Phương Tranh nói chuyện với Lưu thị lang đến cuối cùng lại tan rã không
vui náo loạn một trận, Phương đại thiếu gia có tính chất đặc biệt, không quan tâm nói thêm với ai mấy câu, cuối cùng cũng sẽ chọc tức người khác bỏ đi, đây miễn cưỡng cũng có thể xem như là sở trường đặc biệt nha?
Phương Tranh đối với sở trường đặc biệt này thật rất thỏa mãn. Hắn cho
rằng bản thân cũng giống như Gia Cát Lượng dùng tài hùng biện không dùng tay, là nhân vật trí lực, Gia Cát Lượng làm tức chết Chu Du, chửi chết
Vương Lãng, dựa vào cái gì? Mồm mép. Ngươi muốn hắn tay không đấu võ lực với Chu Du, vừa đối mặt đã xong đời, chuyên nghiệp dùng miệng, quá dốc
sức cũng không tốt.
Trải qua cuộc nói chuyện này, Lưu thị lang cho rằng tính cách của Phương Tranh rõ ràng là không hợp với hắn.
Nhưng hắn cũng sẽ không vì nguyên nhân này mà làm lờ chính sự, chính sự của hắn chính là báo thù cho nhi tử thái giám.
Mấy ngày kế tiếp, những nghiệp đoàn tiêu khiển trong kinh thành đã bị sự đả kích trước nay chưa từng có, Lưu thị lang dẫn theo một đám binh lính
như sói như hổ càn quét tất cả kỹ viện trong kinh thành, hắn đã quét đến đỏ mắt, vốn mặc kệ là hậu trường bối cảnh nào, gặp người liền bắt, thấy tiệm liền phá, dường như dự cảm nêu kéo dài tiếp tục sẽ biến thành bệnh tâm thần, không tiếc tất cả sự trả giá kéo người theo chôn cùng. Người
nhã nhặn khi bạo phát lên thực ra căng đáng sợ hơn cả người vô lý, càng
thêm lãnh tĩnh và chấp nhất.
Phương Tranh thật sự nghĩ nghĩ mình
đã quá xem thường trình độ xem trọng việc kế thừa hương hỏa gia tộc của
người cổ đại, từ trong lòng mà nói, hưng thịnh của gia tộc và sự sinh
sôi nảy nở của con cháu đúng là còn hơn cả quốc gia và bách tính, trước
tiên tề gia sau đó mới trị quốc, người cổ đại cũng luôn xem đó là tín
điều để tuân thủ, một ngày biết được mình đã đoạn tử tuyệt tôn, gia tộc
không có hậu nhân kế thừa, ở trong lòng vị quan văn như Lưu thị lang,
bằng như cửa nát nhà tan, không còn ý chí sống tiếp. Cho nên Lưu thị
lang dù đã chìm đắm trong quan trường nhiều năm mới điên cuồng đến như
vậy, không chút nào để ý đến quy củ quan trường, cũng không sợ đắc tội
bất luận kẻ nào, một lòng thầm nghĩ phải tìm ra hung thủ báo thù cho
con.
Lưu đại nhân của hôm nay, cực kỳ giống một phần tử khủng bố
buộc thuốc nổ khắp cả người chạy khắp thế giới tìm người trả thù, hơn
nữa còn tùy thời phát động sự tập kích kiểu tự sát, cùng kẻ địch ôm nhau cùng chết, đương nhiên, có tạo ra cái chết của người vô tội hay không,
hắn cũng không thèm quan tâm.
Cử động của Lưu thị lang làm cho cả triều đình đều rung động, kê biên tài sản suốt mấy ngày, không ít đại
thần đều bị tổn thất lợi ích cá nhân, chúng đại thần vô cùng phẫn nộ nỗ
lực tìm kiếm người khởi xướng, cũng chính Phương đại thiếu gia, dù sao
hắn mới là chính chủ phụng hoàng mệnh, một Hộ Bộ tam phẩm thị lang, đầu
không đụng trời chân không chấm đất, là một quan văn, vô danh vô phận,
hắn dựa vào cái gì mang binh hoành trùng xông thẳng?
