*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sáng sớm, trời còn không có nắng, Sân Mộc một chân đá gãy cửaphòng ngủ Viên Úc Thần, nhưmột cơn gió xông vào. Viên Úc Thần ngủ không sâu lập tức mở mắt cảnh giác, biết được người tới liền thả lỏng, duỗi tay mở đèn trong phòng.
"Xảy ra chuyện gì?." Lợi dụng máy móc ngồi dậy, Viên Úc Thần xốcchăn qua một bên ý bảo Sân Mộc ngồi xuống.
Sân Mộc chạy đến bên người Viên Úc Thần, đôi mắt sáng long lanh nhìn chằm chằm Viên Úc Thần, chậm rãi mở ra miệng "Viên...... Úc thần......"
Có lẽ vì thời gian rất lâu không nói gì, thanh âmthiếu niên cũng không rõ, có chút khàn khànmới lạ, giống như là chủy thủ (dao găm) ma xát vách tườngrỉ sắt, nhưng điều đó cũng không gây trở ngại tâm tình tốt đẹp của Sân Mộc bây giờ.
"Có thể nói rồi sao." Viên Úc Thần xoa xoa đầuSân Mộc, nhẹ nhàng cong khóe môi. "Thực tốt."
Sân Mộc nhìn tươi cười trên mặtViên Úc Thần nhất thời có chút sửng sốt, Viên Úc Thần là một loại người sinh ra có sẵn uy nghiêm, bình tĩnh khí thế trầm ổn, lại cả ngày mang mặt lạnh lùng, tất cả vô hình khiến nhân tâm sinh ra sợ hãi. Viên Úc Thần tươi cười làm tan bớt nghiêm túc của y, tản ra mị lực của nam nhân thành thục, Sân Mộc đột nhiên cảm giác hai bên taicó chút nóng lên.
"Làm sao vậy?"tay Viên Úc Thầnvẫy vẫy trước mặt Sân Mộc, có chút không hiểu vì saoSân Mộc đột nhiên thất thần.
Sân Mộc lấy lại tinh thần, cảm xúc kỳ quái trong nháy mắt kia thực mau bị hắn vứt sang một bên, lần nữa đắm chìm trong vui sướng có thể nói chuyện. "Viên...... Úc...... Thần, Viên...... Úc Thần......"
Sân Mộc càng kêu càng thuận, một chút cũng không câu nệ gọi cả tên họ Viên Úc Thần. Viên Úc Thần ngồi trên giường lẳng lặng nhìn Sân Mộc, nghe từng câu gọibên tai, cũng không có chê phiền.
"Tiểu Mộc." Thấy Sân Mộc dừng lại, Viên Úc Thần mở miệng sửa đúng. "Về sau kêu ta Úc Thần."
Sân Mộc nhìn Viên Úc Thần một hồi, nghĩ nghĩ thử mở miệng "...... Úc Thần."
Viên Úc Thần thấp thấp đáp trả, ý cười trong mắt càng sâu.
Bị Sân Mộc làm ầm ĩ đến hừng đông, thời điểm đám ngườiTrọng Lân đi vào nhìn đến cửa phòng ngủ gãy nát bị dọa thiếu chút nữa trực tiếp rút súng, đợi khi xác định Viên Úc Thần an toàn, trái tim đập mạnh thả lỏng, sau đó giận đến không kiềm được. Không đợi ai mở miệng hỏi, ánh mắtViên Úc Thần lạnh lùng quét tớimột cái, Trọng Lân chưa kịp xuất khẩu nháy mắt bị chặn ngay cổ họng, nói không được mà nuốt cũng không xong, mặt đen như muốn đòi mạng.
Sân Mộc nhìn ba ngườiđi vào, đột nhiên duỗi tay chỉ hướng Trọng Lân. "...... Khối băng."
"Ngươi có thể nói?" Sân Mộc đột nhiên mở miệng làm Trọng Lân sửng sốt, nhưng sau khi phản ứng đến Sân Mộc nói cái gì, mặt vốn đã đen càng thêm mới phần "gió lạnh gào thét", đem ba thước xung quanh đều đóng băng.
