Phương Tranh nghe vậy cả kinh, hình như ta có nói qua lời này, thế nhưng…ta nha.
" Thí dụ, thí dụ mà thôi, Mật nhi ngoan, đừng có hiểu lầm..." Phương Tranh vội vàng giải thích.
" Nói! Lão nương tại sao lại thành người xấu?" Trường Bình nhìn hắn nhe
răng, hàm răng như tuyết trắng dưới ánh mặt trời phản chiếu chói mắt.
" Người tốt! Mật nhi ngoan của ta đương nhiên là người tốt..." Phương
Tranh cợt nhả kéo tay Trường Bình, cố xoa dịu nàng, rất nhanh đã trấn an lửa giận của Trường Bình xuống tới. Đối với tiểu nữ nhân đang nổi giận, Phương Tranh cũng rất có biện pháp.
" Uy! Ngươi nói gần đây phụ
hoàng phái việc làm cho ngươi, là việc gì? Cả triều văn võ nhiều người
như vậy, phụ hoàng vì sao lại cứ sai khiến ngươi nha?" Trường Bình
nghiêng người dựa vào trong lòng Phương Tranh mất hứng nói. Nữ sinh
hướng ngoại, lời này đúng thật không sai, con gái còn chưa xuất giá, mà
đã bắt đầu vì phu quân bất bình.
Phương Tranh cảm động nói: " Chỉ có Mật nhi hiểu rõ ta nhất..." Suy nghĩ một chút, Trường Bình sắp trở
thành lão bà của mình, chuyện Ảnh Tử không có khả năng gạt được nàng,
nói nàng nghe lời thật cũng không sao.
" Phụ hoàng nàng mệnh cho
ta thành lập một...ân, một cơ cấu tổ chức..." Sau đó hắn hướng Trường
Bình giải thích vì sao gọi là " đặc vụ.”
" Nha! Chuyện có ý nghĩa như thế, sao ngươi không sớm nói?" Sau khi Trường Bình nghe xong vẻ mặt hưng phấn, đôi mắt đẹp chiếu sáng, giống như một hài tử nghịch ngợm tìm được một món đồ chơi mới.
" Nàng muốn làm à?" Phương Tranh lui một bước, vẻ mặt đề phòng.
Trường Bình kéo tay áo Phương Tranh: " Sau này các ngươi đi ra ngoài làm việc phải dẫn theo ta!"
" Đừng hồ đồ! Nàng cho là đi chơi sao? Chỉ cần không cẩn thận liền rơi
đầu. Có gì chơi vui chứ." Nha đầu này điên rồi, loại công việc có tính
nguy hiểm cao như đặc vụ không ngờ nàng lại muốn chen chân vào.
“ Hừ! Sợ cái gì! Ngươi cũng có thể thống lĩnh bọn họ, vì sao ta không
được? Ta còn luyện võ qua, ngươi có luyện qua sao?" Trường Bình phảng
phất như tìm được cảm giác ưu việt về chuyện này.
Đều nói nữ tử vô tài đó là đức. Con quỷ nhỏ này dưng không lại đi luyện võ gì đó, nàng ta tính là có đức hay thiếu đạo đức?
" Không được không được! Nói gì cũng không được." Phương Tranh cự tuyệt
rất kiên quyết. Con gái mới mười lăm mười sáu tuổi thích làm nháo, điều
này Phương Tranh rất hiểu rõ, nhưng hắn không thể cho phép lão bà của
mình chơi trò thiếu suy nghĩ này. Thân là đầu nhi của Ảnh Tử, khái, thủ
lĩnh Ảnh Tử, tính nguy hiểm của công tác đặc vụ hắn tuyệt đối tinh
tường, điều tra tình hình kẻ địch, thu thập tình báo, vạn nhất thất bại
bị địch nhân phát hiện, đó là tuyệt đối mất mạng, thật không biết nha
đầu Trường Bình vì sao lại cảm thấy hứng thú đối với loại chuyện này.
