*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyện tai tiếng của Viên Úc Thần trên tinh võng, Sân Mộc muốn nói không cảm xúc chính là giả. Nhưng Sân Mộc tin Viên Úc Thần vô tội, Viên Úc Thần nghiêm cẩn kỷ luật, tuyệt đối không phải nam nhân lạm tình, huống chi đối tượng còn là thỏ ti hoa* Ôn Di Kỳ.
*Thỏ ti: gọi là thỏ ti tử tức dây tơ hồng (Cuscuta chinensis), một giống tầm gửi, sống nhờ ở các cây khác. Tui lần đầu nhìn thấy hoa dây tơ hồng luôn, để hình mọi người cùng xem:))))
Tuy Viên Úc Thần vô tội, nhưng chỉ cần Sân Mộc nghĩ tới Viên Úc Thần cùng Ôn Di Kỳ thân mật dựa sát vào nhau, vẫn sẽ cảm thấy tức ngực. Trước khi hắn thoải mái, Sân Mộc quyết định phơi Viên Úc Thần để đó.
Vụ tai tiếng của Viên Úc Thần nháo đến huyên náo, dù Viên Úc Thần đã cố gắng áp chế, nhưng vẫn càng truyền càng hung.
Các loại tin tức che trời lấp đất, nói Viên Úc Thần và Ôn Di Kỳ mới là chân ái, cũng liên lụy đến hôn ước giả thần bí của Viên Úc Thần.
Ôn Di Kỳ là giống cái hi hữu, nếu Viên Úc Thần và Ôn Di Kỳ thực sự có tư tình, chỉ cần Ôn Di Kỳ có hài tử, làm dâu Viên gia là chuyện trong lòng bàn tay. Đến lúc đó hôn ước giả thần bí, chỉ có thể giải trừ hôn ước với Viên Úc Thần.
Sân Mộc nằm trên mặt cỏ học viện nhai quả xanh chua chát, lắng nghe nghị luận xung quanh, khóe mắt liếc mắt bụng, ý vị thâm trường chép chép miệng.
Hài tử đối với hắn và Viên Úc Thần căn bản là không có khả năng, hắn là tang thi hoàng, kết cấu trong cơ thể đã sớm biến dị, cho dù có công nghệ cao nghịch thiên cũng không giải quyết được. Xem ra Viên Úc Thần đi theo hắn chính là mệnh tuyệt hậu.
Móc quang não ra xem, không thấy được tin của Viên Úc Thần, Sân Mộc có chút chua lòm. Tuy là chính Sân Mộc không cho Viên Úc Thần liên lạc với hắn, nhưng không nghĩ tới Viên Úc Thần thật sự mai danh ẩn tích.
Phía sau có hơi thở mỏng manh tới gần, Sân Mộc nhanh chóng tắt quang não, nhắm mắt tiếp tục nằm giả bộ dáng vẻ thoải mái.
Viên Doãn Ca tới gần Sân Mộc, lấy máy tính ngồi xuống đưa cho Sân Mộc "Viện sinh giao lưu đồng ý tiến hành đấu giao hữu cùng học viện Liên Bang, sân huấn luyện trưng dụng cần ngươi nghiệm chứng."
"Mấy chuyện này tự người quyết định là được." Sân Mộc gác tay che mắt hững hờ nói.
"Ngươi là quan chỉ huy hoạt động, huống hồ là trưng dụng sân huấn luyện năm hai." Viên Doãn Ca nói.
Sân Mộc nhấc mí mắt nhìn Viên Doãn Ca "Bình thường sử dụng sân huấn luyện năm hai, cũng không thấy ai hỏi ý kiến Hộ Vệ Đoàn."
Ánh mắt Viên Doãn Ca hiện lên xấu hổ, có thể nói với hắn ký tên chỉ là mánh lới, nàng muốn mượn cớ xem cảm xúc Sân Mộc thế nào, sau đó trộm báo cho Viên Úc Thần sao?
Sân Mộc xoa mắt ngồi xếp bằng lại, lấy máy tính Viên Doãn Ca cho phép thông qua. "Đi thôi."
Viên Doãn Ca do dự muốn nói lại thôi. "Viện sinh đấu giao hữu ngươi đến chứ?"
"Ừ." Sân Mộc giọng mũi e hèm, lại lười nhác nằm xuống lần nữa.