"Sân Mộc thiếu gia, ngươi có thể mở miệng nói chuyện." Phàn Diệp thần kinh thô xem nhẹáp khí băng lạnh bên kia của Trọng Lân, bước nhanh đếncạnh Sân Mộc vẻ mặt cực kì vui mừng.
"Phàn Diệp." Sân Mộc nhìn Phàn Diệp một hồi, cũng không thuận lợi kêu ra tênPhàn Diệp, nhưng chỉ vậy cũng thật tốt, khiến Phàn Diệp rất cao hứng.
Sân Mộc móc ra máy tính "Có thể mở miệng nói đơn giản, ta tin tưởng rấ nhanh sẽ có thể nói chuyện lại bình thường."
"Thật tốt." Thấy Sân Mộc viết, Phàn Diệp cười nói. "Bất quá thật sự không có việc gì sao? Nếu làchịu thương tổn từ ngoại lực mà mất tiếng, trong cơ thể có còn lưu lại bệnh không." Nghĩ vậy, Phàn Diệp vẫn có chút lo lắng.
Nhìn biểu tình lo lắng của Phàn Diệp, Sân Mộc duỗi tay vỗ vỗ bả vaiPhàn Diệp "Không phải bị thương, sẽ không lưu lại bệnh. "
"Nguyên soái!" Tề Lăng Mạt tiến lên. "Thân phận phu nhân yêu cầu xác nhận một ít tin tức, cho nên ta tới hỏi một chút."
Phu nhân? Cái quỷ gì? Sân Mộc nghi hoặc nhìn phía Viên Úc Thần.
Ý bảo Sân Mộc ngồi yên, Viên Úc Thần ngẩng đầu nhìn ba người nhẹ thanh phân phó "Sau lại nói đi, đem nơi này sửa sang lại một chút."
"Rõ!"
Viên Úc Thần dẫn Sân Mộc đi dùng bữa sáng, Trọng Lân khẩn cấp phân phó sửa lại cánh cửakim loạiphòng ngủ Viên Úc Thần càng thêm vững chắc.
Hiểu rõ ý đồ của Trọng Lân, Sân Mộc bĩu môi, còn không phải vì hưng phấn sốt ruột quá sao? Lại nói, nếu ta muốn vào, ngươi dù có đặt một trăm cánh cửa ta đều có thể đá gãy dễ dàng.
Đối với bữa sáng Sân Mộc không có gì để nói, đồ ănnơi này đối với phi nhân loại không có vị giá như hắn căn bản vô tác dụng, đối với điều này, Sân Mộc vuốt túi tiền thật an toàn nằm trong không gian khí Viên Úc Thần đưa cho lúc ở địa cầu cổ, bên trong chứa đủtinh hạch để hắn ăn được thật lâu.
Cơm nước xong Sân Mộc cùng Viên Úc Thần lại trở về phòng, cầm máy tính nghiêm túc học đọc chữ vạn năm sau. Thất học là không thể được, hắn còn là một người thật thích học, hơn nữa đầu óc rất thông minh - học bá thiên tàitang thi hoàng, nhớ năm đó hắn xưng báthế giới nhân loại, hiện giờ còn chinh phục khôngđược mấy cái văn tự nho nhỏ sao?.
"Nguyên soái, ta làm cho Sân thiếu một thân phận giả làdân chạy nạn đến từ tinh hệxa xôi, song thân đã mất, cũng không huynh đệ tỷ muội. Hiện tại yêu cầu bổ sung chính là tuổi táccùng trình độ văn hóa của Sân thiếu." Nhạy bén thấy được Sân Mộc đối với cáchxưng hôphu nhân lúc sáng có chỗ "không vui", Tề Lăng Mạt thông minh liền thay đổi một cách xưng hô khác.
Viên Úc Thần cúi đầu nhìn Sân Mộc đang "vùi đầu khổ đọc", ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ màn hình máy tínhtrong taySân Mộc, đánh gãy con đường theo đuổi tri thức của Sân Mộc. "Bao lớn rồi?"
Sân Mộc nhíu nhíu cái mũi, ngẩng đầu suy tư. Bao lớn rồi? Hắn nhớ rõ hắn biến thành tang thi sống hơn một trăm năm, chính là trước lúc biến thành tang thi sống bao lâu hắn thật đúng là quên mất.
