Edit by Woidim House - lele
*
Làm sao bây giờ?
Giang Diệp nhìn khu bình bình luận mà thoáng tự vấn trong chốc lát.
Nói thật, tâm tình của cô vẫn còn tốt, cũng không có các bình luận quá độc miệng ảnh hưởng đến tâm tình.
Không thì so với đời trước đứng ở nơi không có ánh sáng, không có người chú ý thì cô cứ thà rằng giống như bây giờ, đứng ở nơi mọi người có thể để mắt tới, tiếp nhận những bình luận ác ý.
Nhưng vấn đề là hiện tại, số lượng người chán ghét cô vượt quá xa số lượng người thích cô.
Nếu như loại ác ý này cứ tăng dần lên, cô không chắc chắn con đường để ra mắt của cô có còn thuận lợi được nữa không.
Bất quá phương diện tốt là, nhìn tới nhìn lui, đại bộ phận mọi người đều không đào được điểm đen nào của cô.
Cho nên người tuổi còn nhỏ nhưng nói dõng dạc tự tin thế này chỉ có thể bảo đây là con cưng của tổ chương trình mà mắng cô.
Con cưng?
Giang Diệp ở trong lòng mắt trợn trắng.
Cả hai đời cô cũng rất muốn một lần trở thành con cưng,
Đáng tiếc danh hiệu con cưng này dù thế nào cũng không tới phiên cô.
Bất quá mặc dù nói gì thì có thể có được sự chú ý ngay lúc đầu đối với Giang Diệp là chuyện tốt.
Vô luận đánh giá này đối với cô là tốt hay là xấu, tóm lại thì độ nổi tiếng này có thể duy trì đến năm ngày trước khi tổ chương trình phát sóng tập đầu tiên.
Cô tin rằng đến lúc đó có thể dùng thực lực nói chuyện.
Nếu kỳ xét cấp bậc đầu không được thì vẫn còn có sân khấu ca khúc chủ đề.
Sân khấu ca khúc chủ đề không được thì vẫn còn lần công diễn đầu.
Chỉ cần trên người cô không có điểm đen trí mạng thì đến lần công diễn thứ hai cô đều có cơ hội chuyển mình.
Nếu như vậy thì dư luận sẽ không có cách nào dìm được cô xuống hoàn toàn.
Cũng chỉ có cô bước lên đài cao Trúc Cơ thạch.
Nghĩ thông suốt được điều này, tâm tình Giang Diệp cũng tốt hơn, thậm chí còn thích những bình luận khen ngời cô bằng nick phụ.
“Giang Diệp.”
Trình Chân từ bên ngoài bước vào, “Ban tổ chức thông báo một chốc nữa phải đi chụp ảnh.”
“Đồng phục của cậu đây nha.”
Giang Diệp cất điện thoại đi, ngồi dậy nhìn.
Đồng phục của các cô là màu lam nhạt, tổng thiết kế kiểu dáng cũng khá thuận tiện cho việc di chuyển của các thực tập sinh.
Giang Diệp đi thay đồng phục rồi xếp hàng chuẩn bị chụp ảnh.
“Bắt đầu, ba hai một, tốt lắm.”
Thợ chụp ảnh nhìn thoáng qua Giang Diệp trong khung hình, “Cười thật vui vẻ nha.”
Giang Diệp không trực tiếp trả lời anh ta chỉ cười tủm tỉm nói, “Lão sư vất vả rồi.”
Đương nhiên phải cười thật vui vẻ rồi.
Rốt cuộc thì năm ngày sau, bức ảnh này sẽ được phát ra để làm hình đại diện trên trang bình luận của tổ chương trình.
Giang Diệp muốn cho fans mình cảm thấy xứng đáng vì đã thức đêm để chiến đấu với những bình luận ác ý.
Thân là một thần tượng, quan trọng nhất chính là mang lại những năng lượng tích cực cho người hâm mộ.
Cho dù bây giờ tâm trạng của cô thế nào cũng phải thể hiện trạng tại tốt nhất của mình cho người hâm mộ. Truyện bạn đang đọc là Trọng sinh ở nữ đoàn tuyển tú đương top được woidim house edit duy nhất ở w&ttpad.com không có vn và được đăng ở w&ttpad và wordpre$$. Nếu mọi người đang đọc ở những trang khác thì bạn đã ủng hộ cho các truyện được đăng lại trái phép để thu lợi nhuận!
—
Hai ngày sau, toàn bộ 60 thực tập sinh đi đến sân tập trung.
“Giai đoạn thứ hai của nhiệm vụ hiện đã được quyết định.”
