Bên trong phòng mọi người nhìn nhau thất sắc, đầu đầy mồ hôi.
Mặc Cúc Liên bình tĩnh nói: " Phương đại nhân, có phải chúng ta nên tiếp tục đàm phán hay không?"
Phương Tranh cười mỉa nói: " Đương nhiên, đương nhiên..." Xem ra người Đột
Quyết đối với bầu không khí sinh động cũng không quan tâm chút nào.
Đạt Tháp Tháp suy nghĩ một lúc lâu, nghĩ xong điều kiện liền bắt đầu nói một tràng tiếng Đột Quyết.
Lục Hồng Văn phiên dịch nói: " Mặc Xuyết Khả Hãn nguyện ra ba trăm vạn
lượng bạc. Sẽ trả lại toàn bộ phụ nữ và những người bị bắt. Sẽ nguyện
làm minh ước, từ nay về sau cùng Hoa triều trở thành láng giềng hòa
thuận thân mật, không xâm phạm lẫn nhau. Đồng thời nếu hai nước hợp binh diệt Cốt Đốt Lộc Khả Hãn, Mặc Xuyết Khả Hãn nguyện chia đều lãnh thổ
với hoàng đế Hoa triều, thổ dân chăn nuôi và tất cả, tuyệt không đổi ý."
Mặc Cúc Liên nghe vậy phẫn nộ nhịn không được nhảy dựng lên, dùng tiếng Đột Quyết hung hăng hướng Đạt Tháp Tháp mắng to, Đạt Tháp Tháp cùng không
cam lòng tỏ ra yếu kém, hai người lại bắt đầu lớn tiếng tranh cãi.
Ngụy Thừa Đức không còn nhịn được nữa, tiến đến nói bên tai Phương Tranh: "
Phương đại nhân, cứ nói vài câu lại cãi nhau, cứ tiếp tục như vậy cũng
không phải là biện pháp, có nên thay đổi biện pháp khác để đàm phán cho
tốt hơn không?"
Phương Tranh gật đầu nói: " Không sai, ta không
nghĩ người Đột Quyết lại thô lỗ như thế, tố chất thật sự là quá kém. Cứ
như thế phải đàm phán tới tám đời cùng đàm không ra kết quả. Xem ra phải chia ra mà đàm mới thỏa đáng."
Ngụy Thừa Đức cũng tán thành chủ ý này, sau khi cùng đám người Phùng Cừu Đao trao đổi ý kiến, Phương Tranh cười tủm tỉm nói: " Hai vị quý sứ, hôm nay trời đã không còn sớm, chúng ta chỉ nói tới đây thôi. Hai vị không cần quan tâm chúng ta, cứ tiếp
tục đi, ha hả, nơi này non xanh nước biếc, hai vị không ngại ở lai đây
ngồi cãi nhau quá mệt thì vẫn có thể nằm cãi tiếp. Hay là nằm úp sấp cãi luôn cùng được, nếu như cãi còn chưa thỏa, bên ngoài cửa chùa còn có
một khoảng đất trống, thích hợp cho hơn ba trăm người tranh đấu, các
ngươi cử thoải mái mà cãi..."
Hai vị sứ giả Đột Quyết vừa nhìn
thấy Phương Tranh muốn đi, không khỏi nóng nảy, hôm nay chưa đàm được
điều gì, chỉ mới nói ra điều kiện mà đã cãi nhau như vậy thì chẳng biết
phải nói tới năm nào tháng nào.
Mặc Cúc Liên kéo Phương Tranh
cười nói: " Phương đại nhân dừng chân, sắc trời còn sớm, cần gì phải
nóng lòng rời đi như thế? Lão phu sẽ không cãi nhau với tên man phu này
nữa, chúng ta tiếp tục ngồi xuống nói đi."
Phương Tranh cười nói: " Quốc sư đại nhân, trước mắt ngươi cũng đã thấy nếu cứ tiếp tục cãi
nhau thực sự không thể đàm phán được nữa. Hai miệng đối nhau, nháo sự
khó tránh khỏi. Hai vị sử giả đều là đại nam nhân, không đáng giống như
hai oan gia tranh giành xem lưỡi của ai dài hơn phải không?"