Nhìn ra Sân Mộc không có tinh thần, Viên Doãn Ca xấu hổ xoay người muốn đi, nhưng nghĩ đến Viên Úc Thần lo âu, do dự mà quay lại. "Chuyện tầm phào trên tinh võng đều là giả, ngươi đừng tin."
Cánh tay che mắt của Sân Mộc không động tĩnh, vẻ mặt Viên Doãn Ca phức tạp "Quân chính luôn có chút phức tạp, lần này chỉ trách đại ca thất sách bị tính kế."
Cánh tay Sân Mộc giơ ra khe hở, ý vị không rõ nhìn Viên Doãn Ca. "Viên Úc Thần sắp xếp ngươi tới đây thăm dò tình hình."
Viên Doãn Ca biểu tình khó lường, hiển nhiên là bị Sân Mộc chặn họng. Sân Mộc nhếch miệng chớp mắt, ngữ khí quỷ dị nói "Theo lời ngươi vừa nói, Viên Úc Thần như vậy không phải lần đầu?"
"Không......" Viên Doãn Ca vội vàng muốn giải thích, lại bị Sân Mộc đánh gãy.
Sân Mộc cười âm trầm "Bông hoa tôn quý đặc biệt nhất Lam Á tinh, đương nhiên nhiều người muốn hái. Đáng tiếc đồ đã vào túi ta, thì không có cách nào đưa ra."
Viên Doãn Ca còn muốn nói chuyện thay Viên Úc Thần, Sân Mộc đã điều khiển gió tạc Viên Doãn Ca đi. Bị Sân Mộc hoàn toàn ghét bỏ, Viên Doãn Ca chỉ có thể rời đi, cân nhắc trở về hồi báo Viên Úc Thần thế nào.
Sân Mộc xuyên qua kẽ hở ngón tay nhìn ánh mặt trời qua bóng râm bóng râm, đáy mắt u ám quanh quẩn huyết sắc quỷ mị. "Cảm giác vật của riêng bị mơ ước thật không thoải mái chút nào."
"Nếu Ôn gia chọc ngươi không vui, vậy giết hết toàn bộ đi." Tứ Á ôm cánh tay dựa vào thân cây, vẻ mặt vui sướng nói.
Sân Mộc cong khóe miệng "Đúng là ý kiến hay."
viện sinh giao lưu đấu giao hữu với học viện Liên Bang là dựa trên việc đào tạo viện sinh bình thường, đấu súng, điều khiển chiến hạm giả thuyết, đối kháng dị năng đơn, còn có đấu đoàn đội trong chiến khu mô phỏng.
Khu đối kháng có ở khắp nơi, viện sinh các khóa xem chiến theo ý thích, tuy nói là thi đấu giao hữu, nhưng vấn đề liên quan đến danh dự của học viện, trong lòng viện sinh tham chiến đều nghẹn khí, chiến đấu kịch liệt căn bản không lưu tình.
Sân Mộc bàng quan chiến cuộc không tính tham gia, viện sinh Liên Bang cảm thấy đáng tiếc, giá trị chiến đấu của Sân Mộc viện sinh Liên Bang đều biết, đều muốn nhìn thấy giây phút Sân Mộc ngược viện sinh giao lưu thi đấu.
Viện sinh giao lưu lại thoáng thả lỏng, Sân Mộc uy vũ độc chiến cùng lớp 6 ngày ấy bọn họ đều thấy được. Hơn nữa tới Liên Bang hai ngày, từ viện sinh Liên Bang hay từ trong video của học viện Liên Bang, ít nhiều cũng hiểu đôi chút về Sân Mộc, nếu Sân Mộc dự thi thì thật đúng là không có đối thủ.
Sân Mộc ngồi ở khu quan chiến xem đấu vật đối kháng, đánh đấm không có kỹ thuật làm Sân Mộc nhàm chán, lúc Sân Mộc muốn đứng dậy quay về túc khu, đột nhiên có hai cô bé xô đẩy đi tới.
Nhìn đến cô bé mặc chế phục học viện Đế Nhạc, Sân Mộc dựa lưng vào ghế bảo "Có việc sao?"
"Ta là Lâm Nguyệt." Lâm Nguyệt mặt ửng đỏ nắm chặt chế phục.
"Chào cậu, ta là Phương Nguyên Tình." Phương Nguyên Tình túm lấy Lâm Nguyệt nhiệt tình tự giới thiệu.