"Hai mươi sáu...... đi?" Sân Mộc không xác định gãi máy tính, bộ dánghắn hiện tại còn duy trì lúc trước biến dị, nếu không sai biệt lắm chính là trước sau hơn hai mươi tuổi.
Mấy người trong phòng hai mặt nhìn nhau, Tề Lăng Mạt nhìn máy tínhtrong tay đoán trên đó viết số "15"", khi mắt nhìn kỹ lại, yên lặng xuýt rớt.
Viên Úc Thần nhíu mày suy tư nhìn Sân Mộc, trong mắt mang theo ý cườinhàn nhạt "Tiểu Mộc, không cho nói dối."
Nói tới đối với người trong tương lai, tuổi thọ vạn năm qua đã thay đổi rất nhiều, mà dị năng giả biến dị, thọ thọ cũng cùng theo cấp bậcdị năng. Ba mươi tuổi thành niên, hai mươi sáu tuổi tuy rằng cũng là vị thành niên, nhưng Sân Mộc này tay nhỏ chân nhỏ, nhìn thế nào cũng như hài tử vừa tốt nghiệp tiểu học.
"Ta chính là hai mươi sáu!" Sân Mộc nhíu nhíu mày, tay chỉ vào mặtchính mình, khó chịu nhìn Viên Úc Thần. "Ngươi không thấy được ta thật thành thục sao?"
"Phụt!" Phàn Diệp buồn cười, Trọng Lânvẫn luôn mặt lạnh cũng nhịn không được cong khóe miệng.
Viên Úc Thần buồn cười vỗ vỗ đầuSân Mộc, vẫn không trả lời vấn đềthực nghiêm túc của Sân Mộc. Sân Mộc bẹp miệng tâm tình rất là không tốt, mang bộ mặt hào phóng "không chấp nhặtcùng trẻ con", bất quá trong mắt những người khác hoàn toàn chính là tiểu hài tử học trộm giơ tay nhấc chân của đại nhân, rõ ràng là nghiêm túc, lại làm cho người cảm thấy một loại ngốcmanh tương phản.
Viên Úc Thần khóe miệng mang cười ý bảo Tề Lăng Mạt "Dựa theo lờihắn, hai mươi sáu tuổi."
"Rõ!" Tề Lăng Mạt điền tin tức, tiện đà lại hỏi " Trình độ văn hóa."
"??? " Sân Mộc. Hắn trước kia làm gì hoàn toàn khôngnhớ được, nhưng trực giác nói cho hắn chỉ số thông minhhắn rất cao, dùng trí nhớhỗn độntrong đầu mà nói, hắn là học bá.
"Thí sinh đăng kí học viện quân sựđệ nhấtliên bang." Viên Úc Thần đáp thay Sân Mộc.
"Nguyên soái......" Lần này chẳng những Tề Lăng Mạt, Trọng Lân cùng Phàn Diệp đều dị nghị.
"Hai mươi sáu tuổi đã cótư cách ghi danh." Viên Úc Thần trực tiếp bác bỏ lời vừa tới miệng của ba người.
"Nhưng mà......"
Viên Úc Thần nhìn Sân Mộc, trong mắtbình tĩnhvững vàng cùng tín nhiệmvới Sân Mộc. "Tiểu Mộc,học viện quân sựđệ nhất liên bangyêu cầu rất cao đối với học viên, trình độ binh línhcùnghọc viện bình thường so sánh hơn rất nhiều, ngươi có thể làm được không?"
Sân Mộc rất muốn nói với Viên Úc Thần, hắn không muốn đi học, nhưng thấy đôi mắt đầy tín nhiệm Viên Úc Thần làm hắn mới vừa viết hai chữ thì dừngtay lại, sau đó gật đầu. "Lấy hạng nhất lấy về tặng ngươi làm lễ vật."
Sủng vật thích là được, làm y cao hứng là được. Ai! Hắn thật là một chủ nhân đủ tư cách a.
Tề Lăng Mạt cúi đầu, trầm mặcviết lên tư liệu của Sân Mộc "Thí sinh đăng kí học viện quân sự đệ nhất liên bang ".