Kết quả
chúng đại thần thất vọng phát hiện, Phương đại nhân lại bị bệnh, lần này bệnh rất nghiêm trọng, còn phóng ra lời nói, bổn quan phỏng chừng hôn
mê bất tỉnh phải mười ngày nửa tháng, thỉnh chúng đại thần yên tâm, bổn
quan nhất định sẽ hảo hảo hôn mê, tỉnh lại chuyện đầu tiên sẽ đi gặp các vị đại thần thỉnh an, nhưng trước khi bổn quan hôn mê, liền làm phiền
Hộ Bộ Lưu thị lang giúp ta làm việc, khống chế không tốt các ngươi cứ
thoải mái mắng hắn, ngàn vạn lần đừng khách khí cùng bổn quan...
Chúng đại thần trợn tròn mắt, người đê tiện vô sỉ như vậy, bảo bọn hẳn phải làm sao bây giờ?
Các đại thần đầy bụng phẫn nộ mà không chỗ phát tiết, vì vậy, Lưu thị lang
càn quét kỹ viện đến đỏ mắt kia biến thành cái đích cho mọi người chỉ
trích, tấu chương hạch tội hắn giống như bông tuyết bay vào ngự thư
phòng trong cấm cung? Thái độ của hoàng thượng thật làm kẻ khác nghĩ
không ra, hắn chỉ nhàn nhạt quét mắt nhìn vài lần, sau đó toàn bộ tấu
chương hạch tội lưu lại không phát, cũng không hề có bất luận chỉ thị
phê duyệt gì, quần thần nhìn nhau, rốt cục có điểm hiểu, chẳng lẽ tất cả những việc này, đều là do hoàng thượng ngầm duy trì? Nếu như vậy, ở
trong đó lại có ý tứ ra sao?
Phương đại thiếu gia còn đang " hôn
mê bất tỉnh " hiện tại đang ăn quà vặt nha. Triều đình nháo loạn bao
nhiêu ngày, nhưng tòa nhà của Yên Nhiên vẫn sóng êm gió lặng như cũ.
Phương Tranh muốn tìm sự thanh tĩnh, không muốn gặp các đại thần mượn cớ thăm bệnh kỳ thực là đến tìm hiểu tin tức, thẳng thắn tạm thời đến ở
chỗ của Yên Nhiên.
Yên Nhiên là một người cẩn thận tỉ mỉ, Phương
đại thiếu gia lúc mới tới giống như có điều gì phiền lòng, nàng bình
tĩnh không nói chuyện, săn sóc chu đáo không đi hỏi hắn, chỉ tận hết
nghĩa vụ của một thê từ tốt, yên lặng hầu hạ bên cạnh hắn thật cẩn thận.
Thẳng đến hai ngày sau, tiểu Ngũ chạy tới nói cho hắn nghe một ít tin tức,
sắc mặt Phương Tranh mới tốt hơn một chút, khôi phục lại dáng dấp cợt
nhả của dĩ vãng, cùng Yên Nhiên vừa cười vừa nói, Yên Nhiên thấy thế mới biết chuyện phiền não của hắn rốt cục đã được giải quyết xong, liền
buông xuống sự lo lắng suốt bao ngày.
" Yên Nhiên, hôm nay nàng
cười thật đẹp, ân, so với hai ngày trước thật đẹp hơn, hai ngày trước
khi nàng cười chẳng khác gì đang khóc vậy, không biết còn tưởng rằng
nàng đi theo ta thật là thê thảm nhiều lắm đó." Phương Tranh cười nói.
" Ngài đó! Ngài mới là khóc! Hai ngày trước gương mặt của ngài âm trầm,
thiếp thân vô cùng lo lắng cho ngài, lại sợ hỏi tới làm ngài mất hứng,
thiếp thân luôn mãi bất an trong lòng, không biết đã có bao nhiêu khổ
sở, lúc này ngài còn trêu chọc sao!" Yên Nhiên hờn dỗi đẩy hắn.
Phương Tranh làm như sợ hãi: " Trong lòng bất ổn? Rất nghiêm trọng. Đến, cho
ta sờ sờ, trái tim nàng chạy đi đâu rồi..." Nói xong đưa tay thò tới bộ
ngực của Yên Nhiên.
