*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Rừng rậm yên tĩnh, cành lá trong gió xôn xao xào xạc. Trác Khải Bảo cùng Mộ Đồ đối mặt, giương cung bạt kiếm, vận sức chờ phát động. Người vây xem không dám thở mạnh, sợ bỏ lỡ quang đao trong nháy mắt. Chính là có một nhân tố không xác định như Sân Mộc ở đây, cốt truyện sẽ còn đi theo hướng bình thường sao?.
Khẩn trương quanh quẩn trong không khí, mắt thấy chiến hỏa sắp bùng nổ, Sân Mộc nhìn nửa ngày cảm giác vẫn không thấy có gì thú vị, đi ra. "Các ngươi cứ đánh, ta đi tìm người."
"......" Không khí khẩn trương nghiêm túc tan thành mây khói.
Thấy mọi người đều nhìn chằm chằm mình, Sân Mộc không khỏi nghi hoặc "Ba đấu ba thật công bằng, ta tìm được người sẽ trở về tìm các ngươi."
Nói, thiếu niên ngươi thần kinh thô như vậy, chủ nhân ngươi có biết hay không? Một đám người mặt đầy hắc tuyến.
"Không được sao?" Sân Mộc lẩm bẩm tự nói. "Không phải hắn nói công bằng quyết đấu sao."
Trác Khải Bảo che mặt "Sân Mộc, trọng điểm không phải nằm ở chỗ đó?"
Sân Mộc ngẩng đầu nhìn trời, giả thuyết chiến trường không rõ ngày đêm, không biết bây giờ bây giờ là lúc nào rồi. Sân Mộc kéo kéo cổ áo, ánh mắt khóa trên người ba viện sinh đối diện, sau đó hỏi Viên Cảnh Trạch. "Có thể đi cửa sau không?"
Nhìn biểu tình nghiêm túc không chút vui đùa của Sân Mộc, Viên Cảnh Trạch sửng sốt. Thiếu niên tinh thần thật rối rắm, có chút theo không kịp làm sao đây a.
Không kiên nhẫn cứ phải đi lòng vòng trong này, Sân Mộc trực tiếp vén tay áo. "Đến đây đi, quần ẩu!"
Sân Mộc đối với giả thuyết chiến trường đã không còn kiên nhẫn, nếu không phải năng lực hiện giờ của hắn không đủ, hắn đã sớm cho nổ nơi này rồi. Trước mắt, ba người này cũng coi như có vài phần bản lĩnh, ít nhất so với biến dị thể hắn vừa hành hạ đến chết kia mạnh hơn một chút, năng lượng còn sót lại của hắn đã khôi phục được bảy phần, đối phó ba tên này vẫn là dư dả.
Mộ Đồ cùng viện sinh nhỏ xinh bên cạnh hai mặt nhìn nhau, sau đó đem tầm mắt hướng đến người Viên Cảnh Trạch.
Viên Cảnh Trạch tách ra khỏi hai người, bước đến đứng đối diện Sân Mộc, trên mặt lãnh đạm hình như có ẩn ẩn hưng phấn. "Ta cùng ngươi một chọi một, nếu ngươi có thể đánh thắng ta, ta liền thả các ngươi đi."
Sân Mộc nhìn Viên Cảnh Trạch, có chút do dự. "Ta không muốn đánh với ngươi." Đệ đệ của sủng vật a, lỡ không cẩn thận giết chết thì làm sao? Sủng vật sẽ sinh khí đi.
Vẻ mặt Viên Cảnh Trạch cứng đờ, chăm chú nhìn Sân Mộc không nói lời nào, dây đằng trong lòng bàn tay cuốn lên, theo từ bàn tay quấn quanh lên cánh tay.
Viên Cảnh Trạch hạ chiến ý, tay trái giơ lên, dây đằng xanh biếc trong tay tủa ra, bay nhanh đâm vào mặt đất, đất cát bay tán loạn, dây đằng từ trên mặt đất vụt tới, đem Sân Mộc vây thành vòng tròn, bện vào nhau như một cái lồng giam.
"Sân Mộc!" Mặt đất bị vỡ ra mấy mét. Trác Khải Bảo bụm mặt kinh hô.
Sân Mộc nhíu mày, hắn khó có được hảo tâm không muốn thu thập cậu, thật không chịu nổi cậu lại tự mình tìm đường chết. "Ngươi đứa nhỏ này, thật không nghe lời."
Lồng giam vây khốn Sân Mộc lồng rung lên, Viên Cảnh Trạch khóe miệng co rút, da gà nổi lên toàn thân.
