Trọng Sinh Ngự Linh Sư

Chương 12: Chương 12




Một đứa trong đó nghe thế, nhìn Thời Yến âm trầm nói: “Cậu ta là đứa cháu đại trưởng lão yêu thương nhất, tao khuyên mày nên thức thời một chút, nếu mày nghe lời, nể tình mày cung cấp nhiều thứ tốt cho mọi người, tụi tao sẽ không đánh mày quá thảm!”

“Nếu mày không nghe lời, tụi tao sẽ đè mày xuống lột sạch, phế đi linh mạch của mày, ném mày trong đây, cả đời này đừng mơ ra ngoài.” Một đứa khác uy hiếp.

Ban đầu Thời Yến còn không xem chúng là gì, nhưng sau khi nghe mấy lời nói ác độc này, sắc mặt lập tức trầm xuống. Mấy đứa trẻ bảy tám tuổi, nhìn thì lanh lợi trong sáng, ra vẻ đáng yêu đơn thuần, nhưng ai lại ngờ, trong xương chúng lại ác độc như thế! Là một ngự linh sư, không lấy được linh lực thời gian, nhiều lắm là không cách nào được gia tộc thừa nhận thôi, nhưng nếu bị phế đi linh mạch, cả đời này thật sự bị phế, thậm chí vì linh mạch bị thương, thể chất còn kém hơn cả người thường!

Càng khỏi nhắc tới còn muốn lột sạch sỉ nhục!

Thời Yến lạnh lùng nhìn chúng: “Tao thật muốn xem thử, ai dám phế linh mạch của tao.”

Thời Yến vừa dứt lời, toàn thân hiện ánh đỏ, rõ ràng đã vận dụng linh lực.

Mấy đứa vây quanh Thời Yến thấy thế, lũ lượt phóng ánh đỏ ra, tám chín đứa đứng thành vòng, tia đỏ đan xen cứ như ngọn lửa, vây lấy Thời Yến bên trong.

Thời Yến không chút sợ hãi, linh lực toàn thân ngưng tụ, nhìn mấy đứa nhóc đang bức gần, động tác của Thời Yến khéo léo hơn chúng không ít, không chỉ nhanh chóng né tránh đòn tấn công, còn ngưng tụ linh lực vào lòng bàn tay hình thành phi đao, Thời Yến đẩy bàn tay ra, phi đao bắn vào chúng như mưa kiếm.

Về khả năng khống chế linh lực, đám ngự linh sư xích cấp này chỉ biết thô sơ nhất là ngưng tụ linh lực vào nắm đấm, từ đó khiến khí lực lớn hơn, lực phòng ngự mạnh hơn, căn bản không cách nào xem linh lực như ngoại vật phóng ra ngoài, một cú công kích của Thời Yến, đánh cho chúng không kịp trở tay, lập tức có mấy đứa bị thương.

Ngay lúc này, một đứa trong đó móc ra một thứ giống như kính vạn hoa, nhắm vào Thời Yến hơi xoay chuyển. Lông tơ toàn thân Thời Yến lập tức dựng lên, có cảm giác nguy hiểm cực kỳ ập đến, Thời Yến theo phản xạ ngưng tụ linh lực trước người, hình thành một tấm khiên linh lực mỏng, khiên vừa mới hình thành, trong kính vạn hoa đột nhiên bốc ra một luồng khí xanh, sau đó mấy bộ xương màu xanh bay ra khỏi kính vạn hoa, chớp mắt đã đến trước ngực Thời Yến, sau khi chạm vào khiên, nhanh chóng nổ tung!

Thời Yến giật mình, tuy nhiên người mở liệm khí này là một ngự linh sư xích cấp, vì thế uy lực không lớn lắm, nhưng sức nổ sinh ra vẫn đủ làm Thời Yến bị thương!

Bốn năm bộ xương nổ tung tạo ra nổ liên hoàn, khiến cả người Thời Yến bay lên, Thời Yến phản ứng cực nhanh, dùng tay chống phần đầu yếu hại, vì thế thương thế ở tay thảm nhất, gần như da tróc thịt bong, máu tươi chảy ào ạt, thấm ướt cả người Thời Yến, trong đó có không ít bị mặt dây chuyền hút lấy.