" Thật không được?'' Gương mặt Trường Bình suy sụp xuống tới, trong giọng nói mang theo vài phần uy hiếp.
" Không được." Đây là nguyên tắc, không thể thỏa hiệp.
Khóe miệng Trường Bình hiện lên vẻ cười nhạt, nắm chặt nắm tay, xương ngón
tay cạc cạc rung động, từng bước đến gần hắn. Chỉ tiếc hành động này của nàng cũng không hề có chút cảm giác bức bách âm trầm làm kẻ khác sợ
hãi, đôi mắt đẹp thật to thỉnh thoảng còn hiện lên ánh sáng đùa nghịch
không thể che giấu.
Phương Tranh liếc mắt nhìn nàng, đây tính là
gì? Chơi diễn kịch sao? Bổn thiếu gia cũng không thích loại trò chơi
này, sau này thành thân, ngươi ở trên giường chơi trò này thì còn được.
Nhìn sắc trời một chút, Phương Tranh bỗng nhiên nhớ tới mình còn bỏ quên
Dương thượng thư ở đại sảnh, quá thất lễ, nên nhanh trở lại tiếp chuyện
mới được.
Đưa tay chỉ lên bầu trời, Phương Tranh đầy mặt kinh ngạc: " Di? Người ngoài hành tinh!"
Trường Bình nhịn không được nghiêng đầu nhìn lên, trên không cũng không có dị
tượng gì, trong lòng biết sai lầm, vội vàng quay đầu, quả nhiên trước
mặt không còn một bóng người.
" Ngươi là hỗn đản! Lão nương phải tìm ngươi, trói chặt ngươi đến chết!" Trường Bình cắn răng đuổi theo.
Phương Tranh vừa chạy vừa đắc ý, chiêu kim thiền thoát xác này đúng là sử dụng là linh, ngươi bị lừa, trước có thích khách, sau có công chúa, thật sự
là pháp bảo dành cho việc chạy trốn nha.
Phương Tranh chạy đến
đại sảnh, Dương Đốc Thanh và Phương lão gia còn đang thương lượng công
việc hôn lễ. Phương Tranh vội vã chạy vào, hai người không khỏi ngạc
nhiên nhìn hắn.
" Tranh nhi, chuyện gì kinh hoảng như vậy?" Hôm
nay nhi tử đã làm quan, có người ngoài ở đây, Phương lão gia đương nhiên sẽ không thể không cho hắn mặt mũi, nên dùng giọng nói tương đối bình
thản hỏi chuyện.
" Ách, không có gì..." Phương Tranh quay đầu lại nhìn xung quanh một chút, thấy Trường Bình không có đuổi theo, vì vậy
yên tâm lau mồ hôi, chắp tay cười gượng nói: " Hạ quan mộ danh Dương đại nhân đã lâu, hận không thể sớm ngày gặp mặt, dù là đi nhà xí, cũng phải nhanh như sấm đánh, nhanh như thiểm điện, vội vội vàng vàng quay lại
gặp ngài, ha hả..."
Phương Tranh trợn tròn mắt nói bậy,nhưng tâm
tư đặt trên thân Trường Bình, chẳng biết nha đầu kia có đuổi tới đây hay không, nếu nàng xông vào, việc vui có thể to lắm, ai, sau này nên tận
lực ít cùng nàng vui đùa kiểu nửa thật nửa giả kiểu này, dễ gặp rắc rối.
" Phương đại nhân quá mức khách khí, ha ha, mời ngồi, chúng ta tiếp tục
thương nghị thôi." Dương Đốc Thanh cũng là người gặp qua sóng gió, hiển
nhiên vài câu nói của Phương Tranh quá mức khoa trương lại không hề có
thành ý, hơn thêm vài câu vỗ mông ngựa cũng không thể đả động đến hắn.