"Thả hắn ra!" Trác Khải Bảo trợn mắt, băng trong tay hóa thành lưỡi đao, tản ra một mảnh sát ý hướng tới Viên Cảnh Trạch.
"Lam Hòa." Viên Cảnh Trạch kêu khẽ một tiếng, chỉ thấy viện sinh nhỏ xinh kia khóe miệng giơ lên một nụ cười, kim loại bao vây bàn tay hình thành một thanh kiếm, thân ảnh chợt lóe đã đến chắn trước mặt Viên Cảnh Trạch, lập tức ngăn cản đao băng của Trác Khải Bảo.
Trác Khải Bảo chạy lên phía trước, kiếm băng thành hình đâm thẳng vào Lam Hòa. Ngươi tới ta đi, nhiều lần thất bại, Lam Hòa trốn công kích của Trác Khải Bảo dễ như trở bàn tay, nói hai người giao thủ kỳ thật càng giống với Lam Hòa đang đùa giỡn Trác Khải Bảo hơn.
Trác Khải Bảo mặt đỏ ngầu, đáy mắt hiện lên tia âm lệ, kiếm băng trong tay bỗng trở nên ngoan độc bổ thẳng về phía Lam Hòa. Nhạy bén cảm giác được có điểm không đúng, Lam Hòa nháy mắt trở nên căng thẳng, kiếm kim loại nắm trong tay tăng thêm vài phần lực đạo, nhưng vẫn bị chấn đến lui về sau vài bước, lòng bàn tay tê dại.
Lam Hòa có chút kinh ngạc nhìn Trác Khải Bảo, đáy mắt chợt lóe lãnh quang rồi biến mất. Lam Hòa "di" một tiếng, trong lòng có ý trêu đùa lại thêm vài phần hứng thú.
"Tiểu quỷ, rất thú vị." Lam Hòa cong môi cười, kiếm trong tay đột nhiên quay cuồng, hàn quang chợt lóe, trong nháy mắt biến mất tại chỗ. Trác Khải Bảo cả kinh, cảm giác đột nhiên phía sau có một cổ âm lãnh, hoảng hốt nghiêng người né tránh, thế nhưng trên mặt vẫn lưu lại một vệt máu.
Trác Khải Bảo cắn răng, chỉ thấy băng hoa khai nở, dưới vẻ ngoài đẹp đẽ che giấu đi sát khí bên trong, Mộ Đồ vẫn luôn quan sát nhướng mi, nhìn Trác Khải Bảo nhiều hơn vài phần thâm ý.
Hoa băng nở rộ như lưỡi dao sắc nhọn, Lam Hòa nhất thời tránh không kịp, khóe mắt hoa khai, giọt máu trong suốt rơi xuống. Trác Khải Bảo giơ lên băng kiếm, thiên thời địa lợi đảo ngược thành thắng.
Mắt thấy hai người đảo ngược tình thế, Long Vũ vẫn luôn quan sát đột nhiên lên tiếng. "Tiểu Phi."
Ánh mắt Mễ Phi khóa trên người Lam Hòa, đủ mọi biểu cảm xuất hiện. Mộ Đồ trong lòng bất an, khẩn trương tiến lên hai bước "Lam Hòa, trở về!"
Còn chưa nhìn rõ được động tác tay của Lam Hòa, một thanh kiếm khác đã hướng về phía Trác Khải Bảo bay tới. Chính là tại thời điểm thanh kiếm chuẩn bị đâm thủng cánh tay Trác Khải Bảo, động tác Lam Hòa đột nhiên bị đình chỉ, trong nháy mắt tất cả đều giống như trở nên yên lặng. Trác Khải Bảo trong tay cầm kiếm băng chém xuống, tuy rằng Mộ Đồ kịp thời kéo Lam Hòa mang về, nhưng vẫn khiến ngực hắn lưu lại một miệng vết thương sâu tận xương.
Lam Hòa khôi phục tinh thần, tay che lấy lồng ngực đầy máu, căm tức nhìn Mễ Phi, Mễ Phi khiêu khích nhìn đáp trả. Trác Khải Bảo nghi hoặc, Long Vũ một tay túm lấy Mễ Phi khoe khoang, bình tĩnh mở miệng giải thích. "Dị năng Tiểu Phi là thời gian yên lặng."
"Thật là lợi hại!" Trác Khải Bảo mắt lấp lánh.
Lam Hòa tức giận, vừa định tiếp tục động thủ đem mấy người Mễ Phi giáo huấn một phen, Viên Cảnh Trạch đột nhiên mở miệng ngăn lại "Lam Hòa, thua chính là thua."