Lúc này đang gặp nguy cấp, Thời Yến không để ý đến những chi tiết nhỏ đó, y nhịn đau ngẩng đầu nhìn, phát hiện kính vạn hoa kia đã mất hiệu lực, khó trách uy lực lớn thế, thì ra là liệm khí dùng một lần!

Tuy Thời Yến đã đổi được không ít bảo vật, nhưng phần lớn đều không có tác dụng quá lớn, chỉ có bốn món mang tính công kích, cũng toàn là dùng một lần, ba cái liệm khí, một cái bảo khí, nhưng dùng ở đây đối phó với mấy ngự linh sư xích cấp thì quá mức lãng phí, Thời Yến vẫn còn lực chiến đấu, chỉ cần cẩn thận không để đối phương lại có cơ hội mở vũ khí tấn công là được.

Thời Yến chậm rãi đứng lên, mấy đứa nhóc thấy kính vạn hoa có thể nổ bay Thời Yến, lập tức lộ ra mấy phần vui sướng, mấy đứa này cũng coi như có mắt nhìn, lập tức hiểu được đó là thứ tốt, mấy đứa vốn đã lấy ra mấy món liệm khí bất tri bất giác cất đi.

Thời Yến thấy thế, khóe môi hiện nụ cười lạnh, tay trái túm lấy hư không, lập tức mười thanh phi đao lơ lửng trước người y, Thời Yến xoay ngón tay, phi đao lập tức dùng tốc độ không thể tin nổi bay về phía mấy đứa nhóc kia, tức thì, có mấy đứa lập tức kéo liệm khí ra, ngay lúc này, trong mắt Thời Yến lóe ánh bạc __ thời gian!

Tất cả mọi thứ như bị dừng lại, động tác và biểu cảm của từng người đều dừng lại vào khoảnh khắc đó, mấy thanh phi đao lập tức không chút khách khí đâm vào hai tay chúng, dưới sự khống chế của Thời Yến, thậm chí còn thu hồi được phi đao về, dùng linh lực bổ sung cho bản thân.

Đợi hoàn thành xong tất cả, Thời Yến quay người nhanh chóng rời đi.

Mấy đứa này dù bị y đả thương không còn chút lực chiến đấu, nhưng liệm khí đã bị mở, nếu y không rời đi, tiếp theo sẽ phải đối mặt với tấn công của bốn năm liệm khí, đừng nói là đỉnh hoàng cấp như Thời Yến, ngay cả đỉnh lục cấp cũng chịu không nổi.

Liệm khí dùng một lần có năng lực tấn công cường đại hơn liệm khí bình thường không ít, nhưng cũng có hạn chế, một khi đột phá lục cấp, không chỉ liệm khí dùng một lần không cách nào đả thương y, ngay cả bảo khí bình thường cũng không cách nào đả thương ngự linh sư lục cấp, trong tám cấp ngự linh sư, xích tranh hoàng là giai đoạn đầu tiên, mà một khi bước qua hoàng cấp tiến vào lục cấp, chính là chính thức len mình tiến vào phạm trù ngự linh sư cao cấp, đây là chênh lệch cấp bậc.

Nhờ sự chỉ huy của Bát Hỉ, Thời Yến tiến vào một đại sảnh bình thường, bảo vật bên trong đã bị lấy đi, Thời Yến cũng không để ý, tìm một chỗ ngồi xuống, lấy ra một món bảo vật đã đổi khi trước, một bảo vật có thể nhanh chóng bổ sung linh khí, thứ này đối với ngự linh sư xích cấp và tranh cấp mà nói quả thật là thứ cứu mạng, nhưng đối với Thời Yến đã ở đỉnh hoàng cấp lại không đủ, may là y đổi được nhiều, lúc này liền lấy ra dùng như không cần tiền. Hai tiếng sau, linh lực trong người Thời Yến đã bổ sung hoàn toàn, Thời Yến lại lấy ra một bảo vật, là liệm khí hệ trị liệu, Thời Yến bôi thứ đó lên mu bàn tay, không hổ là liệm khí hệ trị liệu dùng một lần, vết thương khép lại với tốc độ mắt thường thấy được.