" Ha ha, tốt lắm, tốt…" Phương Tranh suy nghĩ một chút, lại đứng dậy, đóng lại cửa đại sảnh, lúc này mới yên tâm ngồi xuống.
“ Tranh nhi, ngươi đang làm gì?" Phương lão gia đối với việc Phương Tranh đóng cửa giữa ban ngày cảm thấy vô cùng kỳ quái khó thể lý giải.
" Bên ngoài gió lớn, hì hì, gió lớn, hơn nữa chuyện thương lượng không
nên truyền quá rộng hơn sáu lỗ tai..." Đếm đếm, đang ngồi ba ngươi, đã
có sáu cái lỗ tai, liền sửa lời nói: "Tám lỗ tai."
Phương lão gia thừa dịp Dương Đốc Thanh không chú ý, hung hăng trừng mắt liếc Phương Tranh.
Dương Đốc Thanh khái khái hai tiếng, nghiêm mặt nói: " Phương đại nhân, theo
lệ cũ, triều ta khi đưa công chúa gả cho thần tử, sau khi kết hôn công
chúa điện hạ phải ở lại trong phủ công chúa, hơn nữa thân là thần tử trở thành phò mã, không thể cùng công chúa ở chung một chỗ, nếu muốn gặp
mặt, phải đi tới phủ công chúa xin phép, sau đó đợi công chúa triệu
hoán, mỗi tháng gặp mặt không được hơn ba lần..."
“…”
Phương Tranh nghe được con mắt đều đăm đăm, những quy củ này, hoàng thượng,
Mập Mạp bọn họ chưa từng nhắc cho mình nghe qua nha. Cưới một lão bà mà
mỗi tháng chỉ cho gặp mặt ba lần? Còn phải đánh báo cáo đi tới trước,
đợi mặt trên xét duyệt? Vậy...con mẹ nó là cuộc sống của người sao? Thế
nào có cảm giác so với việc thăm tù còn khó khăn hơn?
Phương lão
gia cũng hơi giật mình ngồi yên không nói một lời, tuy tuổi tác của
Phương lão gia đã cao, từng trải sóng gió, nhưng chuyện liên quan đến
quy củ hoàng gia, hắn chưa từng biết.
Hai cha con ngơ ngác ngồi
nhìn nhau, Phương Tranh bỗng nhiên giống như bị kim đâm trúng mông nhảy
dựng lên, rống lớn: " Đây là quy củ chó má gì! Như vậy gọi là cưới vợ
sao? Rõ ràng là cưới một tù phạm đang bị ở tù! Không được! Ta lập tức
tiến cung gặp hoàng thượng, không đem quy củ chó má này sửa lại, lão tử
mặc cả khố tiến thẳng cửa cấm cung tĩnh tọa kháng nghị! Nhìn rốt cục là
ai mất mặt!"
Dương Đốc Thanh nhanh tay kéo Phương Tranh nói: " Phương đại nhân bớt giận, bớt giận! Lão phu còn chưa nói xong..."
" Ngươi còn muốn nói cái gì? Nói mau lên! Thời gian của ta đang gấp..."
Phương Tranh trừng đôi mắt đầy tơ máu không nhịn được nói. Hắn có chút
mất lý trí, hôn nhân kiểu danh nghĩa như vậy, đối với hắn hay Trường
Bình đều là bi kịch, hắn dự định hôm nay bất cứ giá nào cũng phải chống
đối hoàng thượng phải dùng mọi cách tranh thủ lại hạnh phúc của chính
mình.
Dương Đốc Thanh kham khổ cười nói: " Phương đại nhân quá
mức nóng nảy rồi, ý tứ của lão phu là muốn nói, quy củ là quy củ, nhưng
hoàng thượng hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, ngoại lệ cho phép Trường Bình công chúa điện hạ sau khi kết hôn sẽ ở chung một chỗ với ngài, về phần ở Phương phủ hay ở bất cứ phủ viện nào khác, đều tùy vào Phương đại nhân
và công chúa điện hạ làm chủ, nói chung, hoàng thượng nói, nếu đã gả cho Phương đại nhân xuất thân bình dân, như vậy cứ y theo lệ con nhà bình
dân mà làm..."