Mặc Cúc Liên và Đạt Tháp Tháp nghe Phương Tranh ví bọn họ thành một đôi, liếc mắt nhìn nhau lập tức rùng mình một trận.
Phương Tranh nói tiếp: " Cho nên, hì hì, chúng ta tách ra mà nói đi. Như vậy
đối với các ngươi cũng có lợi, có điều kiện gì cứ nói, không cần cãi
nhau ngay trước mặt, mặc kệ được hay không thì mọi người cũng dễ tụ dễ
tán. Chỉ cần ra khỏi lãnh thổ Hoa triều, dù cho các ngươi lấy đao đâm
nhau, đó cũng là chuyện riêng của các ngươi."
Mặc Cúc Liên nhìn
thoáng qua Đạt Tháp Tháp. Trong mắt hai người đều hiện lên quang mang
khó hiểu, sau đó cả hai cùng gật đầu, đồng ý với đề nghị của Phương
Tranh.
Phương Tranh thỏa mãn vỗ vỗ tay, cười nói: " Như vậy rất
tốt, ta xin cáo từ trước, ngày mai chúng ta sẽ tiếp tục đàm phán với lão Mặc. Nga, không phải, ngươi đâu phải họ Mặc phải không?...Quốc sư đại
nhân, ngày mai ta đàm phán với ngươi trước, đàm xong sẽ tìm lão Đạt..."
Nhìn Đạt Tháp Tháp một chút, Phương Tranh hỏi: " ...Ngươi cũng không phải họ Đạt phải không? Hắc, ta nói người ĐỘT Quyết các ngươi đặt tên sao lại
phiền phức như vậy, gọi lên nghe thật không thuận tiện, thật sự là quá
lạc hậu đi thôi..."
Phương Tranh xoa tay, vừa đi vừa lắc đầu, lưu lại mấy vị sứ giả Đột Quyết, gương mặt sầm xuồng nhìn theo bóng lưng của hắn...
…
Ra cửa chùa, Phương Tranh chắp tay từ biệt với Ngụy Thừa Đức cùng Phùng Cừu Đao, mang theo sát thủ ca ca lên xe ngựa về phủ.
Sát thủ ca ca ngồi trong xe ngựa rất an tĩnh, vẫn rất im lặng. Từ ngày
Phương Tranh quen biết hắn, hắn vẫn là một người xem một chữ nói đáng
ngàn vàng.
Chẳng lẽ đây là thiên tính của hắn? Có lẽ lúc trưởng
thành từng chịu qua sự kích thích nào đó, dẫn đến việc trong ngôn ngữ
không được thuận lợi như người khác.
Phương Tranh lên xe ngựa vẫn hiếu kỳ nhìn chằm chằm sát thủ. Nói lời trong lòng, hắn đối với sát thủ thời cổ đại vẫn luôn ôm thái độ sùng kính, chức nghiệp sát thủ thực sự
rất có tính kích thích, hình tượng cũng rất khốc, tựa như trong phim
điện ảnh. Gió thu hiu quạnh, lá rụng bay tán loạn, một người cô độc cầm
một thanh kiếm còn chưa rút khỏi vỏ, một mình đi trên con đường không
vết chân người. Hai bên đường có những người nhảy xuống chỉ để chịu
chết, sau đó sát thủ lạnh lùng cười, dù kiếm cũng không cần rút ra, ba
quyền hai cước đã thu thập sạch sẽ mấy tên lâu la kia. Dù kiểu tóc cũng
không hề rối loạn giống như loại nhựa cao su chịu lực, cuối cùng hắn lại hiện ra vẻ mặt cô đơn tịch mịch vì " vô địch", lại chầm chậm tiêu thất
trong đường nhìn của mọi người...
Tình tiết tuy rằng rất ớn lạnh, nhưng trong cảm nhận của Phương Tranh hình tượng sát thủ xác thực là
như vậy. Vị sát thủ ca ca trước mắt này nếu luận hình tượng và khí chất, cũng không kém với sát thủ trong sự tưởng tượng của Phương Tranh bao
nhiêu. Chỉ tiếc bề ngoài của người này thật lành khốc, trên thực tế lại
là một tên tham tiền tiêu chuẩn, tính tình thích đòi tiền càng làm cho
kẻ khác giận sôi.
