Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Chương 127: Chương 127: Cáo ngự trạng




" Phương Tranh! Ngươi vừa ra tới liền kêu oan, lại thêm chuyện gì?" Hoàng thượng lên tiếng.

“ A?" Phương Tranh ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn khắp chung quanh, thấy đại thần cả triều cười trộm không ngớt, có người cười nhạt, chỉ có Ngụy Thừa Đức cau mày nhìn hắn, than thở.

Phương Tranh có chút không giải thích được, trong lòng suy nghĩ, lẽ nào chuyện giáo huấn nhi tử của Lưu thị lang hôm qua bị người xem thấu? Không đến mức nha, lẽ nào ta không xui xẻo như vậy chứ?

" Bẩm hoàng thượng, vi thần, vi thần...Ách, vi thần nghĩ Hoa triều chúng ta là thượng quốc thiên triều, nhưng quốc gia lãnh thổ cũng không lớn, thật sự là quá oan uổng! Ân, đúng! Quá oan uổng! Chúng ta hẳn nên lập tức xuất quân đánh những quốc gia nhỏ, đem quốc thổ của bọn họ biến thành quốc thổ của chúng ta, vàng bạc của họ biến thành vàng bạc của chúng ta, lão bà của họ..."

Đang giở trò tiểu thông minh, Phương đại thiếu gia đang nói thật hăng hái, nhưng vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy cả triều văn võ thần sắc bất thiện theo dõi hắn, hoàng thượng thì càng tức giận đến sùi bọt mép, dáng dấp như sắp nổ tung, Phương Tranh nhanh miệng dừng cương trước bờ vực, hướng hoàng thượng cười: " Lão bà của bọn họ vẫn là của bọn họ thôi.. .chúng ta cũng không có gì hiếm lạ, hắc hắc."

Hoàng thượng hừ lớn, cả giận nói: " Ông nói đầu trâu bà nói miệng ngựa, quả thực không hiểu biết! Phương Tranh, trong đầu ngươi suy nghĩ điều gì cả ngày? Trẫm thật không biết có nên thưởng cho ngươi hay không đây."

" A? Ban thưởng ta?" Phương Tranh thất kinh, vậy không phải giàu to rồi?

Hoàng Thượng tức giận liếc mắt nhìn Phương Tranh, sau đó quay đầu ra dấu cho tiểu thái giám đứng một bên, thái giám liền bước ra, lớn tiếng tuyên đọc: " Hoàng thượng có chỉ, ngũ phẩm Hữu Tán Kỵ Thường Thị kiêm Trung Dũng Bá Phương Tranh, cùng sứ giả Đột Quyết trao đổi chuyện kết minh, đã tăng cao chí khí của thượng quốc chúng ta, dương quốc uy Hoa triều ta, trẫm vô cùng hài lòng, gia phong cho Phương Tranh tước vị nhất đẳng Trung Dũng Bá, đời đời thế tập( truyền lại con cháu), tăng hai trăm hộ thực ấp. Bố cáo thiên hạ, hàm sử văn chi, khâm thử...."

Thánh chỉ đọc xong, cả triều văn võ liền cả kinh.

Bất luận là những đại thần thân cận Phương Tranh, hay là những đại thần hận hắn, cũng không thể không thừa nhận, cùng đàm phán với sứ giả Đột Quyết, Hoa triều đã chiếm được tiện nghi lớn nhất từ trước tới nay, Phương Tranh xuất lực rất nhiều, từ đầu đến đuôi, công lao to lớn, nói là mở mang bờ cõi cũng không quá đáng. Hơn nữa có người còn nói người này có tương giao rất nồng hậu với Trường Bình công chúa, gần như sắp trở thành phò mã của triều đại đương thời, nguyên lai tất cả mọi người cho rằng hoàng thượng khẳng định sẽ nhân cơ hội Phương Tranh vì nước lập công lần này mà gia phong thật lớn, ban cho trọng trách.