Mục Tinh Trì nói, “Đánh giá bài hát chủ đề.”
“Các bạn phải tập luyện bài hát chủ đề của chương trình trong vòng 48 giờ.”
Màn hình lớn bên cạnh anh ta hiện lên ca khúc chủ đề của chương trình.
Bài hát chủ đề tên là “Chasing the Light”, tổng cộng là 3 phút rưỡi, không dài nhưng có rất nhiều động tác cần nhớ, đặc biệt là động tác của đoạn điệp khúc một và điệp khúc hai không giống nhau.
Nhiều thực tập sinh bắt đầu than thở, Giang Diệp cũng hơi nhíu mày.
Mục Tinh Trì: “Nhưng điều tôi muốn nhắc bạn là lần này sẽ không có giáo viên nào giúp bạn, vì vậy bạn cần phải tự học khiêu vũ.”
Xét cho cùng thì《 Truy quang thiếu nữ 》đề cao tính tự lập và tự phát triển của các thực tập về mọi khía cạnh.
Những thực tập sinh nhảy không tốt đã ngã gục ngay lập tức.
“Phải không vậy?”
“Tôi nghe không nhầm đi, điều này có nghĩa là tự học?”
“48 giờ mà đủ sao?”
“Yên lặng.”
Mục Tinh Trì nói, “Sau bốn mươi tám giờ, chúng ta sẽ tiến hành ghi lại bài hát chủ đề và căn cứ từ đó sẽ xếp thứ hạng. Sẽ có năm người lớp A, mười người ở lớp B, mười lăm người ở lớp C và 30 người ở lớp F.”
“Và năm người ở lớp A sẽ có cơ hội để tranh vị trí Center cho sân khấu chủ đề.”
Trái tim Giang Diệp khẽ động.
Center sân khấu chủ đề thường được gọi là Center đầu tiên, là người đầu tiên làm Center trong phần trình diễn tài năng trước khi mở kênh bình chọn.
Có thể thấy rõ rằng vị trí này có được bao nhiêu sự chú ý và tiềm năng nổi tiếng, và đó cũng là thứ cần thiết đối với các thực tập muốn được ra mắt ở vị trí Center.
Sau khi đã nói xong nhiệm vụ, Mục Tinh Trì rời sân khấu.
Các thực tập sinh về lại phòng tập theo thứ hạng ban đầu của mình.
Năm người hạng đầu đương nhiên ở cùng một phòng tập.
Quen hệ của Giang Diệp với bốn người còn lại cũng không quá thân quen, chính xác là vào thời điểm này, năm người đứng đầu đều là những đối thủ mạnh cho vị trí Center, cho nên bầu không khí có chút ngượng ngùng.
Tiết Tri Hàm phá vỡ sự im lặng và nhẹ nhàng nói: “Xem video trước sau đó chúng ta tập một mình hay cùng nhau tập?”
Giang Diệp: “Tự luyện tập.”
Một thực tập sinh khác bên cạnh cô nói, “Tôi cũng có xu hướng tự luyện tập.”
Tiết Tri Hàm:“...........”
Đây không phải là điều Tiết Tri Hàm mong đợi.
Bài nhảy này không quá khó đối với cô nên cô hy vọng có thể xây dựng kịch bàn dẫn dắt các đồng đội của mình luyện tập chăm chỉ rồi tạo nên cho mình ấn tượng cho bản thân là một cô nàng tốt bụng.
Kết quả là, phòng tập của cô ta toàn những người giỏi và không ai trong số đó cần cô ta giúp đỡ.
Tiết Tri Hàm chỉ có thể nói: “Được, vậy thì tách ra đi.”
Giang Diệp thầm thở phào nhẹ nhõm, khi ngẩng đầu lên thì phát hiện trong phòng tập có treo một chiếc đồng hồ đếm ngược như thể đang thúc giục họ chạy đua với thời gian để hoàn thành nhiệm vụ trong vòng bốn mươi tám giờ.
Trong phòng tập đầu tiên tất cả các thực tập sinh đều tự tập theo máy tính bảng.
Vì đang trong thời gian luyện tập nên mối quan hệ cạnh tranh là không thể tránh khỏi và hầu như tất cả mọi người đều đắm chìm trong thế giới riêng của bản thân.
Vì vậy Giang Diệp trong nháy mắt có thể biết được trình độ của hầu hết mọi người.
Năm người đứng đầu ở đây về cơ bản là năm người có thực lực nhất nên năng lực tổng thể quả thực không tồi, muốn học bài nhảy trong hai ngày cũng không khó.
Chính vì vậy, ai cũng háo hức để tranh vị trí Center.