Sân Mộc nhìn hai người không nói, Lâm Nguyệt níu góc áo Phương Nguyên Tình muốn chạy, Phương Nguyên Tình lại vững như bàn thạch đứng trước mặt Sân Mộc.
"Ta và Lâm Nguyệt là học viện Đế Nhạc, cậu rất lợi hại." Trong mắt Phương Nguyên Tình cất giấu kích động.
Sân Mộc tự nhiên gật đầu "Đó là đương nhiên."
Sân Mộc không nói lời vô nghĩa, Lâm Nguyệt là tiểu muội hay ngượng ngùng, tuy Phương Nguyên Tình không sợ Sân Mộc, nhưng cũng không biết Sân Mộc thích đề tài gì, không khí lập tức rơi vào xấu hổ.
Thấy Sân Mộc đứng dậy chuẩn bị rời đi, Phương Nguyên Tình liền vội vàng nói "Chúng ta có thể trao đổi số quang não không?"
Sân Mộc nghiêng mặt nhìn qua, Phương Nguyên Tình hít sâu một hơi, đột nhiên lớn tiếng nói "Viện sinh Sân Mộc, ta ngưỡng mộ cậu!"
Giọng Phương Nguyên Tình giống như sấm sét, lập tức mang về vô số ánh mắt, ngay cả đấu đối kháng cũng ngừng lại. Trong sự yên lặng trước mắt công chúng, cho dù Phương Nguyên Tình gan lớn cũng phải bốc hơi trên mặt.
Viện sinh Liên Bang nhìn một màn này, bội phục Phương Nguyên Tình hào sảng, lại vì bi kịch đã định mà thở dài. Học viện Liên Bang ai chẳng biết Sân Mộc là đóa hoa cao lãnh, người ngưỡng mộ có thể vây học viện Liên Bang không biết bao nhiêu vòng, chưa từng thấy hắn cho ai nửa ánh mắt.
Viện sinh Liên Bang đều nghĩ Sân Mộc sẽ làm như không thấy mà đi thẳng, lại không nghĩ tới Sân Mộc vậy mà xoay người. "Cô muốn theo đuổi ta."
Giọng nói Sân Mộc bình đạm, biểu hiện kiêu ngạo cường thế làm Phương Nguyên Tình tự biết xấu hổ. Phương Nguyên Tình bóp lòng bàn tay áp chế sợ hãi, hai mắt lấy hết can đảm nhìn Sân Mộc nói "Đúng!"
"Có thể." Sân Mộc chậm rãi lên tiếng, lời nói lại làm tất cả viện sinh mở rộng tầm mắt.
"Nếu tinh tế săn thú cô có thể thắng ta, ta sẽ cho cô cơ hội." Tầm mắt Sân Mộc đảo qua bốn phía "Ngưỡng mộ ta đều có cơ hội, chỉ cần có thể thắng ta."
Thắng Sân Mộc, sao có thể? Đây là những gì tất cả viện sinh Liên Bang có thể lập tức nghĩ đến.
"Được!" Phương Nguyên Tình siết tay, chiến ý mãnh liệt đã bị kích phát. "Ta sẽ nỗ lực!"
Khóe miệng Sân Mộc cong lên, xoay người rời khỏi khu xem chiến. Nghênh diện Viên Doãn Ca đang phẫn nộ, Sân Mộc mắt nhìn thẳng bước qua.
Viên Doãn Ca làm sao cũng không nghĩ đến Sân Mộc thế mà lại hồ nháo như vậy, Liên Bang ngọa hổ tàng long, ai mà biết có cao thủ ẩn nấp hay không. Sân Mộc hứa hẹn trước mặt mọi người, nếu thật sự bị đánh bại, muốn chơi xấu cũng không thể.
Vẻ mặt Viên Doãn Ca trầm xuống, xoay người rời khỏi sân huấn luyện ầm ĩ, lấy quang não liên lạc với Viên Úc Thần.
"Sân Mộc, Mễ Phi đối kháng với học viện Lệ Tư thế nào không thấy ngươi đi." Sân Mộc vừa đến túc khu, còn chưa tiến vào túc khu Trác Kỳ Bảo đã chạy tới.
Sân Mộc tránh thoát cái ôm gấu của Trác Kỳ Bảo, xoay người vào nhà "Đến khu đấu vật."