Không nghĩ tới hoàng thượng chỉ nhẹ nhàng ban cho Phương Tranh thêm một cấp tước vị. Lại chỉ tăng thêm hai trăm hộ thực ấp hư vô mờ ảo, trong khi điều kiện đầu tiên là tấn quan, hai ban thưởng vàng, ba ban thưởng bạc, trong lòng chúng thần thầm nhủ, hoàng thượng chấp chính nhiều năm, từ trước đến nay chưa từng bạc đãi công thần, hôm nay vì sao lại làm vậy? Lẽ ra Phương Tranh gần trở thành con rể của hoàng thượng, hoàng thượng càng không nên thiếu tình cảm với Phương Tranh như vậy mới đúng.

Sắc mặt Phan thượng thư bình tĩnh, không vui không buồn, chỉ khép mắt suy nghĩ đứng yên không phản ứng, đối với việc này ngoảnh mặt làm ngơ dường như là đang ngủ.

Đám triều thần phía dưới không ngừng nghị luận, gương mặt Ngụy Thừa Đức mang theo vẻ không phục, lông mày rậm nhướng cao, liền định bước ra phản đối. Tính tình lão đầu này ngay thẳng, huống chi ở chung với Phương Tranh lâu ngày, trong lòng biết tuy hắn nói năng ngọt xớt, nhưng làm người xem như không tệ, hôm nay vì nước lập được đại công, hoàng thượng lại xử sự như thế đúng là không công bằng. Lão đầu nhịn không được liền muốn bước ra thẳng thắn can gián, mạo phạm thiên nhan không sợ hãi.

Ngụy lão đầu còn chưa kịp phản ứng, Phương Tranh quỳ trên mặt đất liền mở miệng: " Vi thần tạ chủ long ân, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

Tạ ơn hoàng ân xong, Phương Tranh liền đứng dậy, sắc mặt như thường lui xuống.

Trong lòng Phương Tranh xác thực là không hề nghĩ ngợi gì, chuyện gia quan tấn tước gì đó, ở trong mắt của hắn chỉ là chó má, hắn chỉ biết một điểm gia quan tấn tước thêm một bước, liền ý nghĩa trọng trách trên người càng nặng hơn, công việc bận rộn hơn, hơn nữa loại lợi ích không hề có hiệu quả này, nửa phần hắn cũng không muốn có. Với bổn tính của Phương đại thiếu gia, làm sao có khả năng nguyện ý đi làm? Hắn chỉ hận cả đời không thể chỉ làm một ngũ phẩm tiểu quan nhàn tản như thế này mới tốt nhất nữa kia.

Về phần hoàng thượng chưa ban tiền thưởng cho hắn cũng đã có giải thích rất tốt, nói trắng ra là cùng Đột Quyết đàm phán chỉ là một hồi giao dịch giữa hắn cùng hoàng thượng, hoàng thượng mắt thấy Phương Tranh đã kiếm đầy túi, đang hận đến nghiến răng ken két, không ban thêm gì khác là chuyện rất bình thường, phi thường phù hợp với hoàn cảnh hiện tại, hoàng thượng không đòi hắn giao bạc, Phương Tranh đã rất là cảm kích.

Phương Tranh chỉ làm ra vẻ ta đây tự hiểu, nhưng xem trong mắt các triều thần lại có suy nghĩ khác, người này thường ngày thích cợt nhả, không hề nghiêm túc, một ngày gặp chuyện lại có thể thản nhiên như thế, vinh nhục không chút sợ hãi, tiền đồ tương lai khó kể hạn lượng nha.

Dưới ánh mắt kinh nghi bất định của chúng thần, thần sắc Phương đại thiếu gia thản nhiên tà tà dựa cột, tiếp tục ngủ gật.

Bất luận trong ngực mọi người nghĩ như thế nào, lúc này đang ở kim loan điện, còn chưa tan triều, chuyện cần tiếp tục tâu bẩm phải tiếp tục, về phần vị ngũ phẩm nhàn tản quan viên đang dựa cột ngủ gà ngủ gật kia, mọi người đành tạm thời gác lại, đợi lúc tan triều lại tỉ mỉ đẽo gọt thâm ý của hoàng thượng.

Phương Tranh còn đang ngủ mông mông lung lung, chợt nghe một thanh âm già nua bi thiết động đất vang truyền trong kim loan điện: " Thần, khẩn cầu hoàng thượng vì thần đòi lại một công đạo!”

