Trọng Sinh Ngự Linh Sư

Chương 42: Chương 42




Một đoạn thời gian không thấy Thời Ân, Thời Yến phát hiện so với lúc trước, Thời Ân gầy đi không ít. Thanh niên hai mươi tuổi, ngoại hình cao lớn anh võ, tuổi trẻ đã là ngự linh sư lam cấp, không biết mê đảo bao nhiêu người, Thời Ân trước giờ luôn hăng hái hăm hở, nhưng lúc này, sắc mặt Thời Ân cực kém, dưới mắt là quầng thâm và bọng mắt rõ rệt, mặt còn lõm vào một chút, tỏ rõ thời gian này hắn trải qua rất tệ.

Thời Yến có chút kinh ngạc, tuy lần kiểm tra giữa kỳ đó Thời Ân biểu hiện không tốt, nhưng chỉ là một lần thất bại mà thôi, chắc không đến mức đả kích Thời Ân thành thế này, có lẽ trong mấy tháng qua, đã phát sinh rất nhiều chuyện không ai biết?

Trên thực tế, từ sau lần kiểm tra giữa kỳ thất bại đó, mấy tháng nay Thời Ân trải qua quả thật không tốt.

Có lẽ là chuyện lần đó đả kích quá lớn với hắn, hơn nữa còn khiến hắn cuối cùng không thể không ở lại trường, mấy tháng này Thời Ân tuy tu tâm tu luyện dưới giám sát cường độ cao của Bolorei, nhưng không chỉ thực lực không tiến được bước nào, ngược lại cảm xúc càng thêm nóng nảy. Mắt thấy các học sinh cùng năm sáu khác chậm rãi vượt qua mình, Thời Ân lại không thể làm gì, cuối cùng phát tiết hết tất cả lệ khí lên người Thủy Liêm thời gian này ở cùng với hắn, kết quả dẫn đến Thủy Liêm triệt để nổi sùng, không chỉ cãi một trận lớn với hắn, chính thức chia tay, vào lúc kiểm tra cuối kỳ, Thủy Liêm thậm chí còn khiêu chiến hắn. Cho dù Thủy Liêm vẫn không phải đối thủ của Thời Ân, nhưng lần này Thủy Liêm lại không bận tâm phong độ ngự linh sư, trực tiếp ỷ vào bảo vật trên người mình nhiều hơn hắn, gắng gượng đánh bại hắn, sau đó nghênh ngang bỏ đi, tuyên bố mình và Thời Ân triệt để không còn quan hệ.

Bị đánh một trận thật đau trước mắt nhiều người như thế, Thời Ân quả thật sắp tức điên, nhưng hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, Thủy Liêm là không thể đắc tội, lúc trước là đầu hắn bị rút gân mới xem Thủy Liêm là công cụ phát tiết, Thủy Liêm chỉ giáo huấn hắn một trận đã coi là rất dịu dàng rồi. Mắt thấy sắp phải về Thời gia, Thời Ân thật sự cảm thấy không có mặt mũi, nhưng cuối cùng hắn cũng tỉnh táo sau chuỗi sự việc này. Chuyện gia chủ Thời gia tỉnh dậy hắn đã biết, chuyện Thời gia luôn để tâm hắn hắn cũng hiểu, hiện nay hắn liên tục phạm sai lầm mấy lần, Thời Ân sợ Thời gia sẽ thất vọng với mình, thế là hắn quyết định trở về Thời gia sẽ đi nhận tội trước, tự nguyện chịu phạt.

Hắn về Thời gia sớm hơn Thời Yến, tự động xin đi đến luyện ngục vĩnh hằng ở vài ngày, sau khi trở về gầy đi một vòng, nhưng tất cả đều đáng giá, khổ nhục kế đổi lấy thương yêu và tán thưởng của các trưởng lão Thời gia, ai cũng cho rằng Thời Ân từ nhỏ quá mức thuận buồm xuôi gió, có lẽ đả kích lần này đối với Thời Ân mà nói chưa hẳn không phải chuyện tốt.