Yên Nhiên cười duyên né tránh, cười đùa qua
đi, Phương Tranh ôm vòng eo nhỏ nhắn của Yên Nhiên, nhẹ nhàng thở dài
nói: " Yên Nhiên, vì sao sau khi làm quan, trái lại càng thêm thân không tự chủ vậy? Người người đều muốn đi làm quan, lẽ nào bọn họ chưa từng
tỉ mỉ nghĩ tới, sau khi làm quan còn được vui sướng hay không? Có bị sự
cản trở nào không? Có thể mê thất bổn tính của chính mình hay không?"
Yên Nhiên nhẹ nhàng vỗ về mái tóc chỉnh tề của Phương Tranh, trong ánh mắt
tràn ngập vẻ yêu thương, ôn nhu nói:" Bọn họ khẳng định có nghĩ tới, để
làm quan, bọn họ khẳng định nguyện ý mất đi rất nhiều thứ, chỉ bất quá,
phu quân thiên tính lại là một người thích tự do, cùng triều đình quan
trường cựu thần giao tiếp, phu quân lại còn quá trẻ, quá đặc biệt, hơn
nữa còn được thánh sủng, bọn họ hoặc đố kị hoặc ghen tức, không được
người dung thứ là chuyện trong dự liệu. Phu quân cảm thấy không vui
trong lòng, thiếp thân xem ra, có lẽ mọi việc ngài không suy nghĩ tỉ mỉ
được như đám cựu thần, cho nên nơi chốn đều bị cản tay, vì vậy đã tích
tụ bực mình phải không?"
Phương Tranh hung hăng hôn lên mặt Yên
Nhiên, cười nói: " Yên Nhiên của ta lan tâm huệ chất, băng tuyết thông
minh, lão công rốt cuộc nhặt được bảo khố."
Đảo mắt vòng vo,
Phương Tranh thần bí cười nói: " Yên Nhiên, có nghĩ muốn làm một chuyện
gì không? Ta cũng không tin cả ngày nàng chỉ vẽ tranh viết chữ như vậy,
làm cho nàng buồn chán lòng ta thật đau lắm đó."
Yên Nhiên khẽ
cười nói:" Phu quân có việc gì muốn Yên Nhiên làm thì cứ việc nói thẳng, giữa phu thê còn cần gì quanh co lòng vòng?"
Phương Tranh cười nói: " Yên Nhiên thông minh như thế, không đi làm bà chủ thật rất đáng tiếc..."
Đôi mắt đẹp của Yên Nhiên trợn to: " Bà chủ? Chẳng lẽ phu quân dự định cho Yên Nhiên đi mua bán?"
Phương Tranh cười xua tay: " Không cần phiền phức như vậy, gần đây lão công
vận may tốt, cùng mấy lão bản đánh bài, thắng được mấy kỹ viện, lại
không có thời gian để ý, nhờ người ngoài thì ta lại lo lắng, Yên Nhiên
là hảo lão bà của ta, nàng tới giúp ta quản lý, ta khẳng định là tin
được..."
Thấy sắc mặt Yên Nhiên biến đổi, Phương Tranh biết nàng
nhớ tới xuất thân, liền nhanh miệng nói: " Nàng yên tâm, vạn sự ta đã an bài xong, nàng không cần phải xuất đầu lộ mặt, chưởng quỹ mấy kỹ viện
mỗi tháng sẽ mang sổ sách đến cho nàng xem qua, nàng chỉ cần giúp ta
thẩm tra đối chiếu một chút là được, chuyện kinh doanh giao cho bọn họ,
nàng không cần phải xen vào."
Yên Nhiên nghe vậy sắc mặt hòa hoãn xuống tới, trầm mặc một hồi, buồn bã nói: " Trong lòng phu quân có từng khinh thường xuất thân của thiếp thân hay không?"
Phương Tranh
ngẩn người, nhanh miệng nói: " Sao lại thế? Nàng là một hảo cô nương
băng thanh ngọc khiết trong lòng ta, Yên Nhiên đừng hiểu lầm, kỳ thực
chỉ do bên người ta không ai dùng được, nàng và ta là phu thê, cho nên
mới nghĩ đem chuyện này giao cho nàng, ta mới yên tâm, còn có chính là
sợ nàng buồn chán, cho nên tìm việc cho nàng làm, tiêu khiển một chút.
Nếu nàng không thích xem như ta chưa từng nói gì, nàng cứ viết chữ vẽ
tranh, ta tìm người khác làm việc này..."