Thì ra là thế!
Phương lão gia nghe vậy
chuyển buồn thành vui, Phương Tranh đã cười như nở hoa, dạng hình hưng
phấn vỗ vai Dương Đốc Thanh cười nói: " Dương đại nhân, ta van ngươi sau này nói chuyện đừng ấp úng kiểu như vậy được không? Ta cũng bị ngươi hù chết thì nên trách ai đây? Công chúa điện hạ còn chưa gả ra đã
thành..."
" Câm miệng!" Phương lão gia nhịn không được thấp giọng khiển trách: " Ngày vui lớn không được nói những điểm xấu, xui!"
Dương Đốc Thanh vuốt chòm râu dài xuất trần cười ha hả: " Phương đại nhân
tuổi còn quá trẻ, hoàng thượng đưa công chúa điện hạ tứ hôn cho Phương
gia, đủ thấy hoàng thượng đối với Phương đại nhân thật coi trọng..."
Phương lão gia lĩnh hội, dù sao một nhà thương nhân bình thường lại có thể lấy được công chúa của triều đại đương thời, vô luận như thế nào đều là một chuyện vô cùng vinh quang, việc này ở trong gia phả của Phương gia đều
ghi lại, làm sao không làm cho hắn cảm thấy tự hào?
Ưu nhã vuốt
chòm râu dài, Phương lão gia ha hả cười nói: " Chúng ta chỉ là tiểu dân, được hoàng thượng quan tâm, thật sự là thiên ân mênh mông cuồn cuộn,
Phương gia trên dưới đều khắc sâu trong lòng. Lão phu đã biết Trường
Bình công chúa điện hạ thông tuệ thông minh, đoan trang văn nhã, hiền
lương thục đức, quả thật vô cùng hòa hợp với con trai ta..."
Phương lão gia còn chưa nói xong, lập tức đã nghe cửa lớn đại sảnh bị người
hung hăng dùng một cước đá văng, Trường Bình sắc mặt giận dữ đứng ngay
cửa, như thiên thần hạ phàm nghiêm nghị bất khả xâm phạm, trong tay cầm
một cây gậy lớn không biết tìm được từ chỗ nào, đang giơ cao ngửa mặt
lên trời cười một tiếng dài, giống như hoa đán của điện ảnh khi ra diễn
muốn làm nổi bật tâm tư của nhân vật, trong miệng không ngờ còn xướng
ngâm lớn: " Hồn đản họ Phương! Nạp...mạng đây!*'
“…”
Yên tĩnh, yên tĩnh như cõi chết.
Ba người bên trong phòng bị biến cố bất thình lình làm sợ ngây người, tất
cả đều giật mình nhìn Trường Bình, dường như đã bị hóa đá kinh ngạc
không nói một câu.
Trường Bình đang chơi thật hứng khởi, vốn
không chú ý trong phòng còn có những người khác, một đôi mắt xinh đẹp
chăm chú nhìn chằm chằm Phương Tranh, giơ cao cây gậy, lập tức gõ xuống
như gõ trống, rồi lập tức xông vào.
Phương Tranh thống khố nhắm
mắt lại, bàn tay đỡ lấy trán nặng nề thở dài một hơi, gương mặt đã biến
tái. Nghiệp chướng a! Sao ta lại đi cưới phải một lão bà như thế! Không
phát hiện trong phòng còn có người ngoài sao? Một người đàn bà phá sản,
mặt mũi đều bị ngươi làm mất hết! Mất đi cả cơ hội hạnh phúc mà lão tử
vừa định giúp ngươi tranh giành tới...
