*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phi hành khí trở về biệt thự đã thấy Viên Úc Thần chờ trước cửa như trước, Sân Mộc vốn định không thèm phản ứng bước qua, lại thấy Viên Úc Thần chỉ mặc mỗi áo sơmi đơn bạc, Sân Mộc hừ hừ cái mũi, cởi áo khoác trên người đưa qua. Đáy mắt Viên Úc Thần hiện lên ý cười, thuận theo nhận lấy áo khoác Sân Mộc đưa, tay còn lại ôm bả vai Sân Mộc đi vào phòng.
Đuổi Tiểu K ra khỏi sô pha, Viên Úc Thần nhận lấy ly nước ấm trong tay người máy quản gia đưa sang Sân Mộc. "Phải bắt đầu đi học, không cao hứng?"
Sân Mộc nhấp khóe miệng, trừng mắt Tiểu K đứng dưới sô pha không nói lời nào, Viên Úc Thần bất đắc dĩ "Muốn giận ta cũng phải cho ta biết nguyên nhân, bằng không ta cũng không hiểu vì sao em lại sinh khí."
Sân Mộc nghiêng mặt nhìn Viên Úc Thần nửa ngày, gật đầu nói lời thấm thía "Đồng chí Viên, ta quyết định muốn cùng ngươi bảo trì khoảng cách, thỉnh ngươi nghiêm túc duy trì theo ta."
Viên Úc Thần vui vẻ, duỗi tay nhéo nhéo cái mặt nghiêm túc của Sân Mộc. "Bao lớn rồi, còn muốn nháo giống như hài tử?!."
"Ngươi nghĩ trưng vẻ mặt quan tài Chủ Nhiệm Môn Giáo Dục này có thể che được trái tim hồng phấp phới của thiếu nữ đối với ngươi sao?" Sân Mộc lên án, đem Tiểu K vô tội nằm không dưới sô pha cũng bị trúng đạn. "Đồng chí nuôi mèo họ Viên."
"Lửa giận thật lớn, ai dạy em cách ăn nói lung tung này vậy." Viên Úc Thần đứng dậy đem Tiểu K giao cho người máy quản gia ôm đi. "Tiểu K lại không có cắn em, đừng khi dễ nó mãi."
"Lại để ta thấy, ta liền làm thịt nó." Sân Mộc quay mặt, để lại cho Viên Úc Thần cái ót đầy ngạo kiều.
"Tiểu Mộc đồng chí." Viên Úc Thần gõ lên cái trán Sân Mộc. "Âm dương quái khí, học nói theo cổ nhân làm cái gì, giống như cụ non."
"Đồng chí Viên! Ta muốn thịt mèo của ngươi!!" Sân Mộc che lại cái ót, tạc mao.
Trước khi Sân Mộc trở về tin tức Phàn Diệp đã gửi tới, nói cảm xúc Sân Mộc không thích hợp, hiện tại nhìn Sân Mộc khôi phục sức sống, lòng Viên Úc Thần cũng an tâm hơn.
"A Thần" Ỷ Lâm đi vào xấu hổ nhìn hai người đang cười đùa trên sô pha, đi theo bên cạnh là Ôn Di Kỳ ôn nhu khả ái.
Chân mày Viên Úc Thần không dễ phát hiện mà nhíu lại, đứng dậy sửa sang quần áo, lãnh đạm gật đầu chào hỏi. "Mẫu phụ, Ôn tiểu thư."
Ôn Di Kỳ ngượng ngùng e lệ nhìn Viên Úc Thần, ngón tay trong tay áo bấu chặt, mềm mại kêu một tiếng "Úc Thần ca ca."
Sân Mộc ghé vào sô pha, lạnh lạnh nhìn Ôn Di Kỳ thẹn thùng "Úc Thần, nha đầu này là ai a?"
Viên Úc Thần đem y phục Sân Mộc sửa sang ngay ngắn, tập mãi thành thói quen giúp hắn chỉnh lại cổ áo "Tiểu thư Ôn gia, Ôn Di Kỳ."
Sân Mộc nhướng mày, ngăn lại động tác của Viên Úc Thần. "Đây là nha đầu muốn cùng ngươi kết hôn."
Biết hậu quả trong lời nói của Sân Mộc, nói nhiều sai nhiều, Viên Úc Thần cũng không định tiếp lời Sân Mộc, chỉ lẳng lặng chờ Sân Mộc bùng nổ lửa đạn.
