Hoa hồng biến dị Sở Nhiên trồng xung quanh biệt thự nhìn như một loài thực vật biến dị vô hại lại xinh đẹp, nhưng không ai biết dưới những cánh hoa mềm mại chính là răng nanh sắc bén.
Uông Hải dẫn theo một đội dị năng tới đây, đây là đội dị năng trực thuộc viện nghiên cứu.
“Diệt chúng đi.” Uông Hải hời hợt ra lệnh.
Đội dị năng nghe lệnh lập tức tiến lên, dị năng có sức phá hủy như hỏa và lôi đánh vào vườn hoa, đốt cháy từng bông hoa.
Cánh hoa tươi đẹp cháy rụng, cái miệng nhỏ với ba cái răng nanh với những móc câu nho nhỏ bên trên. Thân cành hoa nho nhỏ nháy mắt dài ra, chúng như những con rắn mà trườn bò trên mặt đất với tốc độ nhanh chóng.
Những dị năng giả đó nhanh chóng tránh thoát, dị năng phóng ra đánh lên cành hoa to chỉ bằng ngón út, vậy nhưng chúng lại chẳng mảy may bị thương.
Rất nhanh có một dị năng giả bị bắt, đài hoa từ phần bụng mà tiến vào trong, chỉ tốn vài phút liền ăn kẻ này đến chỉ còn xương trắng.
Người dẫn đầu đội dị năng không muốn để đội viên tổn hại lớn, anh ta nhìn Uông Hải nói “Tiến sĩ Uông, đây đều là thực vật biến dị cấp sáu. Chúng tôi không thể một mình đối phó, chỉ có thể phiền ngài trợ giúp.”
Hàng mày gã lập tức nhăn lại, nhưng nghĩ đến người bên trong là ai, những kẻ vô dụng này ngay cả mấy cái cây giữ nhà cũng đánh không lại thì cũng bình thường.
“Tôi biết rồi, các người lùi lại đi.” gã nói.
Đội dị năng nhanh chóng lui về sau, Uông Hải chậm rãi tiến lên từng bước, từ trong cơ thể gã tản ra một làn sương xám, làn sương này nhanh chóng bao phủ vườn hoa.
Đám hoa hồng biến dị giãy giụa kịch liệt, chúng im lặng gào thét, vỏ cây màu xanh thẫm tươi tốt dần bị màu đen thay thế, những thực vật ban nãy còn hưng hăng bây giờ ủ rũ gục xuống, sau vài phút thì bắt đầu mục nát.
Thu sương độc về, Uông Hải bước đến cửa nhà lớn biệt thự, gã lịch sự gõ cửa.
Cốc cốc cốc.
Qua vài giây cửa gỗ tự động mở ra, phòng khách tối tăm, Sở Nhiên bộ dáng bệnh nhược ngồi trên xe lăn bên cạnh bàn trà, hắn nhìn gã, cười khẽ nói “Tiến sĩ Uông, không biết anh lấy tự tin gì mà đến đây vậy?”
Sống lưng gã thẳng tắp, tay trái đút túi quần, vẫn duy trì dáng vẻ ưu nhã lịch sự mà cười nói “Tự tin thì tôi không có, nhưng tôi chắc chắn Thẩm nhị thiếu ở trong viện nghiên cứu của tôi thì tôi chắc chắn mời được cậu đến.”
Xe lăn là kiểu phổ thông, vậy nhưng Sở Nhiên không cần dùng tay di chuyển nó vẫn tự động theo ý hắn đi ra cửa, hắn nhấc mắt nhìn Uông Hải, nói “Chắc hẳn tiến sĩ Uông không ngại giới thiệu cho tôi một chút về kế hoạch gần một thế kỷ này chứ?”
Uông Hải giơ tay làm tư thế mời, gã cười nói “Đương nhiên không vấn đề gì a! Dù sao cậu cũng mang dòng máu Uông gia, xứng đáng được biết.”