"Nguyên soái." Thấy Tề Lăng Mạt sửa sang lại tốt, Trọng Lân mở miệng bắt đầucông tác hội báo. Sân Mộc nghe thuật ngữ chuyên nghiệpkhông hiểu, cả người nhỏ bé tiếp tụcở trênghế gặm máy tính. Muốn đi học, hứa lấy hạng nhất về cho sủng vật, nhưng lấy không được thì làm sao bây giờ? Bắt cóc lão sư có thể chứ?.
Viên Úc Thần xử lý một ít vấn đềTrọng Lân không thể quyết định, Trọng Lân ghi nhớ chỉ thịViên Úc Thần phê, đem lệnh từ quang não phát ra, đem vấn đề chuyển qua người Viên Úc Thần. "Nguyên soái, tuy rằng phát ra video, tạm thời trấn an cảm xúc dân chúng, nhưng thời gian dài, nguyên soái trở lại tinh cầu vẫn luôn không thấy ra ngoài, sợ sẽ khiến cho một số kẻ hoài nghi."
Mấy ngày nay tu dưỡng, cơ thể Viên Úc Thần miễn cưỡng đã có thể nhúc nhích, chính là hai chân vẫn như cũ không có ý thức, đây cũng đúng làvấn đềTrọng Lân luôn lo lắng, nếu xử lý không tốt khó bảo đảm sẽ không có người mượn cớ gây sự.
Không khí phòng trong nhất thời có chút trầm xuống, Sân Mộc thu hồi máy tínhliếc nhìn mấy người một cái, nghĩ nghĩ giơ tay ý bảo. "Nếu có thể xuống đất đi lại, nhưng dị năng không khôi phục, có thể giúp được gì đối với các ngươi không? "
Trọng Lân ánh mắt sáng lên "Ngươi có biện pháp gì tốt sao?"
"Năng lượng trong người Úc Thần đã đến thời điểm tu bổcuối cùng, không sai biệt lắm thì thời gianmột thánghai chân anh ta có thểxuống đất đi lại, tuy rằng không thể đi đứng bình thường, nhưng đứng trên mặt đất thì không có vấn đề, sau đó từ từ ta sẽ khống chế anh ta."
"Khống chế?" Tề Lăng Mạt nghi hoặc.
Sân Mộc nhìn qua Viên Úc Thần, giơ lên cánh tay, Viên Úc Thần ngồi trên giườngđột nhiên cảm giác được một luồng khí nhu hòa đem y bao lấy, thân thểViên Úc Thần dần dần rời khỏi giường, lơ lửng trên không trung.
Ánh mắt ba ngườiTrọng Lân gắt gao đặt trên người Viên Úc Thần, không dám mảy maydời đi. luồng khí đó lại chậm rãi đem Viên Úc Thần đặt xuống đất, đứng lên, cất bước, đi lại bình thường trước mắt mọi người, nhưng chỉ có Viên Úc Thần biết, hai chân mình vẫn như cũ không có cảm giác, chỉ là có một luồng khí đang khống chế mình.
Đi không nhiều, Viên Úc Thần lại một lần nữa bị đặt lên giường, Sân Mộc vươn người đắp chăn lên cho Viên Úc Thần. "Cứ như vậy, ta dùng gió khống thân thểchế Úc Thần."
"Sẽ bị phát hiện, nếu trước mặt những người đó tiếp thu năng lượng, dùng dị năng bao trùm thân thểnguyên soái, chẳng những dị năng dao động quá mức rõ ràng, hơn nữa ở trước mặt cao thủ khí tức của ngươi không thể nào che dấu được." Tề Lăng Mạt bình tĩnh đưa ra ý kiến.
"Điểm này ta có biện pháp, ta có thể che giấu dị năng, nhưng chỉ có thể cho các ngươi thời gianmột giờ." Hắn là xác chết, thời điểm hắn biến dị thì thân thể cũng đã chết, sẽ không bị người phát hiện bất cứ hơi thở nào.
Hắn không biết cao thủtrên thế giới này rốt cuộc mạnh tới cỡ nào, dị nănghắn tuy không bằng vạn năm trước kia, nhưnguy áptang thi hoàng vẫn còn. Khi ấy hắn dùng hết toàn bộ năng lượng bao bọc Viên Úc Thần, sau đó phóng thích uy áp bao trùm, đến lúc đó làm cho những cái "cao thủ" kia bị một chút ảo giác, cổ uy áp cường giả này sẽ đến từngười Viên Úc Thần.
