Phương đại thiếu gia thảnh thơi nhàn rỗi ngủ, nhưng bên ngoài thiên lao lại sóng gió lật trời.
Kinh thành nào có tin tức gì có thể giấu diếm? Phương Tranh bị đưa vào thiên lao, việc này rất nhanh liền bị truyền ra sôi sùng sục, toàn bộ quan
trường lẫn dân gian trong kinh thành đều bị náo động lên. Dân chúng nghị luận khắp đầu đường cuối ngõ, nghị luận nhiều nhất, chính là đủ loại sự tích của Phương đại thiếu gia tại triều đường liền bị người cố tình vô
tình truyền ra. Chuyện Phương Tranh hiến kế lui địch tất cả mọi người đã sớm biết, lúc này lại thêm việc hắn vì các tướng sĩ chết trận ở trên
triều đường giận dữ tranh đấu với gian thần, cuối cùng một mình không
thể địch lại đông người, bị hoàng đế nhốt vào thiên lao. Trong lúc nhất
thời mỹ danh của Phương đại thiếu gia thẳng tắp bay lên trong lòng bách
tính, trước đây những ác sự do Phương thái tuế làm ra rốt cục không còn
ai nhắc tới.
Quan trường cũng hơi bị khiếp sợ, nhưng rốt cục
người làm quan luôn có tâm nhãn, dù biết Phương Tranh bị đưa vào thiên
lao, nhưng các đại thần vẫn không nắm được hướng gió, vì vậy có hỏi thăm bọn thái giám trong cung, có người còn ỷ vào sự quen biết lần trước,
trực tiếp chạy tới Phương phủ để hỏi thăm. Kết quả hỏi thăm đương nhiên
không vừa ý, vì vậy chúng đại thần đều suy đoán, chăng lẽ tân quý cùng
cựu thần chơi trò kéo tay, nhanh như vậy đã có kết quả rồi? Không đủ
nha, chỉ mới vài ngày, chẳng lẽ đổ cũng quá nhanh như vậy...
Phúc Vương phủ.
Mập Mạp cùng Trường Bình hai huynh muội sắc mặt âm trầm ngồi sau hậu điện.
Tâm tình của bọn họ thật không tốt chút nào. Hai người ngồi đối diện không
nói gì, một lúc lâu, Trường Bình bĩu môi mở miệng nói: " Ca ca, lẽ nào
ngoại trừ buộc tên hỗn đản kia ngồi trong thiên lao, cũng không còn biện pháp gì khác nữa sao? Nếu không, chúng ta tới phủ đệ Phan thượng thư
giúp hắn cầu tình, chỉ cần Phan thượng thư không trách tội, tên hỗn
đản...không phải là được đi ra rồi sao?"
Mập Mạp thở dài nói: "
Vô dụng thôi, muội cũng không phải không biết, Phan thượng thư là lão sư của thái tử, bọn họ đi lại thân mật, mà thái tử cùng ta luôn luôn không thuận thảo, chúng ta đi cầu Phan thượng thư, cũng chỉ tự rước lấy
nhục..."
Trường Bình thở hồng hộc nói: " Lẽ nào chúng ta cứ ngồi trong phủ không làm gì cả, cứ giương mắt ra nhìn?"
Mập Mạp đảo cặp mắt trắng dã nói: " Muội đã nói đúng, chúng ta thật sự chỉ
có thế giương mắt mà nhìn. Đừng quên, phụ hoàng còn đang phạt chúng ta
đóng cửa tự sám hối kìa, muội nữa, muội cũng nên làm theo đi."
Trường Bình cả giận: " Huynh là bằng hữu của hắn đó sao? Nào có ai làm bằng hữu giống như huynh vậy?"
Mập Mạp bất đắc dĩ nói: " Mật Nhi, nói đến cùng, ta chỉ là một vị thân
vương không quyền không thế, người khác nguyện ý nghe theo lời ta, đó
chỉ là cấp mặt mũi cho phụ hoàng, nếu không nghe ta, ta cũng không còn
cách nào khác đâu."
Trường Bình hừ lạnh một tiếng, xoay sang nơi khác, một mình hờn dỗi.
Mập Mạp cười khổ, đang định khuyên bảo, bỗng nhiên nghe bẩm báo, nói bên
ngoài vương phủ có một nữ tử cầu kiến Phúc Vương điện hạ.
Mập Mạp ngẩn người: " Có nữ tử tìm ta? Nàng ta là ai vậy?"
Tiêu thái giám cung kính nói: " Nữ tử kia nói nàng gọi là Yên Nhiên..."
Trường Bình vừa nghe được tên Yên Nhiên, giống như bị điểm trúng thùng thuốc
nô nhảy dựng lên: " Con mẹ nó! Lão nương còn chưa có đi tìm nàng ta,
nàng ta lại tự đưa thân lên cửa, hừ!" Nói xong Trường Bình định chạy ra
ngoài.