Yên Nhiên rốt cục cười
cười, ôn nhu nói: " Chuyện của phu quân chính là chuyện của thiếp thân,
thiếp thân vì sao lại cự tuyệt? Thiếp thân đối…đối với kỹ viện xem như
quen thuộc, phu quân cứ yên tâm đi, thiếp thân nhất định sẽ tỉ mỉ để ý."
Phương Tranh tỉ mỉ quan sát một chút, nghĩ Yên Nhiên không phải là giả vờ hài
lòng, mới yên tâm cười nói: " Sau này nàng bày ra uy phong của một bá
chủ, chưởng quỹ nào không phục nàng cứ tát mặt hắn! Tát xong nàng gọi,
ta lại tiếp tục tát hắn..."
Yên Nhiên cười khúc khích, cánh tay
ngọc lặng lẽ choàng lên cổ Phương Tranh: " Phu quân, ngài đối với thiếp
thân thật tốt, Yên Nhiên may mắn, gặp được một phu quân tốt như vậy..."
Phương Tranh cười xấu xa nói: " Đừng xem ta hoàn mỹ như thế, tiền tài mỹ nữ
đều có thể chinh phục được ta, không tin hiện tại nàng có thể thử
xem..."
“ Đi tìm chết!"
……………
Lưu thị lang càn quét kỹ viện kinh thành đến ngày thứ năm, Phương Tranh mới sở soạn quay trở về phủ.
Mới vừa vào nhà còn chưa kịp thở một hơi, Lưu thị lang đã tới, mang theo lệ khí đầy người, giống một chiến sĩ tương lai xuất hiện ngay trước mặt
Phương Tranh.
" Oa! Lưu đại nhân, hạ quan phát hiện vương bá khí
của ngươi ngày càng nồng đậm, gần đây có phải mỗi ngày đều hoạt động
mạnh không?" Phương Tranh sùng bái nói.
Lưu thị lang nhu nhu
gương mặt cứng ngắc, ngồi xuống thở dài nói: " Phương đại nhân, Lưu mồ
thất lễ, ai, gần đây Lưu mỗ đã trở ngược kinh thành nháo loạn, nhưng vẫn không phát hiện được đầu mối gì giá trị, Lưu mỗ nghĩ có chút lao lực
quá độ mà thôi."
Phương Tranh thoải mái nói: " Lưu đại nhân chớ
vội, mọi việc đều có một quá trình, ta nghĩ mấy ngày nay ngươi làm không tệ, công trạng tảo hoàng giỏi như vậy, trong triều nhất định lập công
to phải không? Nhưng Lưu đại nhân cũng nên cẩn thận, ta nhìn khí sắc của ngươi, gần đây vận khí của ngươi không tốt làm, nên mặc nội y màu đỏ
khu trừ tà đi..."
Lưu thị lang thở dài nói: " Đừng nói nữa, hôm
nay Lưu mỗ đã thành công địch của triều đình, ngàn người chỉ hướng, tấu
chương hạch tội ta nghe nói đã chất đầy ngự thư phòng..."
Lập tức hắn cau mày, nghiêm nghị nói: " Nhưng Lưu mỗ không sợ, không bắt được
hung phạm hại con ta, Lưu mỗ có chết cũng không buông tay!"
Phương Tranh nghe vậy cười thầm, vậy ngươi đang kéo cổ tay với hoàng thượng
rồi, Lưu thị lang loại quan văn xem trọng hương hỏa gia tộc này, nếu hắn biết người ra lệnh thiên con của hắn chính là hoàng đế, không chuẩn là
hắn chắc dám cầm thái đao một đường giết thẳng vào cấm cung, tìm hoàng
thượng liều mạng, đương nhiên, lớn hơn nữa có thể là, hắn sẽ bị thủ vệ
cấm quân bắn dính lên tường.
" Lưu đại nhân một thân chính khí,
chính là điển phạm của quan viên Hoa triều ta nên noi theo! Sau khi
chuyện này kết thúc, ta phỏng chừng Lưu đại nhân nhất định càng thăng
cao hơn, vô luận trong triều đình hay dân gian, uy danh Lưu đại nhân sẽ
giống như môn thần trước cửa nhà, có thể tạo được tác dụng trấn trạch
tránh ma quỷ..."