Nhưng, dù Thời Ân được khen ngợi nhiều ở Thời gia, nhưng từ đầu đến cuối cũng vô duyên gặp được gia chủ Thời Liên, cho đến hôm nay dính ánh sáng Thời Yến về Thời gia, gia chủ cuối cùng nguyện ý gặp mặt người khác ngoại trừ trưởng lão và quyền gia chủ, hắn cuối cùng mới có cơ hội được gặp gia chủ, chỉ là không ngờ, lúc này hắn vừa tới, Thời Yến cư nhiên chuẩn bị trở về.

Nghĩ đến sự nuông chiều gia chủ dành cho Thời Yến, Thời Ân liền không khỏi ghen tỵ, hắn tự cho rằng luận từ phương diện nào hắn cũng ưu tú hơn Thời Yến không ít, nhưng tại sao gia chủ lại thích Thời Yến như thế chứ?

Lúc trước Thời Yến là người bình thường thì cũng không có gì, nhưng hiện tại y cũng đã là ngự linh sư, có gia chủ ở sau lưng không tiếc sức ủng hộ, Thời Ân gần như có thể tưởng tượng tương lai của Thời Yến sẽ bằng phẳng phong quang thế nào.

Có vài người chính là trời sinh đã có vận khí tốt.

Thời Ân sắc mặt âm trầm trừng Thời Yến, trong lòng oán hận nghĩ.

Thời Yến bị Thời Ân trừng như thế, không cam yếu thế nhìn lại, so với cảm xúc kịch liệt của Thời Ân, sắc mặt Thời Yến bình tĩnh hơn nhiều, hai người đi ngang vai nhau, ai cũng không nói chuyện.

Mãi đến hai ngày sau, Thời Yến mới biết kỳ nghỉ của mình chỉ sợ không thể bình yên trôi qua trong Thời gia, Thời gia phái y và Thời Ân, Thời Phong, còn có hai người Thời gia khác mà Thời Yến không biết, một tháng sau cùng đến Hỏa gia.

Hỏa Viêm quốc do Hỏa gia khống chế là quốc gia có đất đai bao la nhất đại lục, gần như chiếm hết cả phía tây, trong đó còn bao gồm Hỏa Sơn Khẩu nổi danh nhất đại lục cùng với con hồ lớn nhất đại lục, có thể nói là đất rộng của nhiều, cứ cách mấy năm sẽ nghe nói gần Hỏa Viêm quốc có bảo vật xuất thổ.

Nhưng số bảo vật này không chỉ thu hút ngự linh sư nhân loại, đồng dạng cũng thu hút không ít ma thú và yêu thú cường đại, Hỏa Viêm quốc dù thực lực cường hãn, nhưng tự biết không nuốt hết được nhiều bảo vật như thế, vì thế dứt khoát mời thật nhiều ngự linh sư nhân loại đến, còn về bảo vật cuối cùng rơi vào nhà nào, phải dựa vào bản lĩnh. Mà Hỏa Viêm quốc tự nhiên cũng sẽ không làm vụ mua bán lỗ vốn, tin có bảo vật do họ thả ra, ngự linh sư cũng là do họ tổ chức mời tới, vì thế bất luận là thế lực bên nào đạt được bảo vật, Hỏa Viêm quốc cuối cùng đều được phân một chén canh.

Mà sau khi Thời Yến biết y phải đến Hỏa Viêm quốc, chuyện đầu tiên nghĩ đến không phải là tranh đoạt bảo vật, mà là Nghiêm Băng Hậu ở Hỏa Viêm quốc!

Thời Yến vốn định tìm thời gian ra khỏi Thời gia dẫn Thần Quang về, dù sao gia chủ đã nhìn ra được quan hệ của y với Bát Hỉ và Thần Quang, Thần Quang tự nhiên không cần phải trốn tránh nữa, nhưng nếu y sắp rời khỏi Thời gia, vậy thì dứt khoát chờ lúc đi trực tiếp dẫn theo Thần Quang là được.