Thấy liệm khí này hiệu quả tốt thế, Thời Yến thầm khen đồ tốt.

Khi bước vào đại sảnh này, Thời Yến đã hồi phục hình dạng cũ, bay giờ y cũng đã hồi phục trạng thái bình thường, đang muốn đứng lên ra ngoài, đột nhiên phát hiện mặt dây chuyền trước ngực không bình thường.

Vòng kim loại quanh mặt dây chuyền đang lóe ánh đỏ bất thường, chốc sáng chốc tắt, cứ như có thứ gì đó đang muốn phá khỏi trói buộc.

Thời Yến lập tức nhớ ra, y có thể gặp được Bát Hỉ, vẫn là nhờ mặt dây chuyền này phát sáng dẫn y vào, mà phát sáng lúc đó, không phải bảo thạch, mà cũng là vòng kim loại quanh bảo thạch!

Lúc này vòng kim loại chợt sáng chợt tối, Thời Yến cảm thấy có liên quan với mình, y nhìn về mặt vòng kim loại như đang lưu động máu tươi, lập tức nghĩ ra đây là máu của mình nhỏ vào, không ngờ lại bị hấp thụ?

Vào lúc Thời Yến đang ngẩn ngơ, Bát Hỉ đột nhiên xuất hiện trước mặt Thời Yến: “Trời ơi trời ơi… thôi rồi thôi rồi… sao lại phát sinh chuyện này…”

Thời Yến ngẩng đầu lên sắc bén nhìn Bát Hỉ: “Mày biết chuyện này là gì sao?”

Bát Hỉ cổ quái nhìn Thời Yến, nói: “Mặt dây chuyền cậu mang trên người là một đôi hồn khí, nhưng đều đang ngủ say. Nhưng thứ phát sáng này may mắn gặp được tôi, hút đi phần lớn sức mạnh của tôi, lại hút máu của cậu, nhận cậu làm chủ, hiện tại đã đến lúc nó tỉnh giấc rồi…”

“Hồn khí…” Thời Yến sửng sốt nhìn mặt dây chuyền.

Bát Hỉ thấy Thời Yến sửng sốt, lập tức nói: “Tuy là một đôi hồn khí, nhưng lại lấy đá luân hồi làm chủ, hơn nữa chỉ có đá luân hồi có khí linh, tiếc rằng khí linh đã mất, cho nên mới để dạng vô danh tiểu tốt như cậu có được, còn may mắn được nhận làm chủ nhân….” Bát Hỉ bẹt miệng, ánh mắt nhìn Thời Yến tràn đầy ngưỡng mộ ghen tỵ hận.

Thời Yến đâu hơi sức nào bận tâm cảm xúc của Bát Hỉ, lúc này hai mắt y phát sáng nhìn chằm chằm vòng kim loại, mắt thấy máu ở trên sôi sục càng lúc càng lợi hại, ánh đỏ càng thịnh, gần như đã chiếu cả đại sảnh thành màu đỏ, Thời Yến vội hỏi: “Tao phải làm gì?”

Bát Hỉ nhìn Thời Yến, trong mắt lóe qua một tia gian xảo: “Cậu chỉ cần đợi là được rồi, hồn khí này hấp thu máu của cậu, sẽ tự động tìm tới cậu, sau đó cậu thu phục nó là được…”

Bát Hỉ còn chưa dứt lời, chỉ nghe ‘rắc rắc’ hai tiếng, kim loại đột nhiên gãy ra rớt khỏi mặt dây chuyền, chia làm hai với bảo thạch phía trên, kim loại đó lơ lửng trên không, bất tri bất giác dung hóa thành trạng thái dịch thể hoàn toàn, đột nhiên bay vào ngực Thời Yến, trong chớp mắt đã chui vào ngực Thời Yến.

Hai mắt Thời Yến trừng lớn, cả người không động đậy.