Mập Mạp nhanh tay ngăn lại hỏi: " Mật Nhi, muội định làm gì?"
Trường Bình vì chuyện Phương Tranh ngồi thiên lao, tâm tình đang vô cùng phiền não, hiện tại tình địch ngay mặt tìm tới cửa, thân là công chúa kiêm
phu nhân chính thất như nàng, có thể nào không nổi giận?
" Hừ!
Lão nương muốn bắt nàng ta lại, hảo hảo thu thập nàng! Cho nàng biết, đi giành phu quân của người khác sẽ có hậu quả như thế nào!" Trường Bình
nghiến răng nghiến lợi.
Mập Mạp giận tái mặt, nói: " Không được
dính vào! Nếu muội thu thập nàng, sau này Phương huynh đi ra thì sẽ đối
đãi muội thế nào? Muội có nghĩ tới hay không?"
Trường Bình cả giận nói: " Nàng ta đánh tới cửa, lão nương còn không thu thập được nàng ta sao? Thiên hạ làm gì có đạo lý đó!"
Lúc này tiểu thái giám ở bên cạnh cung kính nói xen vào: " Bẩm công chúa
điện hạ, nàng kia vừa đến liền quỳ gối bên ngoài phủ, bọn thị vệ hỏi gì
nàng cũng không nói, đuổi cũng không chịu đi..."
" Ách...quỳ gối
bên ngoài?" Trường Bình nghe vậy liền thất thần. Luận đánh luận giết
nàng đương nhiên không sợ, nhưng người ta lại hạ thấp bản thân quỳ gối
bên ngoài. Trường Bình thật sự không còn cách nào làm gì nàng, đều nói
tay không thể đánh vào gương mặt đang tươi cười của người khác, người ta cũng không phải đến gây phiền phức với nàng, dù cho Trường Bình có vô
lý thế nào, cũng không thể không biết xấu hổ hướng một thiếu nữ mà động
thủ.
Tinh quang trong mắt Mập Mạp chợt lóe, cười nói: " Chuyện gì cũng có nguyên nhân, nàng có thể tìm tới nơi này, dĩ nhiên có liên quan tới Phương huynh, Mật Nhi, trước tiên hãy thu liễm tính tình của muội,
theo vi huynh cùng đi ra gặp nàng ta."
Trường Bình không cam lòng bĩu môi nói: " Ta đường đường là công chúa chí tôn, sao lại đi gặp mặt
một nữ tử thanh lâu? Hừ! Ta ở sau bình phong nghe một chút là được."
Mập Mạp cười khổ sai người đưa Yên Nhiên vào.
Yên Nhiên gầy hơn rất nhiều, viền mắt hơi sưng đỏ, trang phục màu nhạt, nhẹ nhàng chập chờn trong gió, nhìn thật động lòng người, sương mặt âu sầu, thân hình gầy yếu.
Nhìn thấy Mập Mạp, biểu tình Yên Nhiên bình tĩnh, quỳ xuống bái nói: " Dân nữ Yên Nhiên, gặp qua Phúc Vương điện hạ."
Mập Mạp sợ đến run run, nhanh tay phất lên nói: " Không cần đa lễ, ngươi mau đứng lên."
Nếu có Phương Tranh ở đây, chi sợ sẽ tức giận đến giơ chân. Bổn thiếu gia
xưng hô huynh đệ với Mập Mạp ngươi, theo lý mà nói Mập Mạp còn phải gọi
Yên Nhiên một tiếng chị dâu, làm gì có chị dâu hướng thúc thúc quỳ lạy
kia chứ?
Trường Bình trốn sau bình phong lặng lẽ đánh giá Yên
Nhiên, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Yên Nhiên, đúng là dáng dấp
tuyệt sắc thoát tục, hận ý trong ngực Trường Bình đối với nàng không hề
giảm đi, nhưng cũng phải thừa nhận, ánh mắt của tên hỗn đản kia thực sự
là không tệ, khó trách trong lòng hắn luôn nhớ nhung, nữ tử này có bề
ngoài đủ làm cho bất cứ nam nhân nào cũng bị mất hồn mất vía.
Trường Bình đố kỵ đến cắn răng, tên hỗn đản vô lương tâm, háo sắc vô đức, chờ
khi ngươi đi ra, xem thử lão nương có bóp chết ngươi không!
Mập
Mạp đợi Yên Nhiên đứng dậy, ngưng mắt hỏi: " Sao ngươi biết ta là Phúc
Vương? Ta nhớ kỹ trước đây chưa từng nhắc tới thân phận bao giờ." Yên
Nhiên tuy được Mập Mạp chuộc thân, tặng qua cho Phương Tranh, nhưng lúc
đó hắn cũng chỉ tự xưng Chu thiếu gia, cũng không hề biểu lộ thân phận
với Yên Nhiên.
