn họ tăng quá nhanh, cần rèn luyện để củng cố thực lực, thứ hai là trong trận chiến bọn họ muốn khôi phục dị năng nhanh chóng thì cần tinh hạch, máu thịt động vật và bất cứ loại thực vật có thể ăn bổ sung năng lượng cho bọn họ trong thời gian ngắn nhất.

Mà thứ ba đương nhiên là bọn họ có đề nhất nhân loại Sở Nhiên ở đây, đủ vốn liếng để kiêu ngạo, a ha ha.

Nhưng bọn họ không biết Sở Nhiên kêu Thẩm Dục chọn nhiệm vụ này là vì, hắn cảm nhận được sự đe dọa từ một tang thi cấp cao khác đang ở đây.

Nó sắp đột phá lên cấp chín, hắn phải tới trừ bỏ mối nguy này, bằng không dưới sự thống lĩnh của nó, nhà của hắn liền hỏng.

Dù sao tỉnh N cũng nằm bên cạnh, nằm trọn trong phạm vi thống lĩnh của nó.

Đường rừng trước mạt thế đã khó đi, sau mạt thế lại càng là nguy hiểm tứ phía, đường dưới chân có khi là một cái miệng mở rộng sẵn cũng không ai biết được.

Không thể lái xe vào rừng, đội bọn họ chỉ có thể dừng xe ở dưới chân núi rồi đi bộ đến kho vũ khí quân sự theo chỉ dẫn của bản đồ mà căn cứ cấp cho.

Thực vật bình thường đều đã không còn, thực vật biến dị lại trong ba năm phát triển đến đáng kinh ngạc, vào rồi bọn họ mới biết, muốn đi đường rừng thì chỉ có nước đu dây mà đi, bởi nơi này chằng chịt rễ cây cùng dây leo, thật sự là không có chỗ đặt chân.

Lúc này những dị năng giả hệ mộc bộc lộ tài năng, bọn họ dùng dị năng điều khiển đám dây leo vô hại bện lại thành một cây cầu, dù hơi hao tổn nhưng không khó khăn như việc chèo rễ cây, lội dây leo.

Sở Nhiên bước trên cây cầu rắn chắc được các dị năng giả hệ mộc cẩn thận bện lại, tinh thần lực của hắn tản ra bốn phía cẩn thận tìm kiếm.

Rừng núi là thiên đường của dị năng hệ mộc, đương nhiên cũng là thiên đường của anh em Thái gia, có lẽ cảm nhận được tinh thần lực của hắn, Thái Lục khẽ kéo tay áo hắn, nhỏ giọng hỏi “Anh đang tìm gì sao?”

Hắn khẽ gật đầu, hời hợt nói “Ở đây có kẻ muốn mưu đoạt Vương quyền a.”

Thái Hông dỏng tai nghe, vừa nghe thấy thì lời hắn nói thì lập tức nhảy dựng “Là tên khốn nào muốn đoạt quyền thừa kế với em?!”

Nhìn cái dáng vẻ liều sống liều chết kia, Sở Nhiên buồn cười mà xoa đầu cô bé, nói “Để Đại Hắc đi tìm thử, anh muốn biết nó đang trốn ở đâu.”

Muốn thăng cấp cần rất nhiều năng lượng, hắn không tin một con tang thi trí lực kém có thể bỏ qua hắn, kêu Đại Hắc đi tìm chỉ là muốn sớm giải quyết mà thôi.

Sở Tiêu Tiêu cùng Thược Diễn đều có hệ mộc, hai người bọn họ cũng tham gia nhiệm vụ này.

Trong lúc nghỉ trưa Thược Diễn đến tìm hắn, hàng mày cậu ta nhăn lại như muốn xoắn vào nhau “Sở ca, anh có cảm thấy từ lúc vào rừng đến giờ có gì đó rất lạ hay không?”

Từ lúc vào rừng đến giờ, không biết có ai cảm nhận được không, thế như từ nhỏ khả năng nhận biết phương hướng của cậu ta rất tốt, mới đầu không nhận ra vì bọn họ vẫn luôn đi đúng, càng về sau cậu ta cảm nhận được rằng có thứ khiến bọn họ mất phương hướng mà đi vòng vèo.

Sở Nhiên hơi tán thưởng thanh niên này, hắn chậm rãi nhai nuốt một phần thịt hầm rau củ Giản bà bà chuẩn bị cho hắn trước khi đi, nuốt xuống xong hắn mới nói “Thực vật là một chủng tộc có chủng loại vô cùng phong phú, sau khi biến dị sự phong phú của nó càng không thể lường trước được. Trong đó tôi biết có một loại thuộc họ hoa lan, sau khi biến dị nó chỉ lớn bằng nắm tay, chỉ ra nụ, không nở hoa. Điểm đặc biệt của nó là có thể hoạt động, phương thức tấn công là dùng sóng âm khi các nụ hoa va chạm vào nhau để quấy nhiễu tinh thần, khiến người bị nó tấn công nhận biết sai phương hướng, tìm cách khiến con mồi cạn kiệt dị năng rồi dễ dàng thưởng thức bữa ăn được đặt sẵn trên đĩa.”

Nhìn Thược Diễn bắt đầu suy nghĩ cách đối phó với Tiểu Mộng Lan, Sở Nhiên đột nhiên nói “Cách thức tấn công của hệ mộc không chỉ có khống chế thực vật, cao cấp nhất của hệ mộc là thuần hóa thực vật, khiến chúng thành sủng vật trung thành nghe lệnh mình.”

Giống như anh em Thái gia thuần hóa động vật, biến chúng thành chiến sĩ bảo vệ mình, vì mình phục vụ.

Thược Diễn nhìn hắn hỏi “Tại sao anh lại nói với tôi. A Thục cấp bậc cao hơn tôi mà.“. Ra chương nhanh nhất tại * TRÙ MtruуệИ.v Л *

Sở Nhiên lắc đầu nói “A Thục thật sự có thiên phú dị năng rất tốt, nhưng tinh thần lực của cô ấy không bằng cậu. Muốn thuần hóa thực vật bắt buộc tinh thần lực phải mạnh mẽ.”

Nghe những lời hắn nói, Thược Diễn nắm chặt tay nói “Tôi sẽ cố gắng.”

Ai cũng có tham vọng trở thành kẻ mạnh, Thược Diễn không ngoại lệ, nếu có người đã mở cho cậu ta một con đường, cậu ta sẽ cố gắng thử bước đi trên con đường đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.