“… Chỉ cần cậu có thể sống thông qua dung hợp của nó.” Bát Hỉ nhìn chằm chằm thân thể Thời Yến, đi vòng mấy vòng quanh Thời Yến, “Hồn ký làm gì dễ thu phục như thế, ngự linh sư hắc cấp nhìn thấy hồn khí đều cẩn thận vô cùng, nhóc con hoàng cấp như cậu… đợi cậu chết rồi, nể tình cậu tặng hai hồn khí cho thỏ ông đây, tôi sẽ nhặt xác cho cậu, hè hè…”

Lúc này Thời Yến căn bản không cách nào nghe thấy lời Bát Hỉ, kim loại đó từ sau khi dung nhập vào người Thời Yến, tất cả cảm quan bên ngoài của Thời Yến đã bị cắt đứt, chỉ cảm thấy như có một ngọn lửa đang phủ khắp lồng ngực, thiêu đốt máu thịt y, sau đó thuận theo lồng ngực lan ra khắp nơi. Dịch thể kim loại đáng sợ này tựa như dung nham, lan đi theo kinh mạch toàn thân y, mỗi khi đi qua một chỗ, Thời Yến không chỉ phải chịu đựng đau khổ thiêu đốt bỏng cháy, linh lực trong người hoàn toàn không cách nào chống lại ngọn lửa đó, thoáng cái bị bốc hơi, tựa như máu thịt toàn thân đã bị dung hóa thành một vũng máu, nhưng quá trình này lại cực kỳ chậm rãi, Thời Yến trân mắt nhìn, không cách nào ngăn cản.

Toàn thân Thời Yến không thể động đậy, linh hồn bị hồn khí này giam cầm, không thể tỏ bày, chỉ có thể khổ sở giãy dụa, đau đớn vài lần khiến Thời Yến hoàn toàn ngất đi, nhưng rất nhanh lại bị kích thích tỉnh lại. Vốn dĩ thân thể của y đã được linh thủy do đá luân hồn tiết ra cải tạo, không chỉ linh lực thuần khiết hơn người thường, tạp chất trong người cũng ít hơn người thường, nếu đổi sang người khác, thống khổ phải chịu đựng sẽ mãnh liệt hơn Thời Yến gấp mười lần, sớm đã vì đau mà chết, linh hồn triệt để bốc hơi, từ đó trở thành xác chết biết đi.

Thân thể Thời Yến được cải tạo, không chỉ như thế, linh thủy còn lưu lại một ít trong cơ thể y, lúc này khi bị hồn khí du tẩu, vì linh hồn và thân thể Thời Yến đã gánh chịu không ít lực lượng, do đó Thời Yến mới có thể bị kích thích tỉnh dậy.

Thời Yến trợn mắt cảm giác cả cơ thể mình chìm vào nhiệt độ cao đáng sợ, mỗi phút mỗi giây đều kéo dài vô hạn, Thời Yến chịu đựng đau đớn đó, hận không thể lập tức nhắm mắt lại để ngất đi lần nữa, nhưng y biết, một khi y chìm vào giấc ngủ, chỉ sợ sẽ không thể tỉnh lại được nữa.

Y nhớ tới gương mặt Thời Dực, nhớ tới những ngự linh sư điên cuồng ngược đãi mình, kiếp này y sống lại, không ngừng nỗ lực trở nên mạnh mẽ, chính là để báo thù, hơn nữa ngự trị trên những ngự linh sư đáng chết tự đánh giá cao bản thân kia, hiện nay y mới vừa bắt đầu tu luyện, ngay cả một kẻ thù cũng chưa gặp được, ngay cả cửa Thời gia đều chưa bước ra, lẽ nào phải chết ở đây?

Y không cam tâm, không cam tâm!

Thời Yến dựa vào chấp niệm điên cuồng đó, gắng gượng chịu đựng thời gian rất dài, dường như đã qua mấy chục năm, cuối cùng, luồng hơi nóng bức đó dần nguội đi, mà hồn khí đi khắp toàn thân y, cuối cùng ngưng tụ ở tay phải, hình thành một sợi xích màu đen, vòng quanh tay phải của Thời Yến, giống như một hung thần ngủ đông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.