Yên Nhiên nhàn nhạt nói: " Phu quân của dân nữ
từng nhắc tới ngài, nói ngài cùng phu quân là huynh đệ chi giao, còn có
tình bạn học cùng thư viện, còn có nghĩa chung hoạn nạn, vì vậy dân nữ
đã sớm biết, Chu thiếu gia, chính là Phúc Vương thiên tuế hiện nay."
Mập Mạp cứng họng một lát, mới nói: " Vậy...Ngươi đến tìm ta, là vì chuyện gì?"
Lời vừa ra khỏi miệng, Yên Nhiên bỗng nhiên dịu dàng bái xuống, buồn bã
nói: " Dân nữ không có sở cầu gì khác, chi cầu Phúc Vương điện hạ xem
tại tình tương giao cùng phu quân của dân nữ, cứu giúp phu quân của dân
nữ một lần."
Mập Mạp khẩn trương, nữ nhân này cứ một lần lại một
lần hướng hắn bái lạy, nếu bị Phương huynh biết được còn không mắng chết hắn a. Nhưng cổ đại luôn có lễ pháp, nam nữ không thể tiếp xúc, Mập Mạp dìu cũng không dìu được, không thể làm gì khác hơn là liên tục xoa tay
nói: " Ai, sao ngươi lại quỳ xuống nữa, ngươi đứng lên trước đi, có
chuyện gì chúng ta từ từ thương lượng không được sao?"
Đôi mắt
đẹp của Yên Nhiên rưng rưng, ai oán nói: " Phu quân dân nữ vì nước vì
dân dâng hiến tâm huyết, ở trong triều đình phẫn nộ mắng gian thần, giữa phố phường ra sức trừng trị ác bá, không hề luồn cúi trước quyền quý,
cuối cùng đắc tội với người ta, rơi vào cảnh ngộ bị giam vào trong thiên lao, rốt cục cũng gặp phải hạ tràng lao ngục."
Nói tới đây Yên
Nhiên ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy vẻ tự hào, ngang nhiên nói: " Nhưng ở trong lòng Yên Nhiên, phu quân là một đại anh hùng đội trời đạp đất,
anh hùng không thể gặp phải sự khuất nhục như thế, Yên Nhiên chỉ là một
nữ tử, không thể vì phu quân giải ưu, chỉ có thể chạy chung quanh năn nỉ van xin, chỉ cầu Phúc Vương điện hạ nể tình đã từng cùng phu quân dân
nữ cộng chung hoạn nạn ngày trước, đưa tay cứu giúp một lần, dân nữ cùng phu quân đồng cảm đại ân!" Nói xong Yên Nhiên bái lạy thật sâu.
Mập Mạp thật lâu nói không ra lời, giống như bị biểu hiện đầy dũng khí của vị thiếu nữ trước mắt này làm chấn động.
Trên đời thật có nhiều sự ấm lạnh khắt khe, hạng người nịnh nọt, không nghĩ
tới Yên Nhiên chỉ là một nữ tử, lại có dũng khí cùng lòng dạ như vậy,
ngay lúc phu quân gặp rủi ro liền động thân, vì phu quân chạy khắp nơi
gõ cửa cầu xin cứu giúp, thử hỏi thế gian kỳ nữ tử như vậy, so với những kẻ bề ngoài đạo mạo chính nhân quân tử tốt hơn bao nhiêu lần, Phương
huynh thật may mắn!
Trường Bình trốn sau bình phong cũng ngây
dại, nguyên tưởng rằng Yên Nhiên xuất thân phong trần, chỉ biết làm việc câu dẫn người khác, hôm nay tên hỗn đản kia rơi xuống lao ngục, nàng
lại không hề bán hết gia sản ôm tiền bỏ trốn là đã không tầm thường, lại không nghĩ tới nàng còn có dũng khí như vậy, lẻ loi một mình dám đến
Phúc Vương phủ cầu cứu.
Tuy nói Yên Nhiên đoạt đi không ít lòng
sủng ái của Phương Tranh, nhưng vào lúc này hận ý trong lòng Trường Bình đối với nàng cũng đã giảm thật nhiều, đúng vậy, chỉ vì tình nghĩa thấy
Phương Tranh lâm nguy mà nàng không bỏ trốn, loại nghĩa củ này làm cho
Trường Bình mơ hồ có chút cảm động.