Giống như một tiếng sấm sét trên đất bằng, làm Phương Tranh đang ngủ gật cũng bị giật mình tỉnh giấc.

Ngưng mắt nhìn lại, chỉ thấy một vị đại thần béo mập khoảng hơn bốn mươi tuổi bước ra, đang quỳ rạp bi thiết dập đầu dưới điện rồng, vang lên những tiếng trầm muộn trên sàn Kim Loan điện, đại thần kia vừa khóc vừa đập đầu không ngừng.

" Có kịch vui để xem!" Phương đại thiếu gia tinh thần tỉnh táo, hăng hái bừng bừng xoa xoa mặt, loại thời gian này, hắn nghĩ trên tay có thêm bao hạt dưa cắn tí tách thì quá tốt rồi.

Hoàng Thượng nhìn vị đại thần đang liên tục dập đầu trên mặt đất, cau mày, trầm giọng nói:" Lưu ái khanh, có chuyện gì thì cứ tâu lên, dập đầu có ích lợi gì?"

Vừa nghe vị đại thần kia họ Lưu, trong lòng Phương Tranh không khỏi lộp bộp một chút, nguy rồi, chẳng lẽ vị này chính là Hộ Bộ Lưu thị lang? Tên không may bị ta chỉnh hôm qua không phải trùng hợp chính là con của hắn đó chứ? Chuyện này chẳng lẽ bị lòi ra rồi sao?

Nhìn lướt qua chung quanh, Phương Tranh không tự giác rụt đầu, không chút phản ứng dựa ra phía sau cây cột. Trong đầu cấp tốc vận chuyển, nghĩ nếu như hoàng thượng có hỏi, nên làm sao ứng đối - dưới tình huống bình thường, ngoại trừ kiên quyết phủ nhận, trên cơ bản không còn phương pháp nào khác.

Lưu đại thần khóc thút thít nói: " Khuyên tử của thần hôm qua ở tại bờ sông Tần Hoài nghe người ta kể chuyện, kết quả quen lầm hai người xấu xa, hai người lừa khuyển tử lên một con thuyền hoa, sau đó nhân cơ hội trộm đi túi tiền của khuyên tử, đến nỗi khi khuyển tử tỉnh rượu không còn tiền để trả, bị lũ tay chân của thuyền hoa đánh cho mình đầy thương tích, đồng thời, đồng thời...Đã bị thiến ngay tại chỗ! Hoàng thượng! Thần chỉ có một đứa nhi tử, trên dưới không còn hậu nhân nào khác, thần thỉnh hoàng thượng làm chủ cho vi thần! Ô ô..."

Giọng nói lão Lưu nghẹn ngào không thành tiếng, quỳ rạp trên mặt đất lệ già tung hoành.

Phương Tranh nghe vậy trong lòng cũng không khỏi lấy làm kinh hãi, con bà nó, đám thủ hạ kia tay chân cũng quá độc ác, chỉ ăn bữa cơm bá vương mà thôi, có cần cắt luôn của quý của người ta sao? Thống khoái đánh cho hắn một trận không phải là được rồi, vị Lưu công tử ngày sau nên thế nào bây giờ? Tiến cung hầu hạ hoàng thượng, hay trốn trong khuê phòng thêu hoa? Hai chức nghiệp tuy rằng ổn định, nhưng nói ra cũng không được êm tai nga - chuyện này bản thân mình có phải đã làm hơi quá sức rồi hay không?

Trên Kim Loan điện, lông mày hoàng thượng nhướng cao, giận dữ nói: " Thật quá đáng! Kim Lăng phủ doãn ở đâu?"

Kim Lăng phủ doãn Trần đại nhân xoa mồ hôi lạnh bước ra, phác thông một tiếng quỳ trên mặt đất, nơm nớp lo sợ nói: " Thần...thần tại."

Hoàng Thượng lạnh lùng trừng hắn, điềm nhiên nói: " Trần Cửu Lâm, trẫm giao trọng trách giữ vững trị an kinh thành cho ngươi, ngươi thống trị như thế sao? Để xảy ra lớn chuyện như vậy, thường ngày ngươi làm gì? Ngươi cũng biết tội sao?"