Trên môi vẫn là nụ cười nhạt, nhưng từ tận sâu trong đáy mắt hắn lại không có chút cảm xúc gợn sóng nào “Dù không mang dòng máu Uông gia, tôi vẫn thấy mình đủ xứng đáng để biết mọi bí mật trên thế giới này.”
Sở Nhiên kiêu ngạo mà nói, một giây sau liền biến mất tại chỗ.
Uông Hải xoay người rời khỏi biệt thự, mang theo đội dị năng trở về viện nghiên cứu, ở nơi đó Sở Nhiên đã đợi sẵn.
Ngày hôm qua là ngày thứ mười từ khi đại thi triều bắt đầu, vũ khí đạn dược đã cạn kiệt, hai bức tường bảo vệ được dựng lên đều đã bị đánh sập, chiến hào đều đã lấp đầy xác tang thi, nhưng may mắn thi triều đã có dấu hiệu rút lui.
Thẩm Dục tránh ở một góc kín đáo, y chống tay tựa vào tưởng mà thở hổn hển từng hơi, nước da màu lúa mạch tím tái lạ thường, mạch máu xanh đen dưới da cuồn cuộn nhảy lên, đôi mắt nhân loại lập lòe ánh sáng đỏ tươi như của tang thi.
Đây rốt cuộc là chuyện gì y đã hiểu, từ nhiều ngày trước y đã bắt đầu có dấu hiệu thi hóa, nhưng tại sao bản thân lại thi hóa thì y vẫn không thể nào rõ nguyên nhân.
Mỗi dị năng giả theo cấp bậc tăng dần thì khả năng phòng virus càng cao, chỉ khi virus từ tang thi cao cấp hơn xâm nhập vào thì dị năng giả mới bị cảm nhiễm mà dấn đến thi hóa.
Đột nhiên có tiếng giày nặng nề nện xuống con đường bê tông dưới chân, y quay phắt đầu qua nhìn thì người tới chính là Quân Ân, theo sau anh ta còn có Quân Tử Lộ.
Kí ức Thẩm Dục đảo qua một lần, dừng lại ở ngày hôm đó, Quân Ân đưa cho y một chai nước được lấy từ chỗ Quân Tử Lộ.
Cơ mặt căng cứng hiện lên một mạt ý cười khổ sở, y phòng người Thẩm gia cùng Uông gia, vậy mà lại bỏ qua người Quân gia.
Thẩm gia có tài lực, Uông gia có kĩ thuật và nhân lực, vậy cuối cùng là bảo mật cũng chỉ có Quân gia làm được.
“Là tôi thất sách.” giọng y khàn khàn khó nghe, thanh quản của y đang bị hư hao.
Không còn dáng vẻ thanh niên bất cần đời kia nữa, Quân Ân tiến từng bước đến gần y, nói “Là cậu quá mức tin người, không biết phòng người mà thôi.”
Giai đoạn thi hóa chính là giai đoạn chuyển hóa từ nhân loại thành tang thi, lúc này dù là dị năng giả hay người thường đều sẽ cực kì suy yếu, y không thể phản kháng chỉ có thể trơ mắt nhìn người từng là trúc mã cùng mình lớn lên tiến lại gần.
Trong tay Quân Ân là một ống tiêm chứa một thứ chất lỏng màu hồng nhạt, anh ta cắm mũi kim vào cổ y rồi tiêm thứ chất lỏng đó vào.
Nếu Sở Nhiên ở đây, nhất định sẽ nhận ra đây là loại thuốc Uông Hải dùng để khiến tang thi cao cấp ngủ say.
Chất lỏng tiến vào cơ thể, Thẩm Dục cảm thấy cơ thể mất đi sức lực, virus ẩn mình trong huyết mạch sôi trào dần ngủ yên, ý thức vẫn còn chút thanh tỉnh nghe thấy Quân Tử Lộ nói “Nhanh đem Thẩm Dục đến phòng thí nghiệm, thuốc này không có tác dụng lâu trong giai đoạn thi hóa đâu.”
Quân Ân đỡ lấy cơ thể y, đáp “Anh tự biết, không cần em nhắc.”1