Trọng Sinh Mạt Thế: Vương Triều Của Ta

Chương 87: Chương 87: [end]




Sở Nhiên đem theo Thẩm Dục cùng Uông Hải trở về biệt thự ở tỉnh N, ở nơi này Mạc Dịch đem theo Lý Tinh cùng anh em Thái gia trở về trước đang đứng đợi bọn họ.

Uông Hải đã bị hắn làm ngất đi, đem người giao cho số một, số hai “Đem người xuống hầm ngầm, làm thức ăn cho mấy kẻ làm vườn.”

Số một, số hai khàn giọng đáp lại một tiếng rồi tiến lên đem Uông Hải rời đi, từ bây giờ ngày ngày sẽ có tang thi tới ăn thịt uống máu gã, vết thương mới chưa lành đã có thêm vết thương mới.

Giống như hắn đời trước.

Nhìn Thẩm Dục trong hình dáng tang thi, Lý Tinh cẩn thận hỏi hắn “Anh Sở, có cần em...”

Cô chưa kịp nói hết sở Nhiên đã lên tiếng ngăn cản “Không cần.”

Lời nói vừa dứt, Sở Nhiên mang theo Thẩm Dục trực tiếp dịch chuyển lên phòng ngủ chính.

Sở Nhiên không ở trong biệt thự, Mạc Dịch sẽ không bao giờ để căn phòng của hắn tối đen không có chút ánh sáng nào.

Ánh nắng chiếu vào khiến căn phòng rực sáng, càng làm sắc da tím tái của Thẩm Dục thêm nổi mật.

Đường nét gương mặt ***** ****, trong sự cứng ngắc ẩn hiển sự ôn hòa giống như quá khứ của đời trước.

Nhịn không được mà khóe mắt ửng đỏ, Sở Nhiên đưa tay nhẹ vuốt ve gương mặt của người thương, nhưng không như mọi lần y sẽ mỉm cười rồi hôn hắn một cái.

Dáng vẻ lúc đó như mèo trộm được cá vậy.

Sắc da nhợt nhạt của Sở Nhiên đột nhiên tím tái, đôi mắt đen bóng biến hóa thành màu đỏ tươi như máu, so với bất cứ tang thi nào đều đỏ hơn.

Hắn hóa thành tang thi, chỉ có cơ thể tang thi mới có thể chứa được năng lượng khổng lồ của hắn, cũng chỉ có như vậy hắn mới có thể khiến y một lần nữa sống dậy mà không phải lần nữa sinh ra.

Tinh thần lực của Sở Nhiên tràn ra khỏi cơ thể, nó mang theo một phần năng lượng mà tiến vào cơ thể Thẩm Dục rồi tự mình cắt đứt khỏi cơ thể chủ.

Cảm giác tinh thần lực bị cắt đứt rất đau đớn, nhưng hắn cam nguyện làm vậy.

Người hắn muốn là Thẩm Dục chân chính, không phải là cái xác của Thẩm Dục với ý thức mới.

Là tang thi không ấm lạnh cũng được, hắn chỉ cần là y.

Tang thi hóa, kèm theo chính là ý thức dần bị virus phá hủy. Ý thức của Thẩm Dục vẫn còn sót lại một phần trong cơ thể, y nghe được toàn bộ những lời Uông Hải nói, chúng rõ ràng đoạn quá khứ ghê tởm của ba nhà Thẩm, Quân, Uông.

Nhìn Sở Nhiên tự hóa thành tang thi, đem tinh thần lực cùng năng lượng của mình chia cho y để bồi dưỡng phần ý thức còn sót lại này.

Hắn đau, y lại càng đau hơn. A Nhiên của y là người mạnh nhất thế giới này, nhưng mỗi lần em ấy bị thương đều là do y mà ra.

Đến cuối cùng Thẩm Dục y có cái gì tốt, đáng để Sở Nhiên phải đối tốt với mình cơ chứ.

Phần ý thức còn sót lại của y theo bản năng cắn nuốt tinh thần lực cùng năng lượng tiến vào, nuốt vào lượng lớn 'thức ăn' khiến trong nhất thời không thể tiêu hóa mà lâm vào ngủ say.

Nhìn cơ thể Thẩm Dục sắp ngã xuống, Sở Nhiên đem người đặt lên giường, chính bản thân cũng vì hao tổn tinh thần lực mà lâm vào giấc ngủ say.