Trần Cửu Lâm hoảng sợ đến run rẩy, nặng nề dập đầu trên mặt đất, run giọng nói: " Hoàng thượng tha tội, hôm qua thần nhận được vụ án liền không dám kéo dài nửa khắc, mang theo bộ khoái chạy tới chung quanh quán trà nghe ngóng điều tra, liền biết Lưu công tử kết bạn với hai người, nghe giọng nói là người kinh thành, một béo một gầy, một người tên là Mạc Tái Giảng, một người tên là Mạc Tái Đề, nghe nói hai người là huynh đệ, lúc vụ án phát sinh, thần có cho người lùng bắt khắp nơi, thế nhưng không có kết quả. Thần đã niêm phong thuyền hoa xảy ra vụ án, tất cả những người liên quan đều bắt vào đại lao, hoàng thượng, thần...Tận lực!" ( Mặc Tái Đề : Đừng nhắc lại. Mặc Tái Giảng : Đừng nói nữa)

Trong lòng Phương Tranh thầm mừng, xem ra đây là một vụ án không đầu mối, theo tên tuổi kia mà đi bắt người, bắt đến ngày tháng năm nào cũng không bắt được. Nghĩ lại có vài phần không thích hợp, chẳng lẽ Kim Lăng phủ doãn bất tài như vậy sao? Nhiều người từng gặp qua gương mặt của ta và Mập Mạp, lẽ nào bọn họ thật sự tra không ra là ta và Mập Mạp làm? Việc này đúng là có điểm kì quặc...

Lúc này Lưu thị lang nhịn không được nổi giận: " Hoàng thượng! Thần trạng cáo Kim Lăng phủ doãn Trần Cửu Lâm, nhiều năm trị hạ bất nghiêm, bỏ rơi nhiệm vụ, trị an kinh thành bất ổn, dân phong bất thuần, dẫn đến phát sinh thảm sự như vậy, thần thỉnh hoàng thượng trị tội hắn! Thần tái cáo Kim Lăng các chương đài kỹ quán, nuôi dưỡng thủ hạ ác nô, khiến dân phong chuyển biến xấu, trị an hỗn loạn, hoàng thượng, nếu không nghiêm túc trừng trị, thần chỉ sợ ngày sau dân tâm bất ổn!"

Hoàng thượng cố tình làm như vô ý liếc mắt nhìn Phan thượng thư, Phan thượng thư nhắm mắt không nói, sắc mặt như nước giếng không dao động, nhìn không ra có chút mánh khóe.

Khái hai tiếng, hoàng thượng trầm giọng nói: " Lưu ái khanh nói có lý, ái khanh thỉnh...Ân, thỉnh nén bi thương."

Trong giọng nói thoáng khựng lại, hoàng thượng lớn tiếng: " Trần Cửu Lâm, ngươi thân là Kim Lăng phủ doãn, trị hạ bất lực, đối việc này không thể trốn tránh trách nhiệm, trẫm phạt ngươi một năm bổng lộc, hạ xuống một cấp, vẫn lưu dụng cho lập công chuộc tội về sau. Trẫm mệnh cho ngươi bằng thời gian nhanh nhất, tra ra hung phạm, trả lại cho Lưu ái khanh một lời công đạo! Ngươi nghe hiểu chưa?"

Trần Cửu Lâm sắc mặt tái nhợt vâng vâng dạ dạ, xoa mồ hôi lạnh lui xuống.

" Về phần những chương đài kỹ quán, thực sự quá mức cuồng vọng kiêu ngạo, dưới chân thiên tử dám phạm vào ác tội như vậy, tội không thể tha! Trẫm cho rằng nên trừng phạt thích đáng! Các vị ái khanh nghĩ như thế nào?" Hoàng thượng trầm giọng nói.

Quần thần nào dám phản đối? Tuy nói các đại thần trong triều khi không có việc gì đều thích chạy đến kỹ viện, ở trong đó làm ra những chuyện dâm đãng không muốn người biết, nhưng cũng không có ai dám dại dột ở phía sau đứng ra giúp lời cho các kỹ viện, nhổ râu rồng của hoàng thượng.