"Đối kháng điều khiển chiến hạm giả thuyết, Mễ Phi đúng là soái ngây người." Trác Kỳ Bảo theo sau Sân Mộc, biểu tình kích động quơ quào tứ chi thuật lại cuộc chiến cho Sân Mộc.
"Đối kháng điều khiển chiến hạm, phút Mễ Phi ngược học viện Lệ Tư, học viện Quang Minh, học viện Đế Nhạc. Ở trên chiến hạm Mễ Phi chính là thiên tài, trình độ nghịch thiên đến biến thái hoàn toàn không thua ngươi."
Sân Mộc thay thường phục từ phòng ngủ đi ra, đem đồ uống chưa khui ném cho Trác Kỳ Bảo. "Mễ Phi vốn có ưu thế với đối kháng cơ giới, đối với cơ giới cậu ta có nhạy bén vượt xa người thường."
"Không biết là ai dạy hắn cơ giới." Trác Kỳ Bảo cảm khái.
"Bách An Ngưng là thiên tài số liệu, Mễ Phi là quỷ tài cơ giới, nếu có thể thuận lợi sống sót, sẽ là tiền đồ vô lượng."
"Cái gì là có thể thuận lợi sống sót, có thể nói như vậy sao." Trác Kỳ Bảo phun tào.
"Ai biết có thể sống đến ngày đó." Sân Mộc chẳng hề để ý.
"Đạo lý là như thế, nhưng nói ra cứ cảm thấy thật âm trầm." Trác Kỳ Bảo ôm đồ uống rụt rụt cổ.
"Ngươi không thi sao?" Sân Mộc thuận miệng hỏi.
"Hai trận đối kháng dị năng đơn, vừa đấu cờ với học viện Đế Nhạc xong. Còn một đợt cùng Quang Minh, sau đó sẽ kết thúc."
Quang não Sân Mộc vang lên, Sân Mộc nhìn bản tin lập loè của Viên Úc Thần, quyết đoán tắt đi. "Mới vừa nháo ở sân huấn luyện, tin tức đã tới rồi, xem ra công việc giám sát của Viên Doãn Ca làm rất không tồi."
Sân Mộc đứng dậy chuẩn bị về phòng "Uống xong thì cút đi, ta đi nghỉ ngơi."
"Lúc đi ta sẽ giúp ngươi đóng cửa." Trác Kỳ Bảo phất tay không thèm để ý.
Sân Mộc về phòng ngủ ngã vào giường, Viên Úc Thần kiên trì không ngừng yêu cầu trò chuyện, Sân Mộc tắt vài lần thì cảm thấy phiền, dứt khoát ném quang não xuống dưới giường.
Sân Mộc nằm ngửa trên giường nhìn nóc nhà, Trác Kỳ Bảo nghỉ ngơi trong phòng khách xong đã rời đi, lập tức toàn túc khu liền trở nên yên ắng.
Lần này, hình như hắn thật sự chọc giận Viên Úc Thần rồi.
Viện sinh Liên Bang và viện sinh giao lưu hừng hực khí thế đấu giao hữu, khi màn đêm buông xuống, học viện Liên Bang ầm ĩ quay về tĩnh lặng.
Sân Mộc nằm trên giường trong phòng ngủ, thân thể lạnh băng, hô hấp hư vô, phảng phất như pho tượng không có sinh mệnh, trong bóng đêm lộ ra quỷ dị.
Gió đêm thổi qua rèm cửa, ánh trăng thanh lãnh theo cửa sổ chiếu vào phòng ngủ, ánh lên gương mặt trắng bệch của Sân Mộc. Sân Mộc đột nhiên mở to mắt, đồng tử u ám kích động màu đỏ yêu dị, sát ý bạo ngược trong nháy mắt bao trùm toàn bộ túc khu.
Thân thể Sân Mộc hóa thành hư ảnh, xuất hiện trước cửa sổ trống rỗng, bỗng nhiên duỗi tay kéo rèm cửa, đôi mắt đỏ tươi hung ác nhìn vào bóng đêm.
"Hơi thở thi thể......"
==========================
Thật ra bữa giờ mình edit hơi chậm, có chút khó khăn trong lúc dịch văn. Các bạn đừng hối, mình luôn cố gắng ra đủ 1 tuần 3 chương. Hôm nào thoải mái sẽ đăng thêm:)))))
Good night