Thời Yến nghĩ thế, trong lòng cũng đã bắt đầu hơi nhớ Thần Quang. Dù sao khi Thần Quang ở bên người y, gần như mỗi giờ mỗi khắc đều dính lấy y, hiện nay mấy ngày không gặp, với tốc độ sinh trưởng của Thần Quang thời gian này, cũng không biết đã trưởng thành chưa.

Hôm sau Thời Yến lại đi gặp Thời Liên lần nữa, trực tiếp nói rõ ý định, y định rời khỏi Thời gia trước làm vài chuyện riêng, một tháng sau sẽ đợi đám người Thời Ân Thời Phong ở Hỏa Viêm quốc, hội hợp với họ.

Thời Liên trước giờ nuông chiều Thời Yến, lúc trước còn lo lắng Thời Yến là người bình thường ra ngoài dễ nguy hiểm, nhưng hiện tại đã biết Thời Yến là ngự linh sư, trong tay còn có không ít con bài cường đại chưa lật, đương nhiên sẽ không trói buộc y nữa, dặn dò một vài lời chú ý an toàn xong, trực tiếp cho phép Thời Yến muốn đi lúc nào cũng được.

Thời Yến ngay hôm đó lập tức không thể chờ đợi rời khỏi Thời gia, hiện tại nhất cử nhất động của y ở Thời gia đều bị vô số người nhìn theo, chỉ dựa vào thực lực của La Hưng căn bản không cách nào ngăn cản những người đó nhìn lén. Do đó tin Thời Yến đi trước lập tức lan ra, một vài người ngứa mắt Thời Yến lập tức cười nhạo, chỉ sợ là vì tranh đoạt chức vị thiếu chủ, định đi trước thăm dò tình huống, cũng nhờ gia chủ nuông chiều y, cho phép y vi phạm quy tắc như thế.

Thời Yến hôm đó đã chuẩn bị ly khai đương nhiên không biết mấy lời cười nhạo sau lưng, kiếp này mục đích y trở nên mạnh mẽ vốn chính là để báo thù, Nghiêm Băng Hậu cường đại hơn Thời Yến không ít, nhưng chỉ cần nắm chắc cơ hội, Thời Yến chưa chắc không thể giết chết gã, đến Hỏa Viêm quốc trước, cũng là để sớm ngày thăm dò tình báo về gã, tiện cho việc hạ thủ mà thôi.

Bát Hỉ do đã có một thời gian không ở trong tháp thời gian, dù sao nó cũng là khí linh của tháp thời gian, mắt thấy linh lực thời gian bên trong do không có Bát Hỉ bổ sung mà ngày càng giảm đi, để đợt kiểm tra ngự linh sư Thời gia lần sau có đủ linh lực thời gian, Bát Hỉ lần này không đi theo Thời Yến, một mình ở lại trong tháp thời gian phấn đấu.

Thời Yến một mình xuất môn, dựa vào khế ước vô hình với Thần Quang, nhanh chóng tìm được Thần Quang, một con rắn màu trắng đang đu trên cây lười biếng, tựa hồ đang nghỉ ngơi.

Thời Yến còn đang nghi hoặc sao Thần Quang chưa phát hiện y, một giây sau, thân ảnh Thần Quang đã không thấy nữa, Thời Yến chỉ cảm thấy có một thứ lạnh lẽo chui vào trong áo mình, cúi đầu nhìn, Thần Quang đã quen đường quen lối bò lên người y, thân thể cuộn lấy eo y, đầu thân mật cọ cọ ngực y.

Thì ra là muốn dọa y, Thời Yến bật cười, tùy ý Thần Quang cọ loạn trên người.

Quả nhiên một thời gian không gặp, Thần Quang lại lớn thêm không ít, hơn nữa thân thể cũng thô hơn nhiều, mơ hồ có bộ dạng lúc Thời Yến lần đầu gặp nó.