Trong lúc nhất thời triều đình cực kỳ náo nhiệt, quần thần đều gật đầu tán thành. Dù là Phan thượng thư vẫn đứng yên không lên tiếng, cũng làm như tỉnh ngủ, trong mắt hàm chứa vẻ tán dương gật đầu.

Một thanh âm đột ngột vang lên phía sau tràn ngập vẻ nịnh nọt: " Hoàng thượng anh minh! Từ triều chính cho tới dân sinh, vì nước vì dân lo lắng hết lòng, quả thật là mô phạm của quần thần, thần tượng của dân chúng! Hoa triều dưới sự lãnh đạo anh minh của hoàng thượng, chắc chắc sẽ đi tới tương lai huy hoàng! Hoàng thượng quả thực chính là thiên cổ nhất đế, thiên cổ nhất đế a! Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

Trong lòng quần thần rét lạnh, không hẹn mà cùng rùng mình một cái, toàn thân liền nổi da gà, trong lòng thầm nghĩ: " Là ai vậy? Vỗ mông ngựa mà cũng vỗ quá vô sỉ! Có kiểu vỗ mông ngựa như ngươi sao? Bảo sau này chúng ta còn vỗ kiểu nào đây?"

Quần thần theo thanh âm nhìn lại, nhìn thấy kẻ vuốt mông ngựa không phải ai khác, chính là ngũ phẩm Tán Kỵ Thường Thị, Phương Tranh Phương đại nhân.

Trên mặt Phương Tranh mang theo vẻ tươi cười đắc ý, đứng trong hàng quần thần dương dương tự đắc, kiêu ngạo như một con gà trống gáy.

Loại sự tình vuốt mông ngựa này, phải nhanh miệng mồm, đám các ngươi phản ứng chậm chạp, đã bị bổn thiếu gia giành trước một bước, trợn tròn mắt phải không? Ha ha.

Phương đại nhân cũng đã vỗ mông ngựa xong, quần thần còn có thể làm sao bây giờ? Mặc dù trong lòng đối với hành vi vô sỉ của hắn cực kỳ khinh thường, nhưng cũng phải cúi người xuống, cùng kêu to: " Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

Hoàng thượng như có như không hướng Phương Tranh liếc mắt, trong mắt hiện lên vẻ mỉm cười.

" Các khanh cũng không phản đối phải không? Trẫm nghĩ, việc này phải phái chuyên gia giải quyết, chương đài kỹ quán không thể so với nơi khác, tình thế và bối cảnh đều rất phức tạp, không phải người chuyên nghiệp thì không làm xong."

Quần thần nghe vậy cũng giống như ăn phải thuốc câm, tất cả liền trầm mặc không lên tiếng. Mọi người đều biết, những thuyền hoa kỹ viện trong kinh thành, đều gần như thuộc về triều đình trọng thần đứng sau lưng, thậm chí cả vương công quý tộc cũng âm thầm bỏ vốn làm ra, ai muôn đi làm chuyện đắc tội với hết thảy mọi người như vậy chứ?

Nói đến cùng, việc này đều do Hộ Bộ Lưu thị lang dẫn ra, không ít đại thần có đầu tư vốn liếng đều trừng mắt nhìn Lưu thị lang đầy ác độc.

Lão Lưu đã bị tuyệt hậu, đang lúc mất hết tất cả, tâm tính cũng chợt biến hóa, đối mặt với đôi mắt không chút thiện ý của quần thần, lạnh lùng hừ khẽ, không thèm quan tâm, thẳng nhắm hai mắt lại, không nói một lời, thái độ đạm nhiên như " quắc mắt coi khinh ngàn lực sĩ.", vô cùng ngông nghênh.

Hoàng thượng đều nhìn thấy hết phản ứng của quần thần, mắt rồng vừa nhìn, nhìn lướt khắp quần thần bên dưới, trong mắt hiện lên tia mỉm cười, giọng nói trầm thấp: " Phương Tranh, việc này trẫm giao cho ngươi đi làm, thế nào?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.