" Ngươi...ngươi
là...Trường Bình công chúa điện hạ?" Dương Đốc Thanh không hổ là Lễ Bộ
thượng thư, đã nhìn quen sóng to gió lớn, trước tiên liền phục hồi tinh
thần lại, liền hỏi.
" A? Ách..." Trường Bình đang chơi thật cao
hứng nghe vậy chợt ngẩn người, nghiêng đầu nhìn lại, thấy trong phòng
còn có thêm hai người một là Lễ Bộ thượng thư, một người thình lình
chính là...chính là công công tương lai.( cha chồng)
Trường Bình chỉ cảm thấy một đạo sấm sét ngang tròi, hung hăng bổ vào chính linh đài huyệt của mình.
Xong, xong, toàn bộ bị hủy! Tân tân khổ khổ cố gắng lấy lòng công công bà bà
tương lai. Thật vất vả ở trong lòng bọn họ thành lập hình tượng công
chúa hoàng gia hiền lương thục đức, làm cho bọn họ khen ngợi không dứt
miệng, trong lòng tràn đầy mong muốn nhanh chóng cưới nàng về làm con
dâu, hôm nay vừa nháo, nên làm sao bây giờ? Dáng dấp vừa rồi, đừng nói
là Phương gia, dù là trưởng bối nhà bình dân nào cũng không cho phép
nha! Đều do tên hỗn đản đáng chết kia, làm cho ta nháo loạn cùng hắn,
nếu không hôm nay làm sao làm ra chuyện xấu mặt lớn như vậy!
Dường như có một thùng nước sôi đổ xuống đầu, gương mặt Trường Bình càng lúc
càng đỏ như máu, biểu tình từ lúc đang nổi giận đùng đùng biến thành
kinh ngạc, kinh ngạc đến ngây người, xấu hổ, sau đó triệt để không nói
gì, cúi gục đầu không dám nhìn ai.
Thật làm Phương Tranh không
khỏi thầm than, biểu tình của một người thế nào khả năng trong nháy mắt
biến ảo nhanh đến như vậy, chẳng lẽ gần đây Trường Bình ở trong cung quá nhàn rỗi, nên nhìn vào gương chơi trò thử biến đổi sắc mặt?
Phương lão da dùng ánh mắt không dám tin tưởng nhìn chằm chằm Trường Bình, vừa rồi còn đang mới khoa trương Trường Bình " thông tuệ thông minh, đoan
trang văn nhã, hiền lương thục đức" lời nói còn chưa dứt Trường Bình
liền cầm một cây gậy lớn hùng hổ lao tới, loại chuyện vui mừng ngoài ý
muốn này ( hay là tai họa bất ngờ?) làm Phương lão gia cảm giác có chút
choáng váng đầu...
Dương Đốc Thanh đã cấp tốc bình tĩnh lại, thu
hết biểu tình của mọi người trong phòng vào đáy mắt, nét mặt thật nhanh
lướt qua vài phần ý cười, sau đó thức thời nhắm mắt lại, giống như lão
tăng nhập định trầm ngâm không nói, như đang đi phiêu diêu vào cõi thần
tiên.
Nhìn dáng dấp bất lực mà thương cảm của Trường Bình, Phương Tranh thầm than một tiếng, lão công dùng để làm gì? Đương nhiên là thu
thập tàn cục rắc rối cho lão bà.
Ho khan hai tiếng, Phương Tranh
nhìn Trường Bình đang luống cuống chân tay bĩu môi ra dấu, Trường Bình
từ trong xấu hổ cực độ chợt tỉnh hồn, thuận mắt nhìn lại, đã thấy trong
tay mình còn cầm cây gậy, thực sự là không biết sống chết nha!
Trường Bình ngây ngốc, sau đó làm như càng hoảng sợ, duyên dáng gọi to: " Nha! Ở đây sao lại có cây gậy?" Sau đó nhanh chóng buông tay ném sang một
bên, giống như không có việc gì, nhẹ nhàng lách ra, đi tới trước mặt
Phương lão gia dịu dàng nhún mình, trong miệng mềm mại dịu dàng nói: "
Mật nhi bái kiến Phương bá phụ..."