Mập Mạp lúng túng nói: " Cái
này...Yên Nhiên cô nương, ngươi nên thả lỏng tâm trạng, Phương huynh sẽ
không ở lại trong thiên lao bao lâu đâu..." Có một số việc hắn đương
nhiên không thể nói cho Yên Nhiên nghe tỉ mỉ, hắn làm sao có thể nói ra
đó là vì hoàng thượng muốn bảo hộ Phương Tranh nên mới giam hắn vào
trong thiên lao đây?
Không ngờ Yên Nhiên nghe được như vậy tựa hồ hiểu lầm, cho rằng Mập Mạp không chịu giúp đỡ, trong mắt Yên Nhiên
không khỏi xẹt qua vài phần thất vọng, lập tức mím môi, gương mặt phẫn
hận, đồng thời càng lúc càng dữ dội.
Cứu phu quân vô vọng, Yên
Nhiên chợt cảm giác vạn vật rỗng không, phảng phất như trên đời này chỉ
còn lại một mình nàng côi cút, không còn chỗ nào nương tựa. Đến lúc này, đôi mắt đẹp của Yên Nhiên hiện lên một tia tuyệt vọng, nhìn chằm chằm
Mập Mạp căm hận nói: " Quả nhiên là lòng người dễ thay đổi, nhân tình
mỏng hơn tờ giấy. Phúc Vương là thân vương chí tôn, lại không muốn ra
tay tương trợ, trên đời còn có người phương nào có thế cứu phu quân ta?
Phúc Vương thiên tuế, ngài có từng nhớ tình hữu nghị đồng học với phu
quân ta? Có từng nhớ kỹ từng cùng vui lạc thú với phu quân ta trên
thuyền nơi Tần Hoài? Có từng nhớ kỹ cùng phu quân ta cùng nhau trải qua
tình nghĩa hoạn nạn? Lẽ nào người với người, chỉ có thể cùng hưởng phúc, không thể chung hoạn nạn sao? Phúc Vương thiên tuế nếu không muốn cứu
phu quân ta cũng không sao, dân nữ lập tức đến ngay trước cửa cấm cung
kích trống, thị phi đúng sai tự có thế đạo nhân tâm soi xét, ta cũng
không tin, hôm nay công lý chính nghĩa đều chạy qua phía bên đám gian
thần kia!"
Yên Nhiên từ thuở nhỏ bị bán vào thanh lâu, nhân tình
ấm lạnh đã nhìn thấy rõ, vì thế lời nói cách làm rất dễ đi đến cực đoan. Lúc này thấy Mập Mạp không muốn giúp đỡ, thì tính tình cực đoan ngày
trước nhất thời bị đả thích ra, lời nói cũng không còn chút lối thoát.
Mập Mạp lau mồ hôi ấp úng nói: " Ai nha, hiểu lầm rồi, hiểu lầm rồi..." Hắn thật sự muốn chạy tới chỗ Phương đại thiếu gia nói: " Ta oan uống quá!
Biết đi đâu mà nói lý lẽ..."
Trường Bình đứng sau bình phong nghe được cũng không còn nhịn được nữa, lao tới lớn tiếng nói: " Câm miệng!
Ngươi không hiểu rõ chuyện gì, dựa vào điều gì mà dám nói ca ca ta như
thế?"
Yên Nhiên ngưng mắt nhìn lại, nhìn thấy một thiếu nữ chỉ
mới mười lăm mười sáu tuổi, khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, phong thái anh tư mười phần, giống như một con bướm bay lượn, có vẻ cực kỳ hoạt bát lanh
lợi. Thân mặc trang phục màu lục nhạt, làm thân thể của nàng nhìn qua
càng thon dài, đúng với câu: " Thướt tha như cành dương liễu, nữ tử mười lăm đáy thắt lưng ong."
Trong mắt Yên Nhiên hiện lên một tia
hiểu rõ, không kiêu ngạo không siểm nịnh bái nói: " Dân nữ Yên Nhiên,
gặp qua Trường Bình công chúa điện hạ."
Trường Bình vừa chạy ra vốn đang đùng đùng nổi giận, nghe vậy ngẩn người: " Ngươi nhận ra ta?"
Yên Nhiên nhàn nhạt nói: " Phu quân có nhắc qua với dân nữ."
Trường Bình vui vẻ nói: " Hắn có nhắc tới ta trước mặt ngươi? Tên hỗn đản nói thế nào về ta? Nói mau nói mau!"
Yên Nhiên chần chờ nói: " Cái này...công chúa điện hạ xin thứ lỗi, những lời này...kỳ thực không nói cũng được."
Trường Bình ngây cả người, tinh tế suy nghĩ một chút, nhất thời giận tím mặt,
tên hỗn đản đáng chém ngàn đao kia khăng định ở trước mặt nàng ta chưa
từng nói lời gì tốt đẹp về mình, đêm nay lão nương phải đi thiên
lao...cầm theo thanh đao, lão nương liều mạng với ngươi!