Ngược lại, Giang Diệp dường như rất thoải mái.
Chín giờ tối, cô trở về phòng ngủ nghỉ ngơi.
Ngoài dự đoán của cô chính là Trình Chân cũng đã quay về.
“Học xong rồi?”
“Làm sao có thể chứ?”
Trình Chân nằm trên giường ủ rũ nói, “Tớ phải nói rằng có chút khó khăn nha.”
Đây không phải là mảng cô giỏi. Cô thanh nhạc tốt, nhạc cụ cũng không thành vấn đề nhưng học nhảy quả thực có một chút khó khăn.
Cô ấy ngáp một cái, “Tớ mệt mỏi cả một ngày rồi, tớ ngủ trước đây, cậu ngủ ngon nha.”
Giang Diệp: “?”
Cô liếc nhìn thời gian, nhắc nhở, “Tổng cộng chỉ có hai ngày.”
“Tớ biết.”
Trình Chân nói,“ Lớp F thì lớp F thôi.”
Trình Chân gật gật đầu, giọng nói vô lực, “Dù sao thì quản lý cũng đã nói rồi, lần xếp hạng này sẽ không phải đổi ký túc xá nha. Thế nên tớ cũng không ám ảnh lắm.”
Giang Diệp: “.......”
Đúng là tuyển thủ Trình Chân, người tự chọn cho mình số 60, thật sự rất lạc quan và yêu đời.
Được rồi.
Trình Chân không có ý chí chiến đấu nhưng cô vẫn có.
Giang Diệp nghĩ một lát, cô cơ bản có thể tập xong bài hát chủ đề trong năm sáu giờ của ngày đầu.
Thực tế thì chit cần dành thêm một chút thời gian vào ngày mai để nghiên cứu một số chi tiết nhỏ.
Nhưng vấn đề là mục tiêu của cô không chỉ là trụ ở lớp A.
Cô muốn có vị trí Center đầu tiên và vị trí đó thật sự rất quan trọng với cô.
Vì vị trí này không chỉ là làm Center cho sân khấu bài hát chủ đề mà còn được khán giả chú ý đến từ cái nhìn đầu tiên.
Độ nổi tiếng và sự chú ý của cô chắc chắn sẽ cao nhất trong thời gian đó.
Giang Diệp cảm thấy mình phải nắm chắc được cơ hội này.
Ngoài những đối thú xung quanh bây giờ, chắc chắn cũng có những người hạng dưới lao lên.
Chẳng hạn như Lâm Nhất.
Cô ấy chắc chắn sẽ không để cơ hội này tuột qua tay một cách dễ dàng.
Rốt cuộc thì cô ấy đã thất bại trong lần xếp hạng đầu tiên và bây giờ là thời điểm để cô ấy lật kèo.
Vì vậy, Giang Diệp trở lại phòng tập sau khi lấy đồ từ ký túc xá.
Cô trở lại lần này để chuẩn bị tinh thần thức cả đêm tập luyện, suy nghĩ về những gì cô có thể làm với bài nhảy ban đầu.
Nhưng ngoài ý muốn của cô, hầu như đến của các phòng tập đều đang sáng, tạo thành một tia sáng trong đếm tối.
Có vẻ như có rất nhiều người chăm chỉ luyện tập vì cơ hội khó kiếm này.
Khi Giang Diệp đi ngang qua phòng tập cuối cùng.
Đây là phòng những thực tập sinh được đánh giá từ hạng 50 đến hạng 60 trong lần xếp hạng đầu.
Cô nhìn qua cánh cửa.
Bây giờ đã qua nửa đêm và hầu hết tất cả các thực tập sinh đều đã rời đi.
Rốt cuộc, các thực tập sinh có những thứ hạng thấp hầu như không có bất kỳ ý chí phấn đấu nào.
Và người duy nhất còn lại trong phòng tập là Đường Mộng.
Cô ấy buộc tóc bằng chiếc băng đô, mồ hôi nhễ nhại trên mặt.
Cô nhìn trông rất mệt mỏi và nước da trên khuôn mặt cũng không được tốt lắm.
Chỉ có duy nhất đôi mắt với sức mạnh kiên cường, nó đặc biệt sáng.
*
P/s: Huhu anhon mọi người tớ là chủ sốp Woidim House đâyyy. Vì tớ bắt đầu tuyển thêm thành viên rùi nên từ giờ mọi người hãy gọi tớ là lele nhaaa đừng gọi tớ là ad nha ^^ i nớp diuuuuu. kaka Chúc mọi người năm mới luôn vui vẻ hạnh phúc nhaa~