"Bọn họ......" Lam Hòa không cam lòng, oán hận trừng mắt mấy người. "Các ngươi tốt nhất cầu nguyện sẽ không trở thành viện sinh!"
Sân Mộc bị nhốt trong chiếc lồng giam màu xanh khiến răng nanh đã bắt đầu rục rịch, mộc hệ dị năng là một trong hai loại dị năng mà hắn ghét nhất từ trước đến nay, hiện giờ bị nhốt như vậy, tâm tình cũng trở nên rất không xong.
Dây đằng đan chéo quấn quanh khiến nhà giam vốn thưa thớt càng trở nên rậm rạp, trên dây đằng cũng sinh ra mấy thứ bén nhọn, một khi bị nhà giam cuốn lấy, có lẽ không phải đơn giản chỉ là máu huyết mơ hồ thôi đi.
"Sân Mộc, ngươi đừng vội, ta lập tức tới cứu ngươi." Trác Khải Bảo một bên dùng kiếm băng chém vào lồng giam, một bên an ủi Sân Mộc.
Lôi điện trong tay Long Vũ cũng không ngừng công kích lồng giam, nhưng mà dị năng thì dần suy yếu lồng giam kia lại chẳng bị tổn hại tí nào.
Viên Cảnh Trạch nhìn hai người hao phí dị năng, thờ ơ nói "Cấp bậc của các ngươi thấp hơn ta, dị năng sẽ không gây được thương tổn dây đằng, không cần lãng phí thêm sức lực."
Sân Mộc ngẩng đầu, xuyên qua tóc đen trước trán nhìn Viên Cảnh Trạch, đồng tử đen nhánh lưu chuyển hung quang tự như dã thú. Uy áp tản ra, một loại khí tràng vô hình bao phủ lấy cơ thể.
Đối diện với ánh mắt Sân Mộc, đồng tử Viên Cảnh Trạch bỗng nhiên co rút, trong lòng nảy sinh một cổ nguy cơ, cảm giác áp bách nồng đậm làm hô hấp Viên Cảnh Trạch đình trệ.
Sân Mộc chậm rãi tiến lên, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hai tay cầm lấy dây đằng. "Không cần dị năng, ngươi cũng không phải đối thủ của ta."
Hai tay Sân Mộc dùng sức xé ra hai hướng, nhà giam vững chắc nháy mắt nổ tung, đồng thời đám dây đằng trong tay Sân Mộc đều bị đứt đoạn, toét ra thành một cái lỗ hổng. Dưới ánh mắt khiếp sợ của Viên Cảnh Trạch, Sân Mộc nắm chặt dây đằng, dùng hết toàn lực quăng đi. Viên Cảnh Trạch chỉ cảm thấy bàn tay cùng dây đằng tương liên trở nên tê rần, một lực áp mạnh mẽ đem cậu đánh bay ra xa.
Sân Mộc thả người bay vọt lên, giữa không trung, quyền cước không chút lưu tình đánh vào người Viên Cảnh Trạch. Viên Cảnh Trạch chưa kịp phòng bị, nhất thời bị đánh đến trở tay không kịp.
Một quyền hung hăng đạp bụng Viên Cảnh Trạch, Viên Cảnh Trạch bị nện mạnh xuống mặt đất, nhịn không được cong người, cảm giác như toàn bộ lục phủ ngũ tạng đều bị lệch vị trí, đau đớn kinh người. Sân Mộc cũng theo đó rơi xuống, nửa ngồi xổm bên người Viên Cảnh Trạch, nắm tay nện xuống phần đất bên tai Viên Cảnh Trạch, đất đá mơ hồ lưu lại một cái hố sâu.
Viên Cảnh Trạch bị một đạp đau tới phát ngốc, ngốc ngốc nhìn nắm tay bên tai mình, bên mặt bị một quyền nện xuống vừa rồi làm cho nóng rát.
Kỳ thật đây cũng là Viên Cảnh Trạch xui xẻo, thực lực Viên Cảnh Trạch theo lý mà nói quả thực không tồi, tuy rằng không phải đối thủ của Sân Mộc, nhưng dị năng Sân Mộc lúc này không đủ, nếu như hai người công bằng đánh một hồi, cậu cũng sẽ không bị trực tiếp áp đảo đến chết. Chính là Sân Mộc căn bản không ra chiêu như bình thường, một trận tay đấm chân đá, không hề có kết cấu, cậu còn chưa kịp có phản ứng đã bị đánh mất.
Viên Cảnh Trạch nhìn cái hố Sân Mộc tạo ra nuốt nuốt nước miếng, nếu nắm tay này dừng trên mặt cậu, có phải hay không đầu cậu liền trực tiếp bị bẹp dí?