Từ sau khi Thần Quang và Thời Yến ký khế ước, một người một rắn cả ngày dính với nhau, lần đầu tiên xa cách nhiều ngày như vậy, Thần Quang tựa hồ đặc biệt nhớ Thời Yến, tựa lên người y không ngừng cọ cọ. Ban đầu Thời Yến còn không cảm thấy gì, nhưng khi Thần Quang cọ xong ngực trái lại cọ sang ngực phải, tới tới lui lui nhích tới nhích lui, lưỡi ra thè ra thụt vào, cách lớp áo đảo qua điểm mẫn cảm trước ngực y, Thời Yến cảm thấy có chút không đúng.

Thời Yến hiện tại đang độ tuổi mười lăm mười sáu, thiếu niên kỳ thanh xuân đang phát dục, chịu không nổi trêu chọc nhất, cho dù bị một con rắn cọ, Thời Yến cũng mơ hồ có chút cảm giác khác thường.

Dù sao kiếp trước y cũng là một nam nhân sống hơn hai mươi năm, kiếp này vì một lòng muốn báo thù mạnh hơn, hơn nữa thân thể lại chậm chạp không xảy ra hiện tượng sinh lý, y suýt quên luôn cảm giác này. Lúc này một luồng khoái cảm kỳ dị dâng lên trong người, Thời Yến lập tức túm Thần Quang ra, nhìn vào mắt Thần Quang.

Lúc này, y lại nhớ tới khế ước vợ chồng quái dị giữa mình và con rắn này.

Thần Quang bị Thời Yến túm ra, thế là không hiểu gì hết nhìn Thời Yến, mắt rắn nhìn vào mắt Thời Yến, chiếu ngược bộ dạng Thời Yến, lưỡi rắn thè ra, nhìn cực kỳ hồ đồ.

Thời Yến cảm thấy nhất định là mình nghĩ nhiều, tuy trí tuệ của yêu thú không khác gì nhân loại, nhưng Thần Quang rõ ràng còn chưa trưởng thành, hành vi vô tâm của đối phương cư nhiên lại bị y nghĩ thành chuyện bẩn thỉu, Thời Yến có chút chột dạ, bảo Thần Quang đừng cọ nữa, rồi mang Thần Quang lên đường.

Từ Vĩnh Hằng quốc độ đến Hỏa Viêm quốc có một khoảng cách cực dài, Thời Yến đã dùng phương thức nhanh nhất đi đường, ngày đêm không nghỉ, cũng phải đi cả mười ngày mới đến được thành phố biên cảnh Hỏa Viêm quốc.

Cuối cùng đến Hỏa Viêm quốc, là đất nước có khí hậu nóng bức nhất đại lục, khí hậu ở Hỏa Viêm quốc hoàn toàn trái ngược với Vĩnh Hằng quốc độ. Ở học viện Bolorei là chuẩn bị vào mùa đông, ở Vĩnh Hằng quốc độ thì đã triệt để vào đông, nhưng khi đến Hỏa Viêm quốc, lại cứ như mùa hạ. Thời Yến lần đầu đến Hỏa Viêm quốc, không mấy thích ứng với nhiệt độ cao ở đây. Mặc áo mỏng, không cách nào che giấu Thần Quang, dứt khoát để nó trực tiếp đu trên người. May mà gần đó không ít người mang theo linh sủng vô cùng kỳ quặc, Thời Yến mang một con bạch xà, cũng không bị ai vây xem.

Hỏa Viêm Quốc là quốc gia có quốc thổ lớn nhất, nhưng nhân khẩu không nhiều, Hỏa Viêm quốc trước nay tôn sùng nguyên tắc quý ở tinh không ở nhiều, vì thế tuy ít người, nhưng nhân dân Hỏa Viêm quốc hiếu chiến tính cách cuồng bạo, gần như toàn dân đều là binh, ngự linh sư của họ có tỷ lệ cao nhất trong tất cả quốc gia. Trong số người đi trên đường, mười người có bốn người là ngự linh sư, còn lại sáu người cho dù là người bình thường, cũng có lực công kích và thân thủ cực kỳ nhanh nhẹn.