Sân Mộc bĩu môi, trong lòng có chút không hiểu được tư vị gì, không hiểu cảm tình Sân Mộc chua lè véo Viên Úc Thần một cái, nhìn Ôn Di Kỳ như đang nhìn quá trình xử lý rác thải. "Giá trị vũ lực quá kém, không đáng nhắc tới." Sân Mộc kiêu ngạo đứng dậy đi lên lầu.
Hành động của Sân Mộc nằm ngoài dự đoán của Viên Úc Thần, dựa vào tính tình xưa nay của Sân Mộc vô luận đúng hay sai đều sẽ trực tiếp khai chiến trước, y vốn đã chuẩn bị tác chiến thật tốt, kết quả Sân Mộc lại trực tiếp lui binh. Ngóng theo bóng Sân Mộc, Viên Úc Thần đột nhiên có chút không hiểu được tâm tư Sân Mộc đối với mình.
"Úc Thần ca ca." Ôn Di Kỳ đi đến cạnh Viên Úc Thần, đề tài "kết hôn" Sân Mộc vừa nói làm nàng đỏ mặt. "Gia gia bảo ta tới thăm ngươi."
"Ân." Viên Úc Thần đơn giản ừ một tiếng cũng không có trả lời, không khí lập tức rơi vào xấu hổ. Dưới ánh mắt sắc bén của Viên Úc Thần, Ôn Di Kỳ như con mồi bị giam cầm, hấp hối giãy giụa không chỗ chạy trốn.
Thấy Ôn Di Kỳ bị Viên Úc Thần dọa sợ không ít, Ỷ Lâm chỉ có thể tiến lên hoà giải. "Thời gian không còn sớm, Tiểu Kỳ lưu lại dùng cơm chiều đi."
Ôn Di Kỳ trộm nhìn Viên Úc Thần một cái, ôn nhu gật đầu. "Hảo, cám ơn Ỷ thúc thúc."
Viên Úc Thần đứng dậy "Ta lên lầu."
Nhìn theo Viên Úc Thần, Ôn Di Kỳ rối rắm nửa ngày mới nhỏ giọng nói "Ỷ thúc thúc, thiếu niên vừa rồi là người nào?"
"Hắn......" Ỷ Lâm do dự, cảm thấy đáng tiếc nhìn Ôn Di Kỳ. "Hắn cùng A Thần quan hệ rất tốt, đến lúc đó để A Thần nói với ngươi đi."
Mặc dù trong lòng có nghi hoặc, nhưng Ôn Di Kỳ có gia giáo rất tốt cũng không tiếp tục dây dưa truy hỏi. "Ân."
Gõ cửa phòng Sân Mộc, như dự liệu bên trong không có người mở cửa, Viên Úc Thần xoay người về phòng.
Trên ban công, Viên Úc Thần nhìn thiếu niên đang nằm nghe nhạc trên ban công cách vách, trong mắt hiện lên ý cười bất đắc dĩ. "Sinh khí?"
Sân Mộc lấy khóe mắt tà tà liếc Viên Úc Thần một cái, Viên Úc Thần dựa vào cửa sổ, ý cười càng sâu "Ta không có nhiều lời cùng nàng."
"Ta không muốn nghe." Sân Mộc ôm chặt tai nghe.
"Tiểu Mộc, hành vi này của em là trốn tránh, để giải quyết sự tình, loại phương pháp này là không ổn nhất." Ngón tay Viên Úc Thần gõ gõ trên cửa sổ, ý đồ hấp dẫn lực chú ý của Sân Mộc.
Sân Mộc trừng mắt nhìn Viên Úc Thần không nói lời nào. Đôi mắt đen nháy của Viên Úc Thần mang theo sự bao dung nhìn Sân Mộc "Tiểu Mộc, sự tín nhiệm giữa hai người là rất quan trọng, tất cả mâu thuẫn đều xuất từ việc không tin tưởng lẫn nhau. Mắt thấy tai nghe cũng không phải toàn bộ sự thật, cho nên không thể vội vàng quyết định. Ở trước chân tướng phải giữ lại ba phần lý trí, nếu không khi xong việc lại hối tiếc không kịp."
"Nói đạo lý to lớn cái gì, ngươi thật nghĩ mình là Chủ Nhiệm Môn Giáo Dục." Sân Mộc bĩu môi, nhỏ giọng lải nhải.
"Nếu ta với nàng ta có một người phải chết, ngươi sẽ chọn ai sống." Cái này giống như bạn gái và mẹ cùng rơi xuống nước ngươi cứu ai trước, bí ẩn không lời giải đáp trong lịch sử bị Sân Mộc ném ra. ( Mộc Mộc tới giờ trẩu rồi, có ai nghe được mùi chua trong gió ko