" Sát thủ ca ca, hỏi ngươi một câu." Phương
Tranh ngồi im không ai nói chuyện với hắn, không thể làm gì khác hơn là
tự mình tìm chuyện để nói.
Sát thủ nhắm mắt nhàn nhạt " ân" một tiếng.
Phương Tranh hiếu kỳ nói: " Vì sao ngươi không thích nói chuyện? Vì sao vậy?" Sát thủ mở mắt ra nhìn hắn, cũng không đáp.
Phương Tranh hăng hái bừng bừng hỏi: " Có phải các ngươi nói chuyện cũng phải
thu phí không? Oa, đó chẳng phải là giống như nghề luật sư còn gì? Được
rồi, ngươi có tổ chức hay không? Sau này đầu lĩnh của các ngươi quá xấu
xa, ngươi muốn thoát ly tổ chức đó, không tiếc trở mặt với các sát thủ
đồng môn, lại mở ra cuộc chiến vô cùng đẫm máu để mở một con đường sống. Hay nhất là thuận tiện cứu được một mỹ nữ trong lao ngục của tổ chức để cùng bỏ chạy.
Phương Tranh còn chưa nói xong, sát thủ bỗng nhiên trợn trừng hai mắt, hàn quang trong mắt lóe ra, một cỗ sát khí bức
người phóng lên cao. Đừng hỏi Phương Tranh vì sao hắn biết đó là sát
khí, nhưng dù sao hắn thật sự cảm nhận được.
Phương Tranh hoảng
sợ thụt lui sát góc xe ngựa, nhanh miệng chịu thua: " Ai, là ta nói lung tung thôi, nếu ngươi không vui thì xem như ta không có nói có được
không."
Sát thủ không để ý đến hắn, chỉ xốc màn xe nhìn ra phía ngoài một chút, trong miệng lạnh lùng nói: " Tình huống không đúng."
Phương Tranh kinh hãi nói:" Làm sao vậy?"
Hắn nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ xe, xe ngựa đã sáp đến ngay cửa thành, bên
ngoài cửa sổ là một mảnh rừng cây nhỏ dày đặc, thông xanh um úc, dưới
ánh mặt trời buổi trưa hiển lộ sinh cơ bừng bừng.
Sát thủ gõ vào đầu Phương Tranh, lạnh lùng nói: " Không muốn sống nữa sao?"
Phương Tranh kinh khủng nói: " Chẳng lẽ có ngươi muốn giết ta ngay chỗ này?"
Sát thủ ừ một tiếng, không thèm để ý đến hắn, chi nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài xe.
Trong lòng Phương Tranh vừa vội lai sợ, thế nhưng từ khi xuyên qua đây là lần đầu tiên đối mặt sự uy hiếp của cái chết. Hơn nữa loại uy hiếp này
không phải mặt đối mặt, vừa nghĩ có người đang trốn ở một nơi nào đó chờ cơ hội một đao cắt đứt cổ hắn, vùng cổ Phương Tranh liền nổi da gà, mồ
hôi lạnh cũng không ngừng chảy xuống.
Hiện tại duy nhất có thể
cứu được hắn cũng chỉ có vị sát thủ ca ca này mà thôi. Cũng không biết
vị sát thủ ca ca này rốt cục có phải là hảo thủ hay không, tuy nói hắn
đã từng dùng một chưởng đánh vỡ ngọc bội của Phương Tranh thành bột,
cũng dùng một cước đá bay tiểu Ngũ, nhưng điều này cũng chỉ có thể chứng minh hắn có sức mạnh mà thôi. Kiếp trước Phương Tranh từng xem tiểu
thuyết võ hiệp, người có sức lực ở trong tiểu thuyết đều đảm nhận vai
chịu chết, cũng giống như vừa lộ diện liền bị đánh cho tơi bời, Phương
Tranh nhìn sát thủ ca ca từ trên xuống dưới, trong lòng không khỏi mọc
lên một cỗ sợ hãi, làm sao bây giờ? Càng xem càng thấy hắn chỉ giống như một tấm bia đỡ đạn có sức mạnh mà lại ngu ngốc...