Lần này Thời Yến ra ngoài đã chuẩn bị đầy đủ, tiền tệ thông dụng trên đại lục cũng mang không ít. Trước tiên y tìm một chỗ ở lại gần đó, sau đó tìm đến công hội thợ săn ở gần đây, tra tìm tin tức về Nghiêm Băng Hậu.

Tộc của Nghiêm Băng Hậu cũng coi như nổi danh ở Hỏa Viêm quốc, tư liệu của họ không khó tìm, chỉ đáng tiếc là, gia tộc họ nằm ở một thành phố khác, thành phố đó cách nơi này ít nhất phải bốn ngày đường.

Buổi tối Thời Yến trở về khách sạn, nhìn bản đồ Hỏa Viêm quốc, suy tính nên làm sao đối phó Nghiêm Băng Hậu. Mắt thấy đêm càng lúc càng trầm, Thần Quang sớm đã lên giường nằm đợi Thời Yến thấy Thời Yến còn đang tập trung tinh thần suy nghĩ, bèn chậm rãi bò tới, dùng thân thể cuốn lấy tay Thời Yến, tha y về phía giường.

Thời Yến bị Thần Quang ngắt đứt suy nghĩ, bất đắc dĩ nhìn nó. Từ sau lần tách ra này, Thời Yến phát hiện Thần Quang không chỉ càng thêm dính y, hơn nữa cực kỳ nhiệt tình trong tu luyện Thuật thủy linh khống hồn, mỗi tối vừa đến giờ, sẽ kéo y lên giường tu luyện. Xét thấy tu luyện Thuật thủy linh khống hồn bất kể đối với Thời Yến hay đối với Thần Quang đều có ích lợi không nhỏ, vì thế Thời Yến cũng tùy ý nó.

Chỉ là mấy ngày nay, Thời Yến luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không thể nói được.

Thấy Thần Quang nằm sấp cạnh bên mình, đã tiến vào trạng thái tu luyện, Thời Yến cũng không nghĩ nhiều nữa, nhanh chóng bắt đầu lợi dụng tinh thần lực điều động lực thủy linh trong người.

Một lát sau, thấy Thời Yến đã tiến vào trạng thái tu luyện, Thần Quang nằm bên cạnh chậm rãi mở mắt ra.

Quanh người nó lóe tia sáng trắng, cụm sáng càng lúc càng lớn, một nam nhân chậm rãi xuất hiện bên cạnh Thời Yến.

Đây là một nam nhân tướng mạo vô cùng đặc biệt, không giống với tướng mạo khá ôn nhuận của nhân loại thế giới này, ngũ quan hắn sâu sắc rõ ràng, hai mắt thon dài, lông mi từng sợi rõ ràng phối hợp với đường mắt kéo dài, cùng với con ngươi dọc quái dị, nhìn vô cùng yêu dị. Sóng mũi thẳng tắp, môi mím lại lạnh lùng, thân hình cao lớn cân đối, cơ bắp toàn thân phân bố cực kỳ hợp lý. Toàn thân hắn từ trên xuống tràn đầy sự sắc bén và tính công kích không thể nói rõ. Tuy màu da cực trắng khiến hắn trở nên vô cùng ưu nhã, nhưng khí thế ấp ủ chờ phát như dã thú lại không thể nào che giấu.

Nhưng khi hắn quay đầu đối diện Thời Yến, khí thế tràn đầy tính công kích đó lập tức được thu liễm lại, hắn lặng lẽ đứng trước mặt Thời Yến, nhân lúc Thời Yến hoàn toàn chìm trong tu luyện, vừa dùng tinh thần lực cường đại an ủi Thời Yến, dẫn Thời Yến tu luyện, vừa phân tâm chuyện khác, có chút tham lam nhìn gương mặt Thời Yến, sau đó cúi đầu ngửi hương vị của Thời Yến, theo thói quen thè lưỡi ra, đầu lưỡi mềm mại như lưỡi rắn chậm rãi lướt qua cổ Thời Yến, men theo cổ đi thẳng lên. Động tác nhẹ nhàng tới tới lui lui liếm lên miệng Thời Yến mấy lần, sau đó giống như đột nhiên nghĩ đến cái gì, vừa muốn cúi xuống cắn chỗ nhô lên trước ngực Thời Yến, đột nhiên, thân thể Thời Yến cử động.

Giây tiếp theo, Thời Yến bỗng mở mắt ra.

Nơi ánh mắt nhìn đến không có một ai, xung quanh tất cả như thường, tựa hồ không có gì khác lạ.

Thời Yến nén xuống cảm giác kỳ dị trong lòng, cúi đầu nhìn, Thần Quang lười biếng nằm kế bên, chậm rãi mở mắt ra, tựa hồ cũng vừa mới tỉnh khỏi tu luyện.

Thời Yến nhíu mày, thần sắc bất định trầm mặc mấy giây, cuối cùng nâng tay, sờ đầu Thần Quang: “Hôm nay trước tu luyện đến đây, ngủ thôi.”

Nói xong, cố nén cảm giác quái dị trong lòng, ôm Thần Quang nằm trên giường.

Tối đó, Thời Yến nằm mơ một giấc mơ quái dị.

Giấc mộng đó mông mông lung lung, tất cả xung quanh đều nhìn không rõ, nhưng Thời Yến có thể cảm giác rõ ràng bản thân đang nằm trên một chiếc giường, có người đè lên người y, điên cuồng hôn y.

Y không nhìn thấy rõ hình dạng đối phương, cảm thấy đối phương ôm chặt mình, từ cổ đi lên, dùng sức mút cắn miệng y, quấn lấy đầu lưỡi y, sau đó cắn lỗ tai mẫn cảm của y. Rồi lại đi xuống, cuối cùng dùng đầu lưỡi không ngừng đảo vòng quanh điểm trước ngực.

Toàn thân Thời Yến nóng muốn chết, miệng đối phương lưu luyến tới lui ở ngực trái và ngực phải của y, tay không ngừng vuốt ve thân thể y. Thời Yến có thể cảm thấy hơi thở dốc của mình và đối phương giao vào nhau, khoái cảm ập đến từng đợt từng đợt, sau đó…

Thời Yến đột nhiên bật dậy ngồi lên, Thần Quang vốn đang nằm đè lên y lập tức bị hất sang một bên, Thời Yến mê mang mở mắt, thở dốc hồng hộc, mất một lúc mới tỉnh táo khỏi giấc mộng kiều diễm.

Chờ tỉnh táo lại Thời Yến mới quay đầu nhìn, Thần Quang đang chậm rãi bò từ dưới giường lên bò lại cạnh y, nghĩ đến lúc vừa tỉnh lại hất bay Thần Quang, chỉ sợ lúc trước khi mình ngủ, chính là Thần Quang đè lên người mình… kết quả y cư nhiên lại mơ như thế…

Thời Yến cử động thân thể, đột nhiên cảm thấy phía dưới ẩm ướt, sắc mặt lập tức biến đổi, chuyện này kiếp trước y cũng từng trải qua, đương nhiên hiểu nó là gì.

Thấy Thần Quang đang thuận theo chăn bò lên, cái đuôi tựa hồ sắp đảo qua phía dưới của y, Thời Yến lập tức nhanh tay lẹ mắt túm Thần Quang lên, đặt nó sang một bên, sau đó nhanh chóng đứng lên đi vào nhà tắm.

Thần Quang nhìn bóng lưng vội vã của Thời Yến, híp mắt lại, cuộn cái chăn Thời Yến vừa đắp lên, sau đó chui vào cọ, trong chăn đầy mùi của Thời Yến, do vừa mới bắn, mùi vị còn dâm mị hơn trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.