Dáng vẻ thật tiêu chuẩn, phong phạm thật thục nữ, thanh âm thật ôn nhu, tất cả đại gia tiểu thư được
dưỡng tại thâm cung khuê môn đều theo không kịp, vừa rồi một màn Trường
Bình hung thần ác sát truy sát chuẩn phu quân, liền phảng phất giống như một hồi ảo giác, vốn chưa từng phát sinh qua.
Phương lão gia và
Dương Đốc Thanh vuốt râu, vẫn duy trì tư thế cố định không hề nhúc
nhích, đôi mắt trừng trừng ngây ngốc nhìn chằm chằm vị công chúa điện hạ tính cách cực đoan này.
Phương Tranh cũng không tốt hơn được bao nhiêu, dở khóc dở cười, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nha đầu kia theo ta đã lâu, dáng vẻ vô sỉ không ngờ có được vài phần thần vận
như ta nha! Nhân sinh có được kiều thê như vậy, thật không biết nên khóc hay nên cười.
Trường Bình là một nữ hài, ở trước mặt trưởng bối
làm nháo loạn như vậy, trong lòng làm sao mà không xấu hổ và giận dữ gần chết? Nhưng tình cảnh này, bảo nàng nên làm sao? Ở trước mặt Phương lão gia và Phương phu nhân nỗ lực duy trì hình tượng thục nữ đã ầm ầm đổ
sụp, sau này tiếp tục truy sát hay tiến lên nhận lỗi? Cũng không hợp,
nàng không thể làm gì khác hơn là học dáng vẻ vô sỉ của Phương Tranh,
ném xuống cây sậy, dường như không có việc gì liền tiến lên thỉnh an.
Cũng giống như đà điểu trong sa mạc gặp phải nguy hiểm liền đem đầu giấu vào trong cát, cầu xin địch nhân có thể quên đi thân thể bắt mắt đang
lộ ra bên ngoài của chính mình.
Phương Tranh nhanh chóng liếc mắt nhìn hai vị lão nhân gia đang hóa đá đứng ngay trước mắt, đôi mắt xoay
động, liền hung hăng vỗ bàn, giận dữ nói: " Hồ đồ! Biểu diễn kịch vui mà có kiểu biểu diễn như nàng sao? Sai rồi! Toàn bộ sai rồi! Đây là nàng
khinh nhờn đối với nghệ thuật!"
Trường Bình cũng không ngốc, nghe vậy nhất thời phúc chí tâm linh, hợp thời hỏi một câu: " Vậy...nên diễn như thế nào?"
Phương Tranh khái khái, trầm giọng nói: " Hảo hảo nhìn! Làm mẫu cho nàng lần cuối cùng."
Sau đó Phương Tranh lại làm ra hình dáng như lên sân khấu " đưa tay làm nổi bật tâm tư của nhân vật", trong miệng liên tục " thương thương thương
lặp lại theo nhịp trống đang gõ đi ra.
Trường Bình liền lộ biểu tình như bừng tỉnh hiểu được: " Nha! Nguyên lai là như vậy!"
Sau đó Trường Bình học theo hình dạng của Phương Tranh: " Thương thương
thương" làm ra nhịp trống, nhanh chóng chạy ra khỏi đại sảnh.
Trong phòng chỉ còn lại Phương lão gia và Dương Đốc Thanh hai mặt nhìn nhau.
Phương lão gia nhếch miệng cười nói: "...thì ra là học diễn kịch, còn chưa
thành thân, phu thê đã tình thâm như vậy, lão phu thật sự là vui mừng."
Dương Đốc Thanh liên tục gật đầu: " Đúng vậy đúng vậy, Phương huynh có được con dâu tốt, thật đáng an ủi."