Mạc Dịch ở dưới tầng nhìn lên, nét mặt đều là vẻ vui mừng mà hoan hô “Vương chuyển hóa rồi!”

Lý Tinh đứng bên cạnh, vẻ mặt mù mờ nhìn cậu nhóc hỏi “Chuyển hóa? Anh Sở còn có thể chuyển hóa thành cái gì?”

Là thú nhân sao? Hay là người cây?1

Chớp chớp đôi mắt đỏ tươi to tròn, cậu nhóc đương nhiên nói “Dĩ nhiên là tộc Bán Tử rồi! Vương của tộc Bán Tử không trở thành tộc Bán Tử thì còn có thể là gì?!”

Tộc Bán Tử, vừa nghe đã biết là đang chỉ tang thi rồi.

Cùng lúc đó, tang thi bất kể cấp bậc cùng động thực vật biến dị trên thế giới đều hưng phấn gào rống, Vương chân chính của bọn chúng đã giáng lâm.

Từ bây giờ bọn chúng thống nhất dưới quyền cai trị của một vị Vương duy nhất.

***

Tang thi không cần ăn cơm cũng không cần uống nước, ngay cả mùi vị hay ấm lạnh ra sao đều không thể cảm nhận được.

Nhưng đó chỉ là khác biệt giai cấp mà thôi, Sở Nhiên vẫn như trước có thể ăn, có thể uống a.

Mà Thẩm Dục sau khi tỉnh dậy tiếp tục làm Thẩm Vương Hậu, ngày ngày chăm chỉ hầu hạ tổ tông nhà mình.

Aiz, không vướng bận đoàn đội, thời gian bên cạnh a Nhiên là không cần suy nghĩ tính toán.

Sở Nhiên lúc này đang lười biếng nằm trên ghế sofa dài hưởng thụ sự mát xa xoa bóp của Thẩm Vương Hậu, hắn thở hắt ra nói “Cơ thể của tang thi vẫn là tốt nhất.”

Thẩm Dục gật đầu đồng tình nói “Đúng vậy, cực kì tốt.”

Lúc làm chuyện đó không cần lo lắng, thật sự là vô cùng tốt.1

Cho đối phương một cái liếc mắt, hắn hừ một tiếng nói “Đừng tưởng em không biết trong đầu anh nghĩ gì! Tối nay anh mà dám táy máy tay chân, cẩn thận em phế anh.”

Chớp mắt tỏ vẻ đáng thương, y tủi thân nói “Chẳng lẽ người ta phục vụ Vương không thoải mái sao? Vương để người tới lần nữa, lần này đảm bảo khiến người sung sướng thoải mái a.”

Ngay khi Thẩm Dục mang dánh vẻ mỹ nhân mê hoặc quân tâm chuẩn bị nhào qua thì Thái Hồng mang dáng vẻ thiếu nữ kiêu ngạo cưỡi Đại Hắc xông vào.

Không chút phong phạm nữ tính, vừa vào đã hô lớn “Vương! Có người tự xưng là bằng hữu của ngài!”

Đôi mắt đầy ý cười của Thẩm Dục nháy mắt nheo lại, y nhanh chóng hỏi “Người đó tên gì? Hình dáng ra sao?”

Thái Hồng vuốt cằm nghĩ rồi nói “Hình như họ Trác, lớn lên đặc biệt cao lớn. Ah, người ta còn thấy cả tiểu tam Thược Diễn, nhưng hình hôm nay đã là vợ người ta rồi nha!”

Trước khi Sở Nhiên kịp trả lời thì Thẩm Dục đã vội nói “Không quen. Chắc chắn là thấy người sang bắt quàng làm họ.”

“Thẩm Vương Hậu a, là ai thấy người sang bắt quàng làm họ vậy?!” giọng nói trầm thấp từ tính vang lên, thu hút ánh mắt mọi người hướng ra cửa.

Trác Lang cùng Thược Diễn nhiều năm không gặp cùng nhau xuất hiện.

Trác Lang nhìn Sở Nhiên cười hỏi “Không biết lời nói năm đó có còn hiệu lực hay không?”

Sở Nhiên cười khẽ nói “Cửa anh cũng đã vào rồi, lời đó đường nhiên còn.”

Sắc mặt Thẩm Dục vừa đen vừa thối, tình địch cũ tìm đến cửa đòi làm người một nhà, đã vậy lại còn có một đoạn lịch sử cùng lão bà nhà mình mà mình không biết, thật tức chết người mà.1

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.