Thân thể hiện giờ của hắn quá mức suy yếu, toàn bộ dị năng khô cạn, phóng thích uy ápkhông thể gián đoạn, Sân Mộc không biết mình có thể chịu được trong thời gian bao lâu, chỉ có thể đem ra một con số đại khái.
"Ngươi sẽ bị thương tổn sao?" Phát ra dị năng cực hạnkhông gián đoạn đã là đặc biệt gian nan, huống chi không biết Sân Mộc dùng biện pháp gì che giấu hơi thởcùng dao động dị năng của mình, chân màyViên Úc Thần có chút nhíu lại.
Y tình nguyện xử lýphiền toái phát sinh sau này, cũng không muốn bởi vì việc tư của mình mà làm Sân Mộc chịu thương tổn, y không biết bản thân có thể bù đắp nổi sự đau đớn mà Sân Mộc chịu đựng không.
"Không có việc gì." Sân Mộc lắc đầu. "Chỉ cần không vượt qua một giờ, sẽ không có vấn đề."
"Nguyên soái!" Trọng Lân gấp giọng mở miệng. "Một giờ cũng đủ, ngài chỉ cần lộ mặt là được."
Viên Úc Thần nhìn chằm chằm Sân Mộc nhìn nửa ngày, cuối cùng vẫn quyết định lắc đầu, chính là không đợi y cự tuyệt xong, Sân Mộc đã đứng dậy đi đến bên cạnh Trọng Lân. "Ngươi đi an bài đi, một tháng sau, ta cho ngươi thời gian một giờ."
Trọng Lân do dự nhìn Viên Úc Thần, gã đương nhiên đồng ý đề nghị của Sân Mộc, nhưng cũng không thể vi phạm mệnh lệnhViên Úc Thần.
"Y nghe ta." Sân Mộc quay đầu lại nhìn Viên Úc Thần, đôi mắt nhỏkiêu ngạo trừng lên. "Không nghe lời ta liền đánh ngươi!" sủng vật không nghe lời là muốn bị giáo huấn.
"......" Viên Úc Thần
"Nguyên soái! Một tháng sau tổ chức một buổi yến hội, dùng để chúc mừng nguyên soái trở về, yến hội liền làm ở nhà nguyên soái." Trọng Lân nhanh chóng nói xong, dường như sợ Viên Úc Thần hối hận, xoay người nhanh chóng rời khỏi phòng.
"Nguyên soái, ta đi chuẩn bị thiệp mời." Tề Lăng Mạt rời đi.
"Ta, ta đi hỗ trợ." Nhận thấy áp lực đến từ Viên Úc Thần, Phàn Diệp cũng chạy.
Sân Mộc đi đến ghế dựa phía trước ngồi xuống, tiếp tục vùi đầu khổ học, Viên Úc Thần nhìn Sân Mộc hồi lâu, thấy Sân Mộc tựa hồ hạ quyết tâm không để ý tới mình, Viên Úc Thần có chút bất đắc dĩ. "Tiểu Mộc, ngươi biết ta không muốn."
"Ta biết ngươi cũng lo lắng vấn đềcái khối băng kia nói." Sân Mộc đón nhận ánh mắtViên Úc Thần, viết lên. "Ta sẽ không để cho kẻ khác khi dễ ngươi."
"Ta lo lắng, nhưng biện pháp giải quyết đầu tiên không được ảnh hưởng tới ngươi."
"Chờ thân thểcùng dị năng ngươi khôi phục, ngươi tới bảo hộ ta." Sân Mộc đi đến bên ngườiViên Úc Thần ngồi xuống. "Hơn nữa ta cũng sẽ không chịu thương tổn, ta rất cường đại."
Sân Mộc chấp nhất làm đầu mày Viên Úc Thần không khỏi nhíu chặt, duỗi tay vuốt ve tócSân Mộc, nghĩ đến những kẻ tính kế sau lưng đó,trong mắt Viên Úc Thần lạnh băng.
Đợingày Viên Úc Thần có thể đứng lên, sẽ là ác mộng của những tên rác rưởi đó.