"Ngươi, ngươi là lực lượng dị năng?" Viên Cảnh Trạch nằm trên mặt đất, chỉ cần động một chút liền cảm giác trên người đau đến lợi hại.
"Không phải." Sân Mộc thu hồi nắm tay đứng dậy, một bộ không màng hơn thua, phủi phủi đất dính trên quần áo. "Phong hệ dị năng."
Viên Cảnh Trạch không tin "Vậy vì sao sức của ngươi lại mạnh như vậy?"
Sân Mộc nghĩ nghĩ, nghiêm túc gật đầu "Ta ăn nhiều."
"......" Lừa quỷ a!
Thắng bại đã phân, tuy rằng Sân Mộc vì tính kế mà thắng. Lúc rời đi, Sân Mộc an ủi dùng chân đá đá Viên Cảnh Trạch. "Ngươi còn nhỏ, đường còn rất dài, không cần vội."
Sân Mộc tiêu sái bước đi, lưu lại ba người sắc mặt đã muốn chuyển màu xanh lá mạ.
Bốn người kết bạn mà đi, trời đã dần dần sáng. Dọc theo đường đi Trác Khải Bảo cùng Mễ Phi hưng phấn bàn luận chiến công vĩ đại khi Sân Mộc nháy mắt hạ gục viện sinh, Sân Mộc khó được có chút ngượng ngùng. Sân Mộc hiểu rõ, hắn thắng là vì Viên Cảnh Trạch trở tay không kịp, bằng không, lấy thân thể của hắn hiện giờ, sợ là còn phải phí chút công phu.
Long Vũ nhìn bốn phía, mở miệng nói "Hướng đi của Bách An Ngưng cùng chúng ta ngược nhau, không gian dị năng, sức chiến đấu căn bản không đủ để ứng phó viện sinh, trong nhóm thí sinh cũng là thuộc về người có năng lực thấp."
"Ngươi nói xem không phải cậu ta đã bị giết rồi đi?" Trác Khải Bảo lo lắng.
Sân Mộc chặn lại gió trong không khí, phản đối suy đoán của Trác Khải Bảo. "Cậu ta có thể sống sốt trong tai nạn thiên nhiên, sẽ không phải là phế vật."
"Cậu ta không có thể lực, còn phải tránh né viện sinh bắt giết, hơn nữa trong rừng rậm này lại tiềm tàng không biết bao nhiêu nguy hiểm." Mễ Phi cũng nghiêng về hướng suy đoán của Trác Khải Bảo hơn.
Sân Mộc không nói, trong không khí dao động nhàn nhạt, tiếng gió tinh tế quanh quẩn bên người. Sân Mộc nhẹ giơ tay trong hư không. "Mùi máu tươi."
Trác Khải Bảo ngửi ngửi, trên mặt ngây ngô. "Có sao? Sao ta không ngửi thấy."
Sân Mộc xoay người, ánh mắt khóa về một hướng "Bên này." Mắt Sân Mộc tỏa sáng, tưởng tượng có thể thực mau rời khỏi nơi này, nhìn thấy sủng vật, trong lòng liền hảo vui vẻ.
Bốn người trước sau xuyên qua tầng tầng các lùm cây, ước chừng đi khoảng nửa giờ, mùi máu trong không khí vốn không dễ phát hiện bắt đầu trở nên nồng đậm. Trừ bỏ Sân Mộc, ba người khác đều chậm lại hô hấp cùng động tác, cảnh giác phòng bị nhìn bốn phía.
Sân Mộc đẩy ra bụi cây, một mảnh đất trống xuất hiện ngay trước mắt, một thiếu niên gầy yếu nằm sấp trên mặt đất, hơi thở nặng nề, máu chảy thấm đỏ cả quần áo, mặt đất cũng bị nhiễm hồng, có bốn thí sinh đang vây quanh bên người thiếu niên, trong tay cầm mấy cái bản đồ khuyết, không giấu được vẻ mặt tươi cười.
Mấy người Sân Mộc xuất hiện làm bốn thí sinh kia khẩn trương, vẻ mặt phòng bị nhìn chằm chằm bọn họ. "Chúng ta đã có bản đồ hoàn chỉnh, thay vì tàn sát lẫn nhau, không bằng chúng ta hợp tác."
Bốn đấu bốn kết cục nửa này nửa nọ, một thí sinh có lá gan lớn cố tình bày ra khí thế, thử cùng mấy người Sân Mộc đàm phán. Sân Mộc thẳng đi, một chân đá văng thí sinh chặn đường, đi đến bên người thiếu niên bị thương.