Lưu thị lang cười khổ, nói: " Phương đại nhân
chớ có nói giỡn, hôm nay Lưu mỗ tới là có việc muốn nhờ. Lần trước nghe
Phương đại nhân nói, tra được một chút đầu mối, Lưu mỗ không dám cầu
ngươi nói cho biết, nhưng cầu Phương đại nhân gợi ý một chút, chỉ cho
Lưu mỗ một phương hướng..."
Phương Tranh ngẩn người, người này
thế nào cứ quấn quýt lấy ta không buông tha nha? Lần trước ta nói tìm
được đầu mối chỉ là gạt hắn mà thôi, ta làm gì có đầu mối cho hắn? Hơn
nữa sao hắn lại tin tưởng ta như thế? Sẽ không sợ ta chỉ lung tung hại
hắn hay sao? Người này có phải đã mất lý trí hay không?
Phương Tranh toát ra vẻ khó khăn nói: " Điều này sao..."
Lưu thị lang thấy thế, lập tức móc ra ngân phiếu nhẹ nhàng đặt lên bàn, đẩy về phía trước, sau đó mỉm cười nhìn Phương Tranh.
Phương Tranh có chút dở khóc dở cười, bổn thiếu gia thoạt nhìn giống tham quan lắm sao? Vì sao ai đến phủ bái phỏng đều tống bạc cho ta? Chẳng lẽ đây
là phong tục nhân tình của Hoa triều? Mỗi lần ta đến ngự thư phòng gặp
hoàng thượng lão gia tử, có đúng là cũng nên cấp chút ý tứ cho vị nhạc
phụ đại nhân kia không? Vậy nghĩ rộng một chút, hướng hoàng đế tống bạc, có tính là tội đút lót hay không?
Con mắt Phương Tranh nao ngác nhìn ngân phiếu trên bàn, trong đầu lại nghĩ một ít chuyện linh tinh, nhất thời phân thần.
" Phương đại nhân, Phương đại nhân!" Lưu thị lang hô hoán làm hắn giật mình tỉnh lại.
Phương Tranh nhu nhu huyệt thái dương, đẩy ngân phiếu trả cho Lưu thị lang,
lắc đầu nói, " Lưu đại nhân khách khí, bạc thì ngươi giữ đi, mua thêm
chút cho nhi tử ngươi... Thuốc bổ, cho hắn ăn nhiều một chút..."
Phương Tranh vốn muốn nói ăn thêm chút thuốc bổ, có lễ vật nối dõi tông đường
của nhi tử ngươi có thể mọc dài ra, lại chấn chỉnh hùng phong nam nhân.
Sau liền ngậm miệng, người ta đã đến nông nỗi này, dùng lời dí dỏm thật
là không phúc hậu.
Lưu thị lang cười khổ nói: " Ân thêm thuốc bổ
có tác dụng gì, hôm nay tiền bạc đối với Lưu mỗ mà nói, không còn là gì
nữa, Lưu mỗ lập thệ, dù tan hết gia tài, cũng phải báo mối thù không đội trời chung cho nhi tử! Chút bạc này, mong Phương đại nhân không nên
ghét bỏ, xin vui lòng nhận cho thỏa đáng."
Phương Tranh ngửa mặt
lên trời cười ha ha một tiếng, chuyện này thật không có đạo lý! Hại con
của hắn, lão cha còn chạy tới tống bạc cho mình, nếu tương lai vị phụ
thân vĩ đại này biết được chân tướng sự tình, Phương Tranh nghĩ ngoại
trừ tự thiến tạ tội ra, thực sự tìm không được biện pháp khác bồi thường cho hắn...
Phương đại thiếu gia tuy yêu tiền, nhưng chuyện này
dù sao có áy náy, Lưu thị lang khuyên can mãi nhưng hắn vẫn không chịu
thu nhận.
Lưu thị lang rơi vào đường cùng không thể làm gì khác
hơn là thu hồi ngân phiếu, ấn tượng trong lòng đối với Phương Tranh càng thêm gia tăng.
Đều nghe nói người này ham tài háo sắc, hôm nay
xem ra, đồn đại có lầm, chí ít người này khẳng định là không tham tài.
Nghĩ tới đây, Lưu thị lang không khỏi xem trọng Phương Tranh thêm vài
phần.
Trên đời rất nhiều chuyện đều do hiểu lầm mà tạo thành,
Phương đại thiếu gia không tham tài, điều này cũng là một sự hiểu lầm vô cùng xinh đẹp.