" Sát thủ ca
ca, ngươi từng giết người chưa? Ý của ta là ngươi có giết qua người
trong võ lâm chưa? Đứa con ngu ngốc của Giang thị lang không tính nha."
Phương Tranh bỗng nhiên nhớ tới, vấn đề trọng yếu như vậy từ sau khi hắn quen biết sát thủ ca ca vẫn chưa từng hỏi qua hắn, điều này thật sự là
quá sơ ý.
Sát thủ ca ca lạnh lùng nói: " Đương nhiên.”
A, vậy thì bổn thiếu gia nhẹ nhõm hơn.
" Sao ngươi biết có người đang chờ giết ta ở bên ngoài?"
" Cảm giác." Sát Thủ khốc khốc nói.
“…”
Phương Tranh cảm thấy thật đáng tiếc đối với câu trả lời của hắn, loại luận
điệu mang đầy chủ nghĩa duy tâm làm hắn hoàn toàn không thể nhận thức,
cũng giống như điển cố " sự chuyển động cũng giống như là tâm động".
Theo Phương Tranh lý giải, đó là hai lão hòa thượng ăn no không có
chuyện gì làm nên nói chuyện phiếm mà thôi, lại không nghĩ rằng sát thủ
ca ca cũng tin tưởng loại cảm giác này, theo như tình hình thì hơn phân
nửa do thần kinh của sát thủ ca ca quá nhạy cảm, khẩn trương mà thôi.
Trái tim đang treo cao của Phương Tranh rốt cục thả lỏng xuống tới, hắn bất
mãn trừng mắt nhìn sát thủ: " Vậy ngươi cứ chậm rãi mà cảm giác đi. Ta
ngủ một chút đã, về đến nhà thì gọi ta."
Hắn miễn cường ngã lưng ra xe, chuẩn bị ngủ một giấc thật thoải mái.
Xe ngựa không có chút báo động lại kịch liệt chấn động liên tục, sau đó
liền nghe được người đánh xe kêu lên một tiếng thảm thiết, sau đó xe
ngựa liền dừng lại.
Phương Tranh hoảng sợ nhảy lên, hét lớn: " Làm sao vậy? Làm sao vậy?"
Sát thủ kéo hắn xuống, quát: " Ngoan ngoãn nằm úp sấp xuống đi, đừng nhúc nhích!"
Sau đó hắn cũng không quay đầu lại lao ra khỏi xe ngựa.
Phương Tranh kinh hãi kêu lên: " Ai, ngươi làm gì chứ? Kháo! Không nói nghĩa
khí chút nào nha? Ngươi thu bạc của ta rồi, sao lại bỏ lại một mình ta
rồi chạy? Đền tiền đi! Đền gấp mười!...Ta đến nha môn cáo tội ngươi!"
Kêu nửa ngày cũng không thấy phản ứng, bên ngoài xe cũng không hề có động
tĩnh, dù là tiếng chim kêu cũng không có. Chỉ có con ngựa thỉnh thoảng
phun ra vài tiếng phì phì trong mũi.
Phương Tranh thật sự chịu
không nổi sự yên tĩnh chẳng khác gì cõi chết như thế, hắn thoáng do dự
một chút, nhẹ nhàng đứng lên lặng lẽ vén một chút màn xe, dùng mắt quan
sát động tĩnh bên ngoài.
Sát thủ ca ca không hề bỏ chạy, chỉ đứng yên bên ngoài xe, bốn người che mặt đang bao vây quanh người hắn.
Mặc dù bản thân đang ở trong nguy hiểm nhưng Phương Tranh vẫn nhịn không
được nở nụ cười. Rốt cục người cổ đại là ngu hay là ngốc nha? Vì sao khi làm chuyện xấu thì nhất định phải che mặt? Dường như sợ toàn bộ người
trên thế giới này đều sẽ nhận ra hắn hay sao đó, có cần như vậy không?
Kỳ thật cho dù không che mặt, Phương Tranh khẳng định hắn cũng không
nhận ra, trừ phi do chính lão già Phan thượng thư tự mình lấy đao tới
chém hắn.