Thí sinh bị Sân Mộc đá bay, "oa" phun ra một ngụm máu, đau đến ngũ quan đều vặn vẹo, miệng đã nói không nên lời.
Sân Mộc động thủ giống như cho ba người khác một tín hiệu, lập tức mặt lộ hung quang nhào tới phía Sân Mộc. Ba người Trác Khải Bảo tiếp lấy, hai đấu ba, Mễ Phi nháy mắt khiến động tác ba người đứng lại, Trác Khải Bảo cùng Long Vũ trực tiếp đem người đánh đến không còn sức chiến đấu.
Sân Mộc ngồi xổm xuống bên cạnh thiếu niên, chăm chú cẩn thận nhìn thiếu niên, muốn phân biệt máu huyết trên mặt cậu. "Bách An Ngưng."
Thiếu niên giật giật ngón tay, giãy giụa đem đầu nâng lên vài phần, hoảng hốt nhìn Sân Mộc.
"Là Bách An Ngưng đi." Sân Mộc một tay đem thiếu niên đỡ lên, một tay xách lên một thân cây để cậu dựa vào, hoàn toàn làm lơ thiếu niên đang đau đến mặt mày trắng bệch. "Bách An Ngưng, ta có việc tìm ngươi hỗ trợ."
Thiếu niên suy yếu nhìn thoáng qua Sân Mộc, nhấp nháy khóe miệng. "Ta không giúp được gì cho ngươi."
Cho rằng Bách An Ngưng cự tuyệt, Sân Mộc đem ngón trỏ đặt trên cổ cậu, móng tay ẩn ẩn trở nên bén nhọn. "Nếu ngươi cự tuyệt, ta liền giết ngươi."
"Uii Sân Mộc!" Đi theo Sân Mộc mấy ngày, Trác Khải Bảo biết Sân Mộc trước nay nếu nói một sẽ không phải hai, không nói giỡn. Thấy Sân Mộc lại hắc hóa, chạy nhanh đến đem người tách ra.
Long Vũ tiến lên, ngồi xổm một gối đối diện Bách An Ngưng "Chúng ta xác thật có chuyện muốn ngươi hỗ trợ, cũng chỉ có ngươi có thể làm được."
Thấy Bách An Ngưng chỉ buồn đầu không hé răng, Long Vũ cũng không làm ra vẻ, nói thẳng nguyên nhân. "Nơi này là giả thuyết chiến trường, tất cả nơi này đều từ năng lượng số liệu mô phỏng mà ra, nếu chặt đứt một chỗ năng lượng nguyên, có phải tất cả những mô phỏng ở nơi này đều sẽ biến mất."
Bách An Ngưng ngẩng đầu, đôi mắt vô thần đảo qua ba người, trầm mặc hồi lâu mới nhàn nhạt "Ân."một tiếng.
Sân Mộc đem Long Vũ đẩy ra, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Bách An Ngưng. "Nên làm như thế nào."
"......" Bách An Ngưng
"Giết ngươi." Lại bị làm lơ, Sân Mộc tâm tình khó chịu đem ánh mắt phóng tới yết hầu Bách An Ngưng.
Bách An Ngưng lẳng lặng nhìn mặt đất, cũng không biết qua bao lâu, thấp giọng mở miệng "Trước hết phải tìm được năng lượng nguyên."
"Năng lượng nguyên ở đâu?" Bốn người trăm miệng một lời.
Long Vũ tiến lên "Nếu ngươi biết, nhất định cũng có thể tìm được phải không?"
"Phải." Gật đầu.
"Làm giao dịch đi." Long Vũ khí thế áp hướng Bách An Ngưng, nghiêm túc nói. "Giúp chúng ta tìm năng lượng nguyên, chúng ta mang ngươi hoàn thành khảo hạch."
Bách An Ngưng chôn đầu xuống đất, trầm mặc "Vô dụng, tìm được năng lượng nguyên các ngươi cũng không phá hư được."
Long Vũ nhìn thoáng qua Sân Mộc "Chuyện này ngươi không cần lo lắng, ngươi chỉ cần giúp chúng ta tìm được mà nơi chúng ta muốn."
Bách An Ngưng có chút lay động, ngẩng đầu đảo qua mặt bốn người, trên mặt tái nhợt dính đầy máu không thể che giấu được vẻ suy yếu.
Hồi lâu, Bách An Ngưng lại lần nữa cúi đầu, giật giật thân thể đem chính mình co lại.
"Ta cần có máy